Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 161: Cuồng bạo




dịch: xi rô

Cơn gió dữ dội qua đi.

Tiểu Trư Hoàng Kim vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng ô tô hỏng nát hai bên đường cùng với vách tường cao ốc đều chồng chất vết cắt, trên cao ốc trải đầy vết cắt dữ tợn sâu hơn một xích, ô tô thì bị lưỡi dao sắc bén vô hình cắt phá thành mảnh nhỏ.

Tí tách!

Từ trên dây leo màu tím và tam nhãn Hổ chảy xuống máu tươi đặc dính, toàn thân chúng bao phủ rậm rạp chằng chịt vết thương như bị dao cắt. Đặc biệt là dây leo màu tím, lớp phòng ngự bằng vỏ cây của nó xa xa không bằng tam nhãn Hổ, khi bị lưỡi dao gió trong suốt cắt vào phần lõi non mềm thì độc tính màu tím bên trong bay ra theo hình tròn giống như những cánh hoa bung ra.

" Tại sao, tại sao có thể như vậy? "Chúc Ly kinh ngạc nói: "Bọn hắn mà lại rơi vào thế bất lợi, điều này sao có thể! "

" Đừng hoảng hốt, chẳng qua là bọn hắn đang làm nóng người mà thôi, vẫn còn chưa có tiến vào trạng thái chính thức." Lục Hưng cười nhạt nói, nếu như ba tên quái vật này chỉ có chút trình độ ấy thì gã không đến mức khuất phục.

Hô!

Lúc gã vừa mới nói xong, hàng loạt vết tích tổn hại trên đường phố đóng băng cùng với những mảnh băng vỡ vụn đã khép lại chỉ trong giây lát, một lần nữa hóa thành thế giới hoàn toàn đóng băng. Những mảnh băng vỡ nát phiêu tán trên không trung kia giống như mảnh vỡ thủy tinh phản xạ ánh sáng nhu hòa chiếu lên người tiểu Trư Hoàng Kim, không chút thu hút nào.

Nhưng mà...

Những mảnh băng giống như bông tuyết này rơi xuống bộ lông Hoàng Kim Trư, chúng lập loè lóng lánh ánh sáng lạnh lẽo tựa như mầm rễ nhỏ rơi xuống đất, dùng tốc độ kinh người nhanh chóng sinh trưởng lan tràn toàn thân Hoàng Kim Trư.

Tiểu Trư Hoàng Kim nghi hoặc quay đầu nhìn về phía chân trước của nó, khi nó vừa kịp phản ứng thì băng tuyết lạnh lẽo màu trắng lan tràn với tốc độ rất nhanh phủ đến trên cổ, trên mặt, thậm chí là cả mí mắt, đông cứng toàn bộ thân hình nó.

" Đến lượt các ngươi. Cơ hội chỉ có một lần! "Ánh mắt Lăng Vũ lạnh băng nói.

" Một lần là đủ rồi. "Uất Kim Hương cười duyên một tiếng, trên khuôn mặt tràn ngập tự tin: "Đều xuất hiện đi, đám bảo bối của ta."

Chỉ thấy trên rễ cây thô chắc của dây leo màu tím chảy xuống chất nhầy màu tím, nó chậm rãi nhúc nhích trên bề mặt đường phố như côn trùng còn sống ở trạng thái lỏng. Chỉ sau chốc lát, từ trong số ít những chất nhầy màu tím đậm đặc này chậm rãi sinh trưởng ra một gốc non dây leo màu tím, dây leo màu tím này như một con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo, sau đó cắm rễ vào đường phố kiên cố, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà nhanh chóng sinh trưởng!

Không đến vài giây đồng hồ, một nhánh dây leo thô ráp cỡ ngón tay nhanh chóng phát triển thành dây leo màu tím to lớn hơn mười thước giống như một quả bong bóng khô quắt đột nhiên bị thổi đầy khí. Toàn thân dây leo bao phủ toàn gai độc dữ tợn, đỉnh đầu có một tròng mắt sinh vật.

Quay đầu nhìn lại, toàn bộ đường phố chỉ trong chốc lát đã trở thành một khu rừng nhiệt đới ma quỷ, hơn mười gốc dây leo màu tím cao hơn mười thước lắc lư thân thể như Cự Xà đang vặn vẹo, sức mạnh mỗi một gốc đều khoảng hơn 40 lần, dưới ý nghĩ của Uất Kim Hương mạnh mẽ quất về phía tiểu Trư Hoàng Kim đang bị đóng băng!

