Trộm Tim

Chương 9




Ngự Thư phòng Hổ cung

Vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt nghiêm cẩn, đang thận trọng xem tấu chương.

Đột nhiên, ánh nến bên trong phòng lay động, một giọng nói lười biếng của nam tử vang lên, "Liệt hoàng thật đúng là siêng làm chính sự, tại hạ cảm thấy bội phục."

Chẳng biết lúc nào, Lăng Ảnh thần không biết, quỷ không hay lẻn vào trong phòng, trên mặt hắn hàm chứa ý cười, trong mắt lại mang theo một chút thâm ý.

Cái gọi là tiên lễ hậu binh, dù nói thế nào Hoàn Nhan Liệt cũng là phụ thân Nghê Quang, nếu như không cần thiết, hắn không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với Hoàn Nhan Liệt.

Hoàn Nhan Liệt chậm rãi thả tấu chương trong tay xuống, cười lạnh nói ——

"Không hổ là đệ nhất thiên hạ trộm, Hổ cung của trẫm, ngươi qua lại thật tự nhiên, quốc khố, Đông cung, Di Thiên lâu, Ngự Thư phòng, ngươi đều dạo chơi khắp toàn bộ. Ngươi đã lưu luyến với Hổ cung như thế, trẫm liền chiêu đãi ngươi tới đại lao Hổ cung chơi thế nào?"

"Liệt hoàng nói đùa, hôm nay tại hạ đặc biệt muốn giao dịch với Liệt hoàng."

Nghe hắn nhắc tới Di Thiên lâu, sắc mặt Lăng Ảnh tự nhiên, đáy mắt lại thoáng qua một tia ánh sáng khác thường.

Xem ra, chuyện tình của hắn và Nghê Quang, Hoàn Nhan Liệt có lẽ đã sớm nhận được tin tức.

Hoàn Nhan Liệt híp mắt lại, tinh quang sáng rực.

"A, ngươi có thể giao dịch gì với trẫm?"

Lăng Ảnh quan sát vẻ mặt của hắn, cười hỏi: "Không biết Liệt hoàng có từng nghe qua tên ‘Kim Khẩu Khó Dò’—— Mặc Nhi chưa?"

Hoàn Nhan Liệt trầm ngâm nói: "Trẫm đã từng nghe, nghe nói tiểu cô nương này có thể biết trước mà liệu sự như thần, nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn gặp một lần, xin nàng thay trẫm bói một quẻ."

"Liệt hoàng không cần thấy nàng, cũng có thể bói quẻ, chỉ cần Liệt hoàng ghi lại chuyện tình muốn hỏi ra trên giấy, tại hạ liền có thể thay Liệt hoàng đưa đến tay nàng." Lăng Ảnh khẽ mỉm cười, giảo hoạt, quỷ quyệt. "Chỉ là, như lúc trước tại hạ đã nói qua, đây là một giao dịch."

"Ngươi có điều kiện gì? Là muốn lấy Thánh Huyết Bồ Đề làm trao đổi sao?"

Ý cười trên khóe miệng hắn càng sâu." Một trong những điều kiện của tại hạ xác thực có liên quan đến Thánh Huyết Bồ Đề, chỉ là, không phải trao đổi, mà là mượn."

"Mượn? Đây là ý gì?"

"Chỉ cần Liệt hoàng nguyện cho tại hạ mượn Thánh Huyết Bồ Đề một năm, sau kỳ hạn, tại hạ chắc chắn sẽ trả lại Thánh Huyết Bồ Đề nguyên vẹn không sứt mẻ."

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt lóe lên, "Vậy...còn có điều kiện gì khác."

"Tại hạ và Nghê Quang tâm đầu hợp ý, chuẩn bị cùng rời khỏi Hổ cung, từ đó lưu lạc thiên nhai, không hỏi đến chuyện hoàng thất Hoàn Nhan nữa, mong rằng Liệt hoàng thành toàn." Lăng Ảnh thản nhiên bày tỏ.

Sắc mặt Hoàn Nhan Liệt trầm xuống, hừ lạnh nói: "Bản thân ngươi trộm mất Thánh Huyết Bồ Đề của bổn quốc thì thôi, ngay cả hoàng nữ của trẫm cũng mang đi? Không khỏi hơi quá đáng."

