Trời Sinh Một Đôi

Chương 263: Kẻ gây tai họa




Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura

Nụ cười trên mặt bà tử cứng đờ, nhưng ngay sau đó nhớ tới lời dặn của Hồ thị, khuôn mặt lại tươi cười: “Đại nãi nãi, lão nô là quản sự ma ma bên cạnh Hồ. . . . . . Hồ di nương. Ca nhi thân thể yếu đuối ăn uống không ngon, biết ngài thiện tâm, là một người thương yêu trẻ con, nên lúc này di nương chúng nô tỳ mới mặt dày phái lão nô đến xin ngài công thức món ăn.”

Chân Diệu đi đến trước bàn gần cửa sổ ngồi xuống, nhấc bút viết một công thức món ăn, đưa cho A Loan đứng hầu một bên, không nhìn bà tử kia một cái nào, mở miệng nói: “Cũng là ta sơ sót. A Loan, ngươi đưa công thức món ăn này cho Tứ thẩm, nhớ nói với thẩm ấy một tiếng, sau này nếu cần gì nữa, thì nói với ta sớm một chút là được, thẩm ấy làm thẩm thì có gì mà ngại đâu.”

Nói xong lúc này mới nhìn về phía bà tử: “Sao có thể để cho di nương quan tâm chuyện của ca nhi chứ.”

Khóe miệng bà tử cứng lại, run rẩy cả buổi mới đưa lên đôi như ý vàng ròng: “Đây một chút tâm ý của di nương chúng nô tỳ, để cám ơn Đại nãi nãi đã từng chiếu cố ca nhi.”

Chân Diệu khoát tay: “Ma ma nhanh thu vào đi, ngày đó bất quá là tiện tay mà thôi, hiện tại Chương ca nhi trở thành em chồng ta, vậy thì càng là người một nhà rồi, nào có cái gì cám ơn với không cám ơn chứ. Những thứ này Hồ di nương vẫn nên cất kỹ lại đi, tương lai mua son phấn đánh đồ trang sức gì đó, dù sao vẫn có lúc dùng đến.”

Bà tử tức đến ngã ngửa.

Đại nãi nãi này có ý gì đây? Rủa phu nhân nhà bà không được sủng, chỉ có thể dựa vào việc bán đồ riêng mà sống sao?

Chân Diệu không có để ý bộ dáng lúng túng của bà tử, nháy mắt với Bách Linh: “Bách Linh, còn không mau đưa ma ma ra ngoài, Hồ di nương mới đến, bên cạnh sao có thể không có người được.”

“Vâng” Bách Linh cười nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Vị ma ma này, xin mời đi theo ta.”

Sau đó cho đôi như ý vàng ròng vào túi đựng bằng da, nhét vào lòng bà tử.

Bà tử vừa định nói thêm gì đó. Chỉ thấy Chân Diệu đứng lên, lưu loát quay đầu vào nội thất.

Bà tử vừa thẹn vừa giận, vẫn không dám nói thêm gì, chỉ đành phải mang vẻ mặt lúng tùng ôm như ý vàng ròng theo Bách Linh đi ra ngoài.

Mới ra khỏi cửa tròn, đã nghe phía sau không biết tiểu nha hoàn nào nhổ một tiếng: “Phi, một bà tử bên cạnh di nương cũng dám đứng trước mặt Đại nãi nãi, mặt lớn bao nhiêu đây?!”

“Hì hì. Mặt người ta không lớn, nhưng không ngăn được da mặt vừa già lại dày a!”

Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến: “Được rồi, các ngươi là nha hoàn trong viện Đại nãi nãi, đừng học những kẻ xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo khoe chút miệng lưỡi không lên được mặt bàn kia!”

Mấy tiểu nha hoàn le lưỡi, xin khoan dung nói: “Bách Linh tỷ tỷ tha mạng, chúng ta cũng không dám nữa.”

Bà tử lảo đảo một cái suýt chút ngã sấp ở cửa tròn, lại lúng túng đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chật vật chạy đi.

