Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 109: Hành hung




Lâm Siêu không trả lời hắn, bàn tay giơ lên ngón tay chỉ về phía trước, tia Gramma xạ tuyến bắn thẳng về phía con mắt của hắn.

Phốc!

Tốc độ của tia Gramma nhanh như tốc độ ánh sáng, là một trong những đòn tấn công thuộc hệ năng lực thần bí có tốc độ nhanh nhất.

Tia Gramma xạ tuyến tiến vào trường năng lực được tạo ra bởi Trần Bách Thắng, giống như xuyên qua một mạng lưới, khiến mật độ tia sáng trong nháy mắt bị phân giải, nhưng tốc độ của tia Gramma quá nhanh, lực sát thương vẫn còn, hơn nữa vị trí nhằm vào chính là một trong nhưng nơi yếu nhất trên cơ thể con người, con mắt!

Trần Bách Thẳng chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt rồi ngay lập tức một cơn đau bỏng rát từ đôi mắt truyền đến, hắn hét lên thê thảm, hai bàn tay bưng lấy mắt, hai dòng máu từ kẽ tay chảy ra ngoài..

"Mày vừa nói cái gì, tuyệt vọng? Có thể nói lại một lần nữa cho tao nghe?" Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, năng lực này quả thật đáng sợ, thế nhưng năng lực tia sáng cũng không hề yếu, thông qua đòn tấn công vừa nãy đã chứng thực được tia Gramma mặc dù không có cách nào giết được hắn, nhưng có thể lưu lại vết thương nhỏ trên cơ thể hắn. Điều này chứng tỏ khả năng phân giải năng lực của hắn chỉ có hạn, vẫn chưa đạt đến trình độ phân giải hoàn toàn.

Nếu để cho hắn lần thứ hai tiến hóa, trình độ năng lực đạt đến cấp ba hoặc cấp bốn, Lâm Siêu sẽ phải sử dụng nhiều phương pháp một lúc mới có thể giết hắn. Nhưng lúc này năng lực mới chỉ là cấp hai, Lâm Siêu có nhiều cách để có thể xử lý.

Cơn đau đớn cùng cảm giác nóng rát từ đôi mắt làm cho Trần Bách Thắng hiểu được con mắt mình đã bị phế hoàn toàn , vẻ kinh hoàng lộ ra trên gương mặt của hắn, nhưng không làm mất đi sự tỉnh táo. Hắn nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với, dựa vào khứu giác để phát hiện vị trí của Lâm Siêu, ngay lập tức hắn giận giữ hét lên: "Chết đi!"

Hắn kích phát tất cả nguồn năng lượng tế bào, đem năng lực thi triển đến mức tận cùng!

Ngay lập tức Lâm Siêu cảm giác được, một nguồn năng lượng kì lạ bao phủ xung quanh cơ thể mình, ngay sau đó, năng lượng cơ thể nhanh chóng giảm xuống, dường như có một thứ gì đó lôi kéo những tế bào cơ thể đi mất, thân thể có cảm giác bị xé rách, thể chất nhanh chóng sụt giảm…

Không đến vài giây đồng hồ, Lâm Siêu cảm giác thể chất của mình từ 34 lần bị sụt giảm xuống còn 15 lần, không khí xung quanh dường như trở nên vô cùng nặng nề, giống như cơ thể đang chìm sâu dưới hàng nghìn mét dưới đáy biển, bị áp lực của dòng nước ép chặt, khó thở vô cùng.

" Ép cho mày không thể nào hít thở nổi!" Hai dòng máu từ trong hốc mắt chảy ra nhuộm đỏ hơn một nửa gương mặt của hắn, mặt mũi dữ tợn, gào thét.

Lâm Siêu biết rõ hắn đã khống chế mật độ không khí xung quanh, khiến cho sức ép không khí tăng lên. Thế chất của Lâm Siêu bị sụt giảm còn mười năm lần, dưới sức ép của không khí đang dần tăng lên, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì tốc độ cùng thể lực gấp mười hai lần, điều này cho biết thể chất của Lâm Siêu đã bị suy yếu gấp ba lần.