"Liệt hoàng nói quá lời, tại hạ thật lòng trả lại Thánh Huyết Bồ Đề, vả lại Nghê Quang và tại hạ hai người tâm đầu hợp ý, lại cùng chung nguyện vọng đi khắp thiên hạ, Liệt hoàng sao không thuận nước đẩy thuyền, lợi người cũng lợi mình?"

"Nói cũng dễ dàng, trẫm cũng không phải ngươi xảo ngôn quỷ biện có thể thuyết phục, việc cho mượn Thánh Huyết Bồ Đề cũng không sao, trẫm cũng có nghe thấy chuyện của ngươi và Nghê Quang, nếu hai ngươi quả thật tâm đầu ý hợp, trẫm liền ban thưởng ngươi làm phò mã bổn quốc cũng không có gì không thể, ngày sau chỉ cần nghe lệnh của trẫm, an tâm thay trẫm dốc sức, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, nếu không..."

Lăng Ảnh không chút động đậy, trong lòng dường như đã có dự tính.

"Liệt hoàng chẳng lẽ quên còn phải nhờ tại hạ liên lạc với Bốc Mặc Nhi sao? Nếu giết tại hạ, chỉ sợ chuyện muốn hỏi chỉ có thể đến đây thôi!"

Hoàn Nhan Liệt thét lớn, "Ngươi muốn uy hiếp trẫm? Một vật há có thể bán hai, lòng ngươi thật sự quá tham."

"Một vật có thể bán hai hay không, đó cũng không phải là tại hạ có thể quyết định, mà là phải coi phân lượng của chuyện này ở trong lòng Liệt hoàng nặng nhẹ, có đủ để tại hạ có lòng tham hay không."

Nhìn đúng nhược điểm của hắn, Lăng Ảnh mặc dù bận vẫn ung dung ứng đối với hắn, chính là muốn buộc hắn đồng ý.

Sắc mặc Hoàn Nhan Liệt bất định, dường như tâm ý đã buông lỏng.

Lăng Ảnh thừa thắng xông lên, "Cái gọi là miễn cưỡng hái dưa xanh không ngọt, Liệt hoàng phải hiểu rõ đạo lý này, nếu có thể thành toàn, tại hạ và Nghê Quang vô cùng cảm kích."

Hoàn Nhan Liệt trầm ngâm một lúc, lúc này mới cười lạnh mở miệng ——

"Nhiều lời vô ích, ngươi và trẫm đều là người học võ, hôm nay lợi dụng đấu võ để quyết định, nếu ngươi thắng, trẫm liền đồng ý các ngươi xuất cung; nhưng nếu thua, vậy liền ngoan ngoãn trở thành phò mã bổn quốc, chuyện xuất cung lại đừng nhắc tới."

Lăng Ảnh cau mày thở dài, "Giao thủ với Liệt hoàng vốn không phải là tại hạ mong muốn, nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Xin Liệt hoàng chỉ giáo!"

Giọng nói chưa dứt, hắn đã thi triển quyền cước đánh tới Hoàn Nhan Liệt, lấy thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt phối hợp công kích nhanh, áp chế nội lực thâm hậu đã tu luyện nhiều năm.

Hoàn Nhan Liệt né được một kích này, hai người lập tức ngươi tới ta đi, kết thành một khối.

Thân pháp Lăng Ảnh lúc ẩn lúc hiện như sương mù, nhẹ nhàng linh hoạt di động bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, mà Hoàn Nhan Liệt bước đi trầm ổn, ra tay nhanh ngoan độc, thế nhưng hắn lại thành thạo tránh được, chỉ thấy bóng người lay động trong ánh nến đung đưa, giống như có vài chục người đồng thời đánh nhau đến sống chết.

Qua một hồi lâu, Lăng Ảnh phi thân đáp xuống một bên, Hoàn Nhan Liệt thì bị điểm trúng huyệt đạo, cứng ngắc tại chỗ, thắng bại đã phân.

Lăng Ảnh mỉm cười chắp tay, "Liệt hoàng, đa tạ."

Hoàn Nhan Liệt hừ nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, trẫm làm chính sự, võ công cũng không quen tay. Thôi được, trẫm đồng ý, ngươi và Nghê Quang có thể xuất cung bất cứ lúc nào, trẫm sẽ không để ý đến nửa phần."

