Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 1 - Chương 3: Săn bắt hủ thi




Tự lực cánh sinh...

Lâm Thi Vũ âm thầm suy ngẫm, lặng lẽ xiết chặt bàn tay nhỏ bé.

Lâm Siêu tiến tới cửa sổ, lúc này máu đã nhuộm từng mảng từng mảng lớn trên mặt đường, trông như những đóa hoa hồng rở rộ, tràn ngập mùi tanh tưởi.

Hắn im lặng quan sát các đầu hủ thi.

Hủ thi hậu thế (kiếp trước) mạnh đến đáng sợ, chẳng những có năng lực đặc biệt, còn sở hữu trí tuệ như nhân loại, biết sử dụng mưu kế, biết bố trí cạm bẫy, quả thật làm cho con người khó lòng phòng bị.

Hủ thi sơ kỳ rất đơn thuần, có rất nhiều nhược điểm.

Hủ thi ở trạng thái lây nhiễm đầu, không có năng lực bật nhảy, không có trí lực, võng mạc trong mắt bị virus gặm nhắm, thị giác mơ hồ, chỉ nhìn rõ trong khoảng một mét.

Thính lực bình thường, có một số hủ thi bị điếc, do màng nhĩ bị thịt thối rữa ăn mòn.

Ngoài ra, nó còn sợ ánh sáng!

Cơ thể luôn trong tình trạng thiếu hụt hàm lượng nước nghiêm trọng, nên chúng sẽ theo bản năng sợ sệt nhiệt độ, có thể dùng nhiệt độ cao xua đuổi, bất quá, nếu nơi nhiệt độ cao có mùi máu tanh, chúng nó sẽ bất chấp nhào tới, bởi vì bản năng tham ăn vượt trội bản năng sợ hãi!

Nhược điểm trí mạng của chúng nằm ở đầu.

Không có trái tim, chúng nó vẫn có thể sống, vì hệ thống tuần hoàn trong cơ thể đã ngừng hoạt động, có tim hay không cũng như nhau, mà cấu trúc đại não phức tạp hơn, coi như phần lớn tế bào não chết, miễn thần kinh trung ương vẫn còn, cơ thể nó vẫn có thể phản ứng với tín hiệu kiểm soát của sóng điện từ sinh học.

Cho nên đập vỡ đầu là biện pháp duy nhất để tiêu diệt bọn nó!

Đáng lưu ý nhất chính là khứu giác của chúng đặc biệt nhạy bén, nghe có vẻ cường điệu hóa, nhưng đại khái gấp 10 lần người thường, sấp sỉ một phần tư mũi chó, mà một con chó có thể đánh hơi ra mùi hương ít ỏi còn sót lại, trực tiếp truy đuổi đến vị trí mục tiêu, trừ khi trừ khử sạch sẽ mùi trên người, nếu không cơ bản không thể trốn tránh!

Ý nghĩa rất rõ ràng, nếu ngươi bị một vết thương nhỏ trên người, chúng nó sẽ như cá mập biển, ùn ùn tập hợp lại chỗ ngươi!

Dưới tình huống nắm rõ điểm yếu của chúng, Lâm Siêu có rất nhiều biện pháp đối phó, nhưng mà, hắn sẽ không lựa chọn hành động vào ban đêm, lý do thứ nhất, đám hủ thi này có bản năng hoạt động về đêm rất mạnh, chúng nó không cần dùng mắt vẫn có thể dò tìm được vị trí của con người, thứ hai, dưới màn đêm tốc độ của chúng sẽ tăng gấp ba lần so với ngày!

"Tỷ về phòng ngủ đi." Lâm Siêu thấy được tâm trạng lo lắng của Lâm Thi Vũ, khuyên bảo nói.

Lâm Thi Vũ trợn to hai mắt, nói: "Đệ còn ngủ được sao?"

Lâm Siêu cười ảm đảm, nói: "Thời gian còn dài, phải biết tiết kiệm thể năng, nếu như vẫn không ngủ được, nên làm vài việc gì đó, không cần lãng phí thời gian."

Thời gian là vô giá.

