Trọn Đời Bình An

Chương 24




Moon_xinh

Phong Ca

Buổi tối, khi Mục An đang ở trong bếp thì di động liên tục đổ chuông, hình như là tiếng chuông di động của cô, Mục An vẫn còn bận rộn trong bếp. Du Khâm chỉ lặng lẽ nhìn qua một cái, tiếng di động vừa tắt lại vang lên. Du Khâm nghĩ nghĩ một chút rồi nhìn về phía nhà bếp, cầm di động đi tới.

Mục An đang mang găng tay, trên găng tay đầy nước, Du Khâm liền tiện thể áp điện thoại vào tai cô, bên kia điện thoại có một giọng nam vang lên, Du Khâm nghe thấy rõ ràng nhưng tên hiện lên trong điện thoại lại rất xa lạ.

“Sư huynh… Vâng, không cần ạ… Thực sự không cần mà… À, vâng được rồi ạ, em biết rồi…. lúc đó gặp, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Mục An lại tiếp tục bận rộn, Du Khâm đứng ở phía sau lưng cô, do dự một lúc lâu nhưng lại không nói gì mà quay ra phòng khách. Mục An đang rửa rau bỗng dừng động tác lại vài giây… Nếu anh có hỏi thì cô cũng không biết trả lời thế nào.

Hai người giả vờ như chưa hề phát sinh chuyện gì, yên lặng ăn cơm chiều. Đến khi Mục An chuẩn bị về, Du Khâm đứng nhìn cô cúi đầu đổi giày, cuối cùng nhịn không được vẫn hỏi: “Cô… có bạn trai rồi?”

Mục An âm thầm thở dài, mím môi cười với anh: “Ừ, là anh khóa trên lúc học đại học.”

“Cô thích anh ta sao?”

“… Thích, thích suốt mấy năm đại học.”

“… Tôi biết rồi.”

Đơn giản chỉ có bốn câu đối thoại, Mục An cho Du Khâm một cái đáp án trái với lương tâm.

Mục An bắt đầu gặp gỡ người khác, người kia tên là Chương Hành, là anh khóa trên cùng trường của Mục An. Lúc học đại học, cô cũng từng giống các nữ sinh khác, len lén nhìn bóng lưng của anh. Vẻ bề ngoài hoàn mỹ, khí chất trầm ổn, chững chạc, Mục An nghĩ một người đàn ông như vậy rất thích hợp với mình. Lúc học đại học rất có cảm tình với anh, Mục An phân loại tình cảm đó là cảm mến. Có thể gặp gỡ người mình thầm mến, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc chăng?

“Mục An?” Giọng nói của Chương Hành cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Mục An khôi phục tinh thần, ý thức được mình đang ăn cơm mà lại xuất thần, cô xấu hổ, vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Chương Hành mỉm cười ôn hòa: “Không sao đâu. Làm việc quá mệt mỏi ư?”

“Vâng, sắp đến cuối kỳ, công việc rất nhiều.” Mục An trả lời qua loa, cúi đầu ăn miếng bò bít tết.

Chương Hành không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt có chút nghi hoặc, anh lắc nhẹ li rượu vang đỏ trong tay: “Em làm cô giáo, anh thực sự vẫn còn kinh ngạc.”

“Vậy sao?” Mục An nghe anh nói vậy thì cười, “Vì sao?”

Chương Hành nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Bởi vì lúc học đại học, em luôn rất kỳ quạc, ít nói chuyện cùng người khác. Như một nữ tu, một mình đi học, một mình ăn cơm.”

Mục An giật mình, trợn to mắt: “Anh…”

“Không sai.” Chương Hành mỉm cười, “Anh để ý em đã lâu, đáng tiếc là em hình như chẳng có hứng thú gì với anh cả. Sau này có thể gặp lại em, thật là may mắn.”

Mục An chỉ cười cười không đáp, cúi đầu, trong nháy mắt đột nhiên cảm giác được có cái gì đó đang nảy nở một cách khác lạ.

“Cuối tuần cùng anh đi biển nhé, anh đã hẹn các bạn rồi, đến lúc đó giới thiệu cho mọi người làm quen.”

Mục An ngẩng đầu lên: “Ồ, vui thế!” Nói xong lại tiếp tục ăn uống một cách vô thức, hoàn toàn không giống bình thường.

Ánh mắt Chương Hành ảm đạm đi mấy phần, nhấp một ngụm rượu: “Mục An, em hình như không cự tuyệt đề nghị của anh.”

