Trời Sinh Một Đôi

Chương 199: Phi đao, lại thấy phi đao




Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Sakura

Hôm sau, trời quang mây tạnh.

Chân Diệu cưỡi Hồng Vân đi theo sau đại bộ đội săn bắn.

Những lang quân kia giục ngựa lao nhanh, kinh động thú vật đang di chuyển bốn phía chạy trốn.

Các nữ quyến thì tay cầm dây cương, tốp năm tốp ba cưỡi ngựa đi, nói cười cùng một chỗ, nhàn nhã thật giống như đi ra ngoài đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh).

“Chân muội muội, muội không biết, ngoại tử (chồng) hôm qua lại khen không dứt miệng món canh nấm thịt chồn băm muội làm đấy. Nữ công trù nghệ, lúc chưa lấy chồng ta cũng luyện qua đấy, làm sao lại không có tâm tư linh xảo như muội vậy.” Giang thị cưỡi một con ngựa màu lông xám bóng nhoáng góp lời.

Hai con ngựa cách gần nhau, Hồng Vân ghét bỏ quay đầu, con ngựa màu xám kia là thứ lợi hại đấy, trực tiếp dụi Hồng Vân một cái, nhắm trúng Hồng Vân hí dài một tiếng.

“Thành thật một chút!” Giang thị vỗ vỗ lưng ngựa.

Con ngựa màu xám lúc này mới an phận xuống.

“Chắc do hứng thú. Cầm kỳ thư họa, nữ công trù nghệ, đều thử qua mới phát hiện đối với trù nghệ càng cảm thấy hứng thú, dường như cũng càng có thiên phú hơn.” Chân Diệu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới trả lời.

Khứu giác của nàng linh mẫn, trời sinh thích hợp kỹ nghệ trù nghệ cùng điều chế hương liệu, muốn nói hứng thú, vậy cũng chỉ có trù nghệ rồi.

Có thiên phú có hứng thú lại có rất nhiều thời gian, nào có đạo lý học không tốt.

“Thiên phú ah ——” Giang thị có chút tiếc nuối, “Vậy thì không có cách nào rồi.”

Sau đó vừa cười: “Như vậy cũng tốt, trở về ngoại tử lại giễu cợt ta, ta nói cho hắn biết, đây chính là thiên phú, mới không phải ta không dụng tâm.”

Giang thị mặt tròn, cười cười lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, tính tình lại sảng khoái, nhìn đặc biệt làm cho người khác vui vẻ.

Chân Diệu cười nói: “Giang tỷ tỷ chắc chắn cũng có chỗ mình am hiểu.”

“Thật sao?” Giang thị nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.”Vậy Chân muội muội muội đoán thử coi xem, ta am hiểu cái gì?”

“Là cưỡi ngựa sao?” Ánh mắt Chân Diệu rơi vào trên con ngựa màu xám cao lớn cường tráng Giang thị ngồi bên trên.

Ngựa tốt như vậy, nữ tử tầm thường có thể không khống chế được.

Giang thị vỗ tay cười to: “Chân muội muội. Muội đoán được thật chuẩn.”

Nói xong giơ roi ngựa lên: “Muốn cùng ta tỷ thí một trận hay không?”

Chân Diệu trung thực lắc đầu.

Hôm nay phu quân đại nhân dặn dò nhiều lần, không cho phép chạy loạn, nàng vẫn nên nghe lời thì tốt hơn, tránh hắn lại giận dỗi.

Lại nói, cưỡi ngựa cũng thực sự không phải việc nàng am hiểu.

“Chân Tứ, muốn phi ngựa hay không?” Quận chúa Sơ Hà giục ngựa chạy tới.

Chân Diệu một ngón tay chỉ Giang thị: “Vừa vặn các ngươi đi cùng đi, Giang tỷ tỷ rất biết cưỡi ngựa.”

Quận chúa Sơ Hà quét qua Giang thị. Khẽ nâng cái cằm, tôn quý từ trong xương của nữ nhi tôn thất lơ đãng toát ra.

Giang thị là người Yến Giang, không thuộc về phạm vi khuê tú kinh thành, năm trước sau khi gả tới mặc dù cũng kết bạn với không ít người, nhưng Quận chúa Sơ Hà là tiểu nương tử chưa lấy chồng, đương nhiên xuất hiện không nhiều lắm cùng phu nhân đã kết hôn.

“Ngươi có thể cưỡi ngựa?” Đối với người xa lạ, quận chúa Sơ Hà từ trước đến nay là sắc mặt không chút thay đổi.

