Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh)

Chương 24




Sáng sớm ở Cảng Lễ Thành rất náo nhiệt, thuyền đánh cá cập bờ, cá biển tươi rói được mang ra khỏi khoang thuyền; thuyền buôn và thuyền khách thả neo, dỡ hàng hóa, trả khách.

Vệ Tích bước bước đầu tiên lên cảng liền phát hiện ra, nơi đất khách quê người, vậy mà lại có rất nhiều người Hoa, có thương nhân theo thuyền đi buôn bán, và số đông là thủy thủ. Chính Vệ Tích cũng lấy thân phận là thủy thủ để lên thuyền buôn, đến cảng Lễ Thành.

Thủy thủ cùng thuyền nói với Vệ Tích, địa chỉ mà hắn muốn tìm nằm ngay trên con phố náo nhiệt nhất cảng Lễ Thành, chỗ đó là nơi tập trung hàng hóa muôn nơi của Cao Ly, cũng có rất nhiều đồ quý hiếm của nước ngoài, người môi giới hay thương nhân đi biển đều ghé qua đó.

Vệ Tích không vội vào đó, hắn theo bọn họ vào quán trọ, rửa mặt chải đầu, nghỉ ngơi đôi chút.

Nằm trên giường gỗ đơn sơ, Vệ Tích lấy dải lụa từ trong lòng ra, vuốt ve, trên mảnh lụa đã sớm không còn mùi hương của Thanh Quân.

Từ dạo chia ly ở Minh Châu, đã có hơn mười tháng, Vệ Tích rất nhớ Thanh Quân.

Thương nhớ lắng sâu trong tim, hắn đã không nhớ nhiều đến lúc Thanh Quân thuở thiếu thời nữa, thứ hắn nhớ, chính là cái ôm dưới chân Hoa Sơn, còn có sự triền miên trong đêm mưa ấy.

Chiều xuống, Vệ Tích phủ thêm áo choàng, đeo hầu bao bên hông, hắn mặc quần áo thương nhân, không đeo vũ khí, nhằm tránh gây sự chú ý.

Trong thư Thanh Quân gửi Thẩm Chi Bạc có nói, nơi ở của mình ở cảng Lễ Thành nằm ở đầu hẻm hàng bên phải con phố chính Vĩnh Xương tập trung hàng hóa, trong viện có một cây hải đường, cửa có treo biển gỗ “Đan Thanh”.

Miêu tả kỹ lưỡng như vậy, Vệ Tích chẳng tốn mấy sức đã tìm được.

Thương nhân tề tựu trên phố chính, Vệ Tích mặc chiếc áo khoác nâu sồng, thắt lưng đeo ngọc bội, tóc đen nhánh chải gọn gàng trong mũ tiêu dao[0], có thể thấy được trâm thanh ngọc lấp ló trong mũ.

[0] Mũ tiêu dao có rất nhiều loại, đặc điểm chung là đều gói gọn tóc và có hai tua dài buông rủ phía sau. Đây

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi chín chắn giàu có, thân hình cao lớn, mắt mũi kiên nghị, xương mũi cao ngất, có đôi môi đẹp khẽ nhếch.

Chiều xuân, Hải Đường tiễn khách ra ngoài liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài cửa, mặc trang phục người Hoa, trông rất quen mắt. Nhìn kỹ, đúng là Vệ Tích, Hải Đường mừng rỡ kéo tay áo Vệ Tích, gọi với vào viện kêu chủ nhân.

Buổi tối, Thanh Quân đãi tiệc Vệ Tích trong viện. Đồ ăn phong phú, rượu ngon, còn cả đêm trăng thanh nhã.

Vệ Tích thoải mái ăn uống, dường như mọi thích thú lúc này của hắn đều đổ dồn vào đó. Thanh Quân uống rất ít rượu, cũng không nói nhiều.

Ban ngày, Hải Đường mừng rỡ gọi to ở ngoài viện, Thanh Quân đi ra xem thử, y liếc mắt là nhận ra Vệ Tích.

“Khi nào thì thuyền quay đầu?”

Thông qua trò chuyện, biết Vệ Tích mang thân phận thủy thủ, theo thuyền đến.

“Tháng sáu.”

“Vậy ở lại đây đi, tiện mọi việc.”

Ban ngày khi Thanh Quân mời Vệ Tích vào nhà, y gọi Hải Đường đi châm trà, thì Vệ Tích mở miệng: “Không cần.”

Chỉ hai chữ thôi, khiến cơ thể Thanh Quân đột nhiên cứng còng, y ngước nhìn Vệ Tích, ánh mắt khiếp sợ xen lẫn vui mừng.

Vệ Tích cười, thầm nghĩ vẫn dọa Thanh Quân sợ kìa.

