Trọn Đời Có Duyên

Chương 18: Mặt trời mọc




"Đến rồi." Tất Tử Thần đẩy cửa ra, dẫn Diệp Dĩ Mạt đi vào căn tin."Đoán chừng không có gì để ăn nữa, tôi đi trước xem một chút, xem còn những gì."

"Ừm." Diệp Dĩ Mạt cong khóe mắt gật đầu, hiện tại chỉ cần cho cô cơm ăn, muốn cô nói gì đều được. Sáng sớm ra đi bụng không đói lắm, cô liền ăn nửa cái bánh bao hấp, sữa đậu nành tự dì Trần làm cô cũng không uống..., lúc ngồi xe lửa mang theo hai túi bánh bao, kết quả ngồi bên cạnh cô có em nhỏ, lúc chơi cùng cô đã cho hết rồi.

Trên xe lửa bữa trưa lại khó ăn còn đắt chết, Diệp Dĩ Mạt vừa nghĩ dù sao cũng một buổi sáng, chống đỡ tí là trôi qua rồi, ai biết vừa đến trạm xe liền nhận được điện thoại của doanh trưởng Tất, cô còn chưa kịp tìm nơi lắp đầy bụng !

"Cô ngồi xuống trước đã, rồi tôi mang cơm đến." Tất Tử Thần dẫn cô ngồi vào chỗ ngồi trong góc, cũng hơn một giờ, trong phòng ăn căn bản là không có mấy người, chỉ là còn mở cửa nhỏ, chờ những chiến sĩ vội vàng huấn luyện quên ăn cơm.

Diệp Dĩ Mạt cũng là có thói quen ăn cơm quán, khi còn bé đi theo ba ăn cơm đơn vị, sau lại biến thành ăn ở trường học, lần ăn này liền được ăn ở đây. Chỉ là ngược lại cô chưa từng tới phòng ăn bộ đội, gọn gàng sạch sẽ, so với trường học các cô nhìn cũng không biết nghiêm chỉnh huấn luyện bao nhiêu. Nhìn bóng lưng đàn ông cao lớn, Diệp Dĩ Mạt bất tri bất giác liền mỉm cười, ánh mắt điểm một cái, rơi vào trên người anh, ấm áp mà mềm mại.

"Tôi thấy thức ăn cũng lạnh, để cho ban cấp dưỡng hỗ trợ nấu bát mì, cô ăn mìthôi." Một tay bưng tô mì sợi, một tay cầm bữa ăn, Tất Tử Thần ngồi vào đối diện cô.

Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng nhận lấy tô mì, trên mặt rất đơn giản trái cà chua và trứng, màu đỏ trái cà chua cộng thêm màu vàng trứng gà, còn có mấy cây màu xanh lá cây hành lá, không thể nói nhiều tinh xảo mỹ vị, nhưng ở lúc này, đối với Diệp Dĩ Mạt mà nói, cũng giống như cực phẩm mỹ vị.

Tất Tử Thần nhanh chóng cầm chiếc đũa lên bắt đầu dùng cơm, anh cũng là từ sáng sớm đến bây giờ cũng chưa có ăn, đã sớm đói không chịu được. Còn nữa, ở trong bộ đội cùng ra bên ngoài, với anh mà nói cũng là hai loại cảm giác khác nhau. Vừa mặc vào thân quân trang này, từ trong lòng liền dâng lên một dòng phóng khoáng, nói đúng không câu nệ tiểu tiết cũng tốt, nói là tác phong đàn ông cũng tốt, dù sao không có nhiều cố kỵ như vậy, ăn cơm cũng là tốc độ cực kì.

Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần đã cùng nhau ăn cơm một lần, trong ấn tượng, người đàn ông này dịu dàng nho nhã, mặc dù từ cử chỉ có thể thấy được quân nhân quả cảm, nhưng là cô vẫn hay nghĩ, nếu như anh là Tướng quân, cũng nên là tướng danh nho.

Người đàn ông trước mắt này, bên trên gương mặt tuấn dật còn treo mệt mỏi phong trần, mới vừa rồi đi đến phòng làm việc cũng không nhớ đến lau mặt, đoán chừng là đói bụng lắm, món ăn lạnh lẽo cơm lạnh lẽo cũng ăn ngon lành. Đường cong gò má cường tráng theo động tác nhai lúc lên lúc xuống, để cho cả người anh đều nhìn cực kỳ chân thật. Diệp Dĩ Mạt không nhịn được muốn lấy tay thăm dò gương mặt môt chút, như lường trước loại nóng bỏng.