Giang thị cũng không luống cuống, khẽ khom người trên ngựa đã thành lễ, sau đó cười ra một đôi má lúm đồng tiền: “Có thể.”

Sảng khoái như vậy, Quận chúa Sơ Hà lập tức hào hứng, thúc vào bụng ngựa nói: “Đi, chúng ta chạy một lần!”

Hai con ngựa chiến một xám một trắng chạy vội đi ra ngoài, móng ngựa bắn lên một đường bụi mù, hai nữ tử trên lưng ngựa đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người ngoài.

Chân Diệu cười tủm tỉm xem, từ trong tay áo lấy ra một khối bánh ngọt bạc hà ăn.

Phù một tiếng cười khẽ.

” Phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công lại đang ăn cái gì ngon hay sao?”

Nữ tử đặt câu hỏi lập tức cưỡi ngựa trắng, chẳng biết lúc nào tới gần.

Một trong những tùy tùng bên cạnh nhắc nhở: “Còn không bái kiến Ngô Quý phi.”

Trong miệng Chân Diệu còn đút bánh ngọt, nghe xong nội thị nhắc nhở, thiếu chút nữa quỳ.

Nàng ăn cái gì, sao lại dẫn đến một đại thần như vậy.

Dù sao mặt cũng mất rồi, ăn như hổ đói thì càng không thỏa đáng, Chân Diệu dứt khoát chậm rãi nuốt bánh ngọt xuống, mới làm lễ.

Ngô Quý phi giống như cười mà không phải cười: “Xem ra phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công quả nhiên là tinh thông trù đạo, Bản cung vẫn muốn hỏi một chút, đậu hũ thối ăn ngày ấy, làm như thế nào đây?”

“Nếu nương nương thích, trở về ta ghi lại cách làm.”

Ngô Quý phi này trông dễ ở chung  hơn Quý Phi trước kia chút ít. Nhưng Chân Diệu cũng không muốn dây dưa nhiều với mấy quý nhân này.

“Chỉ là hương vị không dễ ngửi, ngày ấy ăn xong, cái kia mùi vị còn kéo dài không tiêu tan, làm hại ta súc miệng mấy lần mới dám nói chuyện với Hoàng Thượng.”

Chân Diệu lại từ ống tay áo lấy ra một khối bánh ngọt hình thoi màu xanh lá: “Nếm thử đậu hũ thối rồi, có thể ăn cái này.”

Một khối kia cũng chỉ lớn bằng nửa ngón tay, màu xanh óng ánh, Ngô Quý phi cười hỏi: “Đây là bánh ngọt ngươi vừa ăn sao? Tên là gì vậy?”

” Bánh ngọt bạc hà.”

“Cho Bản cung nếm thử.” Ngô Quý phi vươn tay.

“Nương nương ——” Nội thị nhắc nhở.

Ngô Quý phi thu lại vui vẻ: ” Phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công còn có thể hại ta hay sao? Lắm miệng!”

Không nghĩ tới Chân Diệu lại thu bánh ngọt bạc hà về.

Ngô Quý phi sững sờ.

Chân Diệu cười tủm tỉm nói: “Nương nương, bánh này ta đều chạm qua rồi, không dám đưa cho nương nương ăn. Đợi sau đó lại đem cách làm bánh ngọt bạc hà cùng cách làm đậu hũ thối cùng đưa đi cho ngài.”

Đồ ăn không thể đưa linh tinh, thực tế một khi có liên quan đến người trong nội cung, chút thường thức ấy nàng vẫn phải có.

Thái Tử Phi Thư Nhã vẫn thờ ơ lạnh nhạt xiết chặt ánh mắt, giục ngựa tới, trước chào hỏi Ngô Quý phi, sau đó mỉm cười nhìn Chân Diệu: ” Phu nhân Thế tử, hồi lâu không thấy, khí sắc càng ngày càng tốt rồi, mấy ngày nay vẫn muốn tìm ngươi tự ôn chuyện đây.”

Ngô Quý phi bỗng có hứng thú: “Thế nào, Thái Tử Phi và phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công là bạn cũ sao?”

Con mắt Thái Tử Phi xoay chuyển: “Quý Phi nương nương còn không biết, lúc phu nhân Thế tử chưa lấy chồng, còn ở trong cung một thời gian, cùng Chân thái phi đấy, chính là lúc ấy chúng ta từng có vài lần duyên phận.”