Uống vài chén rượu, Vệ Tích hơi say, hắn không nói được nhiều, cũng chưa thể nói lưu loát, phần lớn thời gian hắn đều chỉ im lặng nhìn Thanh Quân.

Hắn không che giấu sự say đắm của mình, Thanh Quân cũng không né tránh ánh mắt hắn.

Mấy tháng nay về cảng Lễ Thành, cuộc sống của Thanh Quân vẫn yên tĩnh, có lúc y sẽ nhớ đến Vệ Tích, cho nên có vài bận y nhắc đến Vệ Tích khi viết thư cho Thẩm Chi Bạc.

Y lo lắng Vệ Tích đi đâu, có một dạo y cho là Vệ Tích có dự tính của riêng hắn. Lạ là, chiều hôm nay, trông thấy Vệ Tích ở cửa, lòng y cũng không quá ngạc nhiên.

Người này âm thầm lặng lẽ theo mình nhiều năm, hắn bị tình cảm giăng lối, không cách nào giải thoát.

Ngôi nhà của Thanh Quân không nhỏ, phòng và sân phía Tây để dùng nơi làm màu vẽ, có hai công nhân. Trừ bỏ hai người này, trong viện còn có một người hầu nấu cơm, vẩy nước quét tước. Họ đều là người Cao Ly.

Phòng Vệ Tích là đằng Đông, nằm ở một bên phòng Thanh Quân, giữa phòng hai người có cách một căn phòng nhỏ của Hải Đường.

Hải Đường dọn dẹp căn phòng, trải đệm chăn sạch sẽ, đốt nến lên, có thể thấy được căn phòng khá là rộng rãi thoải mái. Ban đêm, Vệ Tích nằm ở đây, không vào được giấc, hắn lắng nghe tiếng động trong viện thật cẩn thận.

Đợi cửa phòng Hải Đường đóng lại, hơn nữa còn im bặt, Vệ Tích mới đứng dậy.

Hắn đi đến phòng ngủ của Thanh Quân, đèn trong phòng y vẫn sáng, đứng ngoài cửa sổ có thể thấy bóng nghiêng Thanh Quân đang ngồi gảy bàn tính trước thư án, hình như đang tính toán sổ sách.

Vệ Tích đứng lặng ngoài cửa sổ, Thanh Quân cũng cảm nhận được hắn, tiếng bàn tính dừng lại, nhưng y không ngẩng đầu lên xem.

Cũng không cần thiết, là Vệ Tích.

Thanh Quân biết rõ.

Tiếng bàn tính vang lên lần nữa, Thanh Quân không bị quấy rầy quá nhiều vì chuyện Vệ Tích đêm khuya đến tìm, vì trong nháy mắt lúc Vệ Tích xuất hiện ngoài cửa, y đã hiểu.

Vệ Tích ngoài cửa sổ chần chừ, hắn tự hỏi bản thân, nghĩ đến Thanh Quân, hắn không phải kẻ thích tự hỏi, nhưng về Thanh Quân, hắn lại từng tự hỏi thật nhiều, thật nhiều lần.

Đẩy cửa phòng ra, Vệ Tích bước vào phòng Thanh Quân, ngửi thấy mùi ngải cứu, đó là mùi hương trừ thấp khí[1]

[1] Thấp khí là một khái niệm trong y cổ truyền, ý là không khí ẩm thấp gây tổn hại đến dương khí, khiến con người sinh bệnh.

Nghe thấy tiếng cửa, Thanh Quân đứng dậy, y bình tĩnh nhìn Vệ Tích.

Tóc Thanh Quân đã gội, buông hờ, trừ vậy ra, quần áo y còn kín kẽ, cổ áo cao cao che hết cổ, kín chặt, bất khả xâm phạm.

Hai người im lặng, bốn mắt nhìn nhau.

Ngón tay Vệ Tích nhanh chóng bóp tắt đèn trên bàn, xung quanh đột nhiên tối sẫm, sau khi mắt quen với mờ tối nương theo ánh trăng vằng vặc, bọn họ vẫn có thể thấy rõ đối phương.

Vệ Tích kề gần Thanh Quân, hắn ôm siết lấy Thanh Quân, Thanh Quân không tránh, ánh mắt y rất bình tĩnh.

Y ngửi thấy được mùi của Vệ Tích, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của Vệ Tích xuyên qua quần áo truyền đến.

“Điện hạ.”

Vệ Tích dùng giọng hơi khàn gọi, hắn không gọi tên Thanh Quân.

Thanh Quân nâng tay che lại ánh mắt của Vệ Tích, đôi mắt kia, thâm tình mà cố chấp, cho dù là trong hôn ám, vẫn nóng như muốn thiêu đốt.

Mất đi thị giác, Vệ Tích dùng cằm cọ nhẹ tóc, cổ Thanh Quân, ngón tay hắn lần đến khóe môi Thanh Quân, môi hắn dán lên ngay sau đó.