Mục An kinh ngạc: “Bởi vì em cảm thấy không có vấn đề gì, tại sao lại phải cự tuyệt?”

Chương Hành coi như đã hiểu, chỉ nhíu mày mà không đưa ra ý kiến gì, ánh mắt lại thâm thúy đánh giá Mục An vẫn đang cúi đầu.

Chương Hành tiễn Mục An về nhà, đến lúc xuống xe, anh tra khóa vào ổ. Mục An nghe được một tiếng kêu “cách”, trong lòng hơi hoảng, cô quay về phía cửa sổ xe đang hạ xuống: “Còn có việc gì sao?”

Chương Hành cười cười, một tay khoác lên chiếc ghế mà cô đang dựa lưng: “Mục An, em sợ anh ư?”

Trong mắt Mục An thể hiện thái độ phòng bị rõ ràng, cô cắn cắn môi dưới: “Ý anh là sao?”

Chương Hành nheo nheo mắt, chậm rãi tới gần cô, đôi cánh tay giam cô giữa ghế ngồi và cửa sổ: “Mục An… Anh không muốn bị em lợi dụng như một cái cớ để trốn tránh gì đó.”

Mục An mím chặt môi, thân thể cứng đờ: “Em không hiểu anh đang nói gì.”

“Mục An…” Chương Hành vuốt một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng cuốn ở ngón tay giữa, “Em rất thông minh, không nên đùa giỡn tình cảm của anh. Đã tiếp nhận anh thì em nên thu hồi tâm tư của mình, sự kiên nhẫn của anh thực sự không tốt lắm đâu.”

Mục An cụp mắt vẫn mím chặt môi không nói lời nào. Chương Hành mỉm cười, cúi người xuống sát gần cô, gần như sát với khóe môi cô, tay Mục An để ở ngực anh: “Anh đã nhìn ra… Có thể cho em thêm chút thời gian không?”

Chương Hành trong mắt càng nhiều ý cười, tay phủ lên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa: “Như thế này mới đúng chứ, anh sẽ chờ em.”

Nhìn xe của anh biến mất trong tầm mắt, Mục An toàn thân mềm nhũn, người đàn ông này cũng không ôn nhu, lương thiện như mình từng tưởng tượng.

Cuối tuần, Chương Hành đưa Mục An đi biển, có điều Mục An không hề nghĩ tới là, những bạn bè mà Chương Hành nhắc đến lại có Triệu Chấn Minh. Chiếc du thuyền này là của Triệu Chấn Minh, gặp phải Du Khâm cũng không phải là chuyện bất ngờ nữa. Mục An không biết Chương Hành và Triệu Chấn Minh có quan hệ thế nào, anh ôm eo cô đưa cô đi giới thiệu với mọi người, giống như tuyên bố quyền sở hữu.

Từ lúc nhìn thấy Du Khâm, Mục An cảm thấy toàn thân đều không nghe theo lý trí của cô nữa. Du Khâm lại không có phản ứng gì đặc biệt, đơn giản chỉ cùng Mục An nói chuyện mấy câu rồi đi ra boong thuyền phơi nắng.

Triệu Chấn Minh đứng cách đó không xa, thấy Chương Hành ôm eo Mục An ông ta hơi gật đầu, hướng Mục An giơ giơ chén rượu trong tay, khóe miệng khẽ nhếch cười, nâng chén rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch. Lúc này Mục An chỉ cảm thấy cánh tay đang để bên hông mình hơi buồn cười.

Hết buổi chiều, Mục An cũng không nhìn thấy Du Khâm, không biết anh đang ở đâu. Cả buổi bị Chương Hành mang đi câu cá, phơi nắng, liên hoan với bạn bè, Mục An thấy mình đã kiệt sức.

Lúc buổi tối, Mục An một mình đi ra sàn tàu, gió biển ban đêm rất thoải mái. Còn chưa đi đến sàn tàu đã nghe thấy có người nói chuyện, Mục An vô thức dừng bước. Một giây sau, chân bị dính chặt lại.

“Nói đi, chú của tôi hứa hẹn gì với anh?” là giọng của Du Khâm.

“À… Cậu thực sự rất hiểu chú của cậu. Triệu thị năm nay thay đổi đối tác quảng cáo sản phẩm mới.” Chương Hành không hề nao núng xắn tay áo.

