Trời Sinh Một Đôi

Chương 176: Hoa quế ngẫu




“Đại nãi nãi, Nhị cô nương tới.” Bách Linh tiến vào xin chỉ thị.

Chân Diệu cho người tiến vào.

Chỉ thấy La Tri Tuệ mặc bộ váy màu trắng thuần khiết, cổ áo màu đỏ ôm một cuộn tranh vào.

Chân Diệu hỏi mục đích nàng tới đây, La Tri Tuệ liền đưa cuộn tranh qua: “Chị dâu, tranh cho Đại ca, trước đưa đến chỗ tẩu.”

Chân Diệu nhận lấy, mở ra nhìn, có chút kinh ngạc: “Đây là Nhị muội vẽ?”

“Đúng vậy.”

“Vẽ rất chân thật, vừa nhìn biết là Thế tử.” Chân Diệu khen.

Sau đó lặng lẽ ngắm nam tử áo xanh trong bức tranh, khụ khụ, khí chất này quá phù hợp với thẩm mĩ của nàng, quả thực xấu hổ nhìn nhiều thêm.

Vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua, nhìn chằm chằm vào mắt người kia có chút hoang mang: “Nhị muội, mắt người này, muội vẽ tựa hồ có chút … vô thần…”

“Hắn là người mù.” La Tri Tuệ nói rất bình thản, sau đó hưng phấn: “Chị dâu từ bức tranh có thể nhìn ra?”

Chân Diệu yên lặng thương tiếc cho nam tử áo xanh trong tranh.

Nhân vật như vậy, trong trong mắt tiểu cô nương mới lớn cư nhiên không bằng nổi một bức tranh?

Đình này rõ ràng là đình Linh Âm trong phủ, thì ra La Thiên Trình vì người này uống rượu nên mới về.

La Tri Tuệ lại càng hưng trí: “Xem ra chị dâu cũng có nghiên cứu về hội họa?”

Trái tim nhỏ của Chân Diệu run rẩy.

Vì sao biểu tình cố chấp như vậy lại khiến nàng nhớ tới Huyện chủ Trọng Hỉ kỳ si kia?

Rùng mình một cái, mãnh liệt lắc đầu nói: “Không có, không có, ở phương diện này tẩu không có năng khiếu.”

Tuy nói nhờ phúc của nguyên chủ nên cầm kỳ thư họa cũng biết một chút nhưng không dậy nổi hứng thú.

La Tri Tuệ có chút thất vọng, đứng lên: “Chị dâu, tranh này tẩu cất đi, muội về trước.”

“Lưu lại ăn cơm đi.” Chân Diệu vội nói.

“Không được.” La Tri Tuệ lắc đầu, lộ ra nụ cười ôn nhã: “Bức vũ đả ba tiêu đồ (mưa tạt lên lá chuối) mới vẽ được một nửa, hiện tại đang có linh cảm. Trở về vẽ nốt.”

Chân Diệu không dám nhiều lời giữ người nữa, gọi Bách Linh tiễn La Tri Tuệ ra ngoài.

Cảm tạ trời đất, vẽ tranh không giống chơi cờ, không cần hai người.

Nhìn một bàn đầy thức ăn có chút phát sầu. Đột nhiên ánh mắt sáng lên nói: “Thanh Cáp, đưa gà bọc lá sen đến đình Linh Âm cho Thế tử gia ăn.”

“Vâng.” Thanh Cáp trả lời, mang gà bọc lá sen đến đình Linh Âm.

Mặt trời ngả về tây, một đám mây mĩ lệ tạo thành vầng sáng mờ trên đỉnh đình, trong đình, hai người đã ăn gần hết, vẫn tiếp tục uống rượu.

Thanh Cáp không hiểu tình thơ ý họa gì, đứng đó thi lễ lớn tiếng nói: “Thế tử gia, Đại nãi nãi bảo nô tỳ màng gà cho ngài.”