Trước đây, câu nói này không tạo ra hiệu quả rõ rệt, nhưng ở trong tận thế dựng sào thấy bóng này, Lâm Siêu có đủ năng lực sinh tồn từ một cô nhi thẳng đến năm mười chín tuổi, là vì từ nhỏ hắn đã biết quý trọng thời gian, lúc người khác ngủ hắn đang ngẫm nghĩ phương pháp bắt hủ trảo ấu thử, lúc người khác sợ hãi quái vật phải trốn chui trốn lủi trong phòng, thì hắn đang lặng lẽ rèn luyện thân thể.

Phi đao là kỹ năng hắn tự học tập lúc nhỏ, sử dụng đá để luyện kỹ xảo cơ bản, sau này trở thành Tiến Hóa giả, có sẵn kinh nghiệm dày dặn, mới ở tuổi 19, thông thạo hai bộ kỹ năng cấp A, đây là thành tựu hết sức kinh ngạc ở kiếp trước!

Đều nhờ vào bộ đôi kỹ năng cấp A này, hắn mới có thể ba lần bảy lượt sống sót khỏi miệng quái vật, nếu không phải lần đó vận khí quá kém, gặp được một con Giác Tỉnh giả, hắn vẫn có thể sống lâu hơn.

"Ta không ngủ được..." Lâm Thi Vũ ủy khuất nói.

Nàng luôn cảm thấy tính chất tâm lý của mình cường hãn, những nữ sinh khác thấy chuột sẽ hoảng hốt đến hét to, nàng lại cảm thấy chuột rất đáng yêu, người khác thấy rắn sẽ sợ đến bủn rủn tay chân, nàng lại không có cảm giác gì, chỉ cần không có độc sẽ không sợ, người khác run rẩy trước thi thể,trong tiết học chuyên khoa y học giải phẩu ở đại học, nàng trông thấy thi thể và máu liền cảm thấy hưng phấn khó hiểu...

Nhưng mà, tính chất sự việc hôm nay hoàn toàn bất đồng.

Đây là tận thế!

Chỉ cần nghĩ tới thế giới quen thuộc trước kia từ nay rời xa, không có cửa hàng ăn nhanh, không có công ty, không có trường học, trên đường lớn không có người qua lại, thành thị trở thành đống hoang tàn trống trãi, chỉ còn mình sinh hoạt cùng một đám quái vật ăn thịt người... Ngẫm lại có cảm giác không rét mà run!

Quan trọng nhất là...

Bên ngoài ồn ào như vậy, ngủ như thế nào đây?

Lâm Siêu mỉm cười, quả thật có chút khó xử với nàng, người bình thường nếu gặp phải tình huống này, phỏng chừng bây giờ đã sợ tới mức hoang mang lo sợ, một chữ không nghe không lọt lỗ tai, nàng còn bảo trì được lý trí, hơn nữa, bên ngoài ầm ĩ như vậy, nào là tiếng khóc, tiếng thét, thật sự khó để người ta ngủ yên.

"Nếu như không buồn ngủ, vậy tỷ đi chơi máy tính đi, lúc này mạng lưới hẳn còn chưa ngừng, phỏng chừng trên internet đang tranh cãi dữ dội." Lâm Siêu khẽ cười nói.

Lâm Thi Vũ suy tư một chút, lập tức gật đầu.

Đợi nàng rời khỏi phòng, Lâm Siêu thấy thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa bên ngoài khá ồn, coi như cưỡng ép đi vào giấc ngủ, chất lượng cũng không tốt lắm, hắn cầm thiết côn đi ra ngoài ban công, bắt đầu rèn luyện thương thuật.

Đập!

Hắn không luyện những động tác võ thuật hoa mỹ, mà đặc biệt luyện một bí quyết thương pháp!

Lấy cường độ thân thể hiện tại, nếu hắn thi triển một số thương pháp cao siêu chỉ được mác bên ngoài, giống như những động tác võ thuật biểu diễn, không có nhiều lực sát thương.

Chỉ có tạp (đập/nện)!

Đối phó lũ quái vật và hủ thi sơ kỳ, chỉ cần dùng tạp tự quyết là đủ rồi.

