Trời Sinh Một Đôi

Chương 275: Một cái đùi gà dẫn phát ngộ thương




Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura

Tiệc rượu đã tiến hành đến hồi cuối, xuất hiện một đội nữ tử mặc y phục rực rỡ, chính giữa một vị mặc quần áo đỏ khăn che mặt, nhảy lên cái trống lớn đã được chuẩn bị.

Tùng …Tùng … Tùng … theo bước chân dịch chuyển của nàng, nhịp trống vang lên, những nữ tử y phục rực rỡ kia vây quanh trống lớn xoay tròn, các nàng cổ tay cổ chân đeo đầy chuông,trong tiếng trống hùng hậu liền kèm theo tiếng chuông lanh lảnh.

Xung quanh cổ trống lớn còn dựng bốn mặt trống, nữ tử áo đỏ tay cầm dải lụa màu tà tà tung ra, bịch một tiếng, liền đánh tới trên mặt trống, ngay sau đó là liền đánh xuống một mặt trống khác, liên tiếp bốn thanh âm tiếng trống khác nhau, hoà chung một chỗ hình thành nên giai điệu êm tai lại rung động lòng người, lại phối hợp thêm nhịp trống dưới chân, trong đại điện lập tức tấu khởi một chương nhạc (tấu khúc) sôi nổi lộng lẫy.

Vũ bộ (bước nhảy) kỳ dị, âm thanh mê huyễn, còn có tiểu mỹ nhân phong tình ngoại quốc không nhìn thấy dung nhan, đã sớm hấp dẫn ánh mắt vô số người.

Chiêu Phong đế cũng dừng lại cuộc trò chuyện cùng Ngô quý phi bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía trong sàn diễn.

Ngô quý phi âm thầm cắn răng, chỉ lấy ống tay áo che giấu mà uống rượu, mới giấu phẫn nộ trong mắt.

Nàng một cô gái xuất thân bình dân như vậy, chính là giống như lục bình (bèo nước) kia trôi dạt không nền móng, chỗ dựa duy nhất chính là Chiêu Phong Đế dung nạp bèo nước như nàng, càng như vậy, lại càng sợ có cô gái khác đoạt phần sủng ái này đi.

Người bên ngoài có thể không biết, từ sau Thọ Thần (sinh nhật) Hoàng thượng Thái tử dâng Bạch Trĩ (chim trĩ trắng) mất màu, Hoàng thượng tinh thần cùng với thân thể càng lúc càng không giống như xưa, thường ngày triệu nàng đến, mười lần thì có tám chín lần là cưng chìu nàng, nhưng bây giờ phần lớn là phụng bồi trò chuyện rồi.

Chiêu Phong đế lực bất tòng tâm, so với ai nàng đều rõ ràng hơn.

Lần này nếu lại tới một mỹ nhân đoạt đi sự chú ý của Hoàng thượng. Lấy tinh lực có hạn của Hoàng thượng, nào còn nhớ đến nàng là ai nữa!

Ngô quý phi uống rượu, mắt đẹp vòng vo một vòng. Quét mắt một lượt mấy vị hoàng tử dưới đài nơi đó.

Mấy vị hoàng tử, ngược lại là mỗi một người là tư thái long phượng, chỉ tiếc nàng gặp được Hoàng thượng sớm một bước, nếu đợi thêm hai năm, nói không chừng ——

Đè xuống tâm tư tiếc nuối không có thể nói kia, Ngô quý phi một hớp uống cạn rượu.

Triệu hoàng hậu khóe miệng cười chúm chím thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Ngô quý phi, thoải mái thưởng thức ca múa.

Ha hả. Sủng phi thì như thế nào, cũng chỉ là một vũ cơ đê tiện ngay đến mặt mũi còn không thấy rõ. Liền khiến cho nàng không nén được tức giận, thật không phóng khoáng.

Nàng thật vui vẻ!

Không tệ, không ai biết, kỳ thực Triệu Hoàng hậu còn thật yêu thích Ngô quý phi này. Thậm chí hy vọng Hoàng thượng có thể nhiều chút thời gian sủng ái nàng.

Nếu nói nguyên do, thật ra là ban đầu Tưởng quý phi xuất thân cao quý lại xinh đẹp đã đè ép nàng quá lâu, hiện giờ đổi lại là một nữ tử bình dân, xuất thân trên người luôn là không thể thẳng cán lưng, Triệu Hoàng hậu lúc này mới lĩnh hội ra cảm giác vượt trội.

