Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 23: Lần theo yêu thú




Thượng cổ có hung thú, giống như hổ trâu, lông nhím, giọng như chó, ăn thịt người, nhất là ăn người lương thiện, tên là Cùng Kì.

Nhóm người Lãnh Vô Sương một đường đuổi theo hung thú, men theo hơi thở của nó từ Khuê Sơn trấn đi tới Trung Khúc trấn.

Lúc này đang là buổi trưa, khí trời rất tốt.

Trấn này khác với Khuê Sơn trấn nghèo khổ, là một trấn lớn vô cùng giàu có, người đến người đi khắp nơi thét to buôn bán, con đường trống trải, cửa hàng đầy hai bên, bày chút đồ chơi cùng đồ ăn ven đường, người đi đường tới lui chen chúc, nhìn trái nhìn phải, thật là náo nhiệt thú vị.

Nhưng thầy trò Lãnh Vô Sương không có tâm tình hưởng thụ náo nhiệt này, đẩy đoàn người đang đi ra, men theo mùi thúi của máu tươi không thể ngửi nổi trên người hung thú mà đuổi theo.

Mùi máu tươi này người phàm không thể ngửi thấy, chỉ có một ít người có tu luyện mới có thể nghe được, đạo hạnh càng lớn, mùi ngửi thấy càng nồng, giờ phút này thanh kiếm đang tỏa ra hàn ý bị Lãnh Vô Sương nắm chặt, xương ngón tay đều lởm chởm xuất hiện, gân xanh trên mu bàn tay cũng nhìn thấy rõ.

Lông mày nhếch cao, môi mỏng mím lại, khuôn mặt lạnh tanh.

Tứ đại hung thú thượng cổ đều không thích người lương thiện, tính cách hung ác tàn nhẫn, chuyên giết người thiện lương, trong đó có Cùng Kì là cao nhất, ghét việc thiện, thích ăn người lương thiện, kết giao với người gian trá ác độc.

Mà năm đó Linh Vân phái nổi tiếng là cứu dân tế thế nhất đại lục, môn phái tu tiên chính trực, sư phụ sư huynh đều làm việc tốt giúp người, tính cách đều tốt, hồi đó trong một chốc toàn bộ bỏ mạng, đều chết dưới miệng của hung thú, Linh Vân điện bây giờ còn chôn môi đánh năm đó sư phụ cùng sư huynh ra sức chém xuống của hung thú.

Máu dầm dề, hôi tanh khó ngửi.

Bạch Sơ cùng Huyền Thiên đi theo hai bên, trong lòng là sầu lo không thể diễn tả thành lời.

Huyền Thiên từng giao đấu với hung thú kia, trong lòng bất an cùng hoảng sợ chiếm đầy trong ngực.

Khi đó hắn bị thôn dân trong Khuê Sơn trấn mang tới nơi ở của hung thú kia, lại thấy dưới mồm hung thú kia là một đạo sĩ nửa sống nửa chết, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy quần áo dính đầy máu tươi, hung thú kia còn trầm giọng hí lên, đột nhiên mở cái mồm lớn như chậu máu, lộ ra bên trong hàm răng nhọn sắc bén cùng thịt nát vật bẩn đầy miệng, nó gào một tiếng rung cả trời, vùi đầu cắn rớt mũi đạo sĩ kia, lột xuống da mặt dính đầy máu thịt.

Hắn mới chạy tới nhìn thấy một màn máu tanh tàn nhẫn như vậy, trong lòng dấy lên lửa giận, cũng không suy nghĩ nhiều, rút trường kiếm bừng bừng xông lên, đâm thẳng tới lưng hung thú kia.

Hung thú kia không phòng bị bị Huyền Thiên đâm trúng, lúc này ngẩng đầu phẫn nộ gầm rú, mắt như chuông đồng, trong mắt ửng đỏ, cái mũi của đạo sĩ chưa kịp nuốt vào bị rơi xuống bên cạnh.

Lúc đó hung thú kia đã cùng một nhóm đạo sĩ đã đấu qua một lần, mặc dù không đến nổi thương nặng, nhưng quả thật tiêu hao không ít tinh lực, Huyền Thiên một kiếm này đâm vào phần da thịt vừa thô vừa cứng của hung thú, khiến nó đau nhói, kẽ mắt như muốn rách ra, Huyền Thiên tạo kết ấn, lòng bàn tay nổi lên kim quang, bắn thẳng vào mặt mũi hung thú kia, đánh cho nó lảo đảo lui về sau mấy bước.

Nghĩ hung thú này chỉ là ngưu yêu bình thường, lại nhìn đạo sĩ trên đất nếu không cứu có thể sẽ hồn phi phách tán, Huyền Thiên chưa thừa thắng xông lên mà cởi túi đựng đồ bên hông xuống, lúc lấy thuốc trị thương cho đạo sĩ kia dùng, mắt tối sầm lại, còn chưa phản ứng lại, bên hông bị một lực lớn đột nhiên đụng vào khiến lục phủ ngũ tạng như muốn rời vị trí, lập tức, cả người hắn bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, kinh mạch gãy vỡ, máu tụ lại xông thẳng lên cổ họng, trước mắt biến thành màu đen.