Hây! Hây!

Thiết côn bay lượn trong đêm đen, phát ra từng đạo tiếng rít.

Tay trái mỏi, chuyển sang tay phải, phải mỏi, tiếp tục đổi sang trái...

Mãi cho đến khi qua mười hai giờ đêm, tiếng gào quái dị của đám hủ thi mới dần yếu đi, trên đường phố tiểu khu, đã không còn bắt gặp bóng dáng con người, chỉ sót lại một vài hủ thi bước đi chao đảo, cùng với hủ thi đang nằm bò lên thi thể và căn xé nó, tùy ý có thể nhìn thấy những phần xương tay hoặc chân bị gặm còn sót lại.

Trán Lâm Siêu đổ đầy mồ hôi nhiệt do mệt mỏi, hắn lấy khăn lau khô mặt, rồi tuyển chọn đi ngủ.

Đêm nay đã định trước không bình yên.

***

Hôm sau, mới hừng đông, Lâm Siêu đã rời giường.

Hắn nhìn thoáng tiểu khu qua cửa sổ, trải qua một đêm, lúc này trên đường không thấy được nửa người, chỉ còn lại một ít hủ thi du đãng, những đầu hủ thi trải qua một đêm bị virus ăn mòn, máu thịt toàn thân sớm trương phình, y như những xác chết trôi thối rữa do ngâm dưới nước mấy tháng, rất khó nhận ra diện mạo nạn nhân.

Lâm Siêu đi vào phòng khách, nhân lúc hệ thống lưới điện chưa ngắt, dùng bếp điện nấu cháo, sau khi hắn ăn no sẽ chuẩn bị ra ngoài đi săn.

Hắn phải võ trang cho bản thân trước.

Đầu tiên, thiết côn nhất định phải đem, tiếp theo phi đao vừa mua, mang theo ba chuôi, nhét vào khe hẹp của ống quần, sức nặng vừa đủ, sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ của bản thân.

Tiếp đó, Lâm Siêu lấy tạp chí mỏng ốp quanh cánh tay, dùng băng keo quấn lại chặt chẽ, đóng vai trò bao tay.

Chiến đấu với hủ thi, cánh tay là nơi dễ bị thương nhất, chỉ cần bị cọ quẹt dính một ít tổn thương, thì có thể nhiễm trùng toàn bộ cánh tay, sau đó bị lây nhiễm triệt để, biến thành hủ thi.

Sau khi chuẩn bị hoàn hảo, Lâm Siêu thấy Lâm Thi Vũ chưa thức, cũng không quấy rầy nàng, viết một tờ giấy để trên bàn, nhắn nàng không cần lo lắng, lập tức cầm thiết côn, đi tới trước cửa chống trộm...

Trên sàn nhà, vẫn còn lưu lại vết máu.

Hít thở thật sâu.

Lâm Siêu mở xích chống trộm ra, nhẹ nhàng mở cửa, một ngọn gió lạnh thổi từ ngoài vào, pha trộn mùi máu tươi nồng đậm, cùng với mùi vị thối rữa nhàn nhạt.

Bầu không khí quen thuộc này...

Lâm Siêu ngẩn ngơ hồi tưởng cảm giác sinh tồn ở kiếp trước, lưỡi dao phải liếm máu mỗi ngày, cuộc sống hoang dã chém giết lênh đênh, một thoáng hiện lại trong đầu, dòng máu trong cơ thể, dường như dần nóng bỏng lên, tế bào toàn thân điều tiết đến trạng thái cảnh giác trong thời gian sinh tồn lúc trước.

Hắn đưa tay khóa trái cửa lại, trong nháy mắt cô lập mình với thế giới này, mùi hôi thối tỏa ra dày đặc trong không khí, hắn hít sâu một ngụm, lập tức nắm chặt thiết côn, rồi nhìn về ba gian phòng chung quanh.

Mỗi tầng lầu có bốn hộ gia đình, giờ này có hai hộ đóng chặt cửa, hộ còn lại cánh cửa khép hờ, nhiều vết máu men từ bên trong cánh cửa ra ngoài, đây chính là căn phòng của đầu hủ thi mà hắn đánh chết hôm qua.