Chiêu Phong Đế mắt không chớp nhìn chằm chằm cô gái đang bay lượn trên trống lớn, không biết đã có bao nhiêu người âm thầm nói nhỏ, sau buổi tối nay, trong hậu cung này e rằng lại phải có nhiều thêm  một vị mỹ nhân rồi.

Thực ra thì không ai biết nỗi khổ của Chiêu Phong Đế, lúc này cổ họng rất ngứa, muốn tằng hắng một cái. Lại sợ truyền ra tiếng gió không tốt, chỉ đành phải liều mạng chịu đựng, dùng cách thưởng thức mỹ nhân mà che giấu đi.

Dẫu sao là một người đàn ông còn có tâm tư nghĩ đến mỹ nhân. Chứng minh thân thể hắn vẫn còn tốt lắm.

Nhưng đợt ngứa ngáy nơi cổ họng quả thực rất khó chịu đựng, thấy có cung nữ tiến đến gần tiếp thêm rượu, liền bưng ly rượu lên nhấp một miếng, sau đó liền phun ra ngoài, mượn cơ hội này ho khan, trách mắng: “Nhiệt độ rượu làm thế nào. Lại bỏng như vậy!”

Cung nữ kia hoảng sợ sắc mặt bi thảm đến không còn hình dáng, liều mạng quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng.”

Có thái giám chưởng quản hô: ” Người đâu, còn không mang tiện tỳ này xuống!”

Nhìn cung nữ dập đầu như giã gạo, Chiêu Phong Đế có chút chột dạ,  giơ giơ tay lên: “Thôi, một ngày tốt như vậy, liền phạt nàng ba tháng lương bổng đi.”

Ông cũng không phải là một hôn quân bạo ngược, vốn chính là cố ý tìm một nơi thuận tiên để ho khan, lẽ nào còn thật muốn lấy đi một mạng người hay sao.

“Hoàng thượng ——” Thái giám chưởng quản kia có chút không hiểu, Chiêu Phong Đế chau mày, hắn cũng không dám nhiều lời.

Bên này biến cố vừa xảy ra, sự chú ý của mọi người liền trở về Chiêu Phong Đế nơi này, không ai chú ý tới trên trống lớn cô gái che mặt kia dải băng lụa màu trong tay bỗng nhiên cấp tốc ném ra, bay thẳng lên trên quấn lấy cột trụ lan can điêu khắc, hai chân trần của nàng đạp trên trống lớn, phát ra bịch một tiếng, dư âm kéo dài, toàn thân thể lại mượn sức kéo của dải băng lụa màu mà bay lên.

Có người kia hơi thu hồi lực chú ý trở về đột nhiên thấy cô gái mặc váy dài vải đỏ uốn lượn ở giữa không trung mà phi vũ (bay lượn vũ động, múa trong không trung), một cặp chuông vàng buộc trên đôi chân trần của nàng như ẩn như hiện, giống như thiên nữ hạ phàm, bất giác nhìn thấy không khỏi si mê theo, có người còn không tự chủ được khen ngợi một tiếng “Hay”.

Quận chúa Sơ Hà cũng nhìn thấy cảnh đẹp này, bưng ly rượu, buông lỏng người cười nói: “Ca múa năm nay, còn có chút ý tứ —— ”

Lời còn chưa dứt liền trợn tròn cặp mắt, chỉ thấy một cái đùi gà bay về phía mặt của nữ tử áo đỏ kia.

Thấy đùi gà bay tới mọi người sợ ngây người, không khỏi xoa xoa con mắt, cho là mình nhìn lầm rồi.

Nữ tử áo đỏ bay giữa không trung kia cũng theo bản năng lách người qua một bên, xoay chuyển đến hướng rơi trên đài cao, ý đồ hành thích đến cùng*, cây chủy thủ sáng loáng trực tiếp đâm về phía Chiêu Phong Đế.

(*Đồ Cùng Thủy Kiến图穷匕见:  đến từ Điển cố Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng. Đồ là ý đồ, Cùng là tận cùng, từ đầu đến cuối, Thủy : cây dao găm chủy thủy, Kiến là tự giả mượn, ý là hiện hành, thực hiện.)