Vẻ mặt Lâm Siêu bình tĩnh, khống chế bịt kín lỗ chân lông để khiến cho khí tức trên cơ thể biến mất làm cho Trần Bách Thắng không có cách nào phát hiện ra được vị trí của mình. Sau đó, kích phát Hoàng Kim khí vụ, bao phủ xung quanh bàn tay, hai chân, trái tim và một số vị trí trọng yếu trong cơ thể, tránh cho cơ thể bị phản chấn dấn đến bị thương.

Tộc độ tăng cường!

Hấp!

Tốc độ của Lâm Siêu bỗng nhiên tăng gấp đôi, từ tốc độ gấp mười hai lần đạt tới hai mươi bốn lần, hơn nữa trải qua Hoáng Kim hóa tốc độ của hắn bạo phát tăng lên bốn mươi tám lần.

Nắm đấm màu vàng chói lọi giống như lưu tinh nện mạnh lên mặt của Trần Bách Thắng.

Phanh!

Khứu giác của Trần Bách Thắng không có cách nào phát hiện ra vị trí của Lâm Siêu, hắn biết rõ Lâm Siêu đã phong tỏa bịt kín lỗ chân lông, hắn muốn dựa vào tiếng tim đập để phát hiện vị trí Lâm Siêu thì bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên, một luồng gió thốc vào mặt hắn, Lâm Siêu ngay lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn, tốc độ nhanh không tưởng!

Thể chất của hắn đạt hai mươi sáu lần cũng không thể nào phản ứng kịp, ngay lập tức cảm thấy có một vật cứng rắn, lạnh lẽo như băng đập mạnh lên sống mũi của mình. Chấn động kích liệt lan ra khắp cả vùng đầu, cơ thể không tự chủ được bị đánh bay về phía sau, đập vỡ kính cửa sổ rồi bay ra ngoài, từ trên cao rơi xuống.

Lâm Siêu ngay lập tức lao theo, nhảy xuống dưới áp sát ngay phía trên Trần Bách Thắng, từ trên không trung liên tục đánh ra ba quyền, đánh vào ngực của hắn!

Ý thức của Trần Bách Thắng hoàn toàn bị những cơn đau bao phủ, năng lực của bản thân không có cách nào tiếp tục duy trì, thể chất của Lâm Siêu từ mười lăm lần ngay lập tức tăng lên thành ba mươi bốn lần, hơn nữa tốc độ cũng được tăng lên đạt sáu mươi tám lần, sau đó trải qua Hoàng Kim hóa tiếp tục tăng gấp đôi, đạt đến tốc độ siêu âm gấp 136 lần.!

Hấp!

Một quyền đánh ra tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, hung hăng đánh mạnh vào lồng ngực Trần Bách Thắng, khiến cho tất cả xương sườn, cột sống hoàn toàn bị gãy nát, lồng ngực bị hõm sâu một lỗ, làm cho các có quan nội tạng bị nghiền ép nát vụn bắn phọt ra ngoài qua miệng, lỗ tai, lỗ mũi.

Rầm!

Thân thể Trần Bách Thắng từ trên cao rơi xuống đập mạnh xuống mặt tuyết tạo thành một cái hố sâu.

Bàn chân Lâm Siêu khéo léo đạp vào vách tường, mượn lực làm giảm tốc độ rơi, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn, thu hồi trạng thái Hoàng Kim hóa. Lực phản chấn từ một quyền cuối cùng, lực phụ tải vượt qua khả năng cơ thể Lâm Siêu có thể chịu đựng, khiến cho kinh mạch cùng xương cốt bị thương, nhưng dẫu vậy dựa vào năng lực tự phục hồi, không bao lâu nữa những vết thương này sẽ được chữa khỏi.

Dựa vào thính giác nhạy bén, Lâm Siêu nhanh chóng phát hiện được có rất nhiều Tiến Hóa Giả đang nhanh chóng chạy tới nơi này.

Lâm Siêu nhìn Trần Bách Thắng đang hấp hối, tóm lấy cánh tay hắn, lao tới tòa nhà gần đó rồi nhảy lên, lực lượng bạo phát từ hai chân hắn đã đạt sáu mươi tám lần, giống như một con vượn lớn nhẹ nhàng nhảy lên, bàn chân mượn lực vài ba cái đạp mạnh lên mặt tường khiến cả cơ thể bay vọt lên trên, bay lên nóc nhà, vài bước di chuyển lại nhảy sang nóc tòa nhà đối diện.

Chạy một lúc thoát khỏi phạm vi quan sát của camera, thi triển năng lực bẻ cong ánh sáng, làm cho cơ thể biến mất, rồi nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi căn cứ.

