Trời Sinh Một Đôi

Chương 241: Cô gái áo xanh




Edit: Nora
Beta: Sakura

Ngõ Hạnh Hoa vừa dài vừa hẹp. Chỗ trũng trên mái hiên tuyết đọng chưa tan cứ tí tách rơi từng giọt tung tóe trên mặt đất, tụ thành những vũng nước đọng. Cành lá khô rơi xuống góc đường cũng đóng băng, một đầu chìm trong vũng nước làm nó đục ngầu.

La Nhị lão gia vén vạt áo, cẩn thận từng li từng tí bước qua vũng nước. Ông nhìn cửa nhà dân đã khóa chặt quen thuộc có chút chần chừ.

Thời tiết thế này quả thật không nên tới đây vào lúc này.

Đứng do dự chốc lát, ánh mắt không ngừng nhìn vào căn nhà phía trong.

Vẫn chỉ là cánh cửa sơn xanh. La Nhị lão gia hận không thể nhìn xuyên được vào trong khe cửa thấy toàn cảnh bên trong.

Cuối cùng cảm thấy đứng vậy hoài cũng thật vô nghĩa, La Nhị lão gia nắm vạt áo định quay đi.

Đúng lúc này cửa két một tiếng, La Nhị lão gia theo quán tính xoay người lại, trong lúc gấp gáp đã quên mất vũng nước dưới chân, liền mất đà giẫm vào.

Cũng may dưới chân mang ủng da, chất vải mới tinh bỗng chốc dơ một mảng.

La Nhị lão gia bối rối nhấc chân ra, sau đó liền thấy có một cô gái áo xanh.

Nàng đang bưng chậu nước hết sức ngạc nhiên, sau khi nhận ra là La Nhị lão gia lại rất vui mừng.

La Nhị lão gia thoáng như mở cờ trong bụng.

Cô nương này xinh đẹp lạ kì, rõ ràng không phấn son trang điểm mà các đường nét trên khuôn mặt lại đậm nét như vậy, vô cùng tươi trẻ, chỉ cần liếc nhìn đã như in sâu vào lòng.

Trước kia ông đã lưu ý đến nàng, sau khi cho người nghe ngóng thì biết cô nương này hóa ra đi theo người hành thương ra ngoài buôn bán, sau khi kiếm được mối làm ăn ở kinh thành thì trú ngụ ở đây.

Vốn ông đã có ý định đoạt nàng về, nhưng sau chuyện sức đầu mẻ trán trong phủ cũng đành thôi.

Hôm nay vừa thấy nàng đứng đó thanh tú động lòng người, nhìn kỹ còn thấy đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười, La Nhị lão gia kìm lòng không đặng, bất chấp áo bào lấm lem tiến lên phía trước hai bước.

Thật bất ngờ, nàng kia đổ chậu nước bẩn vào góc tường xong đặt chậu xuống, sau đó nhẹ nhàng tiến tới khẽ dịu dàng cười: “Lão gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”

Giọng điệu mềm mại uyển chuyển, trong lòng La Nhị lão gia ngưa ngứa, ho khan một tiếng nói: “Nương tử có việc xin cứ hỏi.”

Cô nương áo xanh thoáng dừng rồi mới ngẩng đầu: “Không biết Thục Nương tỷ tỷ đang ở đâu. Ta và Thục Nương tỷ có chút hợp ý, tình như tỷ muội, đã mấy tháng rồi không gặp hơi nhớ nhung.”

“Thục Nương?” Sắc mặt La Nhị lão gia khẽ biến, nhớ tới nữ nhân mong manh như hoa kia, trong lòng không khỏi tiếc thương, sau đó lấy lại bình tĩnh, lời ít ý nhiều nói: “Ta đã đón nàng về phủ.”

Cô nương áo xanh thoáng biểu lộ sự vui mừng và thích ý, ngưỡng mộ cũng có. Sự yêu thích và ngưỡng mộ chỉ thoáng hiện ra rồi biến mất nhưng vẫn lọt vào mắt La Nhị lão gia.