Tiếng thét chói tai vang lên, phi tử trên đài cao kinh hãi hét thành một đoàn, có người kinh hoảng thất thố đẩy bàn, dưới dòng người trốn chạy cuồn cuộn lại làm cản trở những người muốn đi cứu giá.

Khoảng cách gần Chiêu Phong Đế nhất là một bàn Hoàng tử, một thân áo tím một thân áo lam hai bóng người đồng thời bay lên, tung người che chắn trước mặt Chiêu Phong Đế.

Chỉ là bọn họ hai người là từ hai phương hướng nhào tới, nếu nữ tử áo đỏ kia không chuyển phương hướng, liền đâm về phía nam tử quần áo màu tím, sau đó bởi vì đùi gà kia chân đổi vị trí rơi vào trên đài cao, ngăn ở chủy thủ trước mặt chính là nam tử áo lam.

Phập!!!  Một tiếng thanh âm đâm rách da thịt truyền tới, máu bắn tung văng khắp nơi, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, chủy thủ đâm vào cánh tay phải của nam tử áo lam.

“Nhị hoàng tử ——” Nhị hoàng tử phi cao giọng kêu lên, cái bàn đỡ lấy thân người đang lảo đảo muốn ngã.

Nữ tử áo đỏ kia rút ra chủy thủ lại đâm về phía Chiêu Phong đế, người mặc y phục màu tím là Lục hoàng tử thừa dịp cơ hội này một cước bay lên, đạp người nọ xuống dưới đài cao.

Âm thanh kinh hãi nổi lên bốn phía, dưới đài cao mấy bàn người gần đấy đã hốt hoảng chạy đi.

Bàn của các nàng Chân Diệu cách cũng không coi là xa, bị ảnh hưởng đến, ba người trong đó chỉ có Chân Diệu ngày thường luyện võ, coi như có chút thân thủ, che chở hai người trốn tới trong góc.

Tự mình đánh ngã nữ tử áođỏ, sau khi Lục hoàng tử đạp nàng xuống liền không tự chủ được nhìn lướt qua bên đó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lắc đầu than thở.

Tối nay cuộc ám sát này, hắn lấy được một chút tiếng thông tin, tuy không biết người hành thích sẽ xuất hiện vào thời điểm nào, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, muốn thay phụ hoàng ngăn cản một đao này.

Người sống tới niên tuổi cuối đời này tâm tư rất nhạy cảm dao động, đối với việc nhi tử (con trai) có thể ngăn cản một đao này, Hoàng thượng cũng là người sẽ cảm động.

Không nghĩ tới bị Chân Tứ một cái đùi gà phá đám đi, để cho Nhị hoàng tử đoạt trước.

Mặc dù sau đó hắn kịp thời hộ giá, nhưng so ra thì, làm sao so được lòng thành bị thương chảy máu kia của Nhị hoàng tử.

Lục hoàng tử vừa không có cách nào vừa buồn cười, càng hận không thể kéo Chân Tứ qua đánh một trận.

Đều đến khúc cuối yến hội, tại sao nàng vẫn còn ở đó ăn đùi gà, điều này không hợp với lẽ thường!

Tâm tư này Lục hoàng tử chỉ trong nháy mắt thoáng qua, những ngự tiền thị vệ kia đã xông lại chặn đánh nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏ tiện tay kéo qua một cô gái tóc mai tán loạn chặn đao kiếm đâm tới.

Một tiếng hét thảm vang lên, không ít cô gái bưng kín miệng, một đứa bé tay ngắn chân vừa khóc chạy tới hô: “Mẫu phi —— ”

Người thay nữ tử áo đỏ kia cản đao kiếm mà chết thảm, lại là Tam hoàng tử phi!

Một người thị vệ lật đật đem tiểu tử (đứa bé trai) nam đồng ôm lấy ném tới hướng xó xỉnh, khó khăn lắm mới tránh được độc thủ của nữ tử áo đỏ, chỉ là thị vệ kia lại bị thọc cái lổ thủng, máu tươi nhất thời bay tràn ra, bắn tung tóe khắp người tiểu hoàng tôn.

Chân Diệu tiếp nhận cả người tiểu hoàng tôn toàn là máu.

Những thị vệ kia chen nhau lên, mặc dù nữ tử áo đỏ có lợi hại đi nữa nhưng song quyền (hai tay) khó địch lại tứ thủ (bốn tay), một lát sau liền bị chế trụ.

“Lưu lại người sống!” Chiêu Phong Đế giận dữ hô lớn.