Trong nháy mắt Lăng Ảnh giải khai huyệt của hắn, mỉm cười nói: "Liệt hoàng cần gì quá mức khiêm tốn, vừa rồi thật đa tạ Liệt hoàng mà khiến cho tại hạ may mắn giành thắng lợi, đa tạ Liệt hoàng thành toàn."

"Ngươi nói nhảm gì đó?! Trẫm chưa từng nhường ngươi!"

Trong mắt Hoàn Nhan Liệt lóe lên một chút chật vật không dễ thấy, không chịu thừa nhận.

"Nói về võ công, tại hạ thật đánh không lại Liệt hoàng một thân nội lực thâm hậu mấy chục năm, có thể so về khinh công, lại không kịp tại hạ. Nếu Liệt hoàng thật muốn thắng được tại hạ, thì nên ra ngoài cung để dễ thi triển nội công, chứ không nên ở trong cung để lấy khinh công thủ thắng."

Nghe xong phân tích của hắn, lúc này Hoàn Nhan Liệt mới vui vẻ cười một tiếng.

"Ngươi quả nhiên không giống với phàm phu tục tử bình thường, không chỉ có võ công xuất chúng, tài trí, nhãn lực cũng rất tốt, giỏi về suy đoán tâm ý người khác càng khó có được, muốn trẫm thả người tài năng như vậy, thật sự không bỏ được."

"Nhờ Liệt Hoàng để mắt, tại hạ cảm thấy vinh hạnh, đáng tiếc tại hạ từ trước đến giờ không nặng danh lợi, lại càng không nguyện cuốn vào trong đấu đá cung đình, chỉ cầu có thể làm bạn với Nghê Quang vân du tứ hải, trải qua yên ổn cả đời."

"Dù sao Nghê Quang lúc trước phụ sự nhờ vả của trẫm, đến nỗi quốc bảo để ngươi trộm mất, hôm nay nàng đối với trẫm mà nói cũng là có cũng được mà không có cũng không sao, ngươi yêu nàng thì mang theo nàng rời khỏi, trẫm tuyệt đối không quan tâm." Ngoài miệng Hoàn Nhan Liệt nói xong cực kỳ lạnh lùng, trong mắt lại đè nén một chút tình cảm phức tạp.

Lăng Ảnh nheo mắt lại, nhạy bén chú ý tới mâu thuẫn trong mắt hắn.

"Liệt hoàng... Thật là một phụ thân kém cỏi..." Thật không hỗ là phụ thân Nghê Quang, ngoài miệng nói hoàn toàn khác suy nghĩ trong lòng.

Hoàn Nhan Liệt bất đắc dĩ cười một tiếng, "Ngươi nói cực kỳ đúng, chỉ là, trẫm có kém cỏi đi nữa thì vẫn là là phụ hoàng Nghê Quang, cho nên, ngươi nhất định phải đối xử tử tế với Nghê Quang, nếu không, trẫm nhất định sẽ giết chết ngươi."

Hắn thản nhiên nhận lấy ánh mắt rét lạnh của Hoàn Nhan Liệt, ra vẻ không sao cả mỉm cười nói: "Ta thật sự muốn kể lại lời nói của Liệt hoàng cho Nghê Quang nghe thấy, rồi lại sợ nàng sau khi nghe sẽ không nỡ rời khỏi, tại hạ có nên nói hay không?"

Lúc này Hoàn Nhan Liệt trầm giọng ngăn cản, "Cái gì cũng đừng nói cho nàng, trẫm chỉ hy vọng nàng có thể cùng... người yêu ở một chỗ, trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ."

Lăng Ảnh khẽ thở dài: "Nếu tâm ý Liệt hoàng đã định, tại hạ không cần phải nói nhiều, mà tại hạ nhất định sẽ đối xử tử tế với Nghê Quang, không phải là bởi vì Liệt hoàng uy hiếp, mà là tai hạ thật yêu nàng."

"Được, có những lời này của ngươi, trẫm an tâm."

Hoàn Nhan Liệt vui vẻ cười to, trong lòng vô cùng thoải mái.

Lăng Ảnh cũng cười, cảm kích, thoải mái.

Hắn, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận cùng Nghê Quang ở một chỗ rồi.

~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~

Sắc trời dần sáng, một vầng sáng từ từ lên cao ở phía đông, ánh sáng lại xuất hiện trên thế gian.