Ba Minh nhìn thấy cô thật sự hành động rồi thì khẽ cười một tiếng, nói với tam nhãn Hổ dưới chân: "Chúng ta cũng lên đi. Xé nát nó! "

Tam nhãn Hổ hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, thương tích toàn thân nhanh chóng khép lại, không đến một cái nháy mắt đã hoàn toàn khôi phục không còn chút vết thương nào. Đồng tử đỏ thẫm của nó vẫn luôn tập trung vào Hoàng Kim Trư, hơi nóng toàn thân bốc lên, răng nanh trong miệng dần dần dài ra tiến vào trạng thái chiến đấu.

Grào!

Tam nhãn Hổ gầm rống một tiếng rồi nhảy vọt đi như một tia chớp!

Dưới lực tổng hợp của hơn mười gốc dây leo màu tím và tam nhãn Hổ, vị trí Hoàng Kim Trư lập tức bị oanh kích sụp đổ hoàn toàn, toàn bộ khu phố run rẩy kịch liệt, nếu như không phải toàn bộ cao ốc vùng lân cận bị đóng băng thì đoán chừng đã bị rung động của luồng sức mạnh này trực tiếp lung lay khiến cho sụp đổ.

Một tiếng nổ ầm vang, chỉ thấy một cái hố có đường kính khoảng bảy tám mét với những vết nứt lan rộng ra xung quanh, đá vụn bị đông cứng rơi lả tả trên mặt đất, trong hố sâu có vô số khối băng vỡ vụn.

" Hơi thở sinh mệnh biến mất, đã chết rồi sao?" Ba Minh đứng trên đầu hổ với nét mặt hờ hững, nhìn từ trên cao xuống về phía bên trong hố sâu được tạo nên do tảng băng rơi, bỗng nhiên gã nhíu mày: "Không có thi thể? "

Vù!

Đột nhiên có một luồng hơi lạnh tập kích từ phía sau lưng!

Đồng tử Ba Minh co rụt lại, theo phản xạ quay đầu nhìn lại phía sau.

Ầm một tiếng, băng thuẫn dựng đứng ở sau lưng đột nhiên nổ tan, vụn băng văng tung tóe bốn phía như là phi đao sắc bén. Ngay sau đó là ánh sáng xung quanh hơi vặn vẹo, một vật thể trong suốt nhìn không rõ phá băng mà ra, dùng tốc độ vô cùng nhanh xẹt qua.

PHỐC!

Ba Minh theo bản năng duỗi tay ngăn cản nhưng tốc độ chung quy vẫn chậm một nhịp, trên Hỏa Diễm Chiến Giáp hiện ra một vết cắt thật nhỏ, vết cắt này rất nhanh mở rộng, máu tươi nồng đậm từ trong phun bắn ra ngoài.

Ba Minh đưa tay che ngực, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn về phía sau trên lưng tam nhãn Hổ, chỗ đó có một thân thể nhỏ bé màu vàng đang chậm rãi ung dung đi tới, trên khuôn mặt mang theo biểu cảm tựa như làm nũng.

Hoàng Kim Trư!

" Làm sao có thể! "Trong lòng Ba Minh kinh hãi: "Hơi thở sinh mệnh rõ ràng biến mất, lúc nào lại xuất hiện sau lưng ta, với năng lực cảm giác của ta không thể không cảm ứng được!"

Uất Kim Kương đang dự định kết thúc lần hành động này thì nụ cười trên gương mặt hơi ngẩn ra. Cô có thâm ý nhìn thoáng qua Lăng Vũ, vừa rồi cô cũng tưởng rằng Hoàng Kim Trư chết rồi nhưng trước đó một khắc Lăng Vũ đã sớm làm ra phản ứng khi Ba Minh bị công kích, điều này có nghĩa là năng lực cảm ứng của hắn mạnh hơn nhiều so với cô!

Đương nhiên cũng có khả năng là lúc trước hắn đã từng chiến đấu qua với Hoàng Kim Trư cho nên vẫn luôn có đề phòng.