Cũng may hung thú kia gần như cũng tiêu gần hết tinh lực, không muốn dây dưa nhiều, miệng nuốt lấy đạo trưởng đang đầy rẫy vết thương nằm trên mặt đất, hướng về Huyền Thiên gầm nhẹ cảnh cáo, quay người chạy tới Khuê Sơn.

Bây giờ suy nghĩ thêm, nếu hung thú kia không chịu tha mà muốn ăn hắn, vậy hắn cũng không thể gặp sư phụ, cũng không thể đem câu nói kia nói cho sư phụ nghe.

Nếu là như vậy, hắn thật sự không thể nhắm mắt.

Lãnh Vô Sương đuổi tới bên ngoài tường sau của một phủ đệ xa hoa liền dừng chân, hắn koong thấy bóng dáng hung thú kia, nhưng mùi nồng nặc vẫn quanh quẩn trong chóp mũi, hắn giật giật cánh mũi, cảm giác mùi này từ trong nhà này truyền tới, chỉ có điều bên trong chưa truyền ra tiếng kinh ngạc thốt lên hoặc tiếng kêu khóc, lại lấy một luồng linh lực tiến vào, cẩn thận dò xét một hồi, biển ý thức chiếu ra hình ảnh cũng không có yêu vật kia.

Cổ họng giật giật, Huyền Thiên kéo cổ tay y, thấy y nhíu mày kinh ngạc quay đầu, vội ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Sư phụ đáng ứng ta, dù như thế nào, cũng không được một mình đi vào nơi nguy hiểm.”

Ánh sáng nhạt chớp tắt trong mắt Lãnh Vô Sương, y ngây người nhìn Huyền Thiên một hồi, bỗng nhiên nghiêng đầu, sườn mặt mang theo chút hàn ý, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn.

“Hung thú kia cũng không lợi hại gì, một mình sư phụ có thể giải quyết, ngươi chỉ cần tìm một chỗ an toàn cùng A Sơ đợi, chớ quấy rầy ta.”

Tay nắm cổ tay Lãnh Vô Sương siết nhẹ, giọng cũng lạnh đi: “Sư phụ nếu như suy nghĩ vì hai người chúng ta, cũng nên biết trong lòng chúng ta quan trọng nhất là ai, lo lắng nhất là ai. Ngươi khi đó kiếm ta về Linh Vân cũng nên rõ, ngày sau sẽ có người ỷ lại ngươi, nếu ngươi có chút tổn hại gì, ta sẽ canh cánh trong lòng, lo lắng sợ hãi.” Thấy Lãnh Vô Sương vẫn nghiêng đầu không nói, tay càng siết mạnh hơn, mắt gần như bị lửa giận thiêu đốt: “Nếu như sư phụ còn chưa rõ ràng, cần đồ nhi lặp lại lần nữa cho sư phụ nghe không?”

Cánh tay Lãnh Vô Sương bị hắn bóp đau, trong lòng cùng viền mắt cũng chua xót lại, như ngâm qua nước ấm, ướt át vô cùng.

Bạch Sơ bị lạnh nhạt đã lâu, hắn ở một bên nghe sư phụ cùng sư huynh nói chuyện, mơ hồ đoán ra chút chuyện gì đó, lập tức vô cùng lo lắng đi đến trước mặt Lãnh Vô Sương, giống như bị bỏ rơi: “Sư phụ không cần đi một mình, A Sơ cũng có thể đánh con yêu thú kia.” Lời còn chưa ra khỏi miệng, tự bản thân cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, nắm ngón tay bổ sung: “A Sơ có thể biến chó cắn nó, đem mũi của nó cắn xuống.”

Trong mắt lo lắng từng tí một, đôi mắt đen không nháy mắt nhìn chằm, chỉ lo y sẽ bỏ mình và sư huynh, một thân một mình đi đối đầu yêu thú đáng sợ kia.

Lãnh Vô Sương nhắm mắt, nhớ tới chuyện cũ từng xảy ra năm xưa.

Huyền Thiên so với bọn họ ở lâu năm, cũng là học trò đầu tiên y đem về Linh Vấn, thuở nhỏ nghe lời hiểu chuyện, bảo hắn học tâm pháp cùng pháp quyết cũng không lười biếng, lúc ngẩng lên nhìn y, đáy mắt như trẻ con quấn lấy người thân, chỉ là theo năm tháng trôi qua, gần như cũng từ từ thay đổi.

Bạch Sơ được y nhặt về lúc còn là con chó nhỏ, đứng còn không vững, lúc trước chủ nhân ghét bỏ hắn linh lực thấp kém, vừa sinh ra đã vứt bỏ hắn trong tuyết lạnh khắc nghiệt.

