Trọn Kiếp Yêu

Chương 36




"Nhưng em luôn giữ thái độ thờ ơ. Tôi làm gì em cũng không cần, ngoài việc có thể giúp em cưu Sênh Sênh. Tôi còn không có giá trị bằng một người bác sĩ." Tưởng Duy Thành nhìn Bùi Hoan đăm đăm, khiến viền mắt cô bỗng cay cay.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônNgừng vài giây, anh lại nói: "Được rồi, em đừng khóc nữa. Hôm nay em đã đến đây thì tôi nói thật lòng với em".

Bùi Hoan gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Em có từng nghĩ đến tâm trạng của tôi hay không? Sau khi đi gặp Hoa Thiệu Đình, mấy ngày liền em không trở về nhà... Tôi gần như phát điên, đi tìm em khắp nơi, tưởng em xảy ra chuyện. Cuối cùng nhìn thấy em say khướt ở ngoài đường, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi tìm người chọc tức em, đó là lỗi của tôi. Em bị bắt cóc, anh ta đâm tôi ba nhát, quả thực là tôi đáng đời".

Nói xong, Tưởng Duy Thành im lặng một lúc rồi giơ tay nắm tay trái của Bùi Hoan. Hai người dường như đã rất lâu chưa từng hòa thuận như thời khắc này.

Tưởng Duy Thành hỏi cô: "Xin lỗi cũng đã muộn, tôi chỉ muốn hỏi em... em có thể tin tôi một lần không?".

Bùi Hoan lau nước mắt: "Em luôn tin anh". Cô biết anh thật sự không muốn gây tổn thương cho cô, chỉ là sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát nên mới ra nông nổi.

Biết rõ là sẽ thất vọng nhưng Tưởng Duy Thành vẫn cố hỏi: "Em đừng đi theo Hoa Thiệu Đình có được không?".

Bùi Hoan nhìn anh, cuối cũng vẫn lắc đầu.

Tưởng Duy Thành thở một hơi dài,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn tựa hồ câu trả lời của cô đã giúp anh được giải thoát. Anh hạ giọng: "Tôi đã sớm biết điều đó".

Cái chết rất dễ dàng, chẳng có gì đáng sợ, sống mới là khó. Làm tổn thương một người rất dễ, chỉ cần một hành động hay một câu nói, được tha thứ mới khó.

Bùi Hoan cúi đầu, rút tay về: "A Thành, chúng ta không có duyên phận".

Tưởng Duy Thành ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nhìn Bùi Hoan. Lồng ngực anh phập phồng, không rõ đến cuối cùng vẫn nhẫn nhịn điều gì.

"Hôm nay em đến đây chỉ muốn nói với anh, em luôn cảm ơn anh năm xưa đã cứu em. Cho tới bây giờ, em vẫn luôn cảm kích anh đã chăm sóc em và Sênh Sênh." Bùi Hoan đắp chăn lên người anh. Tưởng Duy Thành định ngồi dậy nhưng cô ngăn anh lại. Anh liền bấm chuông gọi người vào phòng.

"Phiền cô đi lấy tập giấy tờ và hộp con dấu ở trên bàn lại đây."

Cô hộ lý giúp anh lấy đồ. Tưởng Duy Thành nhận hai tờ văn bản, đưa cho Bùi Hoan: "Tôi đã ký tên rồi. Chúng ta ly hôn như ý nguyện của em".

Đã đến nước này, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là đáp ứng nguyện vọng của cô mà thôi.

Bùi Hoan đột nhiên không thể thốt nên lời. Tâm tình bị đè nén bao năm dội về trong giây lát. Con người không phải cây cỏ vô tri,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn quãng thời gian sáu năm không phải trôi qua trong chớp mắt.

Tưởng Duy Thành không thay đổi nhiều, vẫn là chàng trai đa tình như ngày nào.

Người thay đổi chính là cô.

Bùi Hoan cầm tờ đơn ly hôn. cô biết trong cuộc đời này, cô và anh chung quy vẫn không có duyên phận.

Tưởng Duy Thành chau mày. Vết thương hơi đau, anh thở hắt ra rồi đưa một chiếc hộp nhỏ bọc vải nhung xanh cho Bùi Hoan.

Bùi Hoan mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Chiếc nhẫn có kiểu dáng đơn giản mà tinh tế,di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nhìn qua cũng biết không phải hàng tầm thường.

