Trời Sinh Một Đôi

Chương 177: Xe ngựa nguy cơ trùng trùng




Edit: Trần Phương
Beta: Sakura

Khóe mắt, đuôi mày của Ôn thị mang theo sự vui mừng khó che giấu, hạ thấp giọng nói: “Nhị tỷ con có.”

“A?” Chân Diệu có chút kinh hỉ.

“Mới hơn một tháng.”

Chân Diệu cười đến mặt mày cong cong: “Thật tốt quá.”

“Đúng vậy.” Ôn thị tán đồng gật đầu.

Trong nháy mắt Chân Nghiên đã lấy chồng gần một năm, nếu như vẫn không có động tĩnh nàng phải rầu rồi.

Muốn nhắc nhở tiểu nữ nắm chắc thời điểm, liếc mắt rơi vào cái chân bị thương của Chân Diệu, Ôn thị vẫn im lặng, nuốt lời muốn nói xuống.

Khuê nữ giờ vẫn còn nhỏ chút, còn phải dưỡng thêm.

Phòng khách có nhiều người hơn, Tưởng thị và Lý thị đều đứng lên xã giao.

Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Mẹ, con thấy Nhị bá nương sao lại rất tiều tụy?”

Ôn thị cười lạnh một tiếng: “Còn không phải tự mình làm! Có người tặng cho Nhị bá con hai người, Nhị bá con cho người an bài ở bên ngoài, vốn muốn chờ sau khi đồng liêu rời kinh sẽ tặng cho người khác, như vậy cũng không làm mất mặt đồng liêu, lại đỡ phiền phức, không ngờ Nhị bá nương con chẳng biết thế nào lại biết được chút dấu vết, lại muốn giả rộng lượng, sợ nuôi ở bên ngoài sẽ câu hồn Nhị bá con ngoài tầm tay của bà ta, cứ như vậy cấp bách đưa người vào phủ! Sau mới biết Nhị bá con còn chưa biết mặt của hai người đó! Ha ha, cái này không phải buồn nôn chết rồi sao.”

Chân Diệu nhếch môi.

Thực sự là Lý thị ngốc muốn khóc, cái này hoàn toàn không theo kịp kỹ năng trạch đấu bằng số không của nàng a.

Quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Nhị bá có thu hai người đó không?”

Ôn thị mạc danh kỳ diệu, chỉ trích nói: “Con, đứa bé này, sao lại quan tâm đến chuyện này của Nhị bá con?”

Chân Diệu nhếch môi muốn nói lại không ra lời.

A a a a, nàng chỉ thực sự không muốn nghĩ Nhị bá trích tiên của nàng trái ôm phải ấp, sau đó hai mắt truyền điện…

Ôn thị cũng có chút không đành lòng, dù sao cũng là khuê nữ của bà, khuê nữ tùy tiện hỏi vấn đề này bà cứ dùng từ ngữ nghiêm khắc như vậy có điểm không hợp, liền thở dài nói: “Cái này cũng không rõ lắm, nhưng Nhị bá con đã lâu không bước vào nội viện. Đều nghỉ trong thư phòng ngoài ngoại viện.”

Chân Diệu không hỏi thêm nữa.

Mẹ con hai người lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi, trong phòng khách bắt đầu xôn xao.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trưởng công chúa Chiêu Vân phía trước, Chân Ninh ôm một bọc đỏ thẫm theo sau.

Huyện chủ Trọng Hỉ đi sau hai người một chút, đi vào có chút yên lặng không tiếng động, ánh mắt đảo qua đám đông một vòng, sau đó chạm mắt với Chân Diệu.

Chân Diệu cười cười chào hỏi, huyện chủ Trọng Hỉ lướt qua đoàn người đi tới, không để ý tới ánh mắt của người khác kéo tay Chân Diệu, nhẹ giọng nói: “Chân Diệu. Ngươi theo ta.”

Chân Diệu quay đầu lại.

“Đi đi.” Ôn thị đi về phía mọi người.

