Trời Sinh Một Đôi

Chương 270: Mặt sưng phù




“Điền ma ma?” Chân Diệu nghĩ nghĩ, “Có phải Điền ma ma lần đó tới Thanh Phong Đường, bị cháu bất cẩn đè gãy xương sườn?”

Nụ cười của Điền thị cứng đờ, gật đầu nói phải.

Chân Diệu vội lắc đầu: “Mặc dù nghe Nhị thẩm nói điều kiện nhà trai rất tốt, nhưng nhân duyên coi trọng điềm báo tốt, Điền ma ma lần đầu đến chỗ cháu đã bị đè đến mấy tháng không rời giường nổi, suy cho cùng cháu vẫn cảm thấy khống được tốt.”

Điền thị rút mạnh khóe miệng một cái.

Bà vú của bà bị đè là vì ai chứ? Lại còn ngại điềm xấu!

“Tổ mẫu, ngài nói có đúng hay không ạ?”

Chân Diệu mới mười lăm tuổi, tâm tư lại không nặng, một đôi mắt trong veo, lão phu nhân nhìn thấy cảm thấy rất thoải mái, liên tục gật đầu nói: “Vợ Đại Lang nói có lý.”

Người lớn tuổi vốn đã chú ý những điều này, huống chi người nói còn là cháu dâu mình tương đối thích.

Điền thị gắng gượng nuốt xuống một hơi, căng ra một nụ cười: “Bởi vì là cháu trai bà vú, nên thẩm cũng khó tránh thiên vị, thật ra còn có mấy người tìm thẩm để xin cưới A Loan đấy.”

Mấy gia đình Điền thị nói đến, nếu không phải là con cháu quản sự trong phủ, thì cũng là con cháu chưởng quầy trong cửa hàng, hoặc là con cháu quản sự trang viên, dù sao với nữ tử xuất thân nha hoàn mà nói, thì đã là gia đình rất được rồi.

Chân Diệu trầm tĩnh nhìn bộ dáng mặt mày đầy thành ý của Điền thị, sinh lòng cảnh giác.

Vô sự ân cần không gian tức đạo, hơn nữa đó là nha hoàn thiếp thân của nàng, người khác nhọc lòng làm gì chứ!

Có điều khi lão phu nhân nghe xong mấy người được chọn phía sau thì lại nổi hứng thú, cười nói: “Vợ Đại Lang, bên cạnh cháu có mấy nha đầu tuổi không nhỏ rồi, cũng là lúc xem xét nhà chồng tương lai đi.”

Nha hoàn giữ lâu chỉ sợ dưỡng lớn tâm, làm ra chuyện phản chủ bò lên giường thì lại là một vụ rắc rối.

Lão phu nhân nhớ tới bộ dáng A Loan, tâm động.

Nha đầu kia lớn lên quá xinh đẹp, giữ lâu quả thực không phải là chuyện tốt.

Dĩ nhiên có lẽ A Loan là thông phòng phủ Kiến An Bá cố ý chuẩn bị cho Chân thị, chờ sau này lúc Chân thị có thai sẽ chải tóc.

Chân Diệu không biết lão phu nhân suy nghĩ nhiều, nói: “Hai đại nha đầu cháu đều có an bài rồi ạ, chờ Tử Tô gả đi, A Loan phải đảm nhiệm vị trí của nàng ấy, thế nào cháu cũng phải giữ lại mấy năm nữa.”

Nói xong thì cười nhìn Điền thị: “Ngược lại Thanh Cáp mặc dù nhỏ tuổi, nhưng sau này sợ rằng nhất thời không tìm thấy người phù hợp, nếu Nhị thẩm có người không tệ thì đừng ngại nói với cháu nhé?”

Thanh Cáp?

Trong đầu Điền thị hiện lên nha đầu mập chiều cao gần bằng chiều ngang kia, trước mắt hoa lên.

Chân Diệu vỗ tay một cái: “Đúng rồi. Nhị thẩm, cháu trai Điền ma ma mà ban đầu thẩm nói cũng không tệ nha. Mặc dù dung mạo Thanh Cáp hơi kém hơn A Loan, nhưng nếu cháu trai Điền ma ma là người đọc sạch, nhất định hiểu rõ đạo lý lấy vợ lấy hiền, không phải là người ham sắc đẹp. ”

Thấy hai mắt Chân Diệu sáng trong nhìn mình, Điền thị cảm thấy choáng đầu nhiều hơn.

