Trời Sinh Một Đôi

Chương 224: Trưởng thành rồi




Chân Diệu nhìn tay đối phương đầy máu, nhất thời hai mắt rưng rưng, ôm bụng đau nhức hỏi: “Thế tử, sao đau không đúng chỗ?”

Chẳng phải đều nói phía dưới đau đến chết đi sống lại sao, vì sao nàng lại đau bụng?

La Thiên Trình nhìn hai tay, lại nhìn chằm chằm nơi nào đó bất khả tư nghị thì thào lẩm bẩm: “Không đúng a, ta rõ ràng chưa tiến vào đâu sao lại chảy máu?”

Chẳng lẽ lâu lắm rồi không cùng nữ tử mây mưa hắn học được cách không phát lực?

Hai người đờ đẫn nhìn nhau.

Đột nhiên La Thiên Trình biến sắc, khó chịu bỏ tay ra: “Chân tứ, nàng, nàng thật có thể chịu được!”

“Hả?”

“Quỳ thủy của nàng tới!”

Chân Diệu mờ mịt một lúc, cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội kéo chăn lên che mặt, xoắn xuýt nhìn đối phương, muốn nói lại thôi.

“Đừng xin lỗi, ta sẽ không tha thứ cho nàng!” La Thiên Trình đen mặt lau lau lên một cái tiết khố.

“Quần đó là của ta.”

La Thiên Trình tức quá hóa cười: “Không lau của nàng chẳng lẽ lại dùng của ta? Nàng còn có thể nói với đám nha hoàn là không cẩn thận dây ra quần, lau lên quần ta, ta phải nói thế nào?”

Chân Diệu nhăn mày không nói.

“Ta đi tịnh phòng.” Mặc quần áo tử tế, La Thiên Trình đen mặt xuống giường, thấy trong phòng tắm không có chút tiếng động, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy Chân Diệu bộ dáng đáng thương núp trong chăn nhíu mày.

La Thiên Trình nhất thời bất động, xoay người quay lại giường, nhịn tính tình xuống khuyên: “Đừng tiếc nuối, chờ cơ thể nàng sạch sẽ sẽ bồi thường nàng có được không?”

Chân Diệu thiếu chút phun một búng máu.

Trong lòng phu quân đại nhân, nàng là kẻ có bao nhiêu đói khát hả.

Nghĩ vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, thì ra mọi người đều sai rồi. Trước đây La Thiên Trình cưới nàng tuyệt đối không phải vì phụ trách nàng a, mà là vì nàng nên phụ trách hắn!

“Ngoan, như vậy thực sự không thể tiếp tục, đối với ta hay nàng đều không tốt.” La Thiên Trình nói, mặt có chút đỏ.

Với nàng, hắn thực sự càng ngày càng mềm lòng, nếu là nữ nhân khác cố tình gây sự như vậy hắn sẽ không thèm để ý.

“Ngài thông cảm như thế ta thực sự cảm tạ a!” Chân Diệu tức giận đẩy tay hắn ra.

“Rốt cuộc nàng nháo cái gì?” La Thiên Trình lại gần. Nghĩ đến việc tay còn chưa rửa, nhịn xuống xúc động muốn sờ mặt nàng.

Cảm giác đau đớn kéo tới từng chút, từng chút một, Chân Diệu đã bất chấp thảo luận vấn đề vô sỉ này với hắn, cắn răng nói: “Đau bụng.”

“Đau bụng?” Thấy mặt Chân Diệu đã trắng bệch, La Thiên Trình vội lấy tay đặt lên bụng nàng, một bên xoa, một bên hỏi: “Là vì quỳ thủy tới sao?”

“Chàng không biết?”

La Thiên Trình nhíu mi: “Ta phải biết cái gì?”

Chân Diệu giật mình, sau đó bừng tỉnh.

Nam tử như La Thiên Trình từ nhỏ lớn lên bên cạnh tổ mẫu, sẽ không biết nữ tử khi quỳ thủy đến sẽ bị đau nhức.

“Nói chung, phần lớn nữ tử khi quỳ thủy tới đều đau.” Càng ngày càng không thoải mái, Chân Diệu nhíu mi: “Chàng ra ngoài trước đi, gọi mấy người Tử Tô vào hầu hạ ta.”

“Được, nàng cứ nằm nghỉ đi.”

La Thiên Trình ra cửa ngẫm nghĩ một chút, nhấc chân bước qua Tây Khóa viện.

Tước Nhi nhìn thấy, quay đầu tiến vào phòng.

Chân Diệu vừa được mấy người Tử Tô hầu hạ thu thập thỏa đáng. Nửa nằm nửa ngồi uống nước nóng.

“Bên lão phu nhân có gọi gì phải không?”

“Không phải ạ.” Tước Nhi tức giận nói: “Đại nãi nãi, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Thế tử đi qua Tây Khóa viện!”

Lời vừa nói ra, tay cầm tách trà của Chân Diệu liền dừng lại.

