Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 148: Chiến Thần trở về




Dịch: Hanoi1946

Những nữ nhân viên tiếp tân nhìn thấy những thông tin hiện lên trên màn hình máy tính, liếc mặt nhìn qua, rồi không kìm lòng được trợn tròn mắt.

"Ngài…Ngài là Lâm Đại Tướng quân!"

Những nữ nhân viên tiếp tân này cảm thấy vô cùng rung động, không nghĩ tới một đại nhân vật cao cao tại thượng như thế này không ngờ lại xuất hiện trước mặt mình, giống như một cái thôn nhỏ bỗng nhiên được nguyên thủ quốc gia đến thăm.

"Lâm Tướng quân, ngài muốn trưng dụng máy bay trực thăng?" Nữ nhân trẻ tuổi lúc trước là người có phản ứng sớm nhất, nàng biết rõ, đây chính là cơ hội may mắn để có thể kết giao với một đại nhân vật như vậy, dù chỉ cần người này để ý đến nàng một chút mà thôi, thì sẽ có cơ hội thăng tiến rất nhanh, liền nói: "Tôi lập tức an bài cho ngài, tuy nhiên…"

"Tuy nhiên làm sao?"

"Tất cả trực thăng chiến đấu đều đã được điều động về phía thành phố Trương Gia Khẩu ở phía bên kia căn cứ, hiện tại chỉ còn trực thăng trinh sát hạng nhẹ mà thôi."

Nữ nhân ở quầy tiếp tân nói thật nhanh, nàng trước đây đã từng làm qua công việc này, kinh nghiệm rất phong phú, biết những đại nhân vật này rất thích cách nói gọn gàng, súc tích.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: "Chỉ cần không phải đi bộ là được."

Mấy người Lâm Siêu muốn đến trung tâm căn cứ, thời gian ít nhất nửa ngày, nhưng nếu ngồi trực thăng chỉ mất nửa giờ có thể đi đến.

"Tôi lập tức sắp xếp." Nữ tiếp tân trẻ ngay lập tức nhấc điện thoại lên gọi.

Tòa nhà Binh bộ này có tháp tín hiệu và đường truyền riêng, cho nên việc truyền tin ở bên trong căn cứ không có bất cứ ảnh hưởng nào, trừ khi phạm vi quá xa mới ảnh hướng đến tin hiệu.

"Máy bay trực thăng đã được chuẩn bị." Nữ nhân trẻ tuổi để điện thoại xuống, hường về phía Lâm Siêu nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Để tôi mang các ngài đi, chỗ đó cách nơi này không xa."

Lâm Siêu gật đầu nói: "Cảm ơn!"



Nửa giờ sau. Mấy người Lâm Siêu đã ngồi trong máy bay trực thăng bay tới phía trên bầu trời căn cứ Viêm Hoàng.

Cánh quạt phát ra âm thành "phành phạch" , đem trực thăng nhẹ nhàng hạ xuống bên ngoài trụ sở, mấy người lính có nhiệm vụ canh gác bên ngoài nhìn thấy máy bay trực thăng hạ xuống. Lập tức biết được có đại nhân vật trở về, liến vội vàng chạy tới đón tiếp.

Khi vừa trong thấy mấy người Lâm Siêu từ trực thăng bước xuống, những binh lính chạy tới đón tiếp mở to hai mắt nhìn.

"Chuyện này, đây là…"

"Lâm Tướng quân!"

"Là Lâm Tướng quân, Lâm Tướng quân đã trở về!"

Mấy người lính nhìn thấy Lâm Siêu, vui mừng như điên, vẻ mặt kích động.

Lâm Siêu nhìn bọn họ rồi khẽ gật đầu, sau đó mang mấy người Vưu Tiềm, từ bên trong những binh lính đang vây quanh tiến vào bên trong căn cứ.

Chỉ thấy bên trong đường phố rộng rãi. Trong một quảng trưởng rộng lớn, có vài bức tượng khổng lồ, hai bên trái phải có mười bức tượng nhỏ hơn. Ở vị trí trung tâm là bức tượng của Hứa Tư lệnh, phía bên phải là Lâm Siêu. Bên trái là Viện trưởng Quách Thiên Hoa.

Hai người tiếp theo ở bên trái và bên phải lần lượt là bức tượng của Lăng Vũ và Uất Kim Hương.

Tổng cộng là năm bức tượng khổng lồ, giống như năm vị thần khổng lồ thủ hộ nhân loại.