Chân Diệu nhìn những người ngồi xung quanh Trưởng công chúa và Chân Ninh, phỏng chừng một chốc một lát cũng không đến phiên mình, liền đi theo huyện chủ Trọng Hỉ.

Huyện chủ Trọng Hỉ quẹo vài lần, dẫn Chân Diệu đến một phòng.

Vừa vào cửa thì có một bóng đen nhảy ra.

Chân Diệu theo bản năng nhấc chân đá, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm.

Quận chúa Sơ Hà ngã ngồi trên đất. Mặt đen lại nói: “Chân Tứ, ta làm thịt ngươi a!”

Nói xong liền nhào tới, bóp cổ Chân Diệu.

Chân Diệu ngơ ngác nhìn về phía Huyện chủ Trọng Hỉ.

Huyện chủ Trọng Hỉ bình tĩnh kéo Quận chúa Sơ Hà xuống: “Đừng làm rộn, muội không phải có chuyện muốn tìm Chân Diệu sao?”

Quận chúa Sơ Hà ngồi xuống đất thở phì phò, trừng mắt nhìn Chân Diệu: “Ngươi đi đi, Chân Tứ, gả cho người ta rồi ngươi ở trong nhà đến phát mốc lên, mời cũng không mời được!”

Chân Diệu vô tội: “Quận chúa, ngươi khi nào thì tới mời ta?”

Quận chúa Sơ Hà nổi giận, đếm đầu ngón tay nói: “Đoan ngọ này, muốn ngươi đi ngắm thuyền rồng, ngươi không hồi âm. Đêm thất tịch này, muốn ngươi ra ngoài ngắm hoa đăng ngươi cũng không hồi âm. Nếu không có lần tiệc tắm ba ngày này ta đoán rằng ngươi nhất định sẽ đến, đã sớm giết đến phủ Trấn Quốc Công rồi!”

Quận chúa Sơ Hà càng nghĩ càng tức.

Chân Diệu xuất giá. Coi như không cùng một vòng với các nàng nữa, muốn lai vãng cũng không tiện như trước, nàng ta ngược lại không chút tin tức gì.

“Chân Tứ, ngươi đây là điển hình thấy sắc quên bạn đúng không?” Quận chúa Sơ Hà không phục bĩu môi nói: “Hừ, La thế tử cũng không đẹp bằng ta và biểu tỷ!”

Chân Diệu trừng mắt nhìn, ách, tổng cảm giác có chỗ nào đó không đúng!

“Quận chúa, ngài gửi thiếp cho ta?”

“Hừ!” Quận chúa Sơ Hà tiếp tục ngạo kiều.

Chân Diệu im lặng nhìn huyện chủ Trọng Hỉ.

Huyện chủ Trọng Hỉ cũng khẽ gật đầu một cái.

“Thư ngươi gửi ta không nhận được cái nào.” Chân Diệu buông tay.

“Cái gì?” Hai người đồng thời lên tiếng.

“Lẽ nào có người động tay chân vứt đi!” Quận chúa Sơ Hà vỗ bàn.

Giọng điệu của Huyện chủ Trọng Hỉ nhàn nhạt lại đáng tin: “Chân Diệu, chỗ ngươi có chuyện?”

“Ách, đại khái vậy.” Chân Diệu nghĩ một chút, nghĩ  được hai khả năng: “Nếu không phải quản gia có vấn đề thì là quản gia quá ngu xuẩn.”

Ách, làm sao bây giờ trải qua thời gian cùng vị quản gia kia ngươi tới ta lui rốt cuộc là tình huống nào nàng thực sự không dễ lựa chọn.

Chân Diệu chống má lặng lẽ nghĩ.

“Có vấn đề gì?” Quận chúa Sơ Hà cũng không ngốc, thoáng cái liền nghĩ đến điều gĩ, vỗ bàn nói: “Chân Tứ, phủ các ngươi có ai giở trò, cứ nói cho ta, xem ta có đập chết hắn không!”