La Nhị lão gia liền có chút mừng húm, ánh mắt nhìn xuống đôi tay của nàng.

Vốn nên là bàn tay mềm mại trắng trẻo như ngọc lại có chút thô ráp.

Cô nương áo xanh giấu bàn tay đi rồi thi lễ lần nữa: “Nếu Thục Nương tỷ đã không có chuyện gì, ta cũng yên tâm. Lão gia đi thong thả.”

Dứt lời đã quay người đi vào.

“Đợi một chút…”

Cô nương áo xanh quay đầu lại, nhìn La Nhị lão gia có chút khó hiểu.

La Nhị lão gia hỏi: “Chỉ là những chuyện cỏn con này sao. Nương tử không muốn gì nữa à?”

Cô nương áo xanh tái mặt, sau đó gật gật đầu quay người rời đi.

La Nhị lão gia tiến tới ngăn nàng lại.

“Lão gia, ngài…” Ánh mắt cô nương áo xanh có tia giận dỗi.

Cô nương này đi theo một kẻ hành thương thật là lãng phí.

Bất giác La nhị lão gia thầm tiếc thương, hoàn toàn khác với lúc vênh mặt sai khiến Thục Nương, ông ôn hòa cười: “Nương tử và Thục Nương tình như tỷ muội, còn có ân cứu mạng nàng, Thục Nương đều đã kể với ta, nàng rất cảm kích nương tử. Nếu nương tử có chuyện gì khó khăn cứ nói với ta đừng ngại, bằng không Thục Nương biết được cũng sẽ lo lắng.”

“Chuyện này…” Cô nương áo xanh do dự một chút mới nói: “Sắp đến cuối năm rồi, đáng lẽ lão gia nhà ta cũng nên về đến, vậy mà hai tháng nay không có một chút tin tức nào. Nếu thuận tiện thì có thể nhờ lão gia hỏi thăm dùm ta một chút được không?”

“Chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.” La Nhị lão gia cười nói.

Cô nương áo xanh liền thuật lại tình cảnh lão gia nhà nàng.

La Nhị lão gia đưa ra một túi tiền: “Những chuyện nặng nhọc kia nương tử chớ nên làm, trước cầm chút này thuê vài nha đầu bà tử về đi.”

Nhà bình thường không phải ai cũng có thể mua nha đầu bà tử, bởi vì mua đứt, chẳng những phải tốn chi phí ăn uống sinh hoạt mà còn thêm khoản quần áo may mặc các mùa, ngày lễ tết còn phải tặng thưởng, vị chi phải tiêu tốn không ít, thuê người làm công nhật có vẻ được ưa chuộng hơn.

“Trước kia cũng có một bà tử, hai đứa nha hoàn, nhưng đã lâu lão gia vẫn chưa trở về nên không dám nuôi nữa.” Cô nương áo xanh nhẹ đẩy túi ra, kiên định lắc đầu: “Những chuyện này ta làm lâu rồi, không có gì không làm được cả. Tiền này ta không thể nhận. Nếu được, lão gia sớm tìm được tin tức của lão gia nhà ta thì ta đã cảm kích lắm rồi.”

Thấy nàng kiên quyết không nhận, La Nhị lão gia cũng không ép buộc, cũng cam đoan sẽ nhanh chóng điều tra tin tức cho nàng, lúc này mới không cam lòng rời đi.

Lúc ông trở về phủ, chuẩn bị thay quần áo thì Điền thị cho người đến gọi.

La Nhị lão gia có chút không kiên nhẫn nhanh chóng thay đồ trở về Hinh Viên.

“Chuyện gì đấy?”

Điền thị thầm khó chịu.

Mặc dù nói hiện nay lão gia không có thông phòng, nhưng tình cảm vợ chồng giữa hai người bất tri bất giác đã có chút nhạt phai, dường như từ lúc bà thu thập ả tiện nhân Thục Nương kia đã có điều thay đổi.