Tất Tử Thần bới vài miếng cơm, thấy người đối diện một chút động tĩnh cũng không có, không khỏi ngẩng đầu hỏi "Ăn không quen sao? Nếu không tôi sẽ đi ra ngoài mua cho cô?" Cô gái nhà người ta ăn cái gì dạy anh là biết, giống như Diệp Dĩ Mạt như vậy, vừa nhìn chính là được nuông chiều trong nhà, cái gì anh chăm sóc được thì nên chăm sóc đi, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì.

Diệp Dĩ Mạt nhìn anh, trên mặt bụi bậm đã sớm bị mồ hôi hóa thành từng cái vạch đen, lãnh cơm lạnh món ăn lạnh trước mặt cũng ăn được ngon như vậy, bình thường trôi qua nhất định rất vất vả chứ? Không biết thế nào, trong lòng cô liền có chút chua, không nhịn được hạ thấp âm thanh hỏi "Nếu không anh ăn mì chứ? Tôi ăn không vô nhiều như vậy." Dầu gì cũng nên chịu chút nóng, tiêu hao năng lượng lớn như vậy, nếu mà ăn ít, thân thể này thế nào chịu nổi?

"Tôi ăn không hết nhiều như vậy." Diệp Dĩ Mạt cắn môi, không biết làm sao mở miệng, bát này vừa nhìn chính là cho đàn ông lượng vận động cực lớn dùng mà, giả bộ cho cô thì củng đủ cho cả ngày đó. Đợi lát nữa ăn không hết lãng phí, có thể hay không chịu phân xử kỷ luật? Diệp Dĩ Mạt 囧囧.

"Cô cứ ăn trước đi, ăn không hết tôi ăn cho." Tất Tử Thần nhìn tô mì một cái, không chút suy nghĩ nói. Mì này phân lượng quả thật hơi lớn, ban cấp dưỡng đoán chừng cũng chưa đặc biệt làm mì sợi cho con gái như vậy, không nắm bắt được độ.

Nói xong lời này, hai người ngược lại đều ngơ ngẩn, cái này, có chút quá thân mật chứ? Chỉ là, cơm này anh đã ăn rồi, coi như hiện đổi với anh, cũng không còn bao nhiêu sự khác biệt. Hơn nữa, anh ăn đồ còn dư lại, cùng anh ăn cơm thừa, cái vấn đề này người nào ăn nước miếng của người nào, có chút không giống nhau ~

Tránh ánh mắt, ăn tất cả .

Chỉ là, Diệp Dĩ Mạt trên mặt dần dần tản mát đỏ ửng, anh nói lời này tự nhiên, không hề để ý bộ dáng, cô nếu là nói gì, thì ngược lại làm kiêu. Không thể không nói, bát mì này bề ngoài không tệ, mùi vị cũng rất tốt. Nhưng là, vừa nghĩ tới lời anh mới vừa nói, ở trước mặt Diệp Dĩ Mạt cho mì vào trong miệng cũng không dám cắn đứt, tất cả đều là ngay ngắn nuốt, cái này có chút khó cho cô, chiến sĩ ban cấp dưỡng đoán chừng đều là người thành thật, vắt mì này cũng dùng lực đặc biệt nên đặc biệt dài, một hơi muốn hút tới đáy, cũng phải cần có chút bản lãnh.

Cô mới ăn gần một nửa, đối diện Tất Tử Thần đa đem tất cả thức ăn giải quyết xong, xem ra là cực đói rồi, nếu không anh nhất định sẽ đợi cô ăn xong mới dừng đũa, tựa như lần trước như vậy, cảm giác thân sĩ chăm sóc nữ sĩ .

Mặc dù trong bát con còn dư lại nhiều như vậy, nhưng là cô luôn luôn ăn không nhiều lắm, hôm nay vừa tình huống đặc biệt, đói hơi quá, ngược lại ăn nhiều hơn bình thường.

Tất Tử Thần thấy cô do dự cắn chiếc đũa, bộ dạng muốn dừng lại lại không tốt ý tứ, khóe miệng không khỏi giương nhẹ: "Không ăn được sao?" Ăn không vô cũng không cần miễn cưỡng, dù thế nào đi nữa anh cũngvậy. Cũng không ăn no.

"Ừm, ăn không hết rồi." Diệp Dĩ Mạt ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng để đũa xuống, "Hơi nhiều đấy." Còn dư lại hơn nửa nhiều như vậy, ban cấp dưỡng trưởng lớp có thể hay không xông lại cùng cô liều mạng?