Chân Diệu lại bắt đầu ngây ra.

Mấy tháng không gặp quận chúa Sơ Hà đã biến thân thành tiết tấu cuồng bạo, soái khốc!

Ai kích thích nàng?

Quả nhiên chỉ thấy Huyện chủ Trọng Hỉ cười lạnh nói: “Đừng để ý đến nàng, nàng bị hôn nhân của mình kích thích.”

Chân Diệu thông suốt quay đầu, thiếu chút nữa thì đập vào mặt quận chúa Sơ Hà.

Quận chúa Sơ Hà thoáng cái sa sút tinh thần đứng lên, hữu khí vô lực nói: “Biểu tỷ, tỷ không đồng tình thì thôi, đừng xát muối lên vết thương của muội chứ?”

“Không phải xát muối, cho muội sớm một chút nhận thức được hiện thực thôi.”

“Quận chúa, việc hôn nhân của ngài rốt cuộc có chuyện gì?” Chân Diệu không nhịn được hỏi.

Quận chúa Sơ Hà nhìn huyện chủ Trọng Hỉ, thấy nàng không có ý lên tiếng, mím môi nói: “Hoàng bá phụ có ý định gả ta qua Man Vĩ quốc!”

Man Vĩ quốc ở phía bắc Đại Chu, nghe đồn người Man Vĩ sức lớn không gì sánh được, ăn tươi nuốt sống, trong mắt con dân Đại Chu vẫn còn chưa khai hóa.

Nhưng Chân Diệu thấy đây chỉ là lời đồn lung tung mà thôi, khi nàng bổ sung thêm kiến thức về triều đại này, có đọc một quyển phong tình chí, nói về nhân vật, phong cảnh Man Vĩ quốc.

Bên kia không giống Đại Chu lễ nghi rườm rà bởi vì am hiểu vũ lực nên có vẻ thô bạo mà thôi, địa vị của nữ nhân so với Đại Chu thì cao hơn nhiều lắm.

Thấy Chân Diệu không chút phản ứng, quận chúa Sơ Hà chân kinh rồi.

Rốt cuộc là nàng nói không rõ hay đối phương không nghe được?

Những người mơ hồ biết tin tức, ánh mắt nhìn về phía nàng đều mang theo đồng tình hoặc hả hê không che giấu được.

Từ trước đến giờ bình tĩnh nhất là huyện chủ Trọng Hỉ, hiện tại thêm Chân Diệu nữa!

“Chân Tứ, ta phải gả tới Man Vĩ quốc!”

“Ách, lúc nào, có gấp không? May mà ta còn chút đồ tốt không đến lúc thêm trang cho ngươi lại quá keo kiệt.”

“Chân Tứ, ngươi đây là điển hình người ăn no không biết đến người chết đói, ta hỏi ngươi, nếu năm đó cho ngươi chọn, ngươi là gả vào phủ Trấn Quốc Công hay đi Man Vĩ quốc?”

Chân Diệu không hề nghĩ ngợi: “Man Vĩ quốc.”

Khi đó nàng còn lo lắng đề phòng La Thiên Trình có bóp chết nàng không đây, còn hơn cái này, vậy mà chọn nữ tử có địa vị cao gả cho Man Vĩ quốc.

Nhìn bộ dáng chân thành của Chân Diệu, Quận chúa Sơ Hà thất bại, giậm chân một cái: “Sao ta lại chơi với hai kẻ kỳ lạ này!”

Chân Diệu và Huyện chủ Trọng Hỉ đều là một bộ biểu tình mở mịt ” Ta không biết.”

Quận chúa Sơ Hà gấp gáp muốn gặp Chân Diệu. Chính là muốn khóc lóc kể lể một phen hôn nhân của mình, sau đó nhận được một đống đồng tình, an ủi, tiếp tục đau thương chờ chuyện hòa thân, có thể thấy được phản ứng này của Chân Diệu, kỳ dị nghĩ gả cho Man Vĩ quốc tựa hồ cũng không phải chuyện quá đáng ngại.