Ngô Quý phi này là một tiểu mỹ nhân phiên vương tiến cống cuối năm ngoái, xuất thân từ dân gian, Chiêu Phong Đế lại sủng ái vô cùng, không đến một năm thời gian ngồi cao ở vị trí Quý Phi, chấn kinh rớt cằm vô số người.

Trong lòng Thái Tử Phi kiêng kị Ngô Quý phi, nàng cũng là nữ tử, biết rõ Ngô Quý phi có thể đi đến một bước này, cũng không phải nhân vật đơn giản.

Quả nhiên Ngô Quý phi nghe thấy tiếng đàn biết nhã ý, trong mắt nước sóng lân lân: “Thì ra Chân thái phi là trưởng bối của phu nhân Thế tử sao?”

Ánh mắt trong suốt rơi vào trên da thịt trắng nõn bóng loáng như gấm tuyết của Chân Diệu, hiện lên dị quang.

“Thái phi là cô tổ mẫu của ta.”

Ngô Quý phi cười đến ý vị thâm trường: “Khó trách. Phu nhân Thế tử băng cơ ngọc phu này, không khác Thái Phi là bao.”

Thái Tử Phi che miệng mà cười: “Diện mạo phu nhân Thế tử vẫn rất giống Thái Phi, Thái Phi thấy phu nhân Thế tử, chắc chắn như thấy con gái của mình.”

Chân Diệu âm thầm liếc mắt.

Thái Tử Phi này, giống như hận không thể khiến cho Ngô Quý phi biết, Chân Thái phi đối đãi với nàng bằng ánh mắt khác, truyền không ít bí phương dưỡng nhan.

Chân Thái Phi bối phận cao, thân phận tôn quý, khiến nữ tử điên cuồng những đơn thuốc kia không thể làm gì.

Nhưng đến chính mình, chính là mang ngọc có tội rồi.

Thái Tử Phi này, thật là quá xấu rồi.

Chân Diệu có chút mất hứng, nhấp môi nói: “Thái Phi thấy ta, chắc chắn sẽ không giống như thấy con gái đâu.”

“Sao có thể chứ? Ta xem Thái Phi đối với phu nhân Thế tử có thể nói không bình thường.”

“Đó là coi ta làm cháu gái mà.” Chân Diệu không mềm không cứng chọc Thái Tử Phi một cái.

Ánh mắt Ngô Quý phi nhìn về phía Chân Diệu lại thêm vài phần thâm ý.

Nàng đã bái kiến vị Thái Phi trong nội cung kia, , thật đúng là nhân vật y hệt phi tử thần tiên.

Đây cũng là nguyên nhân ngày ấy nghe nói cái đậu hũ thối kia là phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công làm, nổi lên hào hứng nếm thử.

Hôm nay có được cơ hội nói chuyện với nhau, quả nhiên đồn đãi không giả, vị phu nhân Thế tử này rất giống Chân thái phi.

Thì ra, Chân Thái phi truyền những phương thuốc dưỡng nhan kia cho Chân thị sao?

Ngô Quý phi là nữ tử bình dân, có thể có phong quang hôm nay, quá biết rõ sự quan trọng của nhan sắc một nữ nhân.

Thái Phi là trưởng bối, lại có quan hệ tốt với Thái Hậu, cầu phương thuốc là không có cửa, Chân thị ở đây, vẫn tiện ra tay.

“Làn da của phu nhân Thế tử do dùng phương thuốc của Thái phi dưỡng thành a, nhớ rõ lần đó gặp ngươi trong cung, hình như còn chưa tốt như vậy.” Thái Tử Phi rốt cục không nhịn được chọc ra.

Khi đó, da thịt Chân thị vẫn không khác tiểu nương tử bình thường, chính mình hỏi chuyện phương thuốc, nàng ta chết sống không thừa nhận, nhưng lại nhìn bộ dáng da thịt thắng tuyết của nàng hôm nay, hoàn toàn là lừa gạt quỷ đây.

Trong lòng Thái Tử Phi ngầm buồn bực, chỉ cảm thấy Chân Diệu không có đặt nàng ở trong mắt.

Hừ, thật là đồ kiến thức hạn hẹp. Về sau nàng lại là Hoàng hậu, sẽ có lúc nàng vội vàng tiến hiến phương thuốc lên!

Nhưng nếu cái Ngô Quý phi không hiểu quy củ gì này hiện tại ra tay, vậy không thể tốt hơn rồi.

Chân Diệu thật có chút ít không kiên nhẫn được nữa, trên mặt vẫn cười dịu dàng mà nói: “Không phải, ta đây là thiên sinh lệ chất.”