Tay cầm chén rượu của La Thiên Trình run lên. Rượu thiếu chút nữa đổ ra ngoài.

Vẻ mặt Thanh Cáp tự hào đi tới, thuần thục mở hộp đựng thức ăn lấy gà bọc lá sen đặt lên mâm lộn xộn trên bàn đá, sau đó hành lễ: “Nô tỳ xin cáo lui.”

Chờ La Thiên Trình kịp phản ứng muốn nói gì đó thì đã không còn thấy thân ảnh Thanh Cáp nữa.

Nhìn còn gà bọc trong lá sen tản ra mùi hương mê người, chỉ đành cười khan một tiếng: “Hạ Lãng, nếm thử đi, nội tử làm.”

Hạ Lãng theo hương gà bọc lá sen vươn đũa đến, chính xác gắp lên một miếng thịt gà thả vào miệng, ăn xong khen: “Ăn ngon, chị nhà có tay nghề này, La thế huynh thật có phúc khí.”

Khóe miệng La Thiên Trình không nhịn được cong lên.

Đột nhiên cảm giác phái một nha hoàn mập tới đưa gà lại còn hành vi ầm ĩ như vậy cũng không khiến hắn muốn đánh người.

Ăn một miếng thịt gà thơm ngát xốp mềm, có suy nghĩ không tư vị gì. Đây là Chân Tứ đợi hắn về cùng ăn, đưa cho mình vậy nàng ăn gì?

Nghĩ vậy vẫy tay với Bán Hạ đứng ngoài đình: “Bán Hạ, ta nhớ hoa quế ngẫu ở Ngũ Vị trai hương vị không tệ, ngươi đi mua đi. Đưa đến Thanh Phong đường.”

Bán Hạ nhìn sắc trời, kinh ngạc nhìn về phía La Thiên Trình.

La Thiên Trình híp mắt một cái.

Bán Hạ rụt đầu, tươi cười nói: “Được ạ, tiểu nhân đi ngay.”

Bán Hạ làm việc lưu loát, ra phủ đi thẳng đến Ngũ Vị trai. Mua gạo nếp hoa quế ngẫu về, trời còn chưa tối.

Hắn mang túi gạo nếp hoa quế ngẫu của Ngũ Vị trai đi, có người trêu ghẹo: “Bán Hạ, lúc này còn đi mua điểm tâm của Ngũ Vị trai à, là muốn đưa cho vị tỷ tỷ nào hả?”

“Đi đi, đừng nói lung tung, đây là Thế tử gia mua cho Đại nãi nãi đó.”

Ăn gạo nếp hoa quế ngẫu Chân Diệu cũng không biết, một câu của Bán Hạ đã truyền trong phủ.

Những hạ nhân kia thầm cung kính với Chân Diệu thêm một tầng.

Nữ chủ nhân có uy tín nay không nói cho cùng cũng là nhìn vào nam chủ nhân.

Thế tử thương yêu Đại nãi nãi như thế, hạ nhân bọn họ mà khinh thường vậy tương lai chết thế nào cũng không biết.

Không thấy mấy ví dụ đó sao.

Một nhà Khởi Nguyệt, Mã bà tử, Phương ma ma, ách, còn có Điền ma ma bị gẫy một khúc xương sườn đang nằm trên giường và cô nương Chu Nhan bị đốt trụi tóc không dám ra ngoài gặp người.

Đại cô nương La Tri Nhã nghe xong tức đến mức đập vỡ chậu hoa phượng tiên đặt trên bệ cửa sổ,ngón tay tiêm bạch nhuộm lên màu đỏ diễm lệ.

“Cô nương, lau tay đi.” Nha hoàn Thải Tuyết đưa khăn ướt tới.

La Tri Nhã cầm khăn dùng sức lau, mím môi nói: “Đi Hinh Viên.”

“Nguyên Nương sao cũng tới đây?” Điền thị buông sổ sách, nhu nhu mi tâm.