Sáng sớm Hoàn Nhan Nghê Quang đã tỉnh dậy, liền si ngốc chờ Lăng Ảnh xuất hiện.

Hắn đã từng nói sẽ báo tin mừng, sao đến nay còn chưa xuất hiện chứ?

Chẳng lẽ... dùng lời không hợp với phụ hoàng, bị nhốt vào đại lao chứ?!

Dường như trải qua rất lâu, lúc này Lăng Ảnh mới cười hì hì bước đi thong thả vào trong phòng.

"Nghê Quang, nàng thức dậy thật sớm."

Gánh nặng trong lòng nàng hạ xuống, nói: "Chàng rốt cuộc đã tới, sợ chàng gặp chuyện không may. Chàng đi gặp phụ hoàng rồi sao? Phụ hoàng nói thế nào?"

Hắn tới ngồi bên cạnh nàng, hai người thân mật dựa vào nhau.

"Đừng nóng vội, để từ từ ta nói tất cả cho nàng biết, nàng biết ta là một người trong nhóm ‘Phiền Toái’ chứ?"

Nàng gật đầu.

"Ta biết, giao tình giữa năm người trong nhóm ‘Phiền Toái’ các chàng không phải là nhỏ, là bằng hữu rất thân thiết."

"Đúng, mà ta trộm Thánh Huyết Bồ Đề, là vì giúp đỡ bạn tốt Tiểu Mặc Nhi trong ‘Phiền Toái ’."

"Tiểu Mặc Nhi? Là ‘Kim Khẩu Khó Dò’ Bốc Mặc Nhi giỏi nhất về xem số tướng mệnh sao?"

Nghe hắn thân mật gọi những nữ tử khác như vậy, sắc mặt nàng không được tự nhiên, trong lòng vừa chua vừa đắng, vô cùng không thoải mái.

Hắn...có giao tình thật tốt với Bốc Mặc Nhi, lại liều lĩnh vì nàng mạo hiểm trộm cướp, mặc dù hắn và nàng cũng bởi vì việc này mới có duyên quen biết, nhưng nghĩ đến hắn vì một nữ tử khác, lòng của nàng liền khẽ đau đớn.

Mâu thuẫn và hoài nghi vốn giấu sâu vào trong đáy lòng, lúc này lại từng bước lay động lần nữa.

Lăng Ảnh không chú ý tới sự khác thường của nàng, tự nhiên trả lời: "Đúng, chính là nàng. Chỉ là, mặc dù nàng giỏi đoán vận mệnh người khác, vận mệnh của mình lại cực kỳ bất hạnh, bởi vì mệnh nàng đã định trước là có một tử kiếp, vì vượt qua kiếp nạn này, mới có thể ẩn cư một mình ở trong núi.

"Nhưng như vậy vẫn không đủ, còn cần có trân bảo và dị nhân tương trợ, mới có thể biến nguy thành an, mà Thánh Huyết Bồ Đề chính là một trong những trân bảo nàng cần có, cho nên ta mới không thể không mạo hiểm tới Hổ cung. Liên lụy đến nàng, ta cảm thấy không muốn, thực là uất ức cho nàng rồi."

Hoàn Nhan Nghê Quang giấu bàn tay đang nắm chặt ở trong tay áo, cắn môi nói: "Không, nàng... rất quan trọng với chàng sao?"

Thật ra thì nàng thực sự muốn hỏi là, đối với hắn, nàng và Bốc Mặc Nhi, rốt cuộc người nào quan trọng hơn?

Nàng biết người hắn yêu là mình, mà mỗi lời mỗi hành động của hắn cũng đều tỏ rõ hắn yêu nàng...

Nhưng, hắn...chỉ thích một mình nàng sao?

"Ta quen biết Tiểu Mặc Nhi nhiều năm, nhất định phải thay nàng xuất ra phần lực này, thật may là, ta và phụ hoàng nàng đã đạt thành hiệp nghị đưa Thánh Huyết Bồ Đề cho Tiểu Mặc Nhi một năm, mà Tiểu Mặc Nhi vì hắn bói một quẻ. Đại khái là Liệt hoàng cực kỳ coi trọng chuyện muốn bói, hơn nữa cách đối xử với ta cũng thay đổi rất nhiều, cho nên mới vui mừng đồng ý để nàng theo ta xuất cung."