Hắn sợ lạnh, sau khi được Lãnh Vô Sương mang về trong một khoảng thời gian ngắn, trừ rút trong chăn bi bô kêu to, chờ Lãnh Vô Sương tới đút, ban ngày ngóng theo sát gót chân của y, mỗi ngày đều muốn kề cận mình.

Mãi đến khi Lãnh Vô Sương không để ý, lùi về sau đá phải hắn, bản thân cũng la rầy hắn vài câu, Bạch Sơ lúc này mới rũ tai cùng đuôi xuống quay về ổ.

Từng chuyện cũ mơ hồ gợi lên, làm tan đi cố chấp cùng mù mịt trong lòng Lãnh Vô Sương, y mở mắt nhìn thẳng vào hai người, giọng nói trở nên dịu dàng: “Ta đoán hung thú này trong thời gian ngắn sẽ không làm chuyện ác nữa, chúng ta trước đi khách điếm gần đây nghỉ ngơi bàn bạc kỹ càng.”

Vào đem, Lãnh Vô Sương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đem chuyện đầu đuôi ngọn nguồn nói rõ với bọn họ.

“Yêu thú kia là thưởng cổ hung thú Cùng Kì, 100 năm trước diệt sư phụ sư môn, nó bị sư môn ta chém xuống đôi cánh sau đó chạy trốn, tổn thương nguyên khí nặng nề, ta tìm nó hằng trăm năm, không nghĩ tới nó chạy tới Khuê Sơn trấn trốn tĩnh dưỡng.”

Y liếc nhìn sắc mặt Huyền Thiên, lại bổ sung: “Tuy nhiên bây giờ Cùng Kì cũng không như xưa nữa, nó thiếu đi đôi cánh liền thiếu đi nơi tụ lại linh lực, mặc dù khôi phục nguyên khí, cũng không lợi hại như 100 năm trước kia, nếu như vi sư cẩn thận một chút, cũng có thể thủ thắng.”

Huyền Thiên không ngốc, nghe Lãnh Vô Sương nói lời này, liền nhớ tới hành động trước đây của y, biết Lãnh Vô Sương quyết định phải cùng hung thú kia đồng quy vu tận, không cũng sẽ không kiên quyết không cho hắn cùng A Sơ đi cùng.

Hắn trên mặt không hiện ra, nhưng lửa giận trong lòng cùng sợ hãi như muốn trào ra ngoài.

Đã giữ của hơn nửa ngày trước phủ trạch kia cũng không thấy xuất hiện chuyện gì kỳ quái, Bạch Sơ đêm đến mệt mỏi đi ngủ trước, Huyền Thiên đóng chặt cửa không nói lời nào, cũng không quản Lãnh Vô Sương có phát độc không, trực tiếp lột sạch y đè xuống giường thao, mãi đến khi y không còn sức giãy dụa nữa, khóc đầy nước mắt xin tha, lửa giận kia cuối cùng mới tan đi, khôi phục lại bộ dạng dịu dàng hằng ngày, hôn lên trán Lãnh Vô Sương nói: “Ta nói rồi, sư phụ có chuyện không cần giấu trong lòng, nói ra ta mới biết được, đồ nhi trên giường cũng có thể ôn nhu một chút.”

Hắn nhìn Lãnh Vô Sương khóc hai mắt đỏ bừng, so với con thỏ trắng trốn trong bụi cỏ trên núi Linh Vân còn đáng yêu hơn, không nhịn được lại hôn lên,cảm nhận được lông mi ướt át kia lướt qua đôi môi, trong lòng ngứa hơn, sờ nơi mềm mại trước ngực xoa nắn, dưới hông lại tiếp tục di chuyển.

Lãnh Vô Sương giống như mất hồn, chỉ cảm thấy thân thể mâu thuẫn, rõ ràng toản thân trên dưới đều khoái cảm, lại khiến y sợ đến run rẩy, hai mắt không tiêu cự nhìn trần nhà, muốn kêu gào khóc nức nở.

“Ác quá… Đừng tới nữa, vi sư chịu không nổi…”

Huyền Thiên không hiểu ý, tai đưa lại gần hỏi: “Ác quá gì?”

Lãnh Vô Sương vặn người khóc lớn hơn: “Ngươi thao quá ác, quá ác… Bên trong ta muốn hư rồi.”

Huyền Thiên ngây người một chút, mặt nóng như lửa đốt, dưới hông lại trướng lớn hơn, càng thao dữ dội hơn,

Bên này Huyền Thiên hài lòng ăn nó, ma chủ mới sát vách tới lại đau khổ, nghe sát vách bên kia truyền tới tiếng rên tỉ cao vút, hắn nhìn chằm tường trắng toát, hận không thể đâm thành một lỗ thủng.