Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 27: Mưa gió sắp đến (hai)




Edit by An Nhiên

Chung Ly Mục biết tiểu hài này đơn thuần, vấn đề xứng hay không xứng, nếu như không có ai nhắc nhở hắn hắn sẽ không nghĩ tới.

Nhìn về phía dãy núi Khất Nhĩ, làng mạc Kiệt tộc thưa thớt tô điểm khung cảnh tuyết trắng xóa, Chung Ly Mục đại khái đã minh bạch chuyện gì xảy ra, trên cổ Kiều Hồng Ảnh có một vết đao thiếu chút nữa cắt vỡ mạch cổ, vết máu đã khô, miệng mũi đều có vết máu lưu lại, chướng mắt nhất chính là dấu răng mang theo vết máu rõ ràng trên môi.

Bị người nào... khi dễ.

Chung Ly Mục hô hấp nặng vài phần, lạnh lùng nhìn làng mạc Kiệt tộc nhỏ thành chấm đen nơi xa, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng một màn kia.

Chung Ly Mục không thể hiểu được, tiểu Kiều hắn nâng trong lòng bàn tay hảo hảo bảo vệ, đáng yêu như vậy, cũng không gây phiền toái, rất nghe lời, sao người khác có thể thấy không ngoan chứ.

“Ngươi đừng sợ.” Chung Ly Mục một tay nâng mặt Kiều Hồng Ảnh, vân tay ngón cái thô ráp xóa sạch nước mắt dính trên khóe mắt, “Ta ở đây.”

Kiều Hồng Ảnh nắm thật chặt vạt áo Chung Ly Mục, chỉ sợ bị vứt bỏ, trong ngực trống vắng, chỉ có tự ti.

“Ta cảm thấy đến mẫu thân rất tôn quý, nếu sinh ra ở Trung Nguyên ta sẽ không thấp kém như vậy, đại ca có yêu ta không, ta cũng có thể cho ngươi thứ tốt nhất, liệu ngươi có ném bỏ ta không? Ngươi sẽ kết hôn với công chúa sao? Sau khi ngươi kết hôn rồi, ta phải làm thế nào đây, ta không được gặp ngươi nữa.”

Có lẽ ở trong mắt Kiều Hồng Ảnh, nữ nhân cao quý nhất Trung Nguyên chính là công chúa, hắn coi Chung Ly Mục là người tốt nhất, cho rằng chỉ có công chúa mới xứng đôi với đại ca tốt như vậy.

Chung Ly Mục an ủi xoa xoa lưng Kiều Hồng Ảnh, huýt gió gọi ngựa, chiến mã bờm đen giáp bạc lộc cộc chạy tới, Chung Ly Mục một tay ôm Kiều Hồng Ảnh, một tay kéo yên ngựa lên ngựa, mang theo Kiều Hồng Ảnh rời khỏi.

Chung Ly Mục cầm áo lông cáo ấm áp bao bọc Kiều Hồng Ảnh, một tay kéo dây cương một tay ôm người, mắt nhìn thẳng phía trước, “Có rất nhiều công chúa muốn gả vào phủ tướng quân, nhưng ta đều không đáp ứng.”

“Vì sao a?” Kiều Hồng Ảnh ngẩng đầu lên, bị gốc râu trên cằm Chung Ly Mục trát trát trán.

Khóe môi Chung Ly Mục khẽ nhếch, “Ta chỉ lấy người ta thích.”

Mặt Kiều Hồng Ảnh phát nhiệt, lỗ tai đông cứng cũng nóng lên, nhỏ giọng hỏi, “Người ngươi thích có phải là ta không?”

Chung Ly Mục khẽ cười, “Phải.”

Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu móng chân, Kiều Hồng Ảnh giật lục nhãn thiên châu trên cổ xuống, khẽ ném đi, thiên châu đen như mực rơi vào trong tuyết, đau đớn bi ai đã qua toàn bộ chôn lại nơi cánh đồng tuyết núi Khất Nhĩ, ra đi lần này, không phải là Kiệt nô, là Kiều Hồng Ảnh.

Nạp Kỳ đứng trong gió lạnh nhìn hắc mã lao đi, ngón tay đỏ lên lần tìm được Thiên châu bị vùi dưới tuyết trắng, run rẩy đem Thiên châu còn một tia nhiệt độ cơ thể dán lên ngực.

Có người sẽ không trở về nữa.

Coi như là bị mất con cẩu đi.

