Trọng Nham

Chương 62: Bánh mousse




Tần Đông Nhạc ngủ không sâu, đó là thói quen đã dưỡng thành nhiều năm rồi, cứ đúng 5 giờ là tỉnh, rồi đứng dậy đi giày vào bắt đầu ra ngoài chạy bộ.

Phía sau suối nước nóng liền kề với một ngọn núi nhỏ, không cao, ở dưới chân núi có trồng rất nhiều loại cây, thời tiết đầu thu khắp núi đồi biến thành một dải màu vàng từ nhạt tới sẫm đan vào nhau, giống như một bảng màu pha, vừa chạy vừa cảm thấy hẳn là toàn bộ nhân viên trong công ty nên rời giường ra đây ngắm cảnh. Buổi sáng tươi đẹp thế này, lại bỏ qua vì say ngủ, quả thực lãng phí.

Khu nghỉ dưỡng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài nhân viên mặc đồng phục đang làm vệ sinh. Nhà ăn đã sáng đèn, cửa sổ phòng bếp được mở tung, từ xa đã có thể nhìn thấy mấy cái nồi đặt trên bếp đang bốc khói trắng nghi ngút.

Tần Đông Nhạc quay về phòng, thấy Trọng Nham vẫn đang rúc trong chăn gọi điện thoại, nghe được tiếng cửa phòng mở, mặt không đổi sắc hí mắt nhìn lại, bỗng dưng anh có cảm giác như ‘nhóc con này đang mộng du’.

Tần Đông Nhạc lấy quần áo đi tắm rửa, sau khi vào cửa nghe thấy Trọng Nham nói với cái điện thoại: “…ừ, điều tra cả những cái đó nữa… nói không chừng vê sau sẽ hữu dụng. Cái gì? A, anh nói cái kia…anh thử tìm trên mạng xem có không rồi gửi địa chỉ cho tôi, điều này chắc anh làm được đi… ha ha, tôi biết mà…”

Tần Đông Nhạc đóng kín cửa phòng tắm, trong lòng thoáng có chút bất đắc dĩ. Anh đại khái đoán được Trọng Nham dự định muốn làm gì. Nhóc con này sao tâm nhãn lại nhiều như thế chứ? Tối hôm qua mới nhắc em ấy phải cẩn thận đề phòng người khác chơi ám chiêu. Sáng nay em ấy đã bắt đầu sử dụng ám chiêu với người khác…

Hoặc có lẽ là do đã trải qua cuộc sống khổ sở trước đây, vô luận là gặp phải chuyện gì, Trọng Nham cũng chỉ có thể chịu đựng một mình, chịu đựng mãi cũng thành thói quen, dần dà học được phải cẩn thận phòng ngừa trước.

Tần Đông Nhạc bỗng có chút đau lòng. Anh nghĩ tới Tiểu An nhà mình, rõ ràng cùng tuổi với nhau, Tiểu An lại không có tâm tư phức tạp như em ấy, cũng không cần phải có tâm tư như vậy, bởi vì Tiểu An có bố mẹ, có anh trai bảo vệ, ngoài ra còn có rất nhiều chú bác ông bà yêu thương che chở giúp bung dù che nắng cho nó…

Tần Đông Nhạc rất nhanh tắm rửa xong, khi đi ra vẫn thấy Trọng Nham lười biếng rúc trong chăn không chịu dậy, di động thì ném sang một bên, hai mắt mơ hồ nhìn ra khu đất trống bên ngoài cửa sổ.

Tần Đông Nhạc ngồi xuống bên giường, vươn tay gạt gạt lọn tóc vươn trên trán cậu: “Không dậy nổi? chưa tỉnh?”

Trọng Nham rầm rì một tiếng giống như chưa tỉnh ngủ, biểu tình và ánh mắt có chút dại ra: “ngủ không được, nhưng không muốn dậy, ưm… đau đầu quá.”

Tần Đông Nhạc đỡ đầu cậu đặt lên đùi mình, cẩn thận mát xa cho cậu. Trọng Nham hừ hừ hai tiếng thỏa mãn: “A…a… nhẹ chút, nhẹ chút…”

Tần Đông Nhạc thật sâu hít một hơi, không thể nhịn được nữa, vỗ lên đầu Trọng Nham một cái: “Đừng rên rỉ nữa! rời giường!”