Ngay sau khi Lâm Siêu rời đi, thì mười mấy Tiến Hóa Giả từ bốn phía chạy tới tập trung phía trước tòa nhà, khi bọn họ nhìn thấy cái hố sâu vài mét trên quảng trường, chính giữa cái lỗ đó bị một vết lõm vào hình người, không khỏi hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.

Bọn hắn thấy rõ ràng, người bị rơi từ trên tầng cao xuống chính là Thủ lĩnh của bọn hắn.

"Tìm kiếm!"

Cầm đầu là một nữ nhân trẻ tuổi, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, dường như trong con ngươi của nàng xuất hiện vô số đường cong, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra được, những đường cong này chính là hình ảnh bản đồ những tòa nhà ở xung quanh.

"Đã định vị được, cách chúng ta…cái gì!" Sắc mặt người phụ nữ trẻ bỗng nhiên biến đổi, thất thanh nói: "Loại tốc độ di chuyền này, làm sao có thể!"

Những người khác nhao nhao cả kinh, ngay lập tức có một người thanh niên vội vàng nói: "Diêu tỷ, tình huống như thế nào?"

Sắc mặt nữ nhân biến đổi liên tục, một lúc sau, những đường cong trong đôi mắt của nàng biến mất, sắc mặt âm trầm nói: "Trước hết hay xem camera giám sát, tôi muốn xác nhận một chút."

Ánh mắt mọi người lộ ra tia sáng kì dị, cũng có người không muốn đuổi theo, giải cứu thủ lĩnh.

Rất nhanh, đám người đi vào bên trong phòng điều khiển hệ thống giám sát, trong này có hai người chịu trách nhiệm quản lý và giám sát, cả hai đều là Tiến Hóa Giả, giờ phút này họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đặt ở chính giữa, mặt mũi ngây ngốc.

Mười mấy người vừa mới đi vào bên trong, lập tức bị những hình ảnh trong màn hình hấp dẫn.

Chỉ thấy cửa sổ trên tầng cao nhất đột nhiên bị vỡ nát, một bóng người bay ra rồi từ trên cao rơi xuống, không ai khác chính là vị thủ lĩnh của bọn họ, người có năng lực gần như Vô địch. Bất quá giờ phút này hắn vô cùng chật vật, mặt mũi toàn máu, hai mắt nhắm chặt, hình như đã bị chọc mù mắt, mũi bị đập gãy, lõm vào, giống như trải qua tai nạn, hiện trạng vô cùng thê thảm.

Mà phía sau hắn, đột nhiên có một người thanh niên tóc đen, dùng tốc độ rất nhanh đuổi theo, điên cuồng nện mấy quyền, một quyền hung mãnh cuối cùng đánh ra, đập mạnh vào ngực thủ lĩnh của bọn hắn.

Cả cơ thể vị thủ lĩnh như một viên đạn pháo lao mạnh xuống dưới, tốc độ nhanh đến nỗi mà camera quan sát không thể nào thu được hình ảnh, chỉ thấy một vệt màu đen rơi nhanh xuống nện mạnh lên trên mặt tuyết, khi đám bụi lắng xuống, tất cả mọi người nhìn thấy thủ lĩnh đã hôn mê, chỉ còn thoi thóp thở.

"Chuyện này…"

Toàn bộ phòng quan sát hoàn toàn yên tĩnh…

Tất cả mọi người mở to hai mắt, khó có thể tin được hình ảnh trên màn hình, nội tâm bọn họ hoàn toàn bị chấn động.

Bọn họ rất hiểu thủ lĩnh đáng sợ như thế nào, tất cả mọi người hầu như đã nếm trải năng lực của thủ lĩnh, đều bị trà đạp, trong bọn họ chỉ có Tạ Lan có năng lực tinh thần chấn động là có thể gây tổn thương cho thủ lĩnh. Bất quả thủ lĩnh có một bảo vật có thể chống lại công kích tinh thần, làm cho nhược điểm này hoàn toàn biến mất, cơ hồ không có một điểm yếu nào.

Thế nhưng, một nam nhân khiến cho tất cả mọi người sợ hãi đến như vậy, lại bị đánh cho vô cùng thể thảm, không có sức chống cự bị đối phương hành hạ cho đến chết.