"Đây là sức mạnh thực sự của con heo này sao?" Uất Kim Hương nhìn con heo sữa nhỏ màu vàng kia, ánh mắt lập loè: "Lực lượng như vậy, thảo nào có thể làm cho hắn đứt một cánh tay, cho dù là một mình ta chống đỡ cũng rất là nguy hiểm..."

Đám người Lục Hưng đang nhìn cuộc chiến từ xa cũng sững sờ.

" Làm sao có thể! "

" Ba Minh mà lại bị thương! "

" Con heo này lại có thể tránh được ba người bọn họ phối hợp! "

Nhóm người Lục Hưng, Giang Đồng khó có thể tin tưởng, tuy rằng bọn họ cách thật xa nhưng vẫn có thể cảm giác được lực trường cường đại của ba người này. Không nói về người mạnh nhất là Lăng Vũ, coi như là Uất Kim Hương triệu hồi ra hơn mười gốc dây leo kia cũng có thể xoắn giết bọn họ rồi. Thế nhưng đối mặt với công kích như vậy, không ngờ tiểu Trư kia lại có thể tránh thoát, còn xém nữa giết chết Ba Minh!

" Ngu xuẩn! "Trong mắt Lăng Vũ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lấy thân thể hắn làm trung tâm bỗng nhiên nổi lên một trận mưa đá gió lốc, vô số tảng băng dưới chuyển động xuay tròn của gió lốc đột nhiên bay vụt về phía Hoàng Kim Trư, tốc độ vượt qua cả đạn súng ngắn!

Hoàng Kim Trư dường như không cảm nhận được, cũng không để ý tới mà vẫn dẫm trên lưng Hổ đi về phía Ba Minh.

Khuôn mặt Ba Minh nhăn nhó, vừa rồi nếu như không phải Lăng Vũ dựng thẳng lên băng thuẫn chống đỡ cho gã thì chỉ dựa vào Hỏa Diễm Chiến Giáp trên người gã căn bản là không cách nào chống đỡ được lưỡi dao sắc bén to lớn trong suốt kia, nói không chừng lúc này đã bị chém thành hai nửa. Hoàng Kim Trư này nhìn có vẻ vô hại nhưng lực lượng sâu không lường được!

Gã hít một hơi thật sâu, cố nén kịch liệt đau nhức trên ngực, nhanh chóng nhảy đến trên một tòa cao ốc gần đó, trước tiên kéo ra khoảng cách rồi nói sau.

Hoàng Kim Trư ngẩng đầu nhìn gã.

Vù!

Một vài lưỡi dao gió trong suốt đột nhiên chém tới.

Tốc độ Ba Minh mặc dù nhanh nhưng lại không nhanh bằng lưỡi dao gió, lập tức đã bị mấy lưỡi dao gió này đánh trúng thân thể. Sau khi Hỏa Diễm Chiến Giáp chống đỡ một phần thương tổn thì dư lực còn lại cũng khiến gã phun ra máu tươi, vài lưỡi dao gió này ẩn chứa lực lượng trong đó khiến cho gã cảm thấy một tia sợ hãi.

" Đây không phải năng lực tứ giai!" Gã hoảng sợ nhìn Hoàng Kim tiểu Trư.

Lúc này, gió bão kèm theo băng đao của Lăng Vũ cuồn cuộn tới, Hoàng Kim Trư hơi nghiêng đầu nhìn lại, dường như có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu hơi đẩy về phía trước.

Khoảng không nơi nó ủi hơi dập dờn gợn sóng, toàn bộ gió bão băng đao va vào phía trước gợn sóng này lập tức im hơi lặng tiếng tan biến giống như bước vào một không vĩ độ gian khác.

Lăng Vũ khẽ nhíu mày, mặc dù hắn không toàn lực ra tay mà chỉ muốn hơi chút kiềm chế Hoàng Kim Trư thế nhưng bị ngăn chặn dễ dàng như thế vẫn khiến trong lòng hắn trầm xuống.

"Xem ra quả thật tôi đã đánh giá thấp con heo này." Uất Kim Hương thở dài, mái tóc tung bay trong gió, trong con ngươi đen nhánh của cô tuôn ra hào quang màu tím lờ mờ, nói: "Lăng Vũ, tôi chuẩn bị thi triển một chiêu bí thuật, anh khóa nó lại!"