Lời hắn nói nhẹ nhàng lướt qua, không muốn để nàng biết hắn từng động thủ với Hoàn Nhan Liệt một lần, tránh để nàng lo lắng.

Nàng lạnh nhạt nói: "Thì ra là như vậy..."

Giờ phút này, vốn nên có niềm vui sướng mãnh liệt lại bị hoài nghi nồng đậm đè xuống, nghe thấy hắn ở trước mặt mình lộ ra yêu thích quá mức đối với những nữ tử khác, lòng của nàng thật sự khó thừa nhận.

"Nàng làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?" Đôi mắt đen của Lăng Ảnh híp lại, rốt cuộc nhận thấy được cô đơn trong giọng nói của nàng.

Hoàn Nhan Nghê Quang có vẻ có chút do dự, "Ta..."

Nàng muốn nói lại ngừng, làm sao cũng không có cách nào hỏi ra nghi ngờ trong lòng, nàng nên tin tưởng hắn, không phải sao?

Cười nhạt một tiếng, nàng trả lời.

“Không có gì, ta chỉ có chút tò mò, đến cuối cùng phụ hoàng muốn bói chuyện gì, lại có hiệu quả có thể để cho chúng ta được như nguyện thế."

Lăng Ảnh cười nói: "Điểm này cũng làm ta cảm thấy tò mò, nàng biết không? Dù thế nào ta cũng không nghĩ ra, Liệt hoàng hỏi hẳn là tung tích của nữ tử Long quốc đã mất dấu hơn mười năm, nhìn vẻ mặt, giọng nói, chắc hẳn rất thâm tình với nàng ấy."

Ngay cả Hoàn Nhan Liệt nhìn như quân vương lãnh huyết vô tình cũng không qua được cửa tình, khiến hắn thật cũng muốn nhìn một chút, xem nữ tử khiến Hoàn Nhan Liệt lưu luyến si mê nhiều năm như vậy, thì nên có tướng mạo, tính tình thế nào có thể để cho hắn chấp nhất như thế.

Hoàn Nhan Nghê Quang vừa nghe lời thấy, sắc mặt trong chốc lát liền trắng bệch.

Thì ra ... phụ hoàng thực sự si mê nữ tử Long quốc này, vì để tìm được tung tích của nữ tử kia, ngay cả trấn quốc chi bảo cũng không để ý....

Thấy sắc mặt nàng chợt chuyển thành bi thương, Lăng Ảnh không khỏi cảm thấy đau lòng, "Nghê Quang, nàng... nhớ tới chuyện phụ hoàng và mẫu thân của nàng sao?"

Nàng ngẩn ra, trợn to mắt, không dám tin hỏi: "Chàng biết? Làm sao chàng biết?"

"Nàng quên trước kia nàng và hoàng huynh nàng cãi vả thì ta vừa đúng lúc tới tìm nàng, đúng lúc nghe được các nàng nói chuyện, thật xin lỗi..."

Lăng Ảnh cười khổ, nhớ tới khi đó còn nghe nàng nói ra những lời tuyệt tình, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.

Hoàn Nhan Nghê Quang nhìn không cho ra hắn nhớ những lời đó, khẽ thở dài: "Thật ra thì, khi đó ta nói cũng không phải là thật lòng, chỉ là lo lắng nếu ta thẳng thắn nói với hoàng huynh về tình cảm đối với chàng, hoàng huynh sẽ phản đối rồi tổn thương chàng, cho nên...chàng ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng...”

Hoá ra là như vậy ... Hắn khẽ chạm gò má trắng mịn của nàng, cười nói: "Sẽ không, nàng không tức giận là tốt rồi, ta thật sợ nàng sẽ để ý ta nghe thấy chuyện này..."

Nàng chậm rãi lắc đầu, "Không, như vậy cũng được, nếu không ta cũng thật không biết nên nói cho chàng biết thế nào... Về chuyện này, chàng biết bao nhiêu?"

"Thật ra thì cũng không nhiều, có điều sau này nói chuyện với phụ hoàng nàng thì ta phát hiện hắn rất cuồng dại với nữ tử Long quốc này, nhưng với mẫu thân nàng...lại rất ít nhắc tới, cho nên ta đoán, phụ hoàng nàng có thể không coi trọng mẫu thân nàng, vì vậy...”