Nghĩ vậy trong lòng Điền thị càng thêm chắc chắn, bà hơi hối hận ngày đó quá mức xúc động.

Chẳng qua chỉ là thứ ngoại thất (tiểu thiếp nuôi bên ngoài), có thai thì sao? Cứ giữ nàng lại, mang thai sinh con chuyện ngoài ý muốn lúc nào chẳng có, lúc trước cần gì phải đối phó ả.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Chốc nữa ta còn phải ra ngoài.” La Nhị lão gia có chút không kiên nhẫn.

Điền thị mím miệng: “Đại lang bên kia, bọn chúng thành vợ chồng rồi. ”

Mới đầu La Nhị lão gia còn chưa kịp phản ứng, lúc sau mới đáp: “Chúng là vợ chồng, chuyện này cũng là sớm muộn thôi. ”

“Dâm loạn giữa ban ngày ban mặt!” Điền thị khinh thường nhếch miệng, tức giận nói: “Số Chân thị may thật. Chén trà lần trước vậy mà thoát được.”

La Nhị lão gia cười nhạo: “Đấy cũng đâu phải trà làm cho người ta vô sinh. Có uống hay không có gì phải gấp?”

Ở khắp Đại Chu này, ông cũng có nghe đến loại thuốc làm cho người ta sinh non, còn để cho người vô sinh cũng chỉ mới nghe lần đầu. Không biết Điền thị xúi giục những người kia có được gì không đây. Muốn cho nàng không sinh được còn nhiều biện pháp mà.

“Ông thì biết cái gì! Ta đã cho hàn dược vào trong trà, nữ nhân dùng lâu tử cung sẽ bị hư hàn, khó có thể mang thai được. Đáng tiếc vẫn có hiệu quả chậm. Mà ngày ngày đều phục dụng nói không chừng dễ bị phát hiện, cũng đành vậy mà thôi.”

Thép tốt phải làm thành lưỡi dao, nước cờ tốt như vậy, phế đi thật uổng phí.

“Bà đợi chút đi, bây giờ không phải lúc vội vàng náo loạn. Ta cảm thấy Tứ đệ đang ngó chừng ta.” La Nhị lão gia cũng có chút buồn bực.

“Tứ đệ?”Ánh mắt Điền thị khẽ đảo: “Lão gia, ta nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Điền thị cầm khăn che miệng cười: “Tiểu thiếp và đứa bé kia của Tứ đệ không phải đang ở Bắc Hà đấy sao? Cũng sắp sang năm mới rồi, chắc cũng nên đón về rồi nhỉ?”

Đang là chính thất lại biến thành tiểu thiếp, cùng một thứ tử gần bằng tuổi Lục lang, haha, nếu đem về không biết sẽ có bao nhiêu náo nhiệt nữa.

La Nhị lão gia cũng chợt hiểu ra, nhẹ gật đầu tán dương: “Ngày mai thỉnh an, bà đề cập với lão phu nhân đi.”

Điền thị hơi không muốn: “Lão gia, chuyện này để ta đề xuất sợ là sẽ đắc tội với người ta?”

La Nhị lão gia cười lạnh một tiếng: “Một đấng nam nhân như ta lại đi nhúng tay vào chuyện nội viện sao? Lão phu nhân còn không cầm quải trượng quất chết ta! Hai vợ chồng lão tam đều bỏ mặc mọi chuyện. Thích thị chỉ hận một nỗi sao hai mẹ con kia không chết luôn ở bên ngoài đi. Bà không đề cập tới chẳng lẽ lại trông chờ vào mấy người họ sao?”

“Nhưng mà…” Điền thị vẫn còn có chút do dự.

Bà giả bộ hiền lương quá lâu, chốc lát lại thay đổi có chút không phải.

La Nhị lão gia lơ đễnh nói: “Trước khác nay khác. Về sau bà còn giả bộ hiền lương, vợ chồng chúng ta chỉ sợ về sau sẽ không còn chốn dung thân nữa. Ta đã sớm nhận thấy, Đại lang đã có chút cảnh giác với chúng ta, bằng không đã không thân thiết với Tứ đệ mất tích nhiều năm hơn cả  người Nhị thúc ở gần nuôi nấng hắn này!”