Tử Tô và Bạch Thược đều hung hăng lườm Tước Nhi.

Tước Nhi chẳng biết đã gây ra họa gì, nắm góc áo chớp mắt.

“Được rồi, ta đã biết.” Chân Diệu đặt tách trà xuống: “Các ngươi đều lui xuống đi, ta nằm một chút.”

Tử Tô nháy mắt, mấy người đều lui xuống.

Tử Tô khuyên nhủ: “Đại nãi nãi, ngài đừng để trong lòng, Thế tử sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Chân Diệu thực có chút tức giận.

Vì kinh nguyệt tới chuyện không thành, phu quân liền nhấc chân đi ngủ thông phòng, cái này còn bực bội hơn định ngày đi ngủ thông phòng!

Cái sau chung quy là vì khai chi tán diệp, cái trước là trực tiếp đánh vào mặt nàng, đánh kêu đen đét.

Trứng thối này, sau này không cho hắn ôm nữa, cũng không cho hắn sờ, để hắn cùng thông phòng sinh con thôi!

Thấy Chân Diệu không nói gì, Tử Tô sợ nàng không xuống đài được, vén chăn rồi lặng lẽ lui xuống.

Bạch Thược trách cứ Tước Nhi: “Tước Nhi, ngươi cũng không còn nhỏ, sao lại hành sự lỗ mãng như vậy, chuyện của Tiểu Thiền ngươi chớ có quên!”

“Muội, muội chỉ là thấy Thế tử qua Tây Khóa viện nên tức giận, mới đi nói cho đại nãi nãi thôi.”

Bạch Thược chọt chọt vào trán nàng: “Ngươi cũng tức giận, vậy Đại nãi nãi thì sao? Mới từ phòng Đại nãi nãi ra đã qua Tây Khóa viện, Đại nãi nãi biết có thể không tức giận sao?”

“Lẽ nào, lẽ nào muội gạt Đại nãi nãi mới là đúng? Tước Nhi hoang mang hỏi.

Tử Tô nghiêm mặt nói: “Đại nãi nãi hỏi tất nhiên không thể dối gạt nhưng chuyện khiến Đại nãi nãi ngột ngạt muội nói làm gì? Chỉ là mấy thông phòng, Đại nãi nãi thật muốn so đo với các nàng thì đã không để đến giờ vẫn không trị.”

“Không sai, Đại nãi nãi bây giờ đã trưởng thành, sau này chuyện phải quan tâm cũng nhiều hơn, ba thông phòng kia, đến con khỉ cũng không bằng, còn có thể lật trời? Nếu không vừa mắt thì đừng để bọn họ qua đây gây ngột ngạt là được.” Bạch Thược nói theo.

“Muội hiểu rồi, đa tạ các tỷ tỷ chỉ điểm.”

La Thiên Trình vừa vào Tây Khóa viện, ba thông phòng liền mừng như điên, ngươi chen ta, ta chen ngươi xông tới.

“Đừng đẩy, đừng đẩy, cùng vào đi.” La Thiên Trình nhấc chân vào gian phòng gần nhất.

Cùng nhau?

Ba thông phòng hai mặt nhìn nhau.

Đây, đây là ý gì?

Lẽ nào, lẽ nào Thế tử muốn cả ba nàng cùng lên?

Thần sắc ba người đều cổ quái.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” La Thiên Trình thấy không ai đi theo, nhíu mi giục.

“A.” Ba người đáp một tiếng vội cúi đầu đi qua.

Trầm Ngư thầm cắn răng, đây là phòng của nàng, lẽ nào Thế tử lại muốn nàng cùng giường với hai tiểu chân này….

Nhưng nếu nàng không muốn. Chọc giận Thế tử, sau đó chỉ tiện nghi hai người bọn họ.

Lạc Nhạn và Tu Hoa cũng xoắn xuýt.

Ba người cùng nhau hầu hạ Thế tử thật mắc cỡ muốn chết.

La Thiên Trình vào phòng, tùy ý tìm một cái ghế ngồi lên, nhìn bộ dáng ba mĩ nhân xấu hổ mang theo khiếp sợ, không kiên nhẫn hỏi: “Xấu hổ cái gì?”

Ba người cả kinh.

Đúng vậy, Thế tử đã hơn một năm không chạm vào các nàng, bỏ qua cơ hội này, nói không chừng sau này còn phải chờ đợi lâu.

“Thế tử, người nào…….người nào tới trước?” Rốt cuộc là phòng nàng, Trầm Ngư mở miệng trước.

“Thế nào cũng được.” Hắn đến là để hỏi chuyện, không cần xếp hàng.

“Cái này, bọn tỷ muội không tiện làm chủ….”

“Vậy cùng nhau đi.”

Mặt ba mĩ nhân liền đỏ bừng.

La Thiên Trình quét mắt nhìn ba người.

Đều có bệnh hay sao mà đỏ mặt như vậy.