Lâm Siêu không có đi vào, phía trong sẽ không còn người sống, hắn dọc theo hành lang lên tầng 17.

Vừa đi qua một ngã rẽ, Lâm Siêu nghe âm thanh nhai nuốt thật khẽ, nhưng tại hành lang yên tĩnh lại rõ ràng dị thường, hắn ngóc đầu ra khỏi lan can nhìn xuống phía dưới, liền thấy một người già đang ngồi trên bậc thang, lưng đối diện với mình, bả vai không ngừng co rút, giống như đang khóc.

Lâm Siêu không có lại gần, mà đứng lệch sang bên hông nhìn lại.

Phát hiện trong lòng ông lão, rõ ràng ôm hơn một nửa thân thể của phụ nữ, bờ vai hắn run run, là do đang cắn xé thi thể người phụ nữ này.

Đột nhiên, ông lão ngẩng đầu lên.

Đây là một khuôn mặt thối rữa, hai mắt trắng dã, nhiều nếp nhăn trên mặt do thối rữa mà sắp tróc ra, hơn phân nửa mặt dính máu tươi, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, miệng còn ngậm một đống da và máu thịt.

Lâm Siêu thần sắc trấn tĩnh, ánh mắt cực nhanh đảo qua xung quanh, sau khi không thấy đầu hủ thi thứ hai, mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Grào!

Lão nhân bỏ nữa cái xác phụ nữ ra, gào rít, nhe nanh gương vuốt chộp về chỗ Lâm Siêu, còn mồi chuyển động càng khiến nó hưng phấn.

Lâm Siêu cũng không lùi lại, mà ngay tức khắc xoay mình đạp lên lan can phóng xuống, tàn nhẫn dùng dấu giấy 42 mã hằn sâu trên gương mặt thối rữa của nó, đá bật ngược cả người nó về sau, coi như nó có lực lượng gấp ba nhân loại, nhưng Lâm Siêu lợi dụng lực hấp dẫn cộng thêm trọng lực cơ thể, nên nó không cách nào ngăn cản.

Ngay thời điểm nó đổ nhào, thiết côn trong tay Lâm Siêu nện xuống mãnh liệt!

Bốp!

Đập ngay trên đầu, truyền đến âm thanh nặng nề.

Nhưng đầu không vì vậy mà bể, hắn lại vung thiết côn nện xuống, mà ngay lúc này ông lão hủ thi bò dậy từ mặt đất, gào thét đánh tới.

Vẻ mặt Lâm Siêu lãnh tĩnh như mặt hồ, tức tốc lui về sau hai bước.

Bùm!

Lão nhân hủ thi chưa kịp bước tới, đã vấp bậc thềm cầu thang, thân thể lập tức đổ nghiêng về phía trước, phủ phục dưới chân Lâm Siêu.

Lâm Siêu đợi chính là thời khắc này!

Thiết côn trong tay bỗng nâng lên, như đao trảm xuống!

Thiết côn va chạm với đầu hủ thi, trọng lượng thiết côn và tốc độ ra đòn, phụ gia thêm lực quán tính, giúp cho lực lượng một côn này đủ để đập nát đầu nó!

"Crốp" một tiếng, đầu của nó lõm xuống, có một vết côn thật sâu, nếu là một người sống, nhất định sẽ đau đến chết, nhưng nó hoàn toàn không có cảm giác đau, vẫn gào thét điếc tai đánh tới.

Lâm Siêu nện xuống côn thứ ba!

Ngay vị trí khi nãy!

Bốp!

Cái đầu như trái dưa hấu bể nát, não đỏ tương trắng pha trộn phụt ra khắp nơi, ông lão hủ thi cánh tay rốt cục đã thôi cử động, sau đó vô lực hạ xuống.

Lâm Siêu lập tức ngồi xổm xuống, dùng túi nilông đen chuẩn bị sẵn bọc bàn tay lại, sau đó dùng phi đao bên chân vạch lồng ngực của nó ra.