Rốt cuộc thì cũng đủ lông đủ cánh rồi. Quả thật đã nhìn lầm nó.

“Ý lão gia là…”

“Một người mặt đỏ, một người mặt trắng, thì tuồng này mới hát xong được.”

Ông là một nam nhân còn đang làm quan trong triều, thanh danh không thể có vết nhơ, bằng không vì sao lúc trước rõ ràng sắp thăng quan cũng bị vuột mất vì chuyện của Thục Nương, ngược lại còn bị cách chức Binh bộ, đi đến chỗ làm cho người ta buồn bực Hồng Lư Tự kia làm gì.

“Ta hiểu rồi.”

Trời sụp tối, cửa Thanh Phong Đường đang khóa chặt bỗng có người đến gõ.

Không lâu sau Bạch Thược đi vào, sắc mặt ửng hồng: “Đại nãi nãi, bà tử ở tiền viện đưa đến cho người đây ạ.”

“Thuốc?”

Mặt Bạch Thược càng đỏ hơn: “Là của Thế tử phái người đưa về phủ đấy ạ, nói rằng để người bôi lên, sẽ bớt đau hơn.”

Sắc mặt Chân Diệu thoáng chốc ửng đỏ, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hồi lâu mới thốt ra: “Lấy ra đây.”

Bạch Thược đi tới, ngồi xổm xuống: “Để nô tỳ bôi thuốc cho phu nhân.”

“Đừng, đừng, để tự ta bôi.” Chân Diệu vội đuổi hết người ra, sau đó nắm chặt bình sứ nhỏ màu trắng trong tay.

Đưa ngón tay quét một chút thuốc mỡ ra khỏi bình sứ, nơi sưng tấy đau rát kia thoáng chốc mát lạnh thoải mái hơn rất nhiều.

Chân Diệu nhớ đến chuyện xằng bậy người nọ làm ban ngày, tim bỗng nảy lên một nhịp, không biết là đang xấu hổ hay là ngọt ngào.

Trước kia đều là lúc làm thức ăn ngon mới nhớ tới đồng bạn cùng tham ăn, nhưng bây giờ mỗi khi nhớ tới hắn đã không còn là những khi hai người ở cạnh nhau cùng suy nghĩ xem nên ăn thứ gì, mà hình ảnh thoáng qua trong tâm trí là đôi vai rộng, gò mông to, cặp chân dài, và cả những giọt mồ hôi óng ánh.

Xong rồi, xong rồi, nhất định là nàng háo sắc hơn những nữ nhân khác nhiều lắm.

Chân Diệu cảm thấy thật khó chấp nhận tâm tư này, vội cầm lấy gối che lấy mặt, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi úp sấp người lại chiềm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ này, mơ mơ màng màng lại là giấc mộng về chuyện hoang đường lúc trưa.

Hôm sau thức dậy, Chân Diệu thấy mình bị ma ám mất rồi.

Nhất định là nàng không được bình thường!

Càng nghĩ, Chân Diệu quyết định sẽ lựa lúc nào đó tìm Nhị tỷ Chân Nghiên hỏi rõ ngọn ngành.

Sau khi thay áo, nàng liền dẫn theo hai nha đầu đến Di An Đường thỉnh an.

Trước nay Điền thị luôn đến sớm hôm nay có chút muộn hơn, vừa vào phòng trò chuyện chưa đến hai câu đã cười nói: “Lão phu nhân, hôm qua con dâu phái người xuống bếp hầm canh, biết được vợ Đại lang cần mua không ít thịt dê, bảo rằng làm lẩu gì đấy ạ. Vợ Đại lang, nồi lẩu kia có mùi vị thế nào? Lúc ấy ta thấy thật mới lạ nên đã phái nha hoàn đến Thanh Phong Đường hỏi thăm, thấy bảo có Đại lang đang ở đấy nên cũng không dám quấy rầy.”