Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 68: Tiến công




Mai Quân Chiêu bảy tuổi ra chiến trường, chín tuổi tiếp nhận vị trí của phụ thân, bốn mươi ba năm tại vị, là vị sứ quân trẻ tuổi nhất trong loạn tam vương ngũ sứ. Người này mái tóc còn đen, phong thái còn uy mãnh, gương mặt dày dặn gió sương của nhiều năm canh giữ nơi biên quan phía đông. Không ai có thể bì với ông về kinh nghiệm tham chiến trong thực tiễn. Chỉ trong ba ngày mới đến, Quân Chiêu đã chỉnh đốn toàn bộ đội ngũ quân binh, mau chóng nắm bắt tình hình chiến trường để đưa ra đối pháp.

Cách của tướng quân chỉ có một, đó là tiến đánh.

Trong Thất sơn chỉ có núi Cấm là tập trung toàn bộ đầu lĩnh quan trọng của phe địch. Các chi đảng khác đều đã rơi vào tình trạng thừa chết thiếu sống, chỉ chiến đấu cầm chừng. Hoàng tướng quân đã quá nhân từ khi chỉ vây mà không công, muốn chờ bọn họ tự chui ra đầu hàng mà cảm hoá. Đối với Mai Quân Chiêu thì phương pháp đó không thích hợp. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn độc với bản thân. Ông có thể bỏ qua sáu ngọn núi khác, nhưng Cấm sơn này nhất định phải diệt. Tội phản nghịch khó thứ tha, lại còn dám hành thích đại thần của triều đình thì chỉ có con đường chết.

Đầu tháng tám, đại quân diệt loạn tổng tấn công lần cuối. Lần này quân số tham chiến có trên bốn mươi vạn hùng binh, là chiến dịch lớn nhất được triển khai kể từ ngày Hàn Bảo Huy lên ngôi. Sự kiện Lưu Gia phái phản nghịch cũng đã là chuyện không cần giữ bí mật nữa. Phải để cho mọi người trong thiên hạ biết chống lại họ Hàn sẽ có kết cục gì.

Quân chủ lực được Quân Chiêu nâng lên trận đầu là kỵ binh tiên phong. Ông áp dụng cách đánh tại sa mạc và bình nguyên cho vùng sơn địa. Ngay phía sau kỵ binh là bộ binh và pháo tiễn. Dù địch đang chiếm địa lợi, nhưng sức mạnh quân số của triều đình có thể áp đảo hết mọi yếu tố còn lại. Kỵ binh đánh bại ba vòng phòng thủ của Lưu Gia, khiến chúng rút chạy tán loạn. Bộ binh hùng hổ tiến vào, phong thái mạnh mẽ không thua gì cuồng phong lũ quét.

Trận đánh thuận lợi đến mức các tướng lĩnh chỉ huy cũng ngạc nhiên thắc mắc. Nếu dễ dàng như thế này, tại sao ngay từ đầu Hoàng tướng quân lại kềm sức không cho ai tiến vào. Quân triều đình đến đâu là địch chạy như bầy ong vỡ tổ. Nơi chiến trường này dùng kế vườn không nhà trống thì ích gì với bọn họ đây.

Đến cuối ngày, toàn bộ sự nghi ngờ đã được giải thích. Lưu Gia phái cho nổ sập địa đạo, âm mưu vùi chết đại quân tấn công. Trình phiên sứ nhìn thấy những cột lửa trong đêm trời nhá nhém thì kinh hoàng sợ hãi, ông quay sang vị đồng liêu, giận dữ chất vấn.

- Ta đã báo trước rồi, vì sao ngài vẫn không nghe?Mai Quân Chiêu không quay lại, mắt vẫn nhìn vào chân trời tối tăm, thỉnh thoảng bật lên một vệt sáng. Cả một khoảng thời gian sau, âm thanh của vụ nổ mới lan về phía họ.

- Trận chiến nào mà chẳng có kẻ phải hy sinh. - Ông bật cười.Hạo Khiết đối với nụ cười này càng thêm chán ghét. Lẽ ra ngay từ đầu kế hoạch chiêu an của ông và Mạt Hối đã có thể thuận lợi tiến hành. Một mặt có thể giải tán Lưu Gia trong hoà bình, một mặt có thể giữ cho quân triều đình không mất một binh một tốt. Nhưng mọi thứ càng lúc càng hướng sang chiều hướng xấu hơn.