Không muốn gả A Loan đi cũng thôi đi, lai còn muốn nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ nha đầu béo kia?

Bà đã từng thấy người vô sỉ rồi, nhưng chưa từng thấy vô sỉ cỡ này đâu!

Nàng lại còn không biết xẩu hổ nói dung mạo Thanh Cáp hơi kém hơn A Loan nữa, đó mà gọi là kém hơn một chút ư! Hả?

“Nhị thẩm, lát nữa ngài về nói một chút với Điền ma ma nhé.” Chân Diệu ngượng ngùng cười cười.

“Cái này. . . . . .” Môi Điền thị cũng run lên.

Một hơi từ chối sao? Vậy rõ ràng là thừa nhận cháu trai Điền ma ma chỉ coi trọng sắc đẹp, vậy Chân thị hoàn toàn có thể nói người coi trọng dung mạo như vậy, nàng không an tâm gả A Loan đi.

Còn đồng ý? Tuyệt đối không thể được!

Không nói đến chuyện nha đầu kia mập, khí lực còn lớn vô cùng, không cẩn thận một cái, nhà chồng sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh mất. Dù thế nào thì Điền ma ma cũng là bà vú của bà!

“Thanh Cáp. . . . . . Thanh Cáp tuổi quá nhỏ một chút. . . . . .”

“A Loan cũng chỉ lớn hơn Thanh Cáp một hai tuổi thôi. Tóm lại cũng không gấp, ngài nói đúng không, Nhị thẩm?”

Ha ha, ai dám đánh chủ ý đến A Loan, nàng liền thả Thanh Cáp!

“Cũng phải . . . . . .” Điền thị nặn ra mấy chữ.

Đề tài này liền tạm thời gián đoạn.

Chờ đến lúc trở về, Điền thị ra sức thở hổn hển mấy hơi lớn mới gọi Điền ma ma tới.

Nghe nói Chân Diệu suýt chút đã nhét Thanh Cáp kia cho bà làm cháu dâu, Điền ma ma bị dọa đổ một trận mồ hôi lạnh.

Đứa cháu kia của bà tuy nói có đọc mấy quyển sách, thật ra đã bị chiều đến mức hỏng rồi, nếu lấy người như Thanh Cáp về thật, chẳng phải muốn tìm cái chết sao?

Hai người bèn thương nghị một phen, sau đó Điền ma ma quay người đi ra ngoài.

Nhắc tới cũng kỳ, từ ngày Điền thị nói hôm đó, dường như Hồng Loan Tinh (*) của A Loan chuyển động rồi, lại có không ít người lục tục đến cầu hôn, có người còn trực tiếp cầu đến chỗ lão phu nhân nữa.

(*)  Hồng Loan Tinh: là ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, chuyên chủ hôn phối hỉ sự các loại

Lão phu nhân biết Chân Diệu muốn giữ A Loan lại mấy năm, dù sao đó cũng là nha hoàn của cháu dâu, tổ mẫu như bà cũng không tiện làm chủ, nên đều thoái thác.

Trong phủ lục tục nổi lên tin đồn.

Ngày hôm đó A Loan và Bách Linh từ biệt viện cùng nhau đi về, lúc đi ngang qua lán hoa qua chợt nghe thấy hai tiểu ha hoàn xì xào bàn tán.

“Có nghe không, A Loan ở Thanh Phong Đường là Đại nãi nãi chuẩn bị cho Thế tử gia đấy.”

“Thật hay giả vậy? Đó không phải thiếp thân nha hoàn của Đại nãi nãi sao?”

“Ngươi ngốc quá, dù là thiếp thân nha hoàn, chờ sai này Đại nãi nãi có thai, mới dễ đưa cho Thái tử gia nha, dù sao cũng tốt hơn để Thế tử gia đi Tây Khóa Viện.”

“Tỷ tỷ ngươi biết nhiều thật đấy, hì hì.”

