Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 8: Gặp lại




Cố Hạ nhìn thấy hai người càng chạy càng gần, ánh mắt dán trên người Triển Thiểu Huy, lúc Triển Thiểu Huy đi qua cô thì ánh mắt chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, không thèm đếm xỉa tới, nhưng Cố Hạ rõ ràng cảm thấy ánh mắt kia không hề hiền lành gì, làm cho toàn thân cô run sợ.

Vài người đi lướt qua Cố Hạ, đi về phía cửa chính của công ty, Cố Hạ sững người đứng nguyên tại chỗ, giám đốc Dương xoay người kí tên rồi đem văn kiện cần phê duyệt đưa cho cô, gọi cô một tiếng, Cố Hạ mới lấy lại tinh thần.

Tổng giám dương trừng mắt nhìn cô, sau đó lại , thư kí Liễu cười nói: “Thế nào? Nhìn ngẩn người như vậy, Triển thiếu và tổng giám đốc Trâu đều rất đẹp trai nhỉ!”

“Vâng” Cố Hạ thuận miệng đáp, cô chả có tâm trạng mà ngắm trai đẹp, lúc này chỉ biết một chuyện, cái tên Triển Thiểu Huy thích áp bức nhân viên kia, luôn có thái độ bất mãn với công việc của mình chính là bạn của tổng giám đốc Trâu.

“Chắc là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhỉ, mắt nhìn thẳng thế kia, ở công ty phải chú ý một chút.” Thư kí Liễu nhắc nhở, sau đó cô ta không nói gì nữa, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu bận rộn làm việc.

Cố Hạ rơi lệ trong lòng, tính tình của các nhà tư bản đều giống nhau, quan hệ Triển Thiểu Huy cùng với tổng giám đốc Trâu của Khải Hoành không hề đơn giản, lát nữa chắc sẽ tùy tiện nói với tổng giám đốc Trâu vài câu như “Nhân viên của cậu lúc làm việc…”, “Cố Hạ kia…”

Tóm lại, Cố Hạ đừng nghĩ sẽ tiếp tục làm việc tại Khải Hoành được nữa.

Lần trước bị nhốt trong thang máy, Triển Thiểu Huy nói cô dùng thời gian tăng ca đi hẹn hò, lãng phí điện của công ty thủy điện; hôm nay lại nói giờ làm việc cô đi ra ngoài dạo chơi lung tung, Cố Hạ càng nghĩ càng thấy sợ, nhớ tới hôm nay Triển Thiểu Huy hỏi cô làm ở bộ phận nào thì cảm thấy sự việc càng hỏng bét. Cô rời khỏi tầng lầu này, bước châm vô cùng nặng nề, toàn thân không còn chút sức lực, nói cho cùng thì kinh nghiệm từng trải của cô trong xã hội quá nhỏ, tuy cô không biết thân phận của Triển Thiểu Huy, nhưng cũng có thể thận trọng từ ăn nói đến việc làm trước một nhà tư bản, ở đây không phải là trường học, không thể tùy tiện nói đùa, pha trò được, nếu không sẽ phải trả một cái giá rất thảm.

Cố Hạ trở lại vị trí của mình, tâm trạng uể oải, cũng không còn tinh thần làm việc, đến lúc tan ca, các đồng nghiệp lần lượt ra về, Cố Hạ vẫn còn ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống của công ty trên màn hình, trưởng phòng Lưu ra về muộn, nhìn thấy Cố Hạ vẫn còn ngồi ở vị trí của mình thì hòi: “Cố Hạ, sao còn chưa về?”

Cố Hạ miễn cưỡng cười cười, “Còn một số việc chưa xong, làm xong sẽ về ngay.”

“Làm việc phải nói đến hiệu suất, Khải Hoành không khuyến khích nhân viên tăng ca.” Trưởng phòng Lưu nói rồi sau đó ra khỏi cửa, thuận tay tắt đèn văn phòng đi, chỉ để lại một vài bóng đèn nhỏ ở chỗ người còn tăng ca.