——————

Đêm ngày hôm ấy, binh bếp nấu cơm, quân đội tập hợp, mùi đuốc mỡ dê tràn ngập mọi ngóc ngách trong Thiên Uy doanh, hàng ngũ Thiên Uy binh bước đều nhịp đi về phía trước, gió giật chiến kỳ, cổng doanh chiều tuyết, hoa văn Kỳ Lân rong ruổi trong gió, Thiên Uy doanh chờ xuất phát.

Chung Ly Mục xoa xoa đầu tóc mềm của Kiều Hồng Ảnh, dặn dò, “Hảo hảo chờ ta.”

Kiều Hồng Ảnh thân thể mềm mại quấn lên Chung Ly Mục, ráng kiễng chân, ngửa đầu ngậm chặt môi Chung Ly Mục, dịu dàng hôn, cam đoan nói, “Ta rất ngoan.”

Tiêu Diêu dựa nghiêng vào cửa trướng, chăm chú nhìn Vệ Lạc áp trận rời đi, Vệ Lạc quay đầu, giương Mộ Quang trong tay, ti tiện hề hề hô, “Tiêu đại nhân chờ báo tin mừng cho Thừa hầu đi!”

Tiêu Diêu nhướn mày, khóe mắt nhếch lên liếc xéo Vệ Lạc, “Đợi quay về rồi lão tử cho ngươi thêm mấy chữ chiến công, cam đoan thổi ngươi thành một đóa hoa loa kèn lớn trước mặt Thừa hầu.”

Đao Mộ Quang được Vệ Lạc lau đến sáng loáng, trong đêm phản chiếu ánh đuốc xung quanh, chói mắt Nhị gia. Tiêu Diêu hơi bĩu môi, nốt ruồi đỏ trên môi dưới lộ ra.

Nhị gia ghét nhất cây đao kia, mỗi ngày Vệ Lạc ôm Mộ Quang không rời tay, ăn ngủ lúc nào cũng đeo trên lưng, lúc không có việc gì làm lại ôm lau, sáng bóng, so với mặt Nhị gia còn nhẵn bóng hơn.

*Tiểu dạng nhi, quay về sẽ lập tức bẻ gãy ngươi.

(tiểu dạng nhi: cách xưng hô tỏ ý khinh miệt, Diêu Nhi mắng cây đao của Vệ Lạc ;)))

Ngày hôm sau, trong Thiên Uy doanh yên tĩnh im ắng, thỉnh thoảng có tiếng Kiệt ưng kêu to.

Kiều Hồng Ảnh trốn trong trướng thu dọn đồ đạc, Tiêu Diêu nhàm chán xốc màn trướng lên chui vào, mắt nhìn Kiều Hồng Ảnh, “Quần áo không tệ, tốt hơn nhiều so với lúc trước vang rầm rầm, lúc trước thật đáng ghét.”

Kiều Hồng Ảnh mặc cẩm y đỏ thẫm trên người, giày bó đen nhánh, cổ áo thêu Kỳ Lân, đúng là chiến y của Thiên Uy doanh, quấn chặt trên người, tôn lên vóc người thon dài, cơ bắp trên đùi rõ hơn một chút, ở dưới quần áo bao bọc như ẩn như hiện.

Tiêu Diêu rút ra từ trên đai lưng một sợi dây màu đỏ ánh kim, đem tóc dài của Kiều Hồng Ảnh buộc thành đuôi ngựa, dùng dây đỏ buộc lại, tinh, khí, thần cả người đều không như lúc trước.

(Tinh, khí, thần: Bậc cao nhân xưa xem tinh, khí, thần như là tam bảo của sinh mệnh, muốn dưỡng sinh trường thọ thì cần giữ gìn 3 yếu tố này.)

Cao thấp đánh giá đánh giá, nếu không nhìn vòng bạc trên cổ tay với hốc mắt sâu thì chính là một tiểu binh Trung Nguyên, lại còn là tướng mạo xinh đẹp, đi trên đường có tiểu cô nương ném hoa ném khăn tay.

Tiêu Diêu hỏi, “Ăn mặc tuấn như vậy, đi đâu?”

Kiều Hồng Ảnh tiếp tục chăm chú đóng gói hành lý, “Ta đi chỉ đường cho đại ca, chỉ có mỗi bản đồ sẽ không an toàn.”

Tiêu Diêu nhướn mày, “Không phải là đi vận lương à?”