Lại có vài nha đầu tuổi còn nhỏ không nhịn được cười khanh khách: “Mấy vị tỷ tỷ, các tỷ có nhìn thấy không? Bà tử kia chạy trốn thật nhanh, một đôi chân thật to. . . . . .”

“Rảnh rỗi lắm đúng không? Quét tuyết nhanh lên một chút đi!” Bách Linh khiển trách một tiếng, lúc này nhóm tiểu nha đầu mới lập tức giải tán.

Bách Linh vào phòng, bẩm báo với Chân Diệu một tiếng.

Chân Diệu đang uống thuốc đã nấu xong mà Kỷ nương tử kê đơn, nghe vậy đặt chén thuốc xuống, nói: “Nha hoàn bà tử canh cửa khấu trừ một tháng tiền lương. Bảo các nàng nhớ kỹ, sau này lại có người đến thì phải hỏi rõ ràng trước rồi hãy nói.”

Có lẽ nàng không tinh thông tranh đấu hậu trạch, nhưng nàng hiểu, chỉ khi tất cả an phận, mới có thể ít xảy ra tai vạ.

Chân Diệu lại bê chén thuốc lên uống. Mới uống xong thuốc không lâu, Bách Linh lại đi vào bẩm báo nói: “Đại nãi nãi, người bên lão phu nhân tới, muốn ngài đi qua một chuyến.”

Lúc này gọi sang cũng lạ thật, trong lòng Chân Diệu tò mò, trên mặt lại không lộ, để bọn nha hoàn mặc áo khoác ngoài xong, lúc này mới đi Di An Dường.

Mới vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng khóc trầm thấp của nữ tử, Chân Diệu nhanh chóng nhìn lướt qua, chỉ thấy La Nhị lão gia cúi đầu đứng thẳng, Điền thị ngồi dưới tay lão phu nhân nức nở, một nữ tử áo xanh quỳ trên mặt đất đưa lưng về phía nàng.

Có lẽ thấy Chân Diệu tới, tiếng khóc của Điền thị dừng lại, khó nén u oán nhìn lão phu nhân một cái.

Lão phu nhân căng mặt: “Các con cũng đừng trách ta gọi vợ Đại lang tới đây. Cái nhà này, sớm muộn gì vẫn phải giao vào tay nàng, hiện tại không nghe nhiều nhìn nhiều một chút, sau này trở thành kẻ hồ đồ, không phải sẽ cho ta thêm mấy khoản nợ hồ đồ giống như các con sao?!”

La Nhị lão gia quỳ phịch xuống : “Nhi tử hổ thẹn!”

Điền thị có chút không cam lòng quỳ xuống: “Con dâu hổ thẹn.”

Lão phu nhân quơ lấy cái bàn nhỏ đặt trên kháng, nện về phía La Nhị lão gia.

La Nhị lão gia không dám trốn, cái bàn nhỏ kia sượt sát qua trán hắn, góc bàn sượt qua khiến trên trán xuất hiện một đường máu.

Bàn nhỏ rơi xuống nền đất lát đá xanh, phát ra tiếng vang lớn, nhưng không gãy, ngược lại lăn đến bên chân Chân Diệu.

La Nhị lão gia lúc này mới uể oải ngồi thụp xuống đất sau cơn sợ hãi.

Chân Diệu cúi đầu nhìn cái bàn nhỏ còn đang lăn tròn một chút, lại nhìn La Nhị lão gia sắc mặt trắng bệch với cái trán trầy chút da. Nàng nhìn về phía lão phu nhân,  trong mắt chỉ có sùng bái.

Lão phu nhân này, nện người quá chuẩn, vừa hù dọa La Nhị lão gia không còn khí thế, lại không đến mức nện kẻ phá gia chi tử này tàn phế.

Làm quá tốt!

Kể từ khi cảm nhận được bí mật của La Thiên Trình, nàng hoàn tòan không có hảo cảm gì với hai vợ chồng này.

Nàng cũng không truy cầu lớn lao gì, người đáng ghét mất hứng, thì nàng cũng cao hứng.