Lăng Vũ nhìn cô thật sâu, hắn vẫn luôn có chút kiêng kị với người phụ nữ này nên nói ngay: " Cô nhanh một chút."

" Cho tôi 30 giây." Trên gương mặt xinh đẹp Uất Kim Hương lộ ra một nụ cười tự tin: " Chỉ là một con gia súc hèn mọn lại có thể ép tôi dùng ra một chiêu nàyc nó thật sự đáng chết! "

Gió, bỗng nhiên tĩnh lặng.

Hoàng Kim Trư đang chuẩn bị truy kích Ba Minh trên cao ốc chợt nghe được lời của Uất Kim Hương, với thính giác của nó thì cho dù không cố gắng hết sức nghe ngóng cũng có thể nghe được rõ ràng.

Cô ta vừa nói...

Gia súc?

Nhân loại hèn mọn này nói ta là gia súc?

Đối với nó, cho dù là Uất Kim Hương, Ba Minh hay Lăng Vũ cũng chỉ là món đồ chơi trong mắt nó, khó kiếm được một vài nhân loại hơi mạnh mẽ nên nó không muốn đùa vài cái đã chết, vì thế nó định chậm rãi chơi đùa.

Thế nhưng mà...

Món đồ chơi lạ dám nhục mạ nó?

Hơn nữa nhục mạ về cái mà nó căm hận nhất!

Sau khi ra đời là nó đã có suy nghĩ, thấy được một vài hình ảnh trong trí nhớ trước kia đều được tư duy chỉnh lý lại, nó biết rõ xã hội loài người là một hệ thống như thế nào, rất rõ ràng nó ở trong mắt nhân loại là loại giống loài gì!

Chẳng qua là một loài được nuôi dưỡng mập rồi làm thịt!

Đê tiện, dơ bẩn, hèn mọn!

Mà ngay cả những đứa bé chưa trưởng thành vẫn hay cười nhạo bạn bè khác là: thằng này đần như heo!

Gia súc ư?

Nó bỏ qua Ba Minh trên cao ốc, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt vốn trong suốt đen trắng rõ ràng giờ phút này tuôn ra tia sáng đỏ thẫm lờ mờ tràn ngập lệ khí tàn bạo và thú tính, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Uất Kim Hương.

Một luồng phẫn nộ không cách nào ngăn chặn từ trong trái tim nó tuôn ra!

Mây đen trên bầu trời chẳng biết lúc nào bắt đầu cuồn cuộn lập loè vô số lôi điện, vùng trời cả tòa thành thị phảng phất hóa thành tận thế, tựa hồ có cái gì đó muốn buông xuống từ trong mây đen xoay tròn!

Khí lưu cuồng bạo, gió hỗn loạn cuốn ngược quấn quanh cơ thể Hoàng Kim Trư.

Dưới ánh mắt ngơ ngác của đám người Uất Kim Hương, thân thể Hoàng Kim Trư dần dần lớn lên, biến lớn.

Nguyên bản hàm răng ngắn nhỏ trắng tinh nhanh chóng phát triển dài ra như là răng dã thú hung bạo! Bộ lông mềm mại trên người nó dần dần trở nên thô ráp cứng rắn giống như kim thép dựng thẳng lên! Bốn móng chân heo trắng noãn giống như vỏ sò cũng trở thành móng tay bén nhọn màu đen!

"Ngao!"

Hung tính trong mắt tam nhãn Hổ biến mất, nó cảm giác trên lưng mình giống như đang cõng một hồng hoang cự thú, thân thể không kiềm chế được run lẩy bẩy, hơn nữa thứ kia ở trên lưng nó đang dùng tốc độ kinh người biến lớn, đồng thời sức nặng cũng đang bạo tăng.

Ầm ầm!

Một tia sét trên bầu trời bổ xuống, toàn bộ thế giới được chiếu rọi sáng ngời.

Hai cây răng nanh bén nhọn phóng lên trời, vô tận huyết khí cuồn cuộn phun ra, một siêu cấp cự thú to lớn khó có thể tưởng tượng ầm ầm hàng lâm trên con đường này, thân thể cực lớn của tam nhãn Hổ ở trước mặt vật thể to lớn như thế, bị móng chân lượn lờ vô tận sát khí của nó giẫm đạp tựa như một con côn trùng!