Nàng không phải nha đầu bán mình, cũng không phải tiểu nương tử mà nhân duyên còn bị các trưởng bối khống chế, đánh chết cũng không thừa nhận, ai có thể làm gì nàng?

Nếu nói đến giá trị vũ lực, đừng nói đùa, đánh cho các nàng tàn phế, chỉ là việc trong mấy phút đồng hồ!

Đương nhiên đây chỉ là ngẫm lại mà thôi.

Chân Diệu tiếc nuối thở dài.

Theo xâm nhập bãi săn, cỏ cây dần dần cao, thú chạy nhiều hơn, rất nhiều binh sĩ đều đã có thu hoạch.

La Thiên Trình có ý vô ý đi chung quanh Chiêu Phong Đế.

“Mau nhìn, thanh hồ!” Có người la hoảng lên.

Trên ngọn cỏ, một con thanh hồ đang chạy vội.

Thanh hồ xuất hiện là điềm lành, mọi người không khỏi nhìn Chiêu Phong Đế.

Chiêu Phong Đế cười to, lấy cung tên: “Trẫm đến!”

Mọi người giục ngựa chạy vội, vây quanh thanh hồ từ bốn phía, ngăn chặn đường đi của nó.

Chiêu Phong Đế giương cung kéo mũi tên, một mũi tên lông vũ đã bay ra ngoài, chỉ tiếc thanh hồ linh hoạt, mũi tên lông vũ bay xẹt qua nó.

Thái tử một mũi tên phong bế đường đi thanh hồ, bắt nó chạy về phương hướng Chiêu Phong Đế, lúc này từ phía sau một lùm cây đột nhiên nhảy ra một quái vật khổng lồ.

Thái tử tập trung nhìn vào, hồn phi phách tán.

Đúng là một con cọp trắng mắt đỏ!

Một khắc này bất chấp điều gì khác, quay đầu ngựa bỏ chạy.

Con mắt La Thiên Trình nhắm lại.

Quả nhiên vẫn là giống như kiếp trước, Thái tử hoảng hốt chạy bừa, trực tiếp dẫn mãnh hổ về phía Hoàng Thượng.

Biến cố lần này quá mức đột nhiên, đợi mọi người phản ứng kịp thì con hổ đã chạy về phía Chiêu Phong Đế.

Vì để cho Chiêu Phong Đế săn được thanh hồ, mọi người sớm đã phân tán đi xua đuổi, bảo vệ ở bên cạnh hắn chỉ có rải rác hai thị vệ mà thôi.

Chiêu Phong Đế coi như là trải qua được sóng gió, lập tức vọt tới một bước lớn, dắt lấy dây cương muốn chạy trốn lấy mạng, không biết làm sao Bảo mã đang ngồi bị uy nghiêm của Bách Thú Chi Vương chấn nhiếp, chân mềm không thể động được.

Một khắc này, Chiêu Phong Đế hoảng sợ gần chết.

Ngay tại ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người màu xanh đậm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, con cọp trắng mắt đỏ cứ thế mà đứng ở chỗ cách Chiêu Phong Đế chưa đến một trượng.

Tất cả mọi người ngây ngốc rồi.

La Thiên Trình hét lớn một tiếng: “Còn không mau hộ giá!”

Hai thị vệ đi theo bên cạnh Chiêu Phong Đế lúc này mới kịp phản ứng, che chở Chiêu Phong Đế lui về sau.

La Thiên Trình có chút nhẹ nhàng thở ra.

Ở kiếp trước, con cọp này bổ nhào vào trên người Hoàng Thượng, mới bị hai thị vệ liều chết cứu đấy.

Hai thị vệ một chết một trọng thương, trọng thương chính là người từ đó một bước lên mây.

Nhưng Chiêu Phong Đế trải qua lần kinh sợ này, thân thể ngày càng sa sút.

Hôm nay, con cọp dừng lại ngoài một trượng, mặc dù Chiêu Phong Đế bị kinh sợ, chắc hẳn sẽ không nghiêm trọng như vậy rồi.

“La thế tử, đuôi con cọp không sờ được!” Tiêu thế tử lớn tiếng nhắc nhở.

Đuôi cọp chính là một đại hung khí, quất đến trên người là làm mất nửa cái mạng đấy.

Quả nhiên con cọp kia phát giác cái đuôi bị túm, giận dữ, dùng khí lực toàn thân mà hất mạnh lên.