“Thế tử, thiếp sợ rằng giường….. sợ rằng giường không chứa nổi nhiều người.” Thật quá xấu hổ mà, sao Thế tử lại lớn mật như vậy. Chẳng lẽ ở bên ngoài lâu nên học xấu rồi?

“Ngồi ghế là được.” La Thiên Trình không nhịn được nói.

Ở chung với A Tứ lâu, sao cứ có cảm giác khó câu thông với những thông phòng như vậy?

May mà hắn chỉ hỏi chuyện rồi đi.

“Trên ghế?” Ba mĩ nhân đồng thời che miệng kinh hô.

Cái này, cái này thực quá xấu hổ!

“Được rồi, đừng dài dòng, ta phải trở về gấp!”

Ba mĩ nhân bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là Thế tử tận dụng thời gian mới tới được, thảo nào muốn các nàng cùng hầu hạ.

Phải tận dụng thời cơ, qua rồi sẽ không có nữa!

Dưới sự cấp bách, ba mĩ nhân đồng thời đưa tay xuống hông, lưu loát rút đai lưng ra.

La Thiên Trình đột ngột đứng dậy, ghế cũng bị ngã lăn, đen mặt hỏi: “Các ngươi làm gì?”

Hả?

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Loại chuyện chỉ có thể hiểu mà không thể nói này người ta biết nói thế nào?

La Thiên Trình đời trước trừ quan hệ lạnh như băng với Chân thị cũng chỉ có mấy thông phòng này, sau một loạt biến cố, quyền cao chức trọng cũng không cưới thêm vợ, không hiểu rõ nữ nhân bao nhiêu.

Nhưng dù hắn có không hiểu thế nào, thấy ba người cởi áo, biểu tình xấu hổ thì cũng phải hiểu. Lập tức đen mặt, hận không thể chạy ra ngoài.

Thực đủ rồi. Ba nữ nhân này coi hắn làm từ sắt sao, lại còn cùng nhau!

Sai, cái này không phải trọng điểm.

Chuyện vô sỉ như thế, sao các nàng nghĩ ra được?

Cưỡng chế xung động muốn quay đi, hỏi: “Nếu quỳ thủy tới mà đau bụng các ngươi sẽ làm gì?”

Lấy được đáp án hài lòng, La Thiên Trình bỏ ba thông phòng khóc không ra nước mắt vội vã đi.

Trở về thư phòng, lấy ra một bình nước nóng tinh sảo, khéo léo, rót nước vào rồi lấy khăn xung quanh đi đến chỗ Chân Diệu.

Chân Diệu tức đến không ngủ được, đang đếm cừu thì nghe thấy động tĩnh, quay đầu qua nhìn, không ngờ lại nhanh như vậy, không phải là không được đi.

“A Tứ, đỡ hơn chưa?”

Chân Diệu mím môi không nói chuyện.

La Thiên Trình đưa bình nước nóng qua: “Ta đi hỏi, các nàng nói cái này dùng được.”

Chân Diệu nhìn bình nước nóng nhất thời sửng sốt, trong lòng thấy ấm áp cơn đau như được xua đi phân nửa.

“Ta xoa cho nàng.”

“Để ta tự làm.” Chân Diệu nhận lấy bỏ vào trong chăn, lặng lẽ đặt bình nước nóng lên bụng lăn qua lăn lại.

Đến vãn yến, Chân Diệu khôi phục tinh thần, cũng không vắng mặt, thế mới biết Nhị bá và Đại ca bên nhà ngoại cũng đi Bắc Hà.

“Vợ Đại Lang, cháu yên tâm, ban ngày đã viết thư, từ trạm dịch ra roi thúc ngựa tầm ba, bốn ngày là đến.” Lão phu nhân an ủi.

“Khiến tổ mẫu nhọc lòng.”

Thích thị thay một bộ quần áo màu hồng cánh sen mới tinh, vấn búi mã kế, tai đeo một đóa phù dung cỡ miệng chén, so với trước kia phải trẻ ra mười tuổi.

Chân Diệu nhìn vậy chợt thấy vị chân giò ngon hơn rất nhiều không, nhịn được ăn nhiều thêm một miếng.

La Thiên Trình lặng lẽ kéo nàng: “Nàng bây giờ không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.”

Tiệc rượu tàn, mọi người đều về viện mình, La Nhị lão gia liền sầm mặt lại.

Điền thị không nhịn được nói: “Lão gia trầm mặt làm gì, ban ngày dạy dỗ Tam Lang một trận còn chưa đủ sao?”

Vừa nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của Tam Lang, bà đã cảm thấy lo lắng.

Con trai ngoan của bà, nếu cách tâm thì phải làm sao bây giờ!

“Bà thì biết cái gì, Đại Lang trở về, sau này nào có chỗ cho chúng ta nói chuyện!”

“Vậy cũng có biện pháp gì, ai bảo nhân gia tốt số!” Nói đến đây Điền thị nghiêm mặt: “Lão gia cũng biết Chân thị có quỳ thủy rồi, không đến mấy tháng nữa sẽ có thai, vậy sẽ phiền toái!”