Trọng Nham bất mãn: “Đang nghỉ phép mà, đại ca. đến ngủ nướng cũng không được thì còn gì là nghỉ phép?!”

“Không ăn mỹ thực còn gì là đi nghỉ phép?!” Tần Đông Nhạc nghiêm túc phản bác cậu nhóc: “Nơi này điểm tâm sáng ăn rất ngon, bọn họ lấy sữa mới nhất từ trang trại ngay bên cạnh, còn có bánh bao nhân trứng sữa và điểm tâm ngọt cũng rất có tiếng, đầu bếp nơi này còn từng tham gia chương trình món ngon mỗi ngày đấy.”

Trọng Nham chớp chớp mắt: “Thật hả?”

Tần Đông Nhạc bình tĩnh gật đầu: “Nếu em không muốn dậy, anh sẽ đi một mình. Nghe nói bánh bao nhân trứng sữa mỗi sáng của bọn họ số lượng có hạn.”

Trọng Nham tung chăn bật dậy: “Liều mạng!”

Thân thể dưới tấm chăn vẫn chưa hòan toàn nảy nở, bả vai có chút đơn bạc, đường cong phần eo ngây ngô mềm mại, giống như gốm sứ chưa được nung, vẫn còn hình dạng nguyên thủy khi mới được đắp nặn, tinh xảo lại yếu ớt đánh sâu vào thị giác người nhìn.

Tần Đông Nhạc cảm thấy bên tai hơi nóng lên, không tự giác dời tầm mắt.

Trọng Nham luống cuống tay chân mặc quần áo, vọt vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó mặt tươi như hoa chạy ra: “Đi thôi, đi thôi, đi ăn bánh bao sữa!”

Tần Đông Nhạc vươn tay quẹt bọt kem đánh răng còn dính bên mép Trọng Nham, biểu tình ghét bỏ: “Trọng Tiểu Nham, em rốt cuộc như thế nào lớn lên vậy? như thế này mà ở trong quân đội, tân binh lôi thôi như em anh có thể một cước đá em về làm lại từ đầu.”

Trọng Nham tối hôm qua đánh nhau một trận, lại mang theo men rượu ngủ một giấc thoải mái, sáng sớm còn nói chuyện điện thoại với Hải Thanh Thiên để chuẩn bị đào hố chôn người, tâm tình vui sướng vô cùng, không thèm so đo với vẻ ghét bỏ của anh, cười hì hì sán lại vỗ vai anh: “Anh xoi mói như bà già vậy, về sau tìm bạn gái thế nào được, phải biết khoan dung với người khác, khoan dung ấy! nghiêm khắc kiềm chế bản thân, lấy khoan dung để xử sự, biết không.”

Tần Đông Nhạc rũ mi mắt xuống, thản nhiên nhìn cậu một cái: “Anh thấy em đâu có khoan dung với người ta.”

“Quan tâm anh thôi.” Trọng Nham câu cổ anh đi ra ngoài: “Mà tôi nói cũng đâu có sai, anh tốt như vậy, nếu bị hủy bởi cái tính xoi mói thì rất đáng tiếc có phải không? Anh nghĩ mà xem, người ta là đại tiểu thư liễu yếu đào tơ, ai sẽ thích bị anh xoi mói chê bai như vậy chứ.” Nói xong, còn thanh thanh cổ họng giả giọng mấy mụ đàn bà chanh chua như trên phim truyền hình: “Đi dạo phố không được mặc váy ngắn như vậy…ối giời, son môi kiểu gì mà lại tô đỏ choe đỏ choét như thế kia…cô có cần phải đi giày cao gót như vậy không… ây gu, cô dẫm phải chân cậu đây rồi, rốt cuộc cô có biết khiêu vũ không…”

Tần Đông Nhạc nhịn không được, quặp cổ cậu kéo vào lòng mình, dùng sức vò vò đầu cậu.