Nha đầu nói chuyện ban đầu gắt một cái: “Cái gì mà nhiều hay không chứ, chẳng phải bây giờ trong phủ truyền khắp rồi sao? Ngày đó ta còn thấy vị thông phòng gọi là Trầm Ngư của Thế tử gia trốn ở đây khóc đấy.”

A Loan lẳng lặng nghe, sắc mặt trắng bệch.

Bách Linh nắm chặt tay nàng, nâng nâng cằm về một phía.

Nơi đó có một lão tỉa hoa đang dùng cái kéo lớn răng rắc răng rắc cắt sửa cành hoa.

A Loan thấy thế thì hơi bình tĩnh lại.

Bách Linh kéo nàng trở về sân, khuyên nhủ: “A Loan, ngươi đừng để trong lòng, mấy con ranh kia đều nói lung tung bậy bạ thôi.”

“Các nàng như thế là nướng ta trên lửa đấy!” A Loan cắn môi nói.

“Đi, chúng ta cùng đi nói với Đại nãi nãi.”

A Loan do dự một chút.

Nàng cũng không xác định, sau khi Đại nãi nãi nghe xong những lời này, có thể có ý kiến với nàng, hoặc là về sau trong lòng đề phòng nàng hay không? Nếu như vậy nàng còn có ý kiến gì chứ.

A Loan lại một lần nữa oán hận vì dung mạo liên lụy.

Chờ Bách Linh kéo A Loan nói ra lời đồn nghe được, Chân Diệu bèn cười, dứt khoát gọi hết nha hoàn bậc cao vào phòng, ngoại trừ hồi môn, thì còn có hai người Vân Liễu, Vân Yến.

Chân Diệu nhìn chung quanh một vòng nói: “Có lẽ mọi người cũng đã nghe nói lời đồn đãi gần đây trong phủ, hôm nay ta không ngại nói rõ. Người đi theo ta từ phủ Kiến An Bá đến, sau này ta muốn nâng thành vợ quản sự để dùng, không có nha đầu dự bị thông phòng gì đó đâu. Về phần những người vốn hầu hạ Thế tử gia, nếu có tâm tư này, ta cũng không khó dễ các ngươi, chỉ cần Thế tử gia đồng ý là được.”

Lát sau, lời nói này đã truyền ra ngoài, nghị luận về A Loan lập tức ít đi rất nhiều.

Ngược lại La Thiên Trình vừa về, thì cười mà như không hỏi Chân Diệu: “Kiểu Kiểu, ta nghe nói, chỉ cần ta đồng ý, nàng không ngại để những kẻ hầu hạ ta trở thành nha hoàn thông phòng của ta?”

Mặt Chân Diệu tối sầm: “Ai nói ta không ngại?”

“Không phải nàng nói chỉ cần ta đồng ý, nàng sẽ không làm khó các nàng sao?”

Chân Diệu giễu cợt: “Ta nói không làm khó các nàng, không có nghĩa là ta không ngại.”

“Vậy nàng có ý gì chứ?” La Thiên Trình cũng có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy câu nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển quá có lý.

Chân Diệu hừ lạnh một tiếng: “Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa trước đây cũng thôi, ai bảo chàng thu các nàng khi ta còn chưa đến, nhưng nếu lại là thông phòng mới, thì đừng trách ta đánh gãy cái chân thứ ba của chàng!”

Cái gì?

La Thiên Trình chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc, khi thấy ánh mắt Chân Diệu rơi xuống một chỗ thì lập tức phúc chí tâm linh(*) hiểu được ý của chân thứ ba.

(*) phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Trong nháy mắt đó, La Thiên Trình cảm thấy cái chân thứ ba vô tội co rút đau đớn một cái, không khỏi cười khổ nói: “Kiểu Kiểu, chẳng lẽ ta còn không bằng nha đầu bò lên giường ư, nàng không làm khó các nàng, ngược lại muốn đánh. . . . . . đánh cái chân kia của ta?”

Vừa nói vừa vô thức khép chân lại một chút.

Người lăn lộn thảm như hắn, nhất định không nhiều lắm!