Thiếu Điền ma ma và Chu Nhan bà rõ ràng là không dễ dàng như trước đây.

Cái gì cũng phải tự mình làm không nói, có nhiều chuyện còn khó tránh khỏi sai sót.

Vừa nghĩ như vậy càng mắng Chân Diệu cẩu huyết lâm đầu trong lòng.

Đồ đáng chém ngàn đao này, Chân thị quả là khắc tinh của bà!

Điền ma ma thì cũng thôi đi, còn có thể vì cứu Đại nãi nãi mà bị thương, nhưng Chu Nhan bị đốt trụi tóc xấu hổ đến nỗi thiếu chút nữa tìm chết, đến bây giờ còn trốn trong phòng không dám gặp người, tính đến khi tóc dài mới ra, trước mặt bọn hạ nhân uy tín cũng mất hơn phân nửa.

Đây thật là giết người không thấy máu a!

“Các ngươi đi xuống trước đi.” La Tri Nhã mặt lạnh quét qua đám nha hoàn trong phòng.

Bọn nha hoàn nhìn Điền thị, thấy bà không nói gì, yên lặng lui ra ngoài.

Chờ trong phòng không còn người ngoài, La Tri Nhã tức giận nói: “Mẹ, con ghét Đại tẩu!”

Điền thị sợ đến biến sắc: “Aizz ui, tiểu tổ tông của mẹ, con nghĩ là vậy cũng không thể nói thẳng ra được, con cũng không phải không biết chuyện xích đu mẹ phải vô cùng vất vả mới bảo vệ được con.”

La Tri Nhã tức giận khó nhịn: “Mẹ, mẹ rốt cuộc đang sợ cái gì, Đại bá và Đại bá nương mất sớm, Đại ca là được mẹ nuôi lớn. Hôm nay Đại ca cưới vợ, theo lý thuyết Đại ca hắn phải càng thêm hiếu kính mẹ mới đúng, nhưng mẹ xem, Đại tẩu không chỉ không để mẹ vào mắt còn lung lạc Đại ca nữa.”

Càng nói càng tức, vành mắt đỏ lên: “Mẹ đối với Đại ca còn tốt hơn Nhị ca, Tam ca nhưng Đại ca lại chỉ cần Đại tẩu, hôm qua còn cho Bán Hạ đi mua hoa quế ngẫu của Ngũ Vị trai đưa cho Đại tẩu!”

Điền thị nghe xong cũng không buồn bực gì.

Tức lúc bắt đầu bà đã tính toán La Thiên Trình, không bỏ ra tình cảm gì nên không thấy bị tổn thương.

“Nguyên Nương, Đại ca con đối tốt với Đại tẩu đây là đúng, mẹ thấy còn cao hứng nữa. Nha đầu con tức giận cái gì?”

La Tri Nhã lạnh mặt không nói gì.

Nàng đương nhiên không thể nói là Đại ca tặng hoa quế ngẫu cho Đại tẩu nhưng không cho nàng, nàng mất hứng.

Trước đây rõ ràng không phải vậy, Đại ca thích cùng bạn bè du sơn ngoạn thủy, mua nhiều đồ chơi đặc sắc, đưa cho nàng những thứ tinh xảo nhất.

Điền thị nghiêm mặt nói: “Nguyên Nương, dù thế nào sau này con không được hồ đồ nữa. Con là con gái, nếu truyền ra danh tiếng gì không tốt, cả đời này sẽ bị phá hủy, nghe không?”

“Biết rồi.” La Tri Nhã buồn bực nói, khó chịu không nói gì đi về.

Chờ La nhị lão gia về, Điền thị thở dài nói: “Lão gia, Đại Lang đối với Chân thị có phần quá tốt.”

“Thì làm sao. Điền thị, ta không phải đã nói Chân Tứ thế nào không quan trọng, quan trọng chính là Đại Lang.”