Chân Diệu cẩn thận từng li từng tí vòng qua bàn nhỏ, đi tới bên cạnh lão phu nhân ngồi xổm xuống, giúp bà thuận khí : “Tổ mẫu, ngài đừng nóng vội, có chuyện gì cũng từ từ nói.”

Lão phu nhân lại thật sự khôi phục sự bình tĩnh không sợ sóng gió, ánh mắt nhìn La Nhị lão gia tràn đầy thất vọng: “Lão Nhị, ta vẫn cho rằng con là người trầm ổn, sau khi đại ca con đi, những năm này, cái nhà này đều do con chống đỡ. Nhưng con xem xem bây giờ con làm tấm gương thế nào cho vãn bối? Nuôi hết ngoại thất này đến ngoại thất khác? Sau này ngoại thất này to bụng, phủ Quốc Công rốt cuộc là nhận hay không nhận đứa nhỏ đây?”

Sở dĩ địa vị ngoại thất đê tiện cũng chính là vì vậy. Các nàng không phải sống trong nhị môn ngăn cách nam phó người ngoài, thường tùy ý sắp xếp nuôi ở nhà dân, nam chủ nhân lại không thể đến hằng ngày, nói khó nghe là, ai có thể bảo đảm đứa nhỏ nhất định là của nam chủ nhân đây?

Cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống đứa con hoang ngoại thất sinh ra, sau cùng được đón về nuôi như công tử lại gây ra chuyện cười.

“Nhi tử, nhi tử sai rồi.” La Nhị lão gia nhìn nữ tử áo xanh vẫn quỳ thẳng tắp một cái, cắn răng nói, “Có điều nhi tử đến tuổi này rồi, cũng sợ bọn tiểu bối chê cười, lúc này mới bất đắc dĩ sắp xếp ngoại thất. Mẫu thân, xin ngài đồng ý cho nhi tử thu Yên Nương vào trong phòng, từ giờ trở đi nhi tử chắc chắn sẽ không xằng bậy ở bên ngoài nữa.”

Chân Diệu theo ánh mắt La Nhị lão gia cẩn thận đánh giá nữ tử áo xanh một cái, không khỏi thầm than một tiếng.

Mỹ nhân như đóa sen thanh khiết không điểm trang như vậy, đúng là chưa từng thấy!

Thậm chí so với Thái phi, là một loại phong cách xinh đẹp khác không kém chút nào.

Nàng thật sự rất khó tin, La Nhị lão gia có thể phá hoại loại mỹ nhân như vậy, có sắc đẹp thế này, dù là tiến cung làm nương nương cũng còn được.

Phải biết Ngô Quý phi đang được sủng ái hiện nay, cũng chỉ xuất thân nữ tử bình dân mà thôi, khó trách La Nhị lão gia có thể kéo mặt dày xuống mà che chở.

Trong lòng Lão phu nhân cũng thầm mắng một tiếng oan nghiệt.

Tư sắc như vậy, thuần túy chính là họa thủy, nhưng thấy bộ dạng Nhị lão gia thế kia, hiển nhiên là thật sự để tâm, nếu còn đuổi đi như ngoại thất trước đó, sợ rằng đổi lấy lại là mẹ con lục đục, vợ chồng bất hòa.

Đổ bất như sơ (*).

(*) Đổ bất như sơ: ý chỉ xử lý người không nên trực tiếp áp chế chặt chẽ, mà chọn dùng phương thức khơi thông hướng dẫn để đưa sự vật vào quỹ đạo.

Lão phu nhân giơ tay lên: “Hồng Phúc, đưa Yên Nương đến Hinh Viên trước đi.”

La Nhị lão gia mang sắc mặt vui mừng: “Đa tạ mẫu thân thành toàn.”

“Lão Nhị!” Lão phu nhân nặng nề gõ mạnh quải trượng, lạnh lùng nói, “Chỉ là một  thông phòng, nói thành toàn hay không cái gì? Con còn nói năng lung tung nữa, ta đánh gãy chân con đấy!”

La Nhị lão gia theo lời lão phu nhân mà không ngừng vâng dạ, nhưng trái tim thì lại bay theo Yên Nương rồi.

