Trời Sinh Một Đôi

Chương 234: Không thể không báo




Một chiếc xe ngựa sơn son chậm rãi đi trước, nhìn như khiêm tốn nhưng gia huy phủ Trấn Quốc Công khiến rất nhiều xe ngựa phải tránh xa.

Ai cũng biết xe ngựa này là ai ngồi, tất nhiên là Thế tử Trấn Quốc Công danh tiếng đang thịnh, đương nhiên không ai muốn tranh phong.

Trong xe ngựa thảm màu xảm thật dày, vách thùng xe còn có một cái lô đồng, đốt than không khói, không khí ấm áp được chặn trong mành che cửa xe dày, bên ngoài mặc dù có tuyết rơi, trong xe lại ấm áp như mùa xuân.

Chân Diệu có chút buồn bực, dùng hai ngón tay khẽ nhấc một góc màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ lát sau, tuyết rơi dày hơn, từng bông tuyết như lông ngỗng khẽ rơi xuống đất, tuyết đọng ngày càng dày.

Tùng bách hai bên đường đều bị tuyết bao phủ, một chút sắc xanh cũng không còn.

Chỉ tiếc bị bánh xe lăn qua trên mặt tuyết để lại những vệt bánh ngoằn ngoèo, màu sắc trắng trong thuần khiết lại mĩ lệ này nhanh chóng bẩn không chịu nổi.

La Thiên Trình cầm một quyển sách, nửa tựa trên vách thùng xe, thấy Chân Diệu nhìn đến xuất thần, không khỏi để sách xuống, nói: “A Tứ, bên ngoài rất lạnh, trong xe lại quá ấm, nóng lạnh xung đột, cẩn thận hàn khí nhập thể, đến lúc đó lại đau bụng.”

Chân Diệu buông mành, quay đầu cười nói: “Nào có mảnh mai như vậy.”

La Thiên Trình bất mãn nhíu mi: “Ta nghe nói nữ tử thân thể khỏe mạnh chắc sẽ không đau bụng, chờ về tìm một đại phu đáng tin khám cho nàng một chút.”

Chân Diệu vừa có quỳ thủy, sợ Nhị thúc Nhị thẩm bên kia nổi lên ý xấu, lặng lẽ hạ thủ, La Thiên Trình định tìm một đại phu đáng tin. Nếu là đại phu không đáng tin, dễ động tay chân hại đến tính mạng.

Chỉ là cả ngày hắn bận đến chân không chạm đất, trì hoãn việc này.

Vừa nghĩ đến đây, liền có chút xấu hổ. Ngoắc Chân Diệu đang ngồi bên mình.

Chân Diệu không hiểu tại sao, tiến lại gần nói: “Kỷ nương tử một trong năm đại phu của Kỷ Nhân đường am hiểu phụ khoa, hôm nào ta đi dạo phố, tiện thể ghé vào cho bà ấy bắt mạch là được.”

“Kỷ nương tử?” Phủ Quốc Công trừ đại phu nuôi trong phủ, mời từ bên ngoài đến chuẩn bệnh đều là thái y, chỉ là những thái y này thường có bối cảnh phức tạp. Nói không chừng lại là người của vị quý nhân nào đó.

Đây cũng là nguyên nhân La Thiên Trình không mời thái y đến bắt mạch.

Về phần vị kia trong phủ, ha ha, bị Điền thị vẫn quản gia “đút” nhiều năm như vậy đã quen rồi.

Nhưng đại phu trong nhân gian, lại còn là nữ tử, y thuật rốt cuộc ra sao thật khó nói.

“Đừng vội. Ta tìm hiểu thêm rồi lại nói.”

Chân Diệu gật đầu: “Được.”

La Thiên Trình cười, đột nhiên ôm Chân Diệu vào lòng.

Chân Diệu bị dọa sợ, vội đẩy vài cái: “Thế tử đang làm gì vậy?”

