Trời Sinh Một Đôi

Chương 190: Món quà




Chân Diệu đi vào thì lão Quốc Công đã ở đó, đang cầm một miếng bánh ngọt mà ăn, lão phu nhân cầm khăn lau miệng, đưa nước trà cho ông.

Lão Quốc Công nhận lấy nước trà, không uống mà cười hì hà với lão phu nhân.

Lão phu nhân cũng cười: “Uống nhanh đi, đừng nghẹn.”

Chân Diệu nháy mắt, nhất thời do dự có muốn lên tiếng hay không.

Ngược lại lão phu nhân quay đầu lại, bắt chuyện: “Vợ Đại lang, tổ phụ cháu vừa rồi còn ầm ĩ  muốn ăn bánh ngọt cháu mang tới lần trước, tên là Phỉ Thúy lương quả gì đó?”

Chân Diệu đi tới: “Vâng, gọi là Phỉ Thúy lương quả.”

“Cháu dâu, ta muốn ăn, ta muốn ăn.” Lão Quốc Công đã chạy tới, chỉ vào bánh ngọt đã ăn hơn nửa với vẻ ấm ức, “Cái này, không ngon như cái kia.”

Chân Diệu biết vị tổ phụ này cực kỳ thích ăn ngọt, nhưng ở tuổi của ông, ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt, nhất là Phỉ Thúy lương quả trộn với bột gạo nếp, không tốt cho tiêu hóa, cho nên chỉ thỉnh thoáng mới làm mấy miếng đưa tới bên này.

Thấy lão Quốc Công tội nghiệp nhìn  nàng, Chân Diệu dỗ dành: “Tổ phụ, Tôn tức còn có thể làm một loại bánh ngọt, còn ngọt hơn Phỉ Thúy lương quả đấy, ăn rất ngon. Để buổi trưa cháu làm cho ngài được không?”

“Rất ngọt?” Trong mắt lão Quốc Công tràn đầy niềm vui thuần túy, nhưng sau đó lại cẩn thận nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân nghiêm mặt: “Rất ngọt ông chỉ có thể ăn một.”

Dù bà không hiểu, nhưng Trương ngự y từng nói, người có tuổi rồi thì phải ăn ít đồ ngọt, nếu không dễ dàng mắc bệnh tiểu đường.

“Cháu dâu ——” Lão Quốc Công kéo ống tay áo của Chân Diệu.

Chân Diệu cười cười: “Tổ mẫu. Cháu muốn làm bánh bí đỏ, không cho đường. Bí đỏ nhuận phổi ích khí, còn có tác dụng phòng bệnh tiểu đường nữa ạ.”

“Thật không?” Lão phu nhân nghe thấy mới lạ.

Bí đỏ ở Đại Chu bị cho là vật thấp kém cho bình dân ăn, rất ít xuất hiện trên bàn ăn của người giàu có.

Chân Diệu gật đầu thật mạnh.

Lão phu nhân thở dài nói: “Vợ đại lang, không ngờ cháu biết không ít.”

Chân Diệu cười: “Thích ăn thì phải biết làm ăn thôi ạ.”

Lão Quốc Công nghe không hiểu hai người nói cái gì, chỉ nắm được một điểm: “Có thể ăn rất nhiều?”

“Không thể quá bốn.” Chân Diệu vươn ra bốn ngón tay.

Một, bốn, lão Quốc Công nhanh chóng tính ra khác biệt trong đó, vô cùng vui vẻ túm tay áo Chân Diệu: “Cháu dâu, ta dắt cháu đi phòng bếp.”

Dắt?

Chân Diệu co rút khóe miệng.

Lão phu nhân ho khan một tiếng: “Khụ khụ. Vợ đại lang, giờ này cháu tới có việc gì à?”

Trước đây lão Quốc Công thích con ngựa Truy Phong nhất, cháu dâu có vẻ như sắp vượt qua rồi đấy.

“Nguyên Nương đi đến chỗ cháu, kết quả ngất xỉu, Tam lang đi mời đại phu rồi. Nhị Lang cõng Nguyên Nương sắp tới chỗ ngài. Cháu đi nhanh nên đến trước ạ.”