“Lão gia, ông sao lại quên. Nếu Đại Lang và Chân thị tình cảm tốt, vậy bọn chúng…. có con thì làm sao bây giờ?”

Nhị lão gia sửng sốt.

Gần đây chuyện ông mưu đồ đối phó La Thiên Trình đều không thuận lợi, để che giấu vết tích, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lại quên luôn chuyện này.

Nếu Chân thị có con trai, dù Đại Lang xảy ra chuyện tước vị cũng rơi trên người đứa bé kia, không đến lượt chi thứ hai bọn hắn.

Đây cũng là lí do vì sao lão nghĩ trăm phương nghìn kế muốn dùng cách này để phủ Quốc Công và phủ Kiến An bá kết thân.

Với tính tình Đại Lang theo lý thuyết hẳn là căm thù Chân thị đến tận xương tủy, sao có thể chạm vào nàng ta!

“Thật chẳng lẽ là mĩ sắc trước mặt liền không thèm để ý đến phẩm tính sao?” Nhị lão gia lẩm bẩm nói.

Mắt Điền thị lóe lên hàn quang: “Lão gia, nha hoàn an bài ở Thanh Phong đường thăm dò, đến nay Chân thị còn chưa có quỳ thủy, nhưng nàng ta năm nay đã mười lăm, nói không chừng ngày nào đó sẽ trưởng thành, khi đó sẽ phiền toái. Mà Đại Lang mượn chuyện xích đu đuổi phân nửa hạ nhân, may mắn còn lưu lại vào người cũng chỉ làm những việc râu ria, đến phòng cũng không được vào, Thanh Phong đường càng ngày càng khó nắm trong tay.”

“Là ta sơ sót.” Nhị lão gia thở dài một hơi: “Điền thị, bà ở nội viện thuận tiện hành sự, nghĩ cách đi, tốt nhất là biến Chân thị thành vật trang trí!”

“Lão gia yên tâm, ta có chừng mực.”

Những ngày không gợn sóng trôi qua, Chân Diệu nhận được một tấm thiệp mời.

Chân Ninh sinh một cô con gái, muốn nàng đi tham gia lễ tắm ba ngày của đứa bé.

Chân Diệu nghĩ trong lễ tắm ba ngày có thể gặp Ôn thị và Chân Nghiên, chân mặc dù còn chưa khỏi hẳn vẫn quyết định muốn đi, phải đi bẩm báo lão phu nhân.

Lão phu nhân căn dặn nàng tự chiếu cố cho tốt rồi gật đầu.

Đi cùng Chân Diệu là Tam phu nhân Tống thị, Điền thị bận chuẩn bị thọ yến cho lão phu nhân không đi được.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, chậm rãi đi về phía phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân.

Trước phủ Trưởng Công Chúa ngựa xe như nước, Chân Diệu và Tống thị được một nha hoàn mặc đồ mới tinh ra đón, trực tiếp đưa đến phòng khách thiết yến.

Chân Diệu liếc mắt liền có thể thấy được một bàn Ôn thị ở chính giữa, không khỏi vui vẻ, đi đến: “Mẹ.”

Ôn thị cũng vui mừng: “Diệu Nhi, con đến rồi.”

Nhìn từ trên xuống dưới, thấy mặt Chân Diệu phúng phính mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi bên cạnh là Lý thị và Tưởng thị.

Tưởng thị thoạt nhìn vui vẻ đầy mặt, Lý thị thì tiều tụy.

Ngu thị ôm Lôi ca nhi ngồi ở một bàn khác, thấy Chân Diệu tới cũng không qua.

Chân Diệu làm lễ chào hỏi, Tống thị hàn huyên vài câu rồi đi đến một bàn khác.

Chân Diệu ôm Lôi ca nhi có chút nặng đùa một lúc mới ngồi xuống bồi Ôn thị nói.

“Mẹ, sao không thấy Nhị tỷ?”