Kiều Hồng Ảnh nghiêng đầu nhìn Tiêu Diêu, “Ngươi tin sao?”

Tiêu Diêu cố giả bộ không quan tâm mặt lạnh xuống, “Không tin.”

Kiều Hồng Ảnh sửa lại bọc nhỏ đeo trên lưng, ra cửa trướng, một con ngựa màu mận chín đợi đã lâu, bên cạnh còn có một con ngựa nâu, trên yên ngựa treo bọc hành lý nhỏ.

Tiêu Diêu xoay người lên ngựa, quay đầu lại ghé vào sườn ngựa, liếc Kiều Hồng Ảnh, thúc giục nói, “Có đi hay không bánh bao ngốc?”

Kiều Hồng Ảnh khanh khách cười, hai chân khẽ gập lại nhảy lên lưng ngựa, cũng không lấy tay đỡ, ngậm ngón tay huýt gió, Kiệt ưng vỗ cánh mà đến, đậu xuống yên ngựa phía sau của ngựa màu mận chín, móng vuốt hai chân quắp thật chặt thanh gậy ngang trên yên ngựa.

Hai con ngựa một trước một sau cộc cộc chạy vào hướng sâu trong núi.

Kiều Hồng Ảnh dẫn đường, Tiêu Diêu ở phía sau cùng theo, trông thấy hai chân kéo căng cơ bắp của Kiều Hồng Ảnh, trong mũi hừ một tiếng.

“Nếu ngươi mặc quần áo như thế này sớm một chút, ta đã sớm nhìn ra ngươi là người Kiều gia rồi.” Tiêu Diêu vừa dắt dây cương phi nước đại vừa nói, “Người Kiều gia đều như vậy, một đôi chân có thể đá gãy cột trụ cửa.”

Có Tiêu Diêu mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương chú ý mai phục, Kiều Hồng Ảnh thả lỏng hơn rất nhiều, cũng chỉ cần dẫn đường, quay đầu hiếu kỳ nói, “Có thể nói một chút cho ta không?”

Tin tức bí mật trong hoàng thất Tiêu Diêu đều rõ, huống chi là những chuyện dây dưa không rõ của giang hồ với hoàng thất này, thuận miệng nói, “Lĩnh Nam Kiều gia, được xưng thần hành vô tung, lợi hại nhất chính là công phu trên chân, Kiều lão gia tử là truyền nhân chín đời của cước pháp ‘Hoa rơi’, đệ tử cuối cùng chính là mẫu thân ngươi, kỳ thật họ Việt, Việt Vị Hoan, mẫu thân của mẫu thân ngươi, bà ngoại ngươi, là Kiều Oánh, khuê nữ của Kiều lão gia tử, gả vào Cảnh Vương phủ Lĩnh Nam, trở thành Cảnh vương phi, mẹ ngươi là Bình Kỳ quận chúa.”

Kiều Hồng Ảnh kỳ thật không rõ lắm những thứ quan hệ phức tạp này, nhỏ giọng sửa lại, “Mẫu thân ta là công chúa.”

“Bình Kỳ quận chúa hòa thân, tứ phong An Chiến công chúa.” Tiêu Diêu qua loa giải thích.

Kỳ thật không đơn giản như vậy.

Thánh chỉ đó được niêm phong cất kín trong thư phòng bí mật, áng chừng là chuyện hai mươi năm trước, khi đó Tiêu Diêu mới hai tuổi, mãi cho đến một lần trong lúc đi lật lại một bản án cũ năm xưa vô tình nhìn thấy.

Bình Kỳ quận chúa và An Chiến công chúa căn bản là hai người, đưa tới Kiệt tộc hòa thân vốn phải là An Chiến công chúa, hai người này tráo đổi như thế nào, Tiêu Diêu nghĩ không ra.

Nếu là đại tiểu thư nhà bình thường bị bắt đi làm thế thân thì còn có thể *tình hữu khả nguyên, nhưng Bình Kỳ quận chúa thân là đệ tử cuối cùng của Kiều lão gia tử, một đôi chân ngọc có thể đá nát thiết giáp cấm quân, ai có thể ép buộc nàng làm thế thân hòa thân?

(tình hữu khả nguyên: một vài trường hợp có thể xem xét tha thứ)

An Chiến công chúa thật sự hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, rất ít xuất hiện, Tiêu Diêu cũng không quá dụng tâm đi nghe ngóng, dù sao nửa xu quan hệ với hắn cũng không có.