Đây là một nụ hôn, là một cái hôn thương nhớ.

Từ nông đến sâu.

Ngón tay Vệ Tích sờ lên cổ áo Thanh Quân, đưa tay thăm dò vào vạt áo, hắn vuốt ve cổ Thanh Quân, hắn không đụng đến đai lưng của Thanh Quân, cũng không có hành vi vượt quá ranh giới hơn thế.

Hai người tách ra, tóc Thanh Quân rủ xuống, rơi xuống vai, cổ áo hơi lộn xộn, ngoài ra không có gì khác.

“Điện hạ.”

Vẫn là tiếng gọi khàn nhẹ như cũ, càng nhu tình.

“Nếu còn tiếp tục không nói, ta liền cho là ngươi đồng ý.”

Vệ Tích se sẽ, tay hắn dán bên hông Thanh Quân, chỉ cần cởi móc đai ngọc, hắn liền có thể cởi quần áo của Thanh Quân. Sự yên lặng của Thanh Quân cực kỳ mê người, nhưng mỗi khi Vệ Tích hồi tưởng lại đêm trước kia, cũng sẽ nghĩ một vấn đề phức tạp đó là: Y không tình nguyện.

“Thanh Quân.”

Thanh Quân sửa đúng cách gọi của Vệ Tích, y đã không còn là điện hạ gì gì đó, y không nhận thân phận này.

“Thanh Quân.”

Lần đầu tiên vệ Tích thốt lên hai tiếng này, giọng nói của hắn trầm xuống sâu xa.

Thanh Quân gật đầu, y nắm cổ tay Vệ Tích, nhấc ra, mà Vệ Tích lại trở tay giữ chặt ngón tay Thanh Quân, kéo đến bờ môi ấm áp của mình.

“Khuya rồi, về ngủ đi.”

Thanh Quân rút ngón tay ra, nắm tay lại.

Đây là lệnh đuổi khách, Vệ Tích không dám lỗ mãng, hắn si ngốc nhìn Thanh Quân vén tóc lên, lấy trâm gài lại, nhìn y chỉnh lại cổ áo.

Vệ Tích lui ra sau, Thanh Quân quẹt đá đánh lửa, đốt nến lên.

Vệ Tích thuận theo, rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.

Từ đó, mỗi đêm Vệ Tích đều sẽ đi tìm Thanh Quân, có lúc chỉ là ở cạnh Thanh Quân, lẳng lặng nhìn y ghi chép sổ sách; có lúc hai người sẽ uống rượu với nhau, chuyện trò mấy câu, giống như bạn thâm giao. Vệ Tích không có cử chỉ vượt mức nữa, trong sáng như quân tử, phát hồ tình chỉ hồ lễ[2], làm bạn cạnh Thanh Quân.

[2] Tức là yêu đương thì được, nhưng vẫn dừng trong mức lễ giáo cho phép(không H). Đây là câu xuất phát từ Kinh Thư.

Ban ngày, Vệ Tích sẽ luôn tay luôn chân ở phòng chế tạo màu, giúp Thanh Quân làm màu vẽ. Có lúc hắn cũng ra ngoài, sáng sớm đã đi, đến đêm khuya mới về.

Nhiều lần như thế, Thanh Quân liền hỏi xem hắn đi đâu.

Vệ Tích nói hắn đi dạo các tiệm buôn, nhìn thương nhân đi biển chọn mua hàng hóa như thế nào, xem đám môi giới thu lợi từ đó ra sao.

Tháng sáu, Vệ Tích về nước, cách tầm này chừng hơn một tháng.

Tháng năm, Thanh Quân cùng lúc thu được thư của Hàn Tễ Cảnh và Thẩm Chi Bạc, thư hai người cùng nhắc một chuyện.

Cuối tháng tư, thế lực gia tộc Vệ Quốc công bị tiêu diệt, Vệ Quốc công chết trong ngục, người trong tộc không bị giết thì bị lưu đày.

Thanh Quân đọc thư xong cũng chỉ là thổn thức mà thôi, ông ngoại y Lý Nguyên năm đó cũng ngang ngược đắc chí, nắm giữ chiều chính, cũng trong một đêm toàn tộc bị tàn sát, không mấy người còn sống, thật quá giống nhau.

Lòng tham quyền lực là cái động không đáy, nhưng mà vật cực tất phản, càng không ai bì kịp thì khi bị xử lý lại càng tàn khốc đẫm máu.

Trong thư Hàn Tễ Cảnh còn viết rất rõ, hắn đã được sự cho phép của quán chủ Tĩnh Huyền, tháng sáu sẽ chuyển mộ cho Hàn Kỳ Minh.

Hắn vẫn không quên ước định giữa mình và Thanh Quân: Nếu dời mộ cho Hàn Kỳ Minh, nhất định phải báo cho mình biết.