Hoàng Vân Phong tuy cứng rắn nhưng vẫn là người hiểu lý lẽ. Tay Mai Quân Chiêu này lại là kẻ ương ngạnh, vô cùng cực đoan. Trình Hạo Khiết thở dài, cảm nhận sự bất lực của bản thân. Trong sự việc lần này, ông không có khả năng giúp đỡ ai khác. Vừa mất đi bằng hữu, ông lại chuẩn bị mất thêm một cố nhân khác. Rồng mắc cạn vẫn có thể vẫy vùng, tạo ra cuồng phong bão tố ảnh hưởng muôn người. Lần này Mai tướng quân muốn sử dụng đòn cứng rắn, Mạt Hối ắc cũng không buông tay chịu chết dễ dàng.

“Không còn cách để quay lại.” Trình Hạo Khiết lắc đầu cảm thán.

^_^

Sau khi vụ nổ cuối cùng kết thúc, Quân Chiêu kinh ngạc nhìn ánh đuốc của đại quân vẫn không suy suyển bao nhiêu. Rốt cuộc là dự tính của ông sai lầm, hay là kế hoạch của địch đã thất bại. Mai phiên sứ đã chia đôi lực lượng ra hành động. Phe tiên phong là tử sĩ Hoàng Kỳ muốn trả thù cho chủ soái. Ông chỉ thành toàn cho họ, đẩy kỵ binh lên trước mở đường cho quân chủ lực phía sau.

“Kế hoạch Bạt Căng là chước cuối cùng, Lưu Gia muốn cùng chúng ta đồng quy ư tận. Nhưng kẻ còn đứng vững sau cùng, chỉ có triều đình thiên thu bất diệt mà thôi.” Quân Chiêu nắm chặt tay.

“Vậy tại sao sau vụ nổ lớn, quân tiên phong lại không hề suy suyển?” Lần đầu tiên Mai tướng quân è dè, không biết có nên đưa tiếp đội quân kế tiếp vào không. “Bọn họ không phản công, hay đã buông xuôi chịu thua? Kẻ địch xảo trá, ta không phòng không được.”

- Người đâu, mau cho lính trinh sát đi lên lấy tin. - Quân Chiêu cao giọng ra lệnh.Các phó tướng sau lưng ông có người ngay lập tức nhận mệnh chạy đi. Còn lại, ai nấy đều lộ rõ vẻ cẳng thẳng. Bọn họ cũng giống như đại soái, không hiểu nổi hành vi của kẻ địch. Chẳng đầu hàng cũng không chiến đấu chống cự là vì lý do gì?

Một nhóm trinh sát đi, suốt đêm không ai quay trở lại. Quân Chiêu khẩn trương tiếp tục điều thêm người, nhưng vẫn không nhận được tin tức quan trọng nào. Nhóm kỵ binh đứng trước Cấm sơn dường như không thể tiến thêm bước nào nữa. Ánh đuốc của lính tiên phong cứ chạy xung quanh bãi chiến trường như những con đom đóm trong đêm.

- Chúng bị cái quái gì vậy nhỉ? - Mai Quân Chiêu nghiến răng tức tối.Quân tiên phong không thể tiến, đội trinh sát mất liên lạc, tướng quân đâu mạo hiểm điều tiếp quân chủ lực vào. Là bẫy hay không bẫy, vẫn phải chờ đầy đủ thông tin mới có khả năng đưa ra quyết sách. “Thất sơn này thật sự là một bãi lầy, ai dính vào cũng không rút chân ra được. Hèn chi Hoàng Vân Phong đóng ở đây một tháng trời vẫn không tiến vào trong.”

^_^

Sáng hôm sau, khi nắng hồng vừa lên, tại quân doanh đã có thể nhìn thấy bãi chiến trường trước mắt. Địa hình không bị cày xới như họ tưởng tượng mà chỉ nổ sụp vài phần. Điều kỳ lạ là kỵ binh cứ chạy quanh vùng đất lồi lõm ấy như kẻ đi trong sa mạc. Quân Chiêu tái hết cả mặt khi nhìn thấy những con mồi bị giam trong mê cung.

- Hỗn Thế trận. - Ông lầm bầm.Không thể ngờ phía phản đảng vẫn còn hậu nhân đạo gia sống sót. Những trò bố trận, ếm chú này chỉ có đám dị sĩ giang hồ như đạo gia mới có thể bày ra. Nghe nói cuối đời Hồng Cảnh, thái tử Cảnh Hào tập trung giao du với rất nhiều thuật sĩ của môn phái này. Vụ nổi tiếng chấn động nhất của đạo gia chính là đem Hồng Cảnh từ trong vòng bao vây của Bắc Bình vương chạy thoát khỏi Đại đô.