“Nguyên Nương làm sao rồi?” Lão phu nhân giật mình, sau đó nhíu mày, “Nguyên Nương không khỏe, sao lại đến chỗ cháu?”

Chân Diệu suy nghĩ: “Có lẽ vì không khỏe, còn đi xa thế, nên mới không chịu nổi ạ.”

“Thật là càn quấy!” Lão phu nhân sa sầm mặt.

Lúc này, sao bà còn không rõ Nguyên Nương chạy đến Thanh Phong đường làm cái gì.

Vốn tưởng rằng cô cháu gái này đoan trang chững chạc, không ngờ tới rõ là người khôn vặt, hẹp hòi.

Nhớ ngày đó, nếu bà quyết định gả Nguyên Nương cho Hạ gia ca nhi, chỉ e sẽ không bình tĩnh tiếp nhận giống như Nhị nương đi.

Cho nên nói ấn tượng vào trước là chủ  rất quan trọng.

Chân Diệu đến trước một bước nói cho lão phu nhân Nguyên Nương đi Thanh Phong đường. Sau đó chuyện té xỉu, trong lòng lão phu nhân đã không thích, cho đến khi nhìn thấy Nguyên Nương hôn mê bất tỉnh khóe miệng rớm máu, cũng chưa kinh hãi gần chết lúc ban đầu, mà chỉ sửng sốt, rồi nói: “Mau cõng Nguyên Nương sang phòng bên đi.”

Nhị Lang sắp xếp ổn thỏa cho Nguyên Nương rồi lại quỳ xuống: “Xin tổ mẫu làm chủ thay muội muội.”

“Làm chủ?” Lão phu nhân khẽ ngâm hai chữ này.

Nhị Lang âm thầm ít vào, đang muốn mở miệng thì thấy lão Quốc Công vốn đang ngồi ở góc ăn bánh ngọt chạy tới, tỏ vẻ mới lạ mà quỳ xuống.

Nhị Lang lập tức choáng váng.

Lão phu nhân vội vàng đỡ lão Quốc Công dậy, trách mắng: “Còn không đứng lên.”

Nhị Lang chỉ đành phải đứng lên.

Lúc này Tam lang đưa đại phu tới.

“Đại cô nương ở bên trong, dẫn đại phu đi vào.” Lão phu nhân sai Hồng Phúc.

Đại phu kia ngạc nhiên, chẳng phải đại cô nương này bị thương trán sáng nay sao, sao giờ này lại ở Di An đường rồi?

Hắn là đại phu riêng mà phủ Quốc Công vẫn nuôi dưỡng, tất nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào mà tiến vào.

Tam lang lại lập tức nổi giận: “Tổ mẫu, muội muội bị Đại tẩu biến thành thế này, ngài không thể mặc kệ!”

“Tam lang, đứa nhỏ này, lúc nào mới có thể thay đổi tính xúc động này! Đại phu còn đang ở phòng bên đấy, cháu muốn ồn ào cho mọi người đều biết hay sao, có ích gì cho danh tiếng của Nguyên Nương?”

Một phen hỏi khiến Tam lang nghẹn họng không trả lời được.

Nhị Lang thì nhìn chằm chằm vào Chân Diệu với ánh mắt băng hàn.

Không bao lâu sau đại phu đi ra: “Bẩm lão phu nhân, đại cô nương bị khí hỏa công tâm, điều dưỡng mấy ngày là khỏe, không lo ngại.”

Lão phu nhân gật đầu: “Cực khổ rồi, Hồng Phúc, đưa đại phu đi xuống.”

Biết Nguyên Nương không sao, Nhị Lang và Tam lang thở phào nhẹ nhõm.

“Tổ mẫu ——” Tam lang không cam lòng mở miệng, lại bị lão phu nhân ngắt lời.