Tin tức Lâm Siêu trở về , rất nhanh đã được thông báo đến mọi nơi, trong lúc nhất thời, bên trong những tầng lớp cao tầng của căn cứ, tất cả đều bị kinh động!

……

Trong Bộ tư lệnh căn cứ.

Hứa Tư lệnh ngồi trong cái ghế lớn, trong miệng ngậm một cái tẩu, nhẹ nhàng hít một hơi. Nghe xong thủ hạ báo cáo, ông ta khẽ nheo mắt nhìn vài chiếc là phong từ trên cây rụng xuống, phiêu phiêu bay trong gió, nói.

"Lá rụng về cội, ở bên ngoài không chịu nổi gian khổ, cuối cùng cũng biết trở về?"

Trên gương mặt già nua của Hứa Tư lệnh nở ra một nụ cười, đôi mắt dãi dầu mưa gió khẽ híp lại. Chờ đợi thủ hạ sau khi thông báo rời đi, ông ta đột ngột nói: "Ngươi thông qua video chiến đấu của hắn. Xác nhận đôi cánh kia, chính là vật phẩm Gen sao?"

Bên trong căn phòng trống trải rộng lớn, cảm giác không khí dường như âm u hơn mấy phần, một âm thanh the thé vang lên, nói:

"Ta chắc chắn không nhìn nhầm, cái cánh kia có thể co rút chui vào bên trong da thịt, chính là Gen Chiến binh, có rất nhiều ở bên trong di tích có nền văn minh khoa học phát triển, chỉ trong nền văn minh có trình độ khoa học phát triển mới có nhiều loại Gen như thế này, đồng thời kỹ thuật phát triển của họ đã đạt đến đỉnh cao!"

"Có một số ít những tiểu văn minh, tuy có thể chế tạo ra Gen chiến binh, thế nhưng trình độ khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng kém, tuyệt đối không thể chế tạo ra những chiến binh cao cấp như thế."

"Thật sự là một tiểu tử may mắn." Hứa Tư lệnh cười nhạt một tiếng.



Thời tiết bên trong căn cứ Viêm Hoàng đã trở nên ấm áp, mùa đông đã trôi qua, tuy không khí vẫn hơi chút lạnh giá, thế nhưng trời không có xuất hiện tuyết rơi.

Thế nhưng, bên ngoài một tòa nhà lớn, có một lớp băng tuyết phủ kín, băng giá hoàn toàn phủ kín tòa nhà này, từng lớp băng dóng dày trên lớp kính của những cửa sổ bên ngoài tòa nhà.

Đỗ Vĩ đi tới trước cửa tòa nhà, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập mạnh, tóc gáy toàn thân dựng ngược cả lên, bàn tay hắn chạm vào cánh cửa, cạy từng lớp băng tuyết bám phía trên, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Một âm thanh kèn kẹt từ cánh cửa vang lên giống như âm thanh rên rỉ của ma quỷ. Lúc cánh cửa được mở ra, một luồng gió lạnh từ bên trong phả ra, cảm giác như ở bên trong một cái động không đáy.

Bây giờ là buổi sáng, thế nhưng ánh sáng bên ngoài đã bị những lớp băng tuyết chặn lại, không gian bên trong tòa nhà vô cùng đen tối, tràn ngập cảm giác âm u, sợ hãi.

Đỗ Vĩ cẩn thận từng chút một, cất giọng nói: "Lăng, Lăng tướng quân."

Ở bên trong tòa nhà không một bóng người, sâu bên trong bóng tối mịt mùng dường như có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm hắn.

Đỗ Vĩ có cảm giác máu trong cơ thể dường như bị đông lại, cố nén cảm giác run sợ trong lòng, nói: "Lăng Tướng quân, vữa nãy thuộc hạ thu được một tin tức, vị Đại tướng quân Lâm Siêu, ngày hôm nay đã trở về."

Vù!

Những luồng hàn phòng bỗng nhiên xuất hiện bên trong tòa nhà.

Bàn tay Đỗ Vĩ đang nắm lấy nắm đấm cửa, bỗng nhiên bị băng sương tràn ra đóng băng, hắn vội vã rút bàn tay về, nhưng những đầu ngón tay đã bị đông cứng, hắn dùng sức cố gắng kéo bàn tay bị dính ra khỏi cánh cửa, nếu như tiếp tục tiếp xúc hơi lạnh sẽ khiến cho cơ thể của hắn hoàn toàn bị đông cứng. Cơn đau cùng với sự lạnh lẽo khiến cho hãi hàm răng của hắn va vào nhau canh cách, thế nhưng hắn không dám há miệng kêu đau một tiếng.