Chân Diệu thở dài: “Ta cũng không muốn nói lời trái lương tâm như nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân đâu, với nữ nhân nhớ thương nam nhân của ta, ta chẳng có chút hảo cảm gì. Nhưng mà chàng mới là mầm tai họa, chàng giữ được, đương nhiên không có chuyện của người khác. Chàng không giữ được, ta lại phải mệt mỏi bắt chẹt những nữ nhân khác.”

La Thiên Trình dở khóc dở cười: “Lý do ngụy biện đó của nàng ở đâu ra vậy chứ?”

“Tâm không lệch là được.”

La Thiên Trình ôm Chân Diệu vào ngực, hôn một cái lên môi nàng, thở dài nói: “Thật là một cô nương ngốc.”

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại thích!

Còn Điền thị bên kia, trong lòng nung lửa.

Bà thầm thả tin ra, người cầu hôn A Loan đã nhiều hơn, ai đi cầu cũng không thành, dĩ nhiên nổi lên lời đồn A Loan là thông phòng dự bị cho Thế tử gia.

Muốn mượn lần này để cho Chân thị chán ghét mà thuận theo, có thể chủ động tống A Loan ra ngoài là thứ nhất.

Chọc A Loan nổi lên tâm tư bò lên giường Đại lang, vạn nhất trở thành nữ nhân của Đại lang, Tam lang đương nhiên phải chấp nhận số mệnh, là thứ hai.

Chính miệng Chân thị nói muốn cho A Loan làm đại nha hoàn, thừa dịp có tin đồn này, nha hoàn bên cạnh Chân thị cạnh tranh vị trí này không chừng sẽ thầm ngáng chân A Loan, là thứ ba.

Ba thông phòng ở Thanh Phong Đường kia có tình địch ngầm như A Loan, sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì đó, là thứ tư.

Tuy kế sách này của bà đơn giản, nhưng lại có thể một hòn đá chọi bốn con chim.

Dù tệ nhất chỉ có một chuyện thành, cũng khiến Chân thị thêm ngột ngạt. Nhưng thật không ngờ Chân thị lại gọn gàng linh hoạt như thế, nghe được tin đồn này lập tức nói rõ ý nàng muốn thả những nha hoàn kia, khiến cho bà đánh một quyền vào bông.

Cơn tức này của Điền thị nghẹn ứ không xả ra được, lại sợ Tam lang không nhịn được nỗi lòng lan truyền ra, tiểu thúc thích nha hoàn bên cạnh chị dâu, thì tất cả thể diện Nhị phòng có đều mất hết.

Nhiều chuyện sốt ruột như vậy đều để trong lòng, thân thể Điền thị vừa khỏe lại đã chuyển xấu đi, vô lực dựa trên giường nghỉ ngơi, người thăm bệnh cứ ra ra vào vào.

“Phu nhân, Yên Nương và Lục Nga đến thăm ngài.”

Trước đó La Nhị lão gia đã đuổi mấy thông phòng lớn tuổi đi rồi, hiện tại chỉ còn lại hai người.

Một người là Lục Nga vốn hầu hạ Điền thị, sau lưng lại bò lên giường chủ, một người chính là Yên Nương.

“Cho các nàng vào.”

Chờ hai người đi vào, Điền thị bèn chỉ vào bảo Yên Nương hầu hạ bà uống thuốc.

Yên Nương không nói một lời bưng chén thuốc, dùng muỗng xúc thuốc đưa vào miệng Điền thị, Điền thị bỗng chốc phun ra, cả giận nói: “Nóng quá!”

Yên Nương xúc một thìa, yên lặng thổi nguội.

Điền thị bèn cười lạnh trong lòng.

Lão gia dù có cưng chiều thế nào đi nữa, nếu bà muốn giày vò một thông phòng, vẫn có rất nhiều biện pháp.

La Tri Nhã nhìn chằm chằm Yên Nương, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Lúc này có nha hoàn bẩm báo Nhị lang và Tam lang tới.

Tam lang vừa vào cửa, ánh mắt lập tức sáng lên, tâm tình thật tốt nói: “Mẹ, thì ra nha hoàn xinh đẹp nhất là nàng, ngài hãy đưa nàng cho nhi tử đi.”