“Nhị Lang, Tam lang, tổ mẫu còn chưa già đến hồ đồ. Ta lại hỏi các cháu, Nguyên Nương đã thế này, còn chạy đến Thanh Phong đường làm cái gì? Không cần hỏi, ta cũng biết nó nghĩ thế nào! Chuyện này truy đến cùng, rốt cuộc có thể có ích gì?”

“Cứ, cứ thế quên đi?” Tam lang tức giận nhìn Chân Diệu.

“Dĩ nhiên sẽ không cứ thế quên đi. Sau này Nguyên Nương ở lại Hinh Viên, trước khi lấy chồng không được tùy tiện ra ngoài. Ta không thể trơ mắt nhìn nó lại có chuyện gì, phá hủy mình!”

“Tổ mẫu!” Nhị Lang cùng tam lang giật nẩy người.

Tổ mẫu muốn cấm túc Nguyên Nương?

Lão phu nhân quét Nhị Lang một cái: “Nhị Lang, cháu là con trai lớn của chi thứ hai, không còn ít tuổi rồi, sau này làm việc không thể kích động thế.”

“Vâng.” Nhị Lang buồn bực đáp một tiếng, càng nghĩ càng khó chịu.

Rõ ràng là muốn xin tổ mẫu làm chủ cho Nguyên Nương. Sao lại biến thành dạy dỗ bọn họ?

Hắn chỉ biết, đích thị là Chân thị tiên hạ thủ vi cường nói gì đó với tổ mẫu!

Nhị Lang ngẩng đầu, đối mắt với Chân Diệu.

Ánh mắt kia nhẹ nhàng nhợt nhạt. Phảng phất không giấu được bất kỳ tâm sự gì.

Nhị Lang dời mắt, hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên là biết giả bộ!

Đại tẩu, chúng ta còn nhiều thời gian!

“Cháu dâu, ta muốn ăn bánh bí đỏ!”

Chân Diệu nhìn lão phu nhân một cái.

Lão phu nhân bất đắc dĩ: “Đi đi, thiếu cái gì, cứ nói thẳng với chỗ đầu bếp.”

“Vâng.” Chân Diệu đáp, lại trấn an lão Quốc Công mấy câu, rồi mới lui ra.

Nhị Lang và Tam lang đen mặt đi khỏi.

Gần trưa, một mình Điền thị trở về.

“Lão Nhị đâu?”

“Hắn nói trong nha môn còn có chút chuyện phải xử lý.” Điền thị không thoải mái lắm.

Chẳng qua là một quan ngũ phẩm. Sao gần đây nhiều chuyện như vậy!

“À. Điền thị, Nguyên Nương nghỉ ngơi ở chỗ ta, con đi xem một chút đi.”

“Sao Nguyên Nương lại ở đây?”

Lão phu nhân nói lại chuyện vừa rồi, trầm giọng nói: “Điền thị. Đám Nhị Lang thương yêu muội muội, ta vui vẻ, nhưng con không thể mơ hồ! Nếu Nguyên Nương không ngừng suy nghĩ đi, con tự nghĩ xem, sẽ rước lấy họa gì cho phủ Quốc Công, cho bản thân nó!”

Lão phu nhân càng bình tĩnh càng tỉnh táo.

Cháu gái lớn này, thật sự cầm không nổi bỏ không được.

Tính tình này, rất dễ chiếm món lời nhỏ thiệt thòi lớn!

“Con dâu biết rồi.” Điền thị thưa dạ đồng ý, trong lòng cực kỳ bực mình.

Gần đây không biết vì sao. Người một nhà không ngừng xui xẻo không nói, ngay cả bà và lão gia đều ầm ĩ vài trận, giữa vợ chồng chưa từng lãnh đạm như vậy!

Chẳng lẽ, Chân thị có tà tính gì?

Điền thị rùng mình, nghĩ rằng nên về nhà mẹ đẻ một chuyến rồi.

Em dâu nàng nhiều năm không chửa, thắp hương bái Phật khắp nơi không thấy động tĩnh, không ngờ đến đầu năm biết một vị Đại cô, cực linh nghiệm, hôm nay đã có thai hơn hai tháng.