Một lúc lâu.

Từ sâu bên trong bóng tối hắc ám của tòa nhà bỗng truyền ra một âm thanh lạnh buốt, không chút tình cảm nào : "Biết rồi!"

Đỗ Vĩ khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vã cẩn thận cúi chào, rồi đóng chặt cửa lớn, nhanh chóng quay người đi khỏi.

…..

Trong một tòa nhà khác của căn cứ.

Trong một đại sảnh xa hoa, rộng rãi, có một người thanh niên dáng vẻ bình thường, đang nằm trên một cái ghế sa-lông mềm mại kiểu châu âu, trong tay ôm một chiếc máy tính Apple, đang chăm chú chơi game.

Đây chính là phương thức giải trí duy nhất mỗi ngày của hắn.

"Giết, giết!"

"Chính là như vậy!"

"Ồ, một chiêu này không tệ, xoay người 360 độ tung ra một cú đá xoáy. Được, đã nhớ kỹ. Ta cũng phải thử nghiệm một chút xem sao."

Người thanh niên thả máy tính xuống , đi đến sân tập rộng rãi bên trong đại sảnh, tiến hành khởi động, hoạt động gân cốt một chút. Hắn nhắm mắt lại, một lúc sau mở mắt ra, cơ thể nhảy lên nhẹ nhàng, mũi chân nhấc lên khẽ uốn một cái, cơ thể ở trên không quay một vòng 360 độ, bàn tay như chỉ đao, xoay người mạnh mẽ chém xuống.

Phốc!

Thủ đao kéo theo luồng gió, khiến những bình hoa giả rung động, làm cho những cánh hoa khẽ lắc lư.

"Ừm! Uy lực không tệ." Thanh niên này cảm thấy rất thỏa mãn, tiếp tục nhảy lên ghế sa-lông, ôm lấ laptop, nhanh chóng chìm đắm vào trong đó.

"Cộc, cộc."

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Người thanh niên cũng không có ngẩng đầu lên nói.

Một bé gái trong trang phục một người đưa thư tiến vào, cung kính nói: "Thưa chủ nhân, có tin tức từ căn cứ truyền đến, người được xưng tụng là Đại tướng quân, Phó Viện trưởng đã trở về."

Những ngón tay của người thanh niên đang thao tác rất nhanh trên màn hình laptop đột nhiên dừng lại. Trên màn hinh máy tính, xuất hiện một lượng lớn quái vật đang bao vây xung quanh nhân vật chính hắn đang điều khiển, rất nhanh nhân vật hắn đang điều khiển đã bị lũ quái vật nhanh chóng giết chết.

Thế nhưng người thanh niên không thèm để ý đến chuyện này, trên mặt hắn nở nụ cười kỳ quái, nói: "Là hắn sao, đã từng nghe tiếng, chỉ là chưa từng thấy mặt. Hắn ở đâu, ta muốn đi xem một chút."

"Ở chỗ Bộ Tổng Tư Lệnh!"

Thiếu nữ ngay lập tức trả lời.

Người thanh niên ngay lập tức vứt bỏ laptop, thay một bộ quần áo khác, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.



Lâm Siêu và mấy người Hắc Nguyệt, ngồi trên một chiếc xe việt dã của quân đội, theo dọc đường phố rộng rãi đi về phía Bộ Tổng Tư Lệnh.

Dọc theo con đường này, Lâm Siêu có thể nhìn thấy được sự thay đổi to lớn của căn cứ Viêm Hoàng. Đầu tiên là trong căn cứ không xuất hiện những người sống sót ăn mặc quần áo rách rưới, tất cả những người nhìn thấy trên đường đều là những binh sĩ mặc trang phục chỉnh tề, hơn nữa đường phố vô cùng sạch sẽ, giống hệt như đường phố ở thời đại trước đây vậy.

Điều quan trọng nhất là diện tích căn cứ đã được mở rộng.

Bức tường bao xung quanh căn cứ đã được tiến hành xây dựng nhiều lần, chiều dài gấp đôi trước đây, trên đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng ở hai bên đường. Hàng hóa phần lớn là rượu, thuốc lá, cửa hàng bán súng, bán binh khí, hộp đêm…

Còn có rất nhiều đội tuần tra trên đường phố.