Cố Hạ đóng máy tính, đứng lên dọn đồ vào túi xách, trong lòng rất buồn bực, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Phi Dương: “Quý sư huynh, em không thể qua được thời gian thử việc rồi.”

Đầu bên kia rất nhanh gọi điện tới, giọng nói mang theo sóng điện của Quý Phi Dương truyền tới, hỏi: “Cố Hạ, làm sao vậy? Công việc có vấn đề gì sao?”

“Nói lời không nên nói, có thể sẽ bị đuổi nhanh thôi.” Giọng nói của Cố Hạ hoàn toàn không còn sức sống như bình thường.

Quý Phi Dương nghe thấy tâm tình của cô mười phần không tốt nên nói: “Nói gì vậy? Cố Hạ, em vẫn còn ở trong công ty sao, anh đang chuẩn bị đi ăn cơm, có hẹn với Triệu Cổ, lần trước đã gặp rời, cậu ta còn hỏi anh sao dạo này không thấy em dâu, nếu không thì em cùng tời ăn đi.”

Cố Hạ cũng không muốn về nhà, lúc này cũng muốn tìm người trò chuyện, lên tiếng hỏi địa điểm, mang theo túi xách đi đến nhà hàng.

Đây là một nhà hàng gia đình thức ăn bốn phương, món ăn sở trường là cá sốt, cá sốt thật ra là món ăn rất bình thường, chẳng qua khác biệt chính là ít ai có thể tạo nên một hương vị tươi mới như vậy, cách làm theo kiểu miền bắc, nước sốt sánh hồng, hương thơm tỏa ra bốn phía, tiếng tăm như thế nên giá tất nhiên cũng không thấp. Cách trang trí của quán ăn có điểm phỏng theo phong cách dân gian, các phòng riêng không quá xa hoa, dùng bình phong mang màu sắc cổ xưa ngăn cách thành một gian phòng, có thể nghe thấy vài người đang uống rượu cười đùa ở cách vách, bàn gỗ ghế gỗ, kết hợp lại tạo nên một hương vị dân gian náo nhiệt, tuy nội thất không phải quá xa hoa nhưng mỗi ngày đều đông khách, tiếng người huyên náo.

Cố Hạ tìm được gian phòng của Quý Phi Dương, trên chiếc bàn gỗ thật to không bày đồ ăn mà lại bày một đống giấy tờ, Quý Phi Dương đang vội vàng cúi người thu dọn, nhìn thấy Cố Hạ đến nên gọi: “Em đến rồi sao, gọi món trước đi, toàn bộ giấy tờ của anh lộn xộn hết rồi, cứ thu dọn lại trước, đợi tí nữa Triệu Cổ đến.”

Cố Hạ không có tâm trạng gọi món, ngồi xuống ghế, Quý Phi Dương đang cẩn thận kiểm tra lại số giấy tờ lộn xộn kia, ngẩng đầu hỏi: “Hồi nãy nghe em nói đã nói sai điều gì, có khả năng sẽ bị sa thải, nghiêm trọng vậy sao?”

Cố Hạ ngồi trên ghế lấy tay chống cằm, “Quý sư huynh, anh có biết có một ông chủ tên là Triển Thiểu Huy không?”

Quý Phi Dương dừng động tác thu dọn giấy tờ trên tay lại, nhìn cô hỏi: “Em đắc tội với anh ta?”

“Anh ta không hài lòng với thái độ làm việc của em, lần trước tăng ca về nhà tương đối trễ, gặp anh ta trong thang máy, anh ta nói tăng ca muộn như vậy làm lãng phí điện của công ty thủy điện; hôm nay em ra ngoài đưa văn kiện, thật sự quá nóng nên đưa xong em mua một chai nước, lại mua thêm một ly kem, đến khi đứng ở trạm chờ taxi thì gặp anh ta, anh ta nói trong giờ làm việc mà em ra ngoài dạo chơi lung tung, em liền cãi lại anh ta hai câu, nói không có nhận tiền lương của anh ta.” Cố Hạ oán thán mình không được may.

Quý Phi Dương nói: “Trước mặt ông chủ không thể quá tùy tiện.”