Nàng miễn cưỡng nở nụ cười một tiếng, cũng là khổ sở không chịu nổi, "Ừ... Lúc ta còn nhỏ, phụ hoàng thật lâu mới đến gặp mẫu thân một lần, mà mẫu thân không còn thấy phụ hoàng thì luôn rơi lệ, than thở... Cho đến khi ta dần dần lớn lên, mới hiểu được trong lòng phụ hoàng chỉ có nữ tử Long quốc không rõ sống chết này, vì nàng, mặc hậu cung phi tần vô số, phụ hoàng cũng không chuyên sủng bất kỳ phi tần nào. Cũng chưa từng lập hậu."

"Mà mẫu thân...chưa bao giờ nhìn qua ta, bà thường xuyên nói với ta, chính là có nhiều oán hận với phụ hoàng, chỉ có khi phụ hoàng xuất hiện, nàng mới có tươi cười, thần thái phấn khởi, nhưng mặc kệ làm nũng quyến rũ phụ hoàng ra sao, tâm phụ hoàng vẫn không có ở trên người bà...

"Cuối cùng, bởi vì cả ngày buồn bực không vui, mà từ từ gầy đi đến chết, ngay cả trước khi mẫu thân chết, phụ hoàng cũng không đến xem một cái, tình yêu nồng đậm này, cuối cùng vẫn không được phụ hoàng đáp lại...mà ta cũng vẫn cô đơn, sau đó, càng không muốn giống mẫu thân khổ sở vì tình...”

Thổ lộ ra lời tâm sự đọng lại trong lòng đã lâu, nước mắt của nàng giống như trân châu rơi xuống, nhưng trong lòng cũng bình thường lại.

Nàng, rốt cuộc nói thật với hắn.

~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~

Trong Di Thiên lâu, lòng Hoàn Nhan Nghê Quang cũng không nhịn được mà bi thương, chán nản khóc ròng ở trong lòng Lăng Ảnh, nước mắt thấm ướt vạt áo của hắn.

Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi hôn lên nước mắt rơi xuống, cuối cùng hôn lên đôi môi run rẩy của nàng.

Tâm tình hắn có chút phức tạp, nghe được nàng thừa nhận tất cả với mình trong lòng thật vui vẻ không thôi, nhưng nàng bi thương rơi lệ lại khiến hắn cực kỳ không muốn.

Hắn ôm chặt nàng, dịu dàng an ủi: "Đừng khóc, việc đã qua, bọn họ có yêu hay không nàng cũng không cưỡng cầu được , nhưng, đó cũng không có nghĩa là nàng cô độc, không có ai yêu, tin tưởng ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng, làm bạn với nàng."

Nàng kiên cường, lạnh lùng, thật ra thì chỉ là cố ý giả bộ thôi.

Thật ra thì, lòng của nàng hết sức yếu ớt, bởi vì trước kia đã từng bị tổn thương, vì vậy khép kín lòng lại, không tin tưởng người khác nữa.

Hắn, muốn cho nàng vui vẻ, để cho nàng hạnh phúc, tuyệt đối không để cho nàng bị bất kỳ một tia tổn thương nào!

Hoàn Nhan Nghê Quang cười, hai mắt đẫm lệ, "Ta hiểu rõ, bởi vì tin tưởng chàng, ta mới có thể nhắc lại những chuyện vốn không muốn đề cập tới nói ra khỏi miệng."

"Như vậy, sau khi nói ra, có phải cảm thấy thoải mái hơn không?"

Hắn hơi khàn khàn cười nhẹ, là dịu dàng như thế, đặc biệt khiến người ta cảm thấy an tâm.

Hắn, để cho nàng có dũng khí yêu người, cho dù còn đang sợ hãi, do dự, nàng đã không có cách nào kiềm chế được mà yêu hắn.

"Ảnh..."

Nàng nắm chặt áo trước ngực hắn, trực tiếp nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hoàn toàn là khát vọng.

"Ta yêu chàng, thật yêu chàng, cho nên, xin chàng chỉ thích ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội ta..."

Nàng tuyệt đối không cách nào chịu được việc chia sẻ hắn với những cô gái khác, bởi vì nàng không phải mẫu thân, cũng không muốn giống như mẫu thân, cái loại yêu bị khước từ đó đau khổ đến mức nào, nàng tuyệt đối không thể nào chịu được.