Đối phương nói nhỏ bên tai nàng: “A Tứ, hôm nay là ngày bách quan tụ hợp, dù xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được hoảng sợ. Nếu có thể tốt nhất là ngồi cạnh công chúa Sơ Hà.”

Đại thọ của Hoàng thượng, các nàng những ngoại mệnh phụ và bách quan tất nhiên không ở cùng một chỗ.

Theo lý thuyết tiểu nương tử chưa xuất giá không tiến cung chúc thọ. Nhưng quận chúa Sơ Hà là nữ nhi hoàng thất cùng huyện chủ Trọng Hỉ có quan hệ huyết thống với hoàng thượng tất nhiên là ngoại lệ.

Có lẽ khoảng cách quá gần, hơi thở ấp ám phả vào má nàng khiến mặt có chút nóng lên lại càng đỏ hơn.

Chân Diệu có chút không tự nhiên. Dịch ra bên ngoài một chút, mới nói: “Thế tử, hôm nay ngài thật kỳ quái.”

Phản ứng này chọc cười La Thiên Trình, nhướn mi hỏi: “Kỳ quái ở chỗ nào?”

Chẳng lẽ dựa quá gần khiến nàng xấu hổ?

Nói ra, bọn họ cũng nên thành vợ chồng chân chính rồi.

Chân Diệu không biết tâm tư này của hắn nói: “Ngược lại, hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì chàng mới căn dặn ta như vậy.”

Tim La Thiên Trình nảy lên, bất động thanh sắc: “Sao lại nói thế?”

Chân Diệu bất đắc dĩ buông tay: “Lần trước ở bãi săn chàng cũng nói như vậy, kết quả……..”

La Thiên Trình than nhẹ, thầm nghĩ nha đầu kia còn có chút nhạy bén.

Chân Diệu cười rộ lên: “Nhưng lần trước chúng ta tìm được Tứ thúc về, thật là nhân họa đắc phúc.”

“Nàng thật lạc quan.” La Thiên Trình nhéo nhéo gương mặt đẹp hoa hoa đào.

Chân Diệu phất tay đẩy bàn tay kia ra, bất mãn nói: “Nào có ai đối xử với nương tử của mình như vậy, sao lại giống nựng mèo thế?”

“Ồ, vậy nương tử nói vi phu nên đối xử với nàng như thế nào?” La Thiên Trình nghiêng người, trong chốc lát, hai người dựa vào thật gần.

Chân Diệu bị hành động đột ngột này dọa sửng sốt, mắt trừng lớn, trong veo sáng ngời, in rõ hình dáng đối phương.

La Thiên Trình ngây người trong chốc lát, thần xui quỷ khiến đặt môi lên đôi mắt kia.

Nếu hỏi hắn khác biệt lớn nhất giữa A Tứ và Chân thị kiếp trước là gì, câu trả lời chính là đôi mắt này. Rõ ràng là cùng hình dạng nhưng mỗi khi hắn bị vây trong tâm ma, thì đôi mắt này thời khắc nhắc nhở hắn, hai nàng bất đồng, kiếp trước và kiếp này, không giống nhau.

Đây là A Tứ của hắn, là điều tốt đẹp nhất của hắn, A Tứ hắn ôm trong lòng.

Một đời kia, thành thân muộn ba năm, có lẽ ngắn ngủi ba năm, một thiếu nữ mất mẹ, lưng đeo nhiều danh tiếng không tốt, mới dần dần bị ô nhiễm.

Hắn không có nửa phần thương tiếc mà là khinh thị, lạnh lùng, lại hung hăng đạp thêm một cước.

Từ đó hai người liền vạn kiếp bất phục.

May là bọn họ đã ở chung một chỗ, vào đúng lúc.

La Thiên Trình động tình, sớm đã quên bây giờ có là buổi tối gì đó hay không, chỉ ôm lấy người trong lòng ôn nhu lại nhiệt liệt hôn lên.