Điền thị gắt gao cắn môi, đến khi nếm được mùi máu mới khiến bản thân mình không thất thố.

Bà nghĩ lão gia lại bị nữ nhân bên ngoài mê hoặc, nhưng trăm triệu lần không ngờ lại là một giai nhân tuyệt thế như vậy.

Lão nhân gia nhất định là ghét bà vì mấy chục năm trước trôi qua quá thoải mái, mới cho một yêu nghiệt như vậy đến dày vò bà!

Lần này, bà nhất định phải kiểm soát chặt nữ nhân này, xem nàng ta có thể gây ra sóng gió gì.

“Được rồi, lão Nhị, con cũng đi ra ngoài đi.” Lão phu nhân không nhịn được nói.

Chờ La Nhị lão gia vừa đi, đôi mắt đang nhắm hờ của lão phu nhân mở ra, nhìn Điền thị: “Điền thị, con cũng đã biết mình hồ đồ ở đâu rồi chứ?”

Điền thị cúi đầu xuống, nói ra trước mặt Chân Diệu khiến mặt bà nóng rát: “Con dâu không nên làm ầm ĩ đến tước mặt lão phu nhân người. Chỉ là một ngoại thất, dắt về nuôi trong viện là được.”

Bà vốn nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn đến dung mạo nàng kia, thì lại không có cách nào bình tĩnh nổi.

Gây đến trước mặt lão phu nhân, là vì bà ôm hy vọng mơ hồ rằng lão phu nhân có thể ra mặt bán nữ tử này đi.

Lão phu nhân nhắm mắt lại, nói nhỏ đến mức không thể nghe được: “Ngu xuẩn!”

Điền thị cách khá xa nên không nghe được, còn Chân Diệu ngồi xổm ở một bên đấm lưng cho lão phu nhân, lại nghe được nhất thanh nhị sở.

“Điền thị, lúc trước Thục Nương kia, tư sắc thường thường, tính tình mềm mại, con không dung được, náo loạn ngoài đường khiến cho lão Nhị bị giáng chức quan, Thục Nương cũng mất con rồi bị bán. Hiện nay Yên Nương này, trời cho nhan sắc gây họa, con lại trông mong tìm sang đây làm gì?”

Môi Điền thị ấp úng một chút.

“Nếu con tỉnh táo, thấy bộ dáng kia của Yên Nương, nên giả vờ như không biết mới phải. Ngoại thất chính là lục bình không rễ, sau này nàng ta gặp phải vị quý nhân nào đó rồi bị thu về, thì lão Nhị có thể làm gì được?”

Lời này như thể hồ quán đính, dội tỉnh Điền thị, không khỏi vô cùng ảo não.

Đúng vậy a, nếu bà bình tĩnh, qua ít ngày dùng thủ đoạn khiến vị quý nhân nào đó gặp được Yên Nương, chẳng phải là vẹn cả đôi đường rồi ư?!

“Lão phu nhân, con, con ——” Điền thị nhất thời vừa hối vừa hận.

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Hiện tại con mang nàng ta vào phủ, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc đuổi nàng đi như đuổi Thục Nương sao? Như vậy đừng nói cái khác, tình cảm vợ chồng các con cũng hết. Các con đã lớn tuổi, ta chẳng muốn quản nhiều, nhưng dù sao còn có Nhị lang, Tam lang ở đây.”

Điền thị suy sụp ngã xuống đất.

Lão phu nhân thở dài: “Con trông coi hơn nửa gia đình, Nhị lang, Tam lang sắp đến lúc phải cưới vợ sinh con, cũng không cần cứ nhìn chòng chọc một thông phòng như chọi gà. Chờ hứng thú mới lạ của lão Nhị qua đi, người này đặt trong viện con không thể chạy thoát, hắn cũng sẽ từ từ phai nhạt đi.”

Dù sao đã không phải là thiếu niên lang mười mấy tuổi nữa rồi, còn có thể si ngốc trông chừng một thông phòng hay sao ?

Lão phu nhân phất phất tay, để cho Điền thị đi xuống.