Trong mắt Lăng Ảnh tràn đầy trìu mến, "Ta đồng ý với nàng, ta sẽ vĩnh viễn chỉ thích nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng."

Sao hắn có thể rời khỏi nàng được, nụ cười của nàng, dung nhan đầy lệ của nàng, nàng yếu ớt... Tất cả, tất cả của nàng, đã sớm dệt thành một tấm lưới tình kín đáo nhất, kéo chặt mà cuốn lấy tâm hồn của hắn.

Hoàn Nhan Nghê Quang giật mình nhìn hắn, thật vất vả mới lại ngừng nước mắt rơi xuống lã chã, cũng là vui mừng mà khóc.

Lăng Ảnh dịu dàng ôm lấy nàng, ôn hòa nói: "Lúc đi khắp cảnh sông núi thiên hạ, chúng ta có thể gặp mặt những người bạn chí cốt trong nhóm ‘Phiền Toái ’ của ta, cũng có thể tới tìm sư phụ ta, nàng cảm thấy được không?"

Nhu tình chân thành hiện lên trên khuôn mặt nàng, "Chỉ cần cùng với chàng, đi bất cứ chỗ nào cũng được, chỉ là, nửa tháng nữa chính là ngày giỗ mẫu thân ta, ta muốn bái tế xong rồi mới rời cung, sau này, ta cũng hi vọng hàng năm cũng có thể trở lại bái tế một lần."

"Đây là đương nhiên, sau này hàng năm ta sẽ cùng đi với nàng bái tế bà ấy." Hắn quay đầu nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu. "Nhưng mà bây giờ, là lúc ta rời đi."

"Chàng phải đi?" Giọng nói của nàng khó có thể che giấu mất mác.

Hắn nháy mắt mấy cái với nàng, trêu nói: "Không bỏ được ta sao?"

Sắc mặc Hoàn Nhan Nghê Quang ửng đỏ nũng nịu nói: "Đi, đi, đi, người nào không bỏ được chàng!"

"Đúng rồi, nàng có thân thiết với đại hoàng huynh Hoàn Nhan Phong Kỳ của nàng không?" Hắn thiếu chút nữa quên mất chuyên của Tả Hồng Anh rồi.

Nàng lắc đầu, "Không, hơn nữa ta cũng không thích hắn, sự xuất hiện của hắn không thể nào hiểu được, cứng rắn đoạt đi vị trí thái tử vốn nên thuộc về hoàng huynh Vân Lân, còn thần bí như vậy, cho nên ta rất ít khi qua lại với hắn."

"Nghê Quang, nàng có thể giúp ta một chuyện được không?"

"Chàng cứ việc nói thẳng."

"Xin nàng thay ta ở trong cung chú ý an nguy của Xích Hà quận chúa Tả Hồng Anh, một mình nàng ở đây, thân phận lại cực kỳ đặc biệt, ta thật sự không yên tâm."

Nghe thấy lời này, lại nhớ tới lúc trước hắn thân mật với Tả Hồng Anh, nàng không nhịn được nói mỉa ——

"Hồng nhan tri kỷ của chàng thật là không ít, hình như mọi người đều cần trợ giúp, mà chàng cũng không thể chối từ..."

Nghe thấy mùi dấm nồng đậm trong lời nói của nàng, Lăng Ảnh không khỏi có chút bật cười.

"Đừng để ý như vậy, ta biết là ta không thiếu nữ tử, nhưng các nàng cũng chỉ là bằng hữu, hơn nữa nàng quên rồi sao? Trước đây ta đã nói cho nàng, Xích Hà quận chúa tới tìm người yêu, giữa nàng ấy và ta vô cùng trong sạch, nàng ăn dấm vô ích rồi."

"Ta..." Trên mặt nàng nổi lên hai rặng mây hồng, luôn miệng giải thích, "Ta chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, mới không có thời gian nhàn rỗi để ghen đâu!"

Hắn vuốt mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói ——

"Nghê Quang, ta hiểu rõ chuyện của phụ hoàng và mẫu thân nàng đã tạo thành tổn thương đối với nàng, nhưng chúng ta không giống bọn họ, hơn nữa ta đối với nàng tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, trừ nàng ra, ta không thể lại yêu người nào nữa."