Chân Diệu do lúc đầu ngây ra hốt hoảng, sau đó mọi phản kháng đều bị đối phương không tốn sức hóa giải, lại không dám phát ra âm thanh, sợ người bên ngoài nghe được, càng về sau càng muốn ngất đi, chỉ cảm thấy như một giấc mộng phù phiếm trong xe chật hẹp, hết lần này đến lần khác lại không giãy tỉnh được, cho đến khi từ bỏ phản kháng, tùy ý trầm mê.

Rõ ràng cảm giác được đối phương thuận theo, thân là nam nhân bình thường, dây cung mang tên lý trí chớp mắt đứt phựt, La Thiên Trình xoay người đè người dưới thân.

Nữ tử bên dưới khép đôi mắt, lông mi vì bị hôn mà ướt nhẹp, gương mặt đẹp hơn hoa đào lại thêm rạng rỡ, rạng rỡ đến mức khiên người ta quên đi băng thiên tuyết địa bên ngoài, chỉ cho rằng đây là không gian ấm áp trong màn chướng.

Chân Diệu cảm giá hàn ý đập vào, đột nhiên rùng mình mở mắt, mới phát giác quần áo đều bị lột ra phân nửa, trong khi đó đối phương vẫn quần áo chỉnh tề, đôi tay tùy ý làm càn.

Chân Diệu gấp rồi.

Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, tùy hắn nháo đợi lát nữa nàng sao có thể xuống xe gặp người.

Vừa tức vừa giận, nhấc chân đá tới, lại bị La Thiên Trình bắt được: “Đừng làm rộn, sớm biết nha đầu nàng không thành thật!”

“Rốt cuộc là ai không thành thật!” Chân Diệu có chút tức giận: “Chàng cứ làm càn như vậy đợi lát nữa bị người khác phát hiện ta sao còn gặp người được?”

Thấy Chân Diệu gấp đến sắp khóc, La Thiên Trình cũng biết mình quá xúc động, đổi thành nằm nghiêng ôm nàng dụ dỗ nói: “Là ta không thành thật. Kiểu Kiểu, nàng đừng gấp, còn một lúc nữa mới tới cổng thành.”

Chân Diệu nghe vậy sắc mặt tốt lên.

Chợt nghe La Thiên Trình nói: “Vậy để ta ôm thêm một lúc nữa.”

“Câm miệng!” Chân Diệu đấm một quyền qua. Thế giới rốt cuộc an tĩnh.

Rốt cuộc quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn đền cửa hoàng thành, Chân Diệu vẫn chưa yên tâm, hỏi: “Ta có chỗ nào không ổn không?”

“Không có.” La Thiên Trình dở khóc dở cười.

Hai người cùng xuống xe ngựa, đến lúc này mới tách ra.

La Thiên Trình đến ngự điện dâng lễ vật chúc thọ, Chân Diệu thì đổi một cỗ kiệu mềm được nâng đến nội điện nơi tiếp đãi mệnh phụ.

Chân Diệu được cung nữ dẫn vào trong, trong điện không khí náo nhiệt phút chốc ngưng trệ.

Đoạn thời gian này phủ Trấn Quốc Công là đề tai toàn kinh thành say sưa nói, dù có lén nói Chân thị thế nào thì cũng đều biểu hiện thân thiện. Nhưng Thế tử phu nhân có công cứu công chúa không được ban thưởng bất cứ thứ gì, còn bị truyền rằng Thái hậu và Hoàng hậu không thích.

Không có lửa sao có khói, nếu đổi thành lúc khác thì cũng thôi, đằng này bây giờ ngôi vị thái tử mơ hồ có dấu hiệu không ổn, nếu thật thành cục diện đoạt ngôi vậy Thái hậu cao thượng và chính cung hoàng hậu không con chính là nhân vật then chốt.