Du Khâm cười nhạo: “Xem ra, tình yêu của Chương tổng chính xác là không hề đáng giá.”

Chương Hành nheo nheo mắt, khóe môi nở nụ cười: “Có đáng giá hay không, trước đây tôi không biết, nhưng hiện tại, lựa chọn của Mục An là tôi, đúng không?”

Du Khâm nghiến chặt răng, sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Nếu anh không thích cô ấy, vậy cách xa cô ấy một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh.”

Chương Hành bước thêm một bước đến gần Du Khâm, chiều cao hai người không kém nhau nhiều lắm, Chương Hành nhăn mặt, dáng vẻ khiêu khích: “Đêm nay Mục An sẽ là của tôi.”

Tay Du Khâm nắm lại thành quyền, sắc mặt càng thêm khó coi: “Nói, rốt cục anh muốn gì?”

Vẻ mặt Chương Hành thay đổi, càng thể hiện ý cười: “Du thiếu gia, quả nhiên là hậu sinh khả úy, tôi biết… Du Ức Sinh ở phía bắc có một lô đất, chính phủ rất nhanh sẽ phân chia khu vực đó thành khu buôn bán mới. Mảnh đất đó có thể sánh bằng quyền quảng cáo sản phẩm mới của Triệu thị. Trị giá cao hơn nhiều.”

“Xem ra, anh cũng biết không ít.” Khóe môi Du Khâm nở một nụ cười, anh đã muốn đục nước béo cò thì sẽ không được trách tôi.

Chương Hành xem xét tình huống theo chiều hướng có thể thương lượng, nụ cười càng thêm đắc ý: “Không nhiều cũng không ít, chỉ là biết những gì cần phải biết.”

“Được, tôi đồng ý với anh.” Trong mắt Du Khâm lóe lên một tia sáng như ánh sao.

Chờ Chương Hành rời đi, Du Khâm quay mặt về bóng đêm ngoài khơi, châm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói, biểu tình trên mặt cũng trở nên ôn hòa: “Còn muốn trốn bao lâu nữa?”

Mục An chậm rãi đến bên cạnh anh, Du Khâm xoay người nhìn cô, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc: “Trốn ở một nơi gió thổi lâu như vậy, không cảm thấy lạnh sao?”

Mục An cụp mắt xuống, đứng bên cạnh anh: “Tại sao lại đồng ý với anh ta, kỳ thật sau khi tôi biết mục đích của anh ta, sao tôi có thể ở cùng một chỗ với anh ta nữa. Anh chỉ cần cho tôi biết chân tướng sự việc là được rồi.” Không cần… làm nhiều như vậy.

Du Khâm cởi áo gió của mình phủ lên vai cô, bản thân anh chỉ mặt một chiếc áo sơ mi đen, trong bóng tối, đầu mẩu thuốc còn sót lại trên tay anh lộ ra một điểm đỏ sậm giữa không gian tối đen, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Mục An: “Bởi vì em nói đó là người em thích suốt những năm đại học.”

Mục An không nói gì, nhìn khoảng không gian tối om ngoài xa, sóng biển đánh ào ào làm cho tâm tình yên tĩnh của cô cũng rung động, Du Khâm dập tắt thuốc, hai tay ôm lấy đầu cô, chậm rãi xoay cô về phía mình: “Mục An, cho dù anh không được, anh cũng sẽ không để kẻ xấu xa ở bên cạnh em đâu. Vì thế, đừng thích hắn nữa.”

Mục An cảm thấy viền mắt nóng lên, cô vội vã xoay người, quay lưng về phía Du Khâm, cho dù chỉ có một tia sáng, cô vẫn sợ anh nhận thấy bản thân cô đang hoảng loạn, ‘Du Khâm, tôi không thích, cho tới bây giờ tôi đã không còn thích anh ta’ nhưng.. Cô làm thế nào nói cho anh biết được. Nhớ tới tất cả việc làm của Triệu Chấn Minh, trong lòng Mục An càng cảm thấy chua chát, họ… sao có thể ở bên nhau được?

Du Khâm từ phía sau ôm lấy cô, ngón tay lướt qua mặt cô: “Cô bé ngốc này, em cho là quay đi thì anh sẽ không nhìn thấy nước mắt của em sao.” Cằm anh để lên vai cô, giọng nói cũng rất thấp: “Mục An, thật nhớ em, rất muốn cứ như thế này ở cùng em cả đời.” Không có tính toán, không có âm mưu, không có… hận thù.