Hay là, nàng cũng tìm vị Đại cô kia xem xem, rốt cuộc Chân thị có vấn đề không!

Điền thị ẩn chứa tâm sự đi thăm Nguyên Nương.

Lão phu nhân thở dài.

Chuyện trong phủ càng ngày càng nhiều.

La Nhị lão gia không về cùng Điền thị, tất nhiên là đi ngõ Hạnh Hoa.

Trước kia còn không cảm thấy như thế nào, nhưng hôm nay nghĩ tới Điền thị mạnh mẽ, lại càng thích Thục nương dịu dàng săn sóc.

Chỉ tiếc Thục Nương có thai, chỉ có thể nhìn không thể động.

Bụng La Nhị lão gia dần dần tụ lửa, cảm thấy khó chịu, phải đứng dậy rời khỏi.

Mấy ngày nay La Nhị lão gia tới nhiều, Thục Nương vẻ mặt vui sướng, thoạt nhìn càng dịu dàng động lòng người: “Lão gia, ngài đi thong thả.”

“Ừ, nàng trở về đi thôi, cứ nghỉ ngơi, ngày mai rảnh rỗi, ta còn tới đây.”

Ra khỏi cổng dọc theo ngõ hẻm ra ngoài, chạm mặt một nữ tử áo xanh đang đi tới.

Cô gái này không thoa phấn trang điểm, thanh lệ tuyệt luân, chỉ dáng đi tới đã phong tư vô hạn, không phải Yên nương ở cách vách thì còn ai!

Hôm nay nàng không đội mũ, gương mặt trắng thuần, La Nhị lão gia không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Yên Nương dường như hơi kinh ngạc, khi đi qua thì hơi cúi đầu khom lưng xem như chào hỏi rồi vội vã đi rồi.

La Nhị lão gia quay đầu lại, chỉ thấy dải lụa đeo bên hông nàng rũ xuống mép váy, dùng hai viên ngọc đè lại, rõ ràng là trang phục đơn giản, lại khiến người ta tim đập không thôi.

La Nhị lão gia hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra khỏi ngõ hẻm.

Tuy nói phái người đi thăm dò, tạm thời không phát hiện cái gì lạ, nhưng hắn còn phải xem xem đã.

Nữ nhân, nói cho cùng phải có quyền có tiền mới hưởng thụ được, nếu vì nữ nhân mà mất quyền tiền thì không đáng.

Mặt trời đổ về tây, trong vòng vây mấy người, La Thiên Trình ra khỏi nha môn.

“Đại nhân, hôm nay thuộc hạ làm ông chủ, các huynh đệ cùng đi Thiên Khách Lai họp gặp?”

Thiên Khách Lai là tửu lâu nổi tiếng kinh thành, giá tiền không rẻ.

Mấy người ồn ào nói: “Chà, Mã Lục, hôm nay có chuyện gì vui thế?”

Mã Lục cười hắc hắc: “Dù sao hôm nay vui vẻ, uống rượu còn nói nhảm gì lắm, có đi hay không?”

Hắn mới không thể nói, vợ hắn có thai hơn một tháng.

“Đi, đi, tại sao lại không đi chứ!” Đều là người trẻ tuổi, lại làm việc cùng nhau, có người mời khách uống rượu sao lại không đáp ứng.

La Thiên Trình lại ho nhẹ một tiếng: “Các vị huynh đệ, ta còn có một số việc, hôm nay sẽ không đi cùng các ngươi rồi.”

“Đại nhân, thiếu ngài không thể được đâu!”

“Ta thật sự có việc.” La Thiên Trình lục lọi, lấy ra một thỏi bạc, “Hôm nay Mã Lục mời mọi người ăn cơm, rượu để ta mời, coi như là nhận tội với các vị huynh đệ.”

Mọi người không tiện khuyên nữa.

Vị đại nhân này lúc tan làm còn đỡ, lúc làm việc lúc nào cũng mặt lạnh, trong lòng vẫn lấy kính sợ.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, La Thiên Trình đứng ở đầu đường ngược lại mờ mịt rồi.

Tặng quà gì cho nàng mới được đây?