"Ừm." Một tiếng, Tất Tử Thần liền rất là tự nhiên nhận lấy chén, rút ra đôi đũa mới vừa rồi đã dùng qua, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của cô, bình tĩnh nâng sợi mì ăn.

Đảng cùng quốc gia giáo dục anh, không thể lãng phí lương thực. Tất Tử Thần lạnh nhạt giương mắt, mặt không đổi sắc nói: "Không thể lãng phí."

Diệp Dĩ Mạt nghẹn họng, cô hiểu,, cô vẫn luôn hiểu được. Từ nhỏ đã nhớ tới ‘cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày’, cô có thể không hiểu không? Nhưng là, thật không có quan hệ sao? Cô ăn còn dư lại. . . . . . Còn tưởng rằng anh chỉ nói là nói đùa thôi. . . . . .

Tất Tử Thần nhíu mày, không nói chuyện nữa, chuyên tâm ăn mì. Diệp Dĩ Mạt cũng không tự nhiên là người dài dòng, mặc dù trên mặt còn có chút không được tự nhiên, nhưng là dù sao là anh ăn nước miếng của cô, cũng không phải là cô ăn nước miếng của anh, cùng cô quan hệ không lớn chứ?

Được rồi, cô giáo Diệp thừa nhận, thật ra thì cô hay tự an ủi mình. Đối tượng hẹn hò quan hệ hơi mờ ám, trưởng bối hai nhà thái độ mập mờ, còn có cái kia mặc dù không thể nói thiết tha nhưng là cũng tỏ vẻ ra là thái độ tích cực, Diệp Dĩ Mạt nếu còn không nhìn ra chút gì, đó chính là thật sống uổng phí đã nhiều năm như vậy.

Người cũng gần tuổi băm, nếu là còn tưởng rằng một người đàn ông sẽ không duyên vô cớ mà đối với mình, như vậy cũng nên trùng tạo lại rồi.

Thật ra thì, anh không tồi chứ? Diệp Dĩ Mạt nâng má, híp mắt ngẩn người. Nếu nói, thật ra thì cô cũng thật không nhỏ, Tiểu Hàm cũng bị anh Chu ăn gắt gao rồi, phải biết, Tiểu Hàm so với cô còn nhỏ ba tuổi đấy. Tư Tư luôn luôn không có định tính hôm nay cũng ngọt ngọt ngào ngào, vừa đến nghỉ hè là cô ấy đã cùng bạn trai nhiếp ảnh gia đi ra ngoài sưu tầm dân ca rồi; cô giáo Tiểu Từ lớn hơn cô một tuổi, đã sớm trải qua chính là mẹ của một bảo bối.

Ai, trừ thở dài một câu, Diệp Dĩ Mạt không biết nói thế nào nữa, người cùng người, còn là có sai biệt đó ~

Đang suy nghĩ, trên đỉnh đầu chợt nhô ra một bóng ma to lớn, Diệp Dĩ Mạt kỳ quái ngẩng đầu lên, lại thấy đến hai người cười đến mặt nở hoa ――― một lòng quan tâm các chuyện lớn hôn nhân của chiến sĩ ‘lão đại mai mối’ Chính ủy Triệu và người mới nghĩ xem náo nhiệt đoàn trưởng Trương.

Được rồi, hai người này thật ra thì đã sớm ở trong góc đối diện nhìn đã lâu rồi, chỉ là không dám khẳng định cô gái thanh tú này rốt cuộc là em gái Tiểu Tất hay là bạn gái, không thể tùy tiện ra tay. Mãi cho đến khi thấy Tiểu Tất không hề ác cảm bưng bát mì của cô gái kia lên, lão Triệu cùng lão Trương mới dám ló đầu ――― này anh trai đối với em gái lớn như vậy, thân cận cũng nên có mức độ chứ?

"Tiểu Tất à, ăn cơm hả~" vừa nhìn chính là Chính ủy Triệu làm công việc hậu cần cười thành một đóa hoa, rất anh em vỗ vỗ bả vai Tất Tử Thần, nháy mắt mấy cái, nhíu mày nói: "Bạn gái?"

Lưng hùm vai gấu đoàn trưởng Trương ngược lại tương đối hàm súc, hướng về phía Diệp Dĩ Mạt cười cười, lên tiếng chào: "Cô gái, đây là tới thăm bạn trai hay sao?"

Diệp Dĩ Mạt 囧, vì sao hai vị này từng chữ cô đều nghe hiểu được, nhưng lại khép lại mơ hồ của cô sao? Một nói bạn gái, một nói bạn trai, nhưng là hai người ý tứ hợp thành một, các ngươi là một đôi một đôi!