Khụ, khụ, rốt cuộc vì sao lại có ảo giác nàng cũng không biết. Chẳng qua chỉ có hai hảo hữu đều biểu hiện rất bình tĩnh, cho rằng đó là một nơi tốt, cho nên bây giờ không thể muốn sống muốn chết nữa rồi.

Tiếng nhạc du dương truyền đến, Huyện chủ Trọng Hỉ đứng lên: “Lễ tắm ba ngày bắt đầu rồi, chúng ta qua đi.”

Chân Diệu một lần nữa trở về phòng khách,đứng xem lễ tắm ba ngày. Thêm một đôi vòng vàng, sau đó ngồi vào vị trí ăn cơm.

Vừa ăn vài miếng, thì có nha hoàn của Tống thị tới, nói bên tai Tống thị mấy câu.

Sắc mặt Tống thị có chút khó coi, khẽ nói với Chân Diệu: “Tứ Lang nghịch ngợm, ngã từ trên cây xuống, thẩm phải về xem.”

“Tam thẩm, cháu về cùng thẩm.”

Chân Diệu muốn đứng lên, bị Tống thị đè lại: “Cũng không quá nghiêm trọng, thẩm về một mình trước là được. Đây dù sao cũng là yến hội của phủ Trưởng công chúa, cháu lại là muội muội bên nhà mẹ đẻ của Đại nãi nãi, phải ở đến cuối mới được về.”

“Tam thẩm……..”

“Nghe lời.” Tống thị khó nén vẻ buồn bã, thấy Chân Diệu bất động, để nha hoàn đỡ đi vội vã.

Tống thị sớm đi cũng không khiến nhiều người chú ý.

Chân Diệu ở lại đến cuối, không chỉ bồi Ôn thị thêm một chú, mà Trưởng công chúa cũng nói chuyện phiếm với nàng một hồi.

Chân Diệu hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại được Trưởng công chúa ưu ái.

Nhưng nàng có một ưu điểm, không nghĩ được thì không nghĩ, nên ăn nên uống nên trò chuyện thì cứ tùy ý làm, ngược lại câu chuyện không ngừng, trưởng công chúa rõ ràng cho thấy tâm tình không tệ, trong mắt các phu nhân khác âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Lúc Chân Diệu cáo từ thì đã là xế chiều.

Lên chiếc xe ngựa sơn đen, A Loan ngồi xổm xoa bóp chân cho Chân Diệu, Tử Tô khẽ quạt cho nàng.

Chân Diệu lắc đầu, xã hội này thực vạn ác.

Ách, nàng rất thích rồi!

Hoàn toàn không muốn làm bằng hữu với đám nha hoàn, cái gì cũng phải tự lực cánh sinh giác ngộ!

Chân Diệu chỉ xấu hổ trong nháy mắt, lại tiếp tục thoải mái híp mắt buồn ngủ.

Xe ngựa chẳng biết đi được bao lâu, Tử Tô bỗng xốc rèm lên, sau đó vội buông xuống, thấp giọng nói: “Đại nãi nãi, không đúng, xe ngựa chạy không đúng phương hướng!”

Chân Diệu bỗng mở mắt ra, vội vén rèm lên dò xét bên ngoài, sau đó bình tĩnh buông xuống.

Tử Tô vui vẻ: “Đại nãi nãi, ngài nhận ra?”

Chân Diệu lộ ra biểu tình ngươi đùa giỡn sao: “Không, đông nam tây bắc, ta cho tới giờ đều không phân biệt được!”

Gương mặt tê liệt của Tử Tô thiếu chút nữa vỡ ra.

Cô nương, ngài mù đường còn vén rèm lên gấp như vậy làm gì a!

A Loan quỳ phía trước, vén rèm lên nhìn thật lâu ở bên ngoài, sắc mặt bỗng thay đổi: “Cô nương, nếu như, nếu như xe này có vấn đề, phương hướng hiện tại có thể là đi Sở Tiêu các!”