Mệnh phụ duy trì thái độ vi diệu quan vọng (chỉ xem xét từ xa) với Chân Diệu.

“Chân Tứ…..” Một tiếng hô phá vỡ yên tĩnh ngắn ngủi.

Quận chúa Sơ Hà sải bước đến. Cầm tay Chân Diệu: “Chân Tứ, mẫu phi ta mời qua đó.”

Chân Diệu đi theo quận chúa Sơ Hà, chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp ngồi trên ngọc án, mang theo nụ cười dịu dàng.

“Vương phi.” Chân Diệu đoan trang hành lễ.

“Đến ngồi.” Vĩnh Vương phi  bảo Chân Diệu đến ngồi bên cạnh, mới chớp mắt cười nói: “Đã sớm muốn tự nói một tiếng cảm ơn với cháu, chỉ là vẫn không có cơ hội.”

Chân Diệu cười híp mắt nói: “Vương phi khách khí, công chúa Sơ Hà là bạn khăn tay của cháu, không cần nói cái gì mà cám ơn hay không cám ơn.”

Quận chúa Sơ Hà lắc lắc tay vương phi: “Mẫu phi, con sớm nói không cần cảm ơn, mẹ cám ơn tới cảm ơn lui khiến bọn con xa lạ hơn.”

“Ừ, đại ân không lời cảm ơn nào nói hết được.” Vĩnh Vương phi nhìn Chân Diệu một cái, lòng thầm thở dài.

Khuê nữ ngốc này của bà thật là, cho dù là công chúa, nói vậy còn không sợ khiến ân nhân cứu mạng lạnh lòng.

Nhìn một cái ngược lại phát giác Chân Diệu lại điềm nhiên gật đầu.

Hai nha đầu này có chút giống nhau, thảo nào có thể trở thành bạn tốt.

Chỉ là với tính tình của nữ nhi, tha hương đến dị quốc hòa thân thật sợ sẽ bị thua thiệt.

“Sơ Hà, mẫu phi chẳng phải đã nói tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo sao, tương lai con đến Man Vĩ cũng phải hành sự như vậy mới kết thiện duyên được.”

“Nhưng Chân Tứ đối với con không phải tích thủy chi ân a, phải là dũng tuyền chi ân mới đúng.” Quận chúa Sơ Hà đột nhiên nổi hứng bỡn cợt, hăng hái bừng bừng nói: “Chân Tứ, ngươi nói, dũng tuyền chi ân nên báo thế nào?”

Hỏi câu này ngay cả Vĩnh Vương phi cũng không thể trả lời thay Chân Diệu.

Không nói Sơ Hà có thân phận công chúa, dù là người thường cũng thành tăng một thước ân thu một thước thù.

Chân Diệu không hề lo lắng, cười khanh khách nói: “Tích thủy chi ân cũng là dũng tuyền tương báo, xem ra dũng tuyền chi ân chỉ có thể không thể không báo.”

“Phì.” Quận chúa Sơ Hà bật cười.

Vĩnh Vương phi âm thầm gật đầu.

Chân thị này thật là một người thông suốt.

Không phải bà lương bạc, chỉ là nhân tính vốn vậy, nếu Chân thị theo bản năng coi mình là ân nhân của Sơ Hà vậy quan hệ giữa nàng và Sơ Hà sợ rằng khó bền lâu.

Bà là mẹ, hiếm thấy nữ nhi có được hảo hữu có thể phó thác sinh tử nếu không thể bền lâu vậy chỉ có thể thấy tiếc cho nữ nhi.

Mà Chân thị này, nể mặt Sơ Hà, sau này có thể giúp một phen bà cũng nguyện ý ra tay.

Nhưng quận chúa Sơ Hà nghe câu trả lời của Chân Diệu, chần chờ nói: “Không thể không báo, vậy có phải muốn lấy thân báo đáp không?”

Trong mấy vở kịch đều nói vậy.