Trọng Nham bật cười ha ha…

Tần Đông Nhạc chưa từng thấy cậu nhóc cười tươi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đang tỏa sáng. Tần Đông Nhạc sửng sốt một chút cũng cười theo: “Chuyện Trương Hàng em không cần lo lắng, anh sẽ tìm người theo dõi gã.”

Trọng Nham ánh mắt lóe một chút: “A? anh nói gì cơ…”

“Em biết anh muốn nói gì, em quen một hacker.” Tần Đông Nhạc nắm cằm Trọng Nham ép cậu nhìn thẳng mình, biểu tình nghiêm túc: “Anh nói thật. chuyện này giao lại cho anh.”

Trọng Nham không biết phải phản ứng thế nào, ngốc hồ hồ nhìn anh trong chốc lát.

Ngón cái Tần Đông Nhạc khẽ vuốt ve cằm Trọng Nham, cậu lớn lên thực xinh đẹp, rõ ràng bộ dáng có chút mảnh khảnh, cố tình cằm nhìn qua lại ẩn dấu cảm giác có thịt. Tần Đông Nhạc cảm thấy nếu mình một hơi cắn xuống vừa lúc có thể ngậm toàn bộ cằm cậu nhóc vào trong miệng…

“Tần ca?” Trọng Nham bị anh nắm cằm có chút khó chịu, cậu không biết Tần Đông Nhạc vì sao lại thất thần, gọi một tiếng cũng không thấy phản ứng gì, đành phải cẩn thận rụt người lui lại phía sau: “Có thể đừng coi tôi như phạm nhân mà tra xét được không?”

Tần Đông Nhạc ý tứ hàm xúc không rõ mà thu tay, hai đầu ngón tay bất giác mà nhẹ nhàng chà xát vào nhau: “Cho dù thế nào, em cũng phải nhớ kỹ, chuyện này em đừng quan tâm nữa.”

Trọng Nham khô khan cười cười, tâm nói lão tử đã nói chuyện xong với Hải Thanh Thiên rồi, chuyện gì cũng phải lo trước tránh tai họa mới được, bằng không sẽ không thể yên tâm nổi.

Tần Đông Nhạc nhìn vẻ mặt Trọng Nham cũng đoán được cậu nhóc đang suy nghĩ cái gì, trong lòng hiểu rõ muốn có được lòng tin của cậu nhóc này cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa Trọng Nham lại có tính đa nghi. Trong lòng anh có một chút… không tư vị. nhưng mà loại chuyện này có sốt ruột cũng vô dụng, từ từ đến đi.

Tần Đông Nhạc khoác tay lên vai Trọng Nham, đi được hai bước lại bỏ xuống. Trọng Nham kỳ quái nhìn anh một cái, lực chú ý lại bị bánh bao nhân trứng sữa ở nhà ăn hấp dẫn.

Tần Đông Nhạc ở sau lưng cậu, khẽ đấm một quyền lên cột trụ trước cửa nhà ăn.

Sau một đêm mất ngủ, hiện giờ mỗi khi đối mặt với Trọng Nham, toàn bộ cảm giác của anh đều thay đổi. Vẫn luôn muốn kề cận em ấy, muốn ôm chặt em ấy ở trong vòng tay, nhưng cảm giác này khác hoàn toàn với việc tùy thời xoa đầu em ấy trước đây. Liệu có phải câu nói nghi ngờ ‘chỉ coi em ấy là em trai’ đã cho anh một loại tâm lý ám chỉ quỷ dị không?

Tần Đông Nhạc cách giá đựng thực phẩm dành cho tiệc buffet lén nhìn Trọng Nham, cậu đang cúi đầu gắp bánh bao trứng sữa vào đĩa của mình, đôi khi còn vô thức liếm liếm môi.

Tần Đông Nhạc không khỏi mỉm cười. lập tức lại cảm thấy cực buồn rầu, mình hình như đã thật sự thay đổi rồi.