Nếu thật sự bắt đầu điều tra, vậy còn phải kéo theo đại thiếu gia phủ Thượng tướng quân, đại ca của Chung Ly Mục, Chung Ly Đức.

Kiều Hồng Ảnh kỳ thật đã không quan tâm những thứ này, đại ca đã nói y không thích, công chúa cũng vô dụng, xuất thân kia đâu có ý nghĩa gì.

Tiêu Diêu nói, “Kiều lão gia tử đã về Tây phương, Cảnh vương phi cũng đã qua đời, hiện giờ Cảnh vương phủ và Lĩnh Nam Kiều gia đều đã thay đổi không biết bao nhiêu người, chỉ có điều nếu ngươi muốn thân phận này, gia có thể giúp ngươi.”

“Không cần a, ta không có nhà, cũng không muốn quấy rầy người có nhà, hiện giờ ta rất tốt.” Kiều Hồng Ảnh ngoái đầu lại cười cười, “Nếu có thể, đưa mẫu thân ta trở về là được rồi.”

Kiều Hồng Ảnh trái lại dặn dò, “Sơn cốc núi Cát Lỗ quanh năm ấm ướt, không lạnh nhưng có đỉa độc, ngộ nhỡ bị bám ở trên người thì phải lập tức lấy muối kích, kích không được thì dùng dao khoét thịt, tuyệt đối không được kéo ra.”

Tiêu Diêu hừ một tiếng, bánh bao ngốc này vẫn còn trao đổi thông tin với mình a, bánh bao nhỏ đơn thuần, nếu đến Trung Nguyên ghê gớm thì e là đã bị bọn buôn người bán tám chuyến rồi.

Kiều Hồng Ảnh tiếp tục dặn dò, “Khí độc sẽ hun mắt, đi đến chỗ nào mà phát hiện không có vật sống thì chính là đã tiến vào nơi có khí độc, phải dùng vải che kín mắt, nghe âm thanh hoặc là lần mò đi ra, hít khí độc thì có thuốc giải, hun mắt thì khó chữa.”

“Còn có còn có, ngựa Tây Duẫn rất mạnh, không được trói thân ngựa, sẽ bị đá chết, phải chém đùi ngựa, sau đó trực tiếp đánh gãy cổ kỵ binh cho ngã xuống, không được để hắn có cơ hội đứng vững phản công.”

Kiều Hồng Ảnh dùng vẻ mặt ngây thơ nhất giảng giải kỹ xảo chiến đấu trí mạng nhất, một đôi tay tựa như tiểu hài tử thoạt nhìn vẫn chưa trưởng thành, tính mạng chôn vùi trong đôi tay đó vậy mà đã vô số, cũng không biết tiểu ngốc tử này những năm qua đã cố gắng vượt qua như thế nào đây.

Tiêu Diêu đại khái minh bạch Chung Ly Mục mê luyến hắn điểm nào nhất, hắn đem đơn thuần và tàn nhẫn tập trung vào một thân, giống như Chung Ly Mục loại người kia, trong triều đình trên vạn người, trên sa trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chỉ thích chinh phục loại thú con âm tàn này, nhìn hắn khoe tài làm nũng với chính mình, Chung Ly Mục thời điểm mười mấy tuổi là như vậy, khinh cuồng lại tự phụ, Tiêu Diêu thấy so với hiện tại tưởng như hai người, bây giờ có lẽ rất hiếm khi mới có thể nhìn thấy một chút bóng dáng khi còn trẻ.

Rốt cuộc đến tháp canh vào miệng núi Cát Lỗ, sáu trăm Thiên Uy binh chỉnh tề ngồi trên mặt đá, dưới chân núi, lẳng lặng chờ đợi tin tức, một hàng Thiên Uy binh cầm thương đứng lặng, ngăn lại hai người đi đường.

Tiêu Diêu xuất yêu bài, “Chung Ly tướng quân cùng Vệ tướng quân ở đâu?”

Lính gác khom mình hành lễ, “Bẩm đôn đốc đại nhân, quân Thiên Uy chia làm hai đường, đã lên núi rồi.”

Đột nhiên một lính liên lạc mặt đầy máu đen từ trong sơn cốc lao ra, vung mạnh cờ lệnh, “Tướng quân có lệnh, viện binh chia làm hai đường lên núi chi viện! Lang binh Tây Duẫn bao vây doanh trại quân tiên phong, Chung Ly tướng quân bị thương, chư vị cảnh giác cấp tốc đi lên!”