Nhưng khi nữ tử áo đỏ kia bị chế trụ trong nháy mắt liền cắn nát viên thuốc giấu phía sau răng hàm, trúng độc bỏ mình.

Hiện tường hỗn loạn còn chưa lắng xuống, liền nghe “Choang” một tiếng, Nhị hoàng tử phi kêu thảm nói: “Nhị hoàng tử, ngài làm sao rồi, ngài tỉnh lại đi a!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhị hoàng tử bỗng nhiên ngã xuống đất, người cách gần nhất có thể thấy sắc mặt hắn mơ hồ biến thành màu xanh đen, chỗ cánh tay chảy ra máu biến thành màu đen sẫm, còn mơ hồ tản ra mùi hôi thối.

“Có độc!” Không ít người bật thốt lên.

Trong nháy mắt đó, Lục hoàng tử giật mình, không tự chủ được vừa nhìn về phía trong góc, chỉ lúc này mọi người vẫn ở trong nỗi kinh hoàng, không ai chú ý tới phương hướng Lục hoàng tử đang nhìn là ai.

“Mau truyền ngự y!” Chiêu Phong Đế hô.

Không ai dám tùy ý di động Nhị hoàng tử, một khắc sau ngự y do hai thị vệ chống đỡ, vội vàng chạy tới.

Hôm nay người đang làm nhiệm vụ chính là Viện Phán Thái Y Viện Trương Trọng Hàn, Chân Diệu lúc ấy mắc phải triệu chứng bệnh “Hàn giả Nhiệt”, chính là người cứu sống nàng,

Trương Trọng Hàn y thuật xuất chúng là mọi người đều biết, thấy hắn tới, tất cả mọi người không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

Chờ hai thị vệ buông lỏng tay, Trương Trọng Hàn bất chấp khí tức dồn dập chưa bình phục, liền tiến tới chẩn đoán cho Nhị hoàng tử.

Hắn dùng ngân châm thấm máu đen ngửi một cái, trong mùi tanh hôi lại có một cổ mùi hương lạ, loại tình cảnh này mơ hồ có chút quen thuộc, có thể nhất thời nửa khắc liền không nhớ nổi quen thuộc ở nơi nào.

Trương Trọng hàn cau mày suy tư, ánh mắt tùy ý rơi vào một nơi, đúng lúc thấy được hai chân trần của nữ tử áo đỏ đã chết.

Trên cổ chân nhỏ mảnh không tỳ vết, đeo một chuỗi xích chuông bằng vàng ròng, sợi giây gắn liền với cặp chuông (lục lạc) cũng không phải màu đỏ thường gặp, mà là màu xanh.

Trong nháy mắt đó, Trương Trọng Hàn linh quang chợt lóe liềnnghĩ ra, nhưng sắc mặt trở nên càng thêm khó coi: “Hoàng thượng, Nhị hoàng tử đây là trúng độc ‘Vô tình lang ‘.”

“Vô tình lang? Đây là độc gì, có nguy hiểm đến tánh mạng hay không?” Sắc mặt Chiêu Phong Đế phát ra lạnh lẽo.

Trương Trọng Hàn lắc đầu một cái, nhưng sắc mặt vẫn là khó coi như cũ: ” ‘Vô tình lang’ là một loại kỳ độc của một ngoại tộc, cũng sẽ không muốn tánh mạng người, nhưng đàn ông trúng độc này sẽ toàn thân không thể nhúc nhích, hỉ nộ ai nhạc tất cả không thể nữa phản ánh ở trên mặt, tựa như là một người còn sống như đã chết (người vô dụng, đần độn) vô tình vô dục vậy, hơn nữa độc này hết sức bá đạo, theo đường máu mà vào, cho dù chỉ làm rách một chút da, đều không thể may mắn tránh khỏi.”

Lời này vừa ra, toàn trường đều là ngược lại hít một hơi thở lạnh.

Trong lòng Lục hoàng tử vén lên sóng gió kinh hoàng, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Hắn nghĩ tới tối nay không yên ổn, lại không nghĩ rằng người hành thích này ở trên chủy thủ bôi một loại kỳ độc như vậy.

Nếu là vì Thánh ân, mới vừa rồi lấy thân người đi mạo hiểm ——

Trong lòng Lục hoàng tử tim đập thùm thụp, lại hướng trong góc kia mà nhìn.