Tưởng Duy Thành nói: "Là nhẫn cưới. Năm đó tôi không chuẩn bị, vì cảm thấy dù cho em, em cũng chưa chắc đã nhận. Bây giờ chúng ta sắp kết thúc, tôi vẫn muốn tặng em". Thấy Bùi Hoan lắc đầu không muốn nhận, anh nói tiếp:"Trong đơn ly hôn, tôi chỉ có một yêu cầu. Em nhận chiếc nhẫn này, tôi mới đồng ý".

Bùi Hoan cầm chiếc hộp, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi gì chứ?".

Tội gì anh phải làm vậy?

Tưởng Duy Thành như trút đươc gánh nặng, cất giọng nhẹ nhõm: "Vì bản thân tôi thấy vui vẻ mà thôi. Ly hôn mới mua nhẫn cưới, chắc tôi là người đầu tiên trên đời làm vậy".

Bùi Hoan định nói điều gì đó,di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nhưng anh đã cướp lời: "Tôi thích tặng đồ, em cứ nhận là được, cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em yên tâm, mối quan hệ giữa tôi và Alice không tồi, có lẽ tôi sẽ đưa cô ấy về nhà gặp mẹ tôi. Không bao lâu nữa, tôi sẽ quên em".

Anh sẽ quên cô, anh không muốn tiếp tục làm kẻ si tình, vô duyên sáu năm đã quá đủ.

Hai người cũng nên buông tay.

"Bùi Hoan, chẳng phải ngoài em ra, tôi không thể lấy ai khác.Trong tương lai nếu gặp đối tượng thích hợp, tôi sẽ tổ chức lễ cưới linh đình. Lúc đó, mời em đến uống rượu".

Tưởng Duy Thành vừa nói vừa cưới với cô, giống chàng trai lần đầu tiên gặp gỡ năm nào. Mặc dù bị cô đâm xe và không nói lỹ lẽ nhưng anh vẫn nở nụ cười y như bây giờ.

"Được, em nhất định sẽ tham dự."Bắt gặp thái độ thoải mái của Tưởng Duy Thành, Bùi Hoan cũng không từ chối. Cô bỏ hộp nhẫn và đơn ly hôn vào túi xách. Đi đên cửa, cô dừng lại nói: "Anh hay bảo trọng".

Tưởng Duy Thành gật đầu: "Em cũng vậy".

Bùi Hoan định đi, người đàn ông trong phòng lại lên tiếng: "Còn nữa...".

Bùi Hoan quay đầu nhìn anh, Tưởng Duy Thành nói: "Tôi không động đến Sênh Sênh, con bé vẫn sống rất tốt ở Huệ Sinh. Nếu em muốn đi thăm nó, lúc nào cũng có thể".

"Cám ơn anh." Bùi Hoan mỉm cười với anh rồi giơ tay đóng cửa.

Rời khỏi phòng bệnh, Bùi Hoan không vội xuống dưới. Cô đi đến tận cuối hành lang. Ở đó có một ban công, bởi vì gió lớndi»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn., bệnh nhân nằm viện sợ nhiễm lạnh nên nơi này không một bóng người.

Bùi Hoan đi ra ban công ngồi một lúc. Cô đang ở tầng mười mấy nên có thể phóng tầm mắt ra xa.

Thành phố Mộc trong ngày màu đông toàn một màu u ám, hiện tại hay quá khứ đều không thay đổi.

Bùi Hoan chỉ muốn yên tĩnh một lúc để kết thúc một đoàn hồi ức, tạm biệt một người, nhưng điều này có vẻ khó hơn cô tưởng.

Cô nhớ đếm hôm hai người đi đăng ký kết hôn. Lúc bấy giờ, cô mới hồi phục sau khi sinh, xuất việc không bao lâu. Tưởng Duy Thành nhất định đòi kết hôn mới chịu giúp cô thu xếp một trại trẻ mồ côi tốt cho con gái.

Cuộc hôn nhân không có lời tuyên thệ, không có đám cưới, cũng không ai chúc phúc.

Bùi Hoan và anh đi đăng ký. Sau khi nhận được giấy chứng nhận, anh đưa mỗi người một quyển, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Tôi không chuẩn bị nhẫn cưới,di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. vì dù sao em cũng chẳng muốn".

Bây giờ Bùi Hoan ngồi ở ban công của bệnh viện, chậm rãi mở chiếc hộp nhỏ. Tay phải của cô bất tiện nên mãi mới mở được. Cô cầm chiếc nhẫn giơ lên cao.

Sau đó, Bùi Hoan nở nụ cười bi thương, bởi mặt trong chiếc nhẫn có hành chữ nhỏ, thời gian thiết kế là sáu năm trước.