Sự thay đổi bên trong căn cứ đều diễn ra một cách ngăn nắp có trật tự, có thể coi như là một thành phố yên bình!

Mấy người Hắc Nguyệt có cảm thụ lớn nhất về sự thay đổi này, các nàng theo chân Lâm Siêu đi vào khu vực hoang dã rèn luyện đã hai tháng. Những thứ lọt vào mắt các nàng đều là cảnh đổ nát hoang tàn, những tòa nhà lớn bị sụp đổ, khắp nơi đều có hài cốt nhân loại, cùng với lũ Hủ thi du đãng khắp nơi. Đâu đâu cũng gặp những thảm kịch, những người dân chạy nạn cướp bóc của nhau, những người yếu hơn thì bị giết chết, phụ nữ thì bị bắt làm nô lệ. Đến hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy bầu không khí trật tự, ngăn nắp bên trong căn cứ, nhất thời khiến cho mọi người có cảm giác hoảng hốt.

"Hy vọng, những người còn sống sót có thể tiếp tục chống đỡ, đợi cho đến khi căn cứ tiến hành cứu viện."

Hắc Nguyệt khẽ thì thào nói.

Vưu Tiềm ngồi tựa lưng vào ghế phía sau, mắt nhìn cảnh vật trên đường phố qua cửa kính, nội tâm khẽ động, nhìn về phía Hắc Nguyệt, nói: "Cha mẹ của cô đâu rồi? Sao chưa bao giờ nghe thấy cô nói về họ, chẳng lẽ cô cũng giống tôi, cũng là cô nhi?"

Vẻ mặt Hắc Nguyệt thoáng trầm xuống, vẻ mặt buồn bã, trả lời: "Cha tôi là một cảnh sát, khi tôi còn nhỏ, trong một lần ông ra ngoài làm nhiệm vụ, bị nhóm buôn ma túy tấn công bắn trúng phổi…Vì không được cấp cứu kịp thời, nên đã chết. Trước khi chết, ông ấy còn kịp dặn dò tôi, sau này lớn lên nhất định phải trở thành một người chính trực, có ích cho xã hội. Tôi vẫn luôn một mực cố gắng làm theo lời ông ấy, cho nên sau đó tôi muốn trở thành một cảnh sát."

"Còn mẹ của cô đâu?" Vưu Tiềm hỏi tiếp.

Hắc Nguyệt nắm chặt bàn tay, trả lời: "Khi xảy ra thảm họa, bà ấy đã gọi điện cho tôi, bà ấy bị những con quái vật kia…nhìn thấy."

Lòng Vưu Tiềm thoáng trầm xuống, hiển nhiên hắn biết bị lũ Hủ thi phát hiện ra chính là đã chết.

Hắc Nguyệt khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì, tất cả mọi chuyện đều đã qua, một ngày nào đó, tôi sẽ giết sạch bọn chúng!"

"Được, tôi sẽ giúp cô!"

Vưu Tiềm nhếch miệng cười nói.

"Đã đến!"

Lâm Siêu mở miệng thông báo cho mọi người.

Chiếc xe việt dã quân sự dừng lại, Lâm Siêu ngồi ngay bên cạnh lái xe nhanh chóng mở cửa đi xuống. Tòa nhà Bộ Tổng Tư lệnh là một tòa nhà rất lớn, giống như một con quái thú đang nằm ẩn mình, tuy chiều cao chỉ có mười tầng thế nhưng diện tích của tòa nhà này rất lớn, giống như một viện bảo tang khổng lồ vậy.

Lâm Siêu liếc mắt về phía tòa nhà, dẫn đầu đoàn người tiến vào.

Những binh sĩ trong phiên trực dường như đang chờ đợi mấy người Lâm Siêu, khi vừa nhìn thấy mấy người bọn họ, ngay lập tức chạy đến tiếp đón, dẫn đầu là một tráng hán mang quân hàm đại tá, vẻ mặt trang trọng, cúi đầu nói: "Ngô Tam Quốc bái kiến Lâm Tướng Quân!"

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: "Tôi muốn gặp Tư lệnh!"

"Tư lệnh đã sớm ngồi đợi ngài."

Thái độ của Ngô Tam Quốc vô cùng khách khí, nói: "Xin mời đi theo tôi."