“Hôm nay bên ngoài nóng không chịu được nên em mới muốn ăn thứ gì đó mát mát, thật sự em rất chân thành làm việc, các đồng nghiệp khác cũng nói em làm cái này, làm cái kia, rõ ràng không phải việc của em cũng ném cho em nhưng em đều chăm chỉ cần cù làm việc.” Cố Hạ sụp hàng mi xuống, ánh mắt tràn ngập sầu lo, “Em sợ anh ta nhắc tới với tổng giám đốc Trâu, nói bậy bạ vài câu, tổng giám đốc Trâu nhất định sẽ cho rằng em không có tinh thần cầu tiến trong công ty, hiện tại em vẫn còn thử việc, ông chủ muốn đuổi người cũng không cần lí do.”

Quý Phi Dương cười cười: “Xét về mặt công việc, lãnh đạo trực tiếp của em không trách mắng gì em, Triển Thiểu Huy cũng không thể tùy tiện đuổi việc em. Theo lời em kể thì anh ta là một ông chủ lớn nên sẽ không nhỏ mọn như vậy, bám chặt không tha cho một nhân viên nhỏ như em.”

“Thật vậy sao?” Cố Hạ cảm thấy anh chỉ đang an ủi mình.

Quý Phi Dương ngồi xuống ghế, “Một ông chủ phải quan tâm đến rất nhiều việc, anh ta nào có thời gian mà nghĩ đến em?”

“Cũng đúng” Cố Hạ nửa tin nửa ngờ.

“Không có gì xảy ra thì em cũng đừng quá sầu lo, sau này làm việc chú ý một chút, người mới không được làm việc không nên làm, thái độ làm việc cũng rất quan trọng, dù sao khi đi làm biết cách sống một chút sẽ không bị thiệt thòi. Còn nữa khi tiếp xúc với lãnh đạo thì em phải tỏ ra là một người biết điều, cố gắng nói ít một chút.” Quý Phi Dương khiêm tốn cười nói, “Nếu thật sự bị đuổi thì anh sẽ giúp em để ý một công việc khác. Yên tâm đi, sẽ không cùng đường đâu.”

Quý Phi Dương lại an ủi cô thêm vài câu, tâm trạng buồn bực của Cố Hạ thoải mái không ít, nghĩ đến Triển Thiểu Huy cũng sẽ không nhàm chán như vậy, chắc không phải sẽ làm cho cô thất nghiệp đâu. Lát sau Triệu Cổ cũng tới, nhìn thấy những giấy tờ bay tán loạn trên bàn, kinh ngạc nói: “Không phải nói đi ăn cơm sao? Cậu cho là đang họp hử!”

Quý Phi Dương lắc đầu, “Trợ kí mới tới sắp xếp sai toàn bộ rồi, lúc này đã tan ca, mọi người đều về hết, tôi muốn xem lại thêm một lần nữa, không còn cách nào, ngày mai cần gấp.”

“Nhiều như vậy, chẳng phải cậu sẽ bận làm rất lâu sao?” Triểu Cổ hỏi.

“Từ từ cũng xong thôi.” Quý Phi Dương chuyển đồ trên bàn sang một chiếc ghế khác, gọi người bán tới gọi món ăn.

Quán ăn ngày càng náo nhiệt, trong không khí thoang thoảng hương vị thức ăn, Triệu Cổ là người khôi hài, thỉnh thoảng nói vài câu chọc cười, tâm trạng Cố Hạ cũng tốt lên, vứt phiền não ra sau đầu.

Nhà hàng này cũng không có vị trí thuận lợi, các món ăn cũng rất đơn giản, không bày biện sang trọng đẹp mắt như các nhà hàng lớn khác nhưng hương vị lại rất độc đáo. Vào khoảng bảy tám giờ sẽ không còn chỗ ngồi, các gian phòng cũng truyền ra tiếng người, trong gian phòng điện thoại của Quý Phi Dương vang lên, Triệu Cổ cùng Cố Hạ im lặng để cho anh thuận tiện tiếp điện thoại.