Những trò quái pháp của họ, Quân Chiêu chỉ được đọc qua ghi chép chứ chưa từng gặp phải. Người phá trận Hỗn Thế khi xưa chỉ có quốc cữu Thành Lạc Nhân và tướng quân Hoàng Vân Phong. Thành Lạc Nhân đã mất nhiều năm, Hoàng Vân Phong lại mới vừa bị ám sát. “Như vậy trên thế gian này còn mấy ai phá được trận Hỗn Thế đây?” Quân Chiêu phiền muộn, nhìn đăm đăm vào vùng đất tan hoang đầy hiểm nguy. Đánh trận sa trường sao không quang minh chính đại mà quyết đấu. Bọn đạo sĩ, quân sư ... chính là khắc tinh của toàn bộ quân nhân trên thế gian.

^_^

Ngay tại pháo đài Lưu Gia, ai nấy cũng sững sờ kinh ngạc. Họ không hiểu tại sao đại quân triều đình đã áp sát đến nơi rồi, nhưng lại chạy ngang dọc như lũ khùng thế kia. Chỉ có Cảnh Hào là bình tĩnh quan sát mọi việc. Chính bản thân lão cũng không ngờ Mạt Hối đã tiến xa đến mức này.

Bậc trí giả luôn biết giấu tài, ẩn mình. Mới mấy tháng trước hắn còn than van không thể phá nổi vài trận pháp đơn thuần dùng để khoá kho chứa bảo khố. Ngày nay hắn đã có thể dựng nên một trận Hỗn Thế khổng lồ, lớn gấp trăm lần khu rừng bao bọc ngoài địa cung Đông sơn. “Tên tiểu tử này càng lúc càng gây ra bất ngờ lớn.”

- Tại sao không nổ chết hết bọn chúng?

- Tại sao chỉ có vài điểm bị sụp thế kia?Đám ‘thần tử’ nhà Lưu lao nhao bình luận. Cảnh Hào nhíu mày, chán ngán lũ lục lâm thảo khấu không chút trí tuệ này. Họ quá ngu ngốc để có thể trở thành công thần của triều đại mới. Nếu họ có khả năng tiến xa đã không đi làm trộm cướp, đến bước đường cùng phải gia nhập vào phe phản loạn của Cảnh Hào.

Ông quay trở về ngai chủ thượng, nhấp tách trà ra vẻ nhàn nhãn vô ưu. Lại một lần nữa Cảnh Hào đánh giá thấp trí tuệ của người kế thừa. Ông nhéch miệng mỉm cười, nhớ đến đôi mắt sâu thăm thẳm vô cùng khó dò của Tử Lan.

“Hài tử của chúng ta, giống nàng đến mức ta cũng phải e sợ.”

^_^

Thuỷ Linh dựa sát vài tường, hai chân run lẩy bẩy đến mức không đứng nổi. Không khí dưới tầng hầm này lạnh, lạnh đến mức y cảm thấy nhức buốt cả xương. Đôi môi y mấp mấp vài lần, mới nói ra được thành tiếng.

- Đại ... đại ca!Nhưng âm thanh yếu ớt đó như tan vào trong bóng đen thăm thẳm. Người cận vệ cuối cùng kêu lên một tiếng khùng khục khó hiểu rồi gục xuống. Thuỷ Linh đưa mắt nhìn xung quanh mình, nhận ra đội thân binh đã trở thành một đống xác chết vô hồn rồi.

Mạt Hối đến gần y, rất chậm với cái dáng đi đặc thù đó. Hai tên sát thủ đã rút vào bóng đêm, biến mất như chưa hề tồn tại. Rõ ràng sáu thuộc hạ của Mạt Hối đều đã bị Thuỷ Linh gài mưu giết hết. Tại sao vẫn còn tồn tại hai kẻ võ công khủng khiếp đến mức này.

- Đại ca ... xin hãy tha cho đệ. - Thuỷ Linh lắp bắp nói lại lần nữa.Y cảm nhận nỗi kinh hoàng len lén xâm chiếm hết đầu óc và thân thể mình. Đó là một sức ép nặng nề đến mức y không sao thở nổi. Đó là cái lạnh lẽo âm hàn khiến Thuỷ Linh sợ hãi từ thẳm sâu bên trong.

Mạt Hối vẫn đang tiến đến gần y, lạnh băng không lộ ra bất cứ sắc thái thái tình cảm nào. Đôi mắt đen thăm thẳm cứ như nuốt chửng mọi thứ tan vào trong đó.

- Làm ơn, đừng giết ta. - Y cảm thấy nước mắt của mình đang trào ra.