Quận chúa Sơ Hà cưỡi ngựa mà đến chứng kiến tình cảnh này, sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu ngựa lại chạy vội đi.

Giang thị cùng ở một bên thì bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào trong sân.

Chân Diệu bên này, cố nén không kiên nhẫn ứng phó Ngô Quý phi cùng Thái Tử Phi, chỉ thấy quận chúa Sơ Hà chạy vội mà đến.

“Chân Tứ, nhanh đi theo ta!” Người còn chưa đến, quận chúa Sơ Hà đã la lớn.

Chân Diệu mừng rỡ thoát thân, tranh thủ thời gian nghênh đón: “Công chúa, làm sao vậy —— ”

Lời nói còn chưa nói hết, người đã bị quận chúa Sơ Hà kéo đến đi ngay lập tức.

“Giá!” Quận chúa Sơ Hà hung hăng hất roi ngựa lên, mang theo Chân Diệu chạy vội mà đi.

Để lại Ngô Quý phi cùng Thái Tử Phi hai mặt nhìn nhau.

Thái Tử Phi tâm tư tỉ mỉ, nhìn phương hướng Quận chúa biến mất sắc mặt khẽ biến: “Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Ngô Quý phi thình thịch nhảy gấp.

Vinh hoa phú quý của nàng, toàn bộ dựa vào trên người Hoàng Thượng.

Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì ——

“Giá!” Ngô Quý phi phóng ngựa đuổi theo.

Thái Tử Phi ngẩn người, cũng giục ngựa đuổi kịp.

Những nữ quyến nhàn nhã đi bộ kia ý thức được không đúng, dựa sát vào nhau cùng đi theo.

“La thế tử coi chừng!”

Nhìn một người một hổ đọ sức cùng một chỗ, tiếng thán phục liên tiếp.

Không ít người cầm cung tên nhắm ngay trong trận, không biết làm sao La Thiên Trình cùng Mãnh Hổ đấu quấn lấy nhau quá lợi hại, mũi tên trong tay mọi người chậm chạp không dám thả ra, sợ ngộ thương người.

Chiêu Phong Đế nhìn chằm chằm vào trong trận, thần sắc khó lường.

Thái tử sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh, Chiêu Phong Đế từ đầu đến cuối không nhìn lên một cái.

Tình cảnh trong trận đột nhiên phát sinh biến hóa.

Mãnh hổ thét dài một tiếng, cái đuôi thẳng băng hung hăng quất lên, quét khởi một mảnh bụi đất.

La Thiên Trình tránh đi, đuôi cọp mang theo sức phong như đao, cắt mắt cá chân hắn đau nhức, ẩn ẩn có chút đứng không vững.

Chỉ là trong thời gian nháy mắt như vậy, Mãnh Hổ nhảy dựng lên một cái, bổ nhào vào La Thiên Trình.

“Ah!” Không ít người la hoảng lên.

“Thế tử ——” Chân Diệu và Quận chúa Sơ Hà cùng cưỡi một con ngựa chạy tới, thấy tình cảnh này, Chân Diệu kinh hãi kêu ra tiếng, sau đó sờ lên, từ trong lòng ngực lấy ra một con dao phay.

Lúc trước La Thiên Trình đưa một bộ ba con dao phay, một cái này là nhất mỏng nhỏ tinh xảo nhất, ngược lại có thể coi như con dao găm quý danh (*cỡ lớn) dùng.

Chân Diệu đi ra đi săn, ma xui quỷ khiến giấu vào trong ngực dùng để phòng thân.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, La Thiên Trình bớt thời giờ ra xem, đã chứng kiến người cực kỳ quen thuộc kia bình tĩnh tỉnh táo lấy ra một con dao phay, khoa tay múa chân định vung tới.

Sắc mặt La Thiên Trình lập tức bóp méo một chút.

Đừng không táng thân trong miệng lão hổ, ngược lại chôn vùi dưới con dao phay của vợ, mà con dao phay kia còn là mình đưa đấy!

Lập tức bất chấp giấu dốt, hai chân ôm lấy một chân con cọp, sau đó hung hăng uốn éo, chợt nghe răng rắc một tiếng, lão hổ gãy xương.

Mãnh hổ ngã xuống đất thống khổ giãy dụa, La Thiên Trình đứng lên, thong dong vỗ vỗ bụi đất trên người, sau đó sắc mặt lập tức cứng đờ.

Một mũi tên không biết bắn lén từ nơi nào bay đến, nhắm thẳng hai người Chân Diệu và quận chúa Sơ Hà mà đi.