Cú điện thoại này là về chuyện công việc, sau khi cúp điện thoại, Quý Phi Dương nói với Triệu Cổ: “Sáng mai có việc, hôm nay chúng ta đừng uống rượu, cậu xem, tôi còn một đống việc cần làm, có phần văn kiện còn làm sai, phải làm lại lần nữa, đêm nay không biết phải bận đến mấy giờ đây.”

Triệu Cố nhìn đống đồ bên cạnh chiếc ghế nói: “Người trợ lí kia của cậu làm việc quá cẩu thả, còn bắt cậu phải kiểm tra lại, hiện tại tôi cũng không có việc gì làm, có cần hỗ trợ không?”

“Nếu như chỉ là sắp xếp lại tư liệu thì em đây cũng có thể giúp đỡ.” Cố Hạ cầm đũa nói, lại thêm một câu: “Dù sao em cũng không có việc gì làm.”

“Cầu còn không được nữa là.” Quý Phi Dương cười nói. Toàn bộ tư liệu trên tay anh đều loạn cả lên, đều là các tư liệu báo cáo, người ngoài nhìn thấy cũng không sao, sáng mai anh cần dùng gấp, vô cùng biết ơn sự nhiệt tình hỗ trợ của bọn họ.

Bởi vì có việc cần làm nên mọi người ăn cơm cũng nhanh hơn, sau khi ăn no thì gọi bồi bàn tới dọn sạch bàn, Triệu Cổ lớn giọng, trong phòng đều văng vẳng giọng nói của anh: “Cố Hạ, em chỉ cần nhìn số trang là được rồi…”

“Cố Hạ, toàn bộ sấp kia để sang bên kia!”

...

Ba người cùng làm tất nhiên nhanh hơn rất nhiều so với một người làm, có thể cùng làm việc chung với Quý Phi Dương, Cố Hạ không hề cảm thấy như đang làm việc mà giống như đang vui đùa. Thỉnh thoảng Quý Phi Dương sẽ nở nụ cười đẹp mê hồn ra với cô, trái tim Cố Hạ đập loạn xạ, nghĩ nếu có nhiều cơ hội như vậy hơn thì tốt rồi.

Khách đến ăn cơm cũng ra về, ba người cũng sắp xếp lại tư liệu gần xong, lúc Quý Phi Dương đi vào toilet thì điện thoại của Triệu Cổ vang lên, nhìn thấy số điện thoại thì vội vàng chạy ra ngoài nghe, Cố Hạ thấy anh ta như tên ăn trộm mà chạy sang phòng kế bên thì nhịn không được cười ra tiếng, tiếp tục kiểm tra lại tư liệu.

Cửa chỉ mở một nửa, có người ở phòng bên cạnh đi ra, lúc đi ngang qua cửa thì hai người nhìn nhau, ngược lại Cố Hạ ngây người – Triển Thiểu Huy cũng đến đây ăn cơm.

Thật ra thì Triển Thiểu Huy đang cố gắng nhìn thoáng qua người trong gian phòng kia, không thể không nói thế giới này thật nhỏ, lão Tam chính là một tên hay ăn hàng, nghe nói anh đến Khải Hoành thì ồn ào muốn ăn cá sốt, mọi người đến ăn cơm ở phòng bên cạnh. Bình phong không cách âm, phòng cách vách lại rất ồn ào, anh nghe thấy có người gọi “Cố Hạ…Cố Hạ…”, không biết có phải là Cố Hạ mà anh biết hay không, lúc đi toilet đi ngang qua cửa thì thuận tiện nhìn lướt qua, không ngờ lại chính là cô gái này.

Cố Hạ vội vàng nặn ra một nụ cười, “Triển thiếu, thật trùng hợp, thật trùng hợp!”

Ánh mắt Triển Thiểu Huy lơ đãng nhìn qua những thứ trên bàn ăn, cuối cùng rơi trên trang giấy Cố Hạ đang cầm trên tay, giọng nói hơi lạnh lùng, “Công việc của mình không chịu cố gắng nhiều, ngược lại đi giúp người khác thì tích cực như vậy!”