Nàng nhăn mày, "Ta đây dĩ nhiên tin tưởng, chỉ là, ta thật sự rất sợ mất đi chàng, lại sợ chàng sau này dần dần... cảm thấy ta rất phiền toái, vì vậy.....mà cảm thấy chán ghét ta..."

"Đứa ngốc, ta tuyệt không quan tâm nàng có phiền toái hay không, hơn nữa cũng vĩnh viễn sẽ không chán ghét nàng, ta nhất định sẽ để cho nàng yêu ta yêu đến không thể nghi ngờ, huống chi, chúng ta có thời gian cả đời, không phải sao?"

"Ảnh..."

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàn Nhan Nghê Quang nổi lên một tầng hơi nước, lã chã muốn khóc.

Nàng thật sự rất may mắn khi được gặp hắn, yêu hắn, lòng của nàng, bởi vì hắn mà tìm được lối thoát.

Lăng Ảnh vội vàng khuyên lơn, "Đừng khóc, lại khóc mắt sẽ càng đỏ, càng sưng, còn có thể rất không thoải mái, hơn nữa nàng khóc, bảo ta làm sao yên tâm rời đi?"

"Chàng chỉ là biết dỗ người vui vẻ." Nàng lúc này mới cười rộ lên.

"Được rồi, ta thật sự phải đi, ta yêu nàng."

Lăng Ảnh hôn đôi môi đỏ mọng ngậm cười của nàng, lấy nụ hôn triền miên làm lời từ biệt tối nay.

Hoàn Nhan Nghê Quang dồn tất cả tình cảm vào trong cái hôn này, thiết tha đáp lại hắn.

Cho đến khi cảm thấy hít thở không thông, hai người mới lưu luyến không rời mà kết thúc nụ hôn dài này, nhưng vẫn ôm nhau không rời, không muốn tách ra.

Vào giờ phút này, những lời nói chỉ là dư thừa, chỉ là ánh mắt giao nhau, thân thể tiếp xúc lẫn nhau đều có thể nhận thấy lưu luyến nồng đậm trong lòng đối phương.

Lăng Ảnh khẽ thở dài một tiếng, "Ta phải đi rồi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến gặp nàng."

Hoàn Nhan Nghê Quang khẽ mím môi, nắm chặt y sam dài chấm đất không muốn buông ra.

Hắn lại thở dài, dịu dàng khuyên: "Để cho ta đi thôi, nửa tháng sau, chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày, vĩnh viễn không xa rời, không phải sao?"

Lúc này nàng mới yên lặng buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu..."

"Ngày mai gặp lại."

Lăng Ảnh cúi đầu khẽ chạm bờ môi mềm mại của nàng, lướt qua liền dừng lại, sau đó tựa như một cơn gió nhanh chóng biến mất.

Hắn biết rõ nếu lại thấy ánh mắt mong đợi của nàng, mình chắc chắn sẽ không tự chủ được mà ở lại, nhưng nếu như cô nam quả nữ ở cùng một đêm, cộng thêm đối mặt với nữ tử hắn yêu mến nhất, hắn thật sự không cách nào đảm bảo mà vượt qua phép tắc của chính nhân quân tử.

Đối với việc khao khát nàng sớm đã sôi trào từ lâu, hôn môi, ôm nhiều lần, cũng khó mà thỏa mãn dục vọng nguyên thủy từ sâu trong lòng.

Nghê Quang... Thật sự không hiểu rõ nam nhân, đơn thuần khiến người khác phải bật cười, nhưng cũng đặc biệt khiến người thương yêu.

Hắn không phải không khát vọng muốn tiến một bước, chỉ là không muốn nóng vội.

Hơn nữa tâm tư nàng cẩn mật, tính tình lại khó chịu, dễ suy nghĩ nhiều, nếu quá mức vội vàng, sợ là sẽ dọa đến sự thuần khiết của nàng, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi hắn hôn nàng đã cảm giác được thân thể mềm mại yêu kiều run nhè nhẹ...

Gió đêm mát mẻ an ủi thân thể nóng lên của Lăng Ảnh, xua đi vài phần nhiệt tình, hắn khẽ cười khổ, thản nhiên thở dài, cũng không có nửa phần không vui.

Vì nàng, có nhẫn nại nhiều hơn nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện.