Trời Sinh Một Đôi

Chương 260: Giao phong




Thích thị cũng đang đánh giá Hồ thị.

Mấy ngày nay, nàng một mực nghĩ, nữ nhân đã thay thế nàng nhiều năm như thế, rốt cuộc như thế nào?

Gương mặt hình oval, má lúm đồng tiền ngay cả khi không cười đều như ẩn như hiện, nhìn thì vui mừng thanh tú, là nữ tử khác nàng hoàn toàn.

Thích thị ê ẩm chát chát trong lòng, cuối cùng bị đè nén xuống hóa thành nụ cười ôn hòa nhạt nhẽo: “Muội muội một đường cực khổ, mau ngồi.”

Dứt lời nhìn Chương ca nhi đang được A Đào ôm: “Đây là Chương ca nhi sao, ôm đến chỗ này cho ta xem nào.”

A Đào nhìn Hồ thị.

Hồ thị chỉ cảm thấy một ngụm trọc khí đấu đá lung tung sắp muốn lao ra khỏi cổ họng, đâm đến khiến ngũ tạng lục phủ của nàng đều đau, gắng kiềm chế để không đổi sắc mặt, khẽ gật đầu.

A Đào ôm Chương ca nhi đến chỗ Thích thị.

Thích thị ôn hòa nhìn Chương ca nhi cười nói: “Đứa trẻ xinh đẹp quá.”

Quay đầu sai bảo nha hoàn: “Đi gọi Lục lang tới, để cho huynh đệ bọn họ gặp nhau.”

Rồi sai nha hoàn bưng nước mật ong cho Chương ca nhi uống.

Hồ thị muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy một nha hoàn xinh đẹp bưng nước mật ong tới đây, cẩn thận dịu dàng cho Chương ca nhi uống, Chương ca nhi xưa nay vẫn kiêng ăn có lẽ là trên đường ăn uống không tốt, nên uống nước mật ong ngọt ngào này rất ngon lành, thì nhịn xuống, sau đó rũ mắt, che đậy tia lo âu và đắc ý trong mắt.

Không lâu sau thấy một nam đồng năm sáu tuổi đi đến, cậu không để nha hoàn nắm hoặc ôm như những đứa trẻ ở tuổi này, mà bước đi điềm tĩnh về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc. Nha hoàn rũ mắt theo ở phía sau.

Còn nhỏ tuổi, lại đã có phong thái chủ tử.

Hồ thị giật mình.

Chẳng lẽ người này chính là con trai lớn của lão gia?

Nhìn lại Chương ca nhi nhỏ bé yếu ớt giống như mèo nhỏ, để nha hoàn nhẹ nhàng ôm lấy cho uống nước mật ong. Lòng lập tức nặng trĩu.

“Lục lang ra mắt mẹ.” Lục lang hành lễ nghiêm trang.

Mấy ngày nay mẹ đã dạy cậu không ít chữ rồi, phụ thân còn đang tìm tiên sinh cho cậu, cậu đã là người lớn.

Thích thị thấy Lục lang, bất giác cười tươi hơn, vẫy Lục lang: “Lục lang, đây là Hồ di nương.”

Lục lang đã sớm được Thích thị dạy, biết Hồ di nương này coi như là nửa trưởng bối. Còn là mẹ đẻ của đệ đệ, nếu không kính trọng. Không nói phụ thân không thích, chính là bản thân cậu cũng thất lễ, nên lập tức hành bán lễ: “Hồ di nương.”

Hắn chỉ hơn năm tuổi. Hành lễ có phần vụng về, hết lần này tới lần khác làm cẩn thận tỉ mỉ, nhìn sẽ khiến người ta vừa thương vừa yêu.

Chẳng qua Hồ thị lại không có lòng dạ nào thưởng thức cái này, nàng đã hoàn toàn bị ba chữ “Hồ di nương” kia đâm vào khắp cả người đau nhức rồi, ở trong lòng niệm hai chữ “Thích thị” trăm ngàn lần.

Nữ nhân này, nàng rõ ràng nói lời khách sáo chu đáo quá bình thường, nhưng mỗi một chữ như lưỡi dao đâm vào ngực nàng!

“Mẹ, đây chính là đệ đệ sao?” Lục lang chắp tay sau lưng, bước đi thong thả đến trước mặt Chương ca nhi, nghiêm túc nhìn.

Chương anh em tuổi còn nhỏ lại sợ người lạ, thấy một đứa trẻ không lớn hơn cậu bao nhiêu nhìn cậu không hề cười, thì lập tức hoảng hốt, bất giác quay đầu tìm Hồ thị, sau đó đẩy nha hoàn cho cậu uống nước mật ong ra, chạy đến trước mặt Hồ thị.

“Mẹ -” Chương ca nhi chỉ một ngón tay vào lục lang, “Hắn là ai vậy?”

Hồ thị chần chờ một chút.

Chương ca nhi còn nhỏ, đột nhiên sẽ không hiểu được thay đổi trong thân phận, nàng chỉ căn dặn tới phủ Quốc Công rồi thì không nên tức giận bừa bãi. Thấy phụ thân phải nói rất nhớ ông, nếu có có người bắt nạt hắn thì cũng phải nói cho phụ thân. Lại chưa từng đề cập đến đôi mẹ con này.

Theo nàng nghĩ, dù Chương ca nhi ghi dưới danh nghĩa Thích thị, nhưng về sau sẽ sống cùng nàng, không cần xuất hiện cùng đôi mẹ con này nhiều, đỡ phải bất cẩn mà chịu thiệt.

Lại không ngờ, sao trong tình hình thế này, phản ứng khác nhau của hai đứa bé tỏ rõ Chương ca nhi của nàng không hiểu chuyện bằng đứa bé kia rồi?

Trong thời gian Hồ thị chần chừ, Lục lang đã đi tới, không chút do dự dắt tay Chương ca nhi, nghiêm trang nói: “Ta là Lục ca của đệ. Chương ca nhi, đệ chỉ vào ta như thế là không đúng, tiên sinh sẽ mắng.”

Chương ca nhi tuy ít tuổi, nhưng biết tốt xấu rồi, nghe Lục lang nói cậu sai lầm rồi, mất vui đang muốn cãi lại, nhưng lại bị câu nói sau cùng của cậu hấp dẫn: “Tiên sinh?”

Lục lang gật đầu: “Đúng, tiên sinh sẽ dạy cho chúng ta nghiên cứu học vấn, viết chữ, còn có đạo lý làm người.”

“Ngươi có tiên sinh sao?” Trong phút chốc Chương ca nhi cảm thấy bé trai trước mắt cao lớn hơn cậu nhiều.

Lục lang mặt ửng đỏ, mấp máy môi mới nói: “Phụ thân đang tìm tiên sinh cho chúng ta. Nhưng ta đang tập chữ to rồi, đệ có muốn đi xem không?”

Chương ca nhi quay đầu nhìn Hồ thị.

Hồ thị vừa muốn mở miệng ngăn cản, Lục lang đã lôi kéo Chương ca nhi đi vào noãn các: “Các nữ nhân nói chuyện, chúng ta không nên quấy rầy, như vậy rất thất lễ.”

Chương ca nhi vốn vẫn ốm yếu khi đi đường bị người lớn hơn không quá hai tuổi hù dọa, cứ thế ngơ ngác để mặc hắn nắm đi.

Hồ thị căng thẳng: “Chương ca nhi, mau đến chỗ mẹ.”

Vừa dứt lời, hạ nhân cả phòng đều nhìn sang, trong mắt có kinh ngạc còn có khinh thường.

Hai ca nhi nói chuyện làm việc, mặc dù tuổi còn nhỏ, một di nương nóng lòng như lửa cháy thế làm cái gì?

Không nói phu nhân, dù là lão phu nhân, trước mặt cả phòng hạ nhân, đều không tùy ý can thiệp vào việc của các công tử.

Nói theo lời lão phu nhân, nhi lang cái gì cũng quản thì có mà quản thành đàn bà.

Hồ thị bị những ánh mắt kia đâm trong lòng không được tự nhiên, vừa tức vừa giận, gượng cười nói với Thích thị: “Chương ca nhi từ nhỏ thân thể yếu đuối, đừng để lây bệnh sang Lục lang.”

“Muội muội đừng nói như vậy, thân thể yếu đuối cũng không phải là có bệnh, điều dưỡng tốt là tốt.”

Đang nói thì Chương ca nhi bỗng nhiên kêu đau, ôm bụng khom người xuống, sau đó mùi thối khó ngửi tỏa ra.

Lục lang sửng sốt, lại nén chịu mùi thối ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Chương ca nhi, có phải đệ không biết tịnh phòng ở đâu không? Đệ nên nói với ta, ta là Lục ca của đệ.”

Hồ thị đôi môi run lên, cũng muốn quỳ trước Lục lang rồi, xông qua vịn Chương ca nhi: “Chương ca nhi, nói cho mẹ biết đau ở đâu?”

Lục lang nhíu mày, nghiêm trang chỉ điểm: “Chương ca nhi đau bụng, đệ ấy ôm bụng mà.”

Hồ thị. . . . . .

“Còn đứng ngây đó làm gì, mau tới đây ôm lấy ca nhi.”

Giờ khắc này. Hồ thị đã đánh mất khiêm tốn cố nén, khí thế đương gia làm chủ đập vào mặt, nha hoàn bà tử vội vàng xông lên.

Hồ thị muốn đem đỡ Chương ca nhi, nhưng Chương ca nhi bỗng nhiên trợn trắng mắt, ngất đi.

“Chương ca nhi -” Hồ thị lập tức thét xé tim gan.

Nha hoàn bà tử vốn của Ngọc Viên đồng thời nhìn Thích thị.

Chủ tử hét chói tai như thế các nàng chưa từng nhìn thấy, không đúng, kể cả di nương hét chói tai như thế các nàng cũng chưa từng thấy.

Trong lòng vang lên ý nghĩ này. Lại nghĩ tới một chuyện.

Hiện tại phủ Quốc Công chỉ có một vị di nương, chậc chậc. Nếu không ai bảo di nương và các phu nhân chính là khác nhau chứ.

“Hàm Châu, nhanh đi mời đại phu của phủ tới khám cho ca nhi.” Thích thị đi tới, ý bảo nha hoàn dẫn lục lang sang bên, nhìn tình hình Chương ca nhi, rồi nói với nha hoàn Hàm Nhụy, “Đi bẩm báo lão phu nhân, nói ca nhi một đường mệt nhọc không thoải mái lắm, có thể mời thái y am hiểu nhi khoa tới khám không.”

“Vâng” Hàm Nhụy cũng lui ra ngoài.

Hồ thị nghe lời Thích thị nói, trong lòng đã có chút phức tạp.

Chương ca nhi yếu ớt, uống nước mật ong thỉnh thoảng sẽ đi tả, chuyện này ngay cả lão gia từ trước đến nay bận rộn cũng không biết.

Chẳng qua nước mật ong là Thích thị bưng cho Chương ca nhi uống, nàng không ngăn cản, cũng là muốn gây phiền phức cho Thích thị. Nhưng không ngờ con lại hôn mê.

Hồ thị trong lòng mơ hồ có mấy phần hối hận, đương nhiên nàng thương yêu con, chẳng qua không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng hơn ngày thường. Chẳng lẽ là trên đường xóc nảy ?

Hồ thị hối hận đan xen, vành mắt đỏ thực sự.

“Muội muội chớ hoảng sợ, quý phủ có đại phu, sẽ đến nhanh thôi.” Nói tới đây thì ngừng một lát rồi nói tiếp, “Ước chừng khoảng hai ngày này muội muội sẽ tới. Hôm trước ta đã đưa tin cho lão gia, không chừng hôm nay cũng trở về.”

“Đa tạ phu nhân.”

Bên kia Hàm Châu đi xin ý kiến Điền thị: “Nhị phu nhân. Tiểu công tử vừa tới không thoải mái rồi, phu nhân nhà ta xin mời Phùng đại phu đi qua xem một chút.”

Trước giờ Điền thị quản việc này, nghe vậy thì phái bà tử đi Tiền viện mời Phùng đại phu.

Không lâu sau, Phùng đại phu mang theo hòm thuốc đi cùng Hàm Châu.

“Đại phu, ca nhi nhà ta bị sao?” Không đợi Thích thị mở miệng, Hồ thị đã căng thẳng hỏi.

Phùng đại phu sờ sờ râu mép, trầm ngâm nói: “Tiểu công tử đi tả hôn mê, giống như đã ăn đồ gì sạch sẽ lắm.”

“Đồ không sạch sẽ lắm?” Hồ thị cất giọng, “Nhưng cả chặng đường này ca nhi không ăn gì mấy mà.”

“Nếu phát tác nhanh thế, hẳn là vừa ăn xong không lâu, các ngài nghĩ xem?”

Hồ thị nhíu mi suy tư, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, che miệng nhìn Thích thị, muốn nói lại thôi.

Thích thị ngược lại thoải mái nói: “Vừa rồi ca nhi uống một chén nước mật ong, liệu có vấn đề không?”

Phùng đại phu lắc đầu: “Nước mật ong còn có thể giảm bớt khó chịu trong dạ dày, hẳn không gây đi tả nghiêm trọng thế.”

Hồ thị mím chặt môi.

Đại phu nói lời này đã vô hình trung giúp nàng một tay, nhưng điều này cũng khó trách, bình thường đứa trẻ lớn như thế uống vài hớp nước mật ong nào sẽ phản ứng đến mức đó.

Không phải do nước mật ong, nếu như trong nước mật ong có thêm thứ gì khác đây?

Hồ thị lại khóc nức nở.

Đúng lúc này thì một người cất bước đi vào, nhìn tình hình trong phòng, hơi nhíu mày hỏi: “Thiến Nương, xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thích thị và Hồ thị đồng thời quay đầu nhìn lại.

La Tứ thúc đối mắt với Thích thị trong giây lát, rồi lại nhìn Hồ thị, thấy nàng vành mắt ửng đỏ, cau mày nói: “Có phải Chương ca nhi bị bệnh không?” Vừa nói vừa bước vào.

Hồ thị nghênh đón: “Lão gia, ngài đã trở lại, không biết vì sao Chương ca nhi lại ngất đi!”

La Tứ thúc đỡ lấy tay Hồ thị, vỗ vỗ: “đừng sợ.”

Sau đó bước đi về phía Thích thị: “Thiến Nương, đại phu nói như thế nào?”

Hồ thị còn chưa thu tay lại, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Thích thị vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt: “Phùng đại phu đi kê đơn rồi, đợi lát nữa tới đây, ngài tự mình hỏi xem.”