Trọng Nham ăn uống no đủ, chạy về biệt thực rầm rầm gõ cửa các phòng, khua tất cả mọi người dậy, sau đó phân công nhau hành động, nhóm đi thuê dụng cụ nướng thịt, nhóm tới nhà ăn lấy thịt nướng và nguyên liệu nấu ăn, nhóm chuẩn bị đồ đi câu, một giờ sau tất cả cùng đi leo núi dã ngoại. Phía sau núi có ao cá, người đốt bếp, người nướng thịt, người câu cá, ầm ĩ tới tận trưa mới về. ở trong khu nghỉ dưỡng cũng không còn thấy đám người Trương Hàng, chắc là bọn họ đã đi rồi.

Trọng Nham mệt gần chết, sau khi tắm rửa xong liền vật xuống giường không muốn động đậy nữa, vừa đặt người cái đã ngủ thẳng tới tối, cơm chiều cũng là gọi người đưa lên phòng. Cơm nước xong nhìn quanh phòng một vòng, cảm thấy không đúng chỗ nào đó, sau mới phản ứng lại là không thấy Tần Đông Nhạc đâu, hình như từ sau khi ở trên núi xuống liền không thấy nữa, Trọng Nham lúc đầu còn cho rằng anh giúp mấy đồng nghiệp trong công ty đi trả dụng cụ nướng thịt, nhưng lúc này cũng đã qua giờ cơm chiều, cho dù đi hết khu nghỉ dưỡng cũng phải quay về rồi chứ.

Trọng Nham lấy di động ra gọi điện cho Tần Đông Nhạc, chuông reo hai hồi mới có người nghe, Trọng Nham lập tức nhẹ giọng thở ra: “Tần đại ca, anh đang ở đâu vậy?”

Vọng qua điện thoại còn có tiếng nhạc, tiếng ồn ào cười nói, Tần Đông Nhạc đáp: “Anh cùng Lâm Quyền đang ngồi trong quán bar trò chuyện một chút. Em dậy rồi sao? Đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Trọng Nham không biết khi cậu đang ngủ Tần Đông Nhạc có về phòng một lần, hỏi tiếp: “Khi nào thì anh về?”

“Sắp rồi.” Tần Đông Nhạc nói: “À, có muốn ăn khuya không?”

“Muốn.” Trọng Nham hưng phấn: “Mua cho tôi một cái bánh mousse…muốn vị chanh dây.”

Tần Đông Nhạc mỉm cười: “Được.”

Lâm Quyền ngồi ở đối diện anh, lắc lắc đầu: “Thấy chưa, anh như vậy còn do dự cái rắm gì nữa, còn không mau bò tới tam bái chín dập đầu*, liếm chân người ta luôn đi.” (*nghi thức cưới xin của Tung của ấy, nhất bái thiên địa…nói vậy là hiểu hen)

Tần Đông Nhạc thở dài.

Lâm Quyền tựa vào quầy bar cười cười nhìn anh: “Em nói đúng rồi đi, anh như thế là không được, còn tự huyễn hoặc nói chăm sóc như em trai. Shit, lừa mình dối người.”

Tần Đông Nhạc bất đắc dĩ: “Anh cho tới giờ vẫn cảm thấy mình là bị lời nói của các cậu bẻ cong. kỳ thật, lão tử vẫn thẳng đơ như cây cơ…”

Lâm Quyền trước sau như một khinh thường lời nói của Tần Đông Nhạc: “Đã sớm nói qua anh có từ trường hút nam nhân mà, anh nhìn Đào Dương mà xem… được rồi, được rồi, em không nhắc tới cậu ta nữa, đương nhiên lúc trước em vẫn rất coi trọng cậu ta, tuy rằng tâm nhãn nhiều nhưng bản chất lại không xấu, lại hiểu chuyện. Ai ngờ anh không thích lại chạy đi gặm cỏ non… ai nha, thật sự không ngờ anh cuối cùng vẫn đi con đường này.”

Tần Đông Nhạc đau đầu nhìn Lâm Quyền: “Tôi có đáng khinh như lời cậu nói vậy không?”

Lâm Quyền đè thấp giọng hỏi nhỏ: “Cậu nhóc ấy thật sự đã thành niên sao?”

“Trong giấy CMT thì đã thành niên.” Tần Đông Nhạc nhìn Lâm Quyền, thấy cậu ta vẫn đang trông mong chờ câu nói kế tiếp, bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu: “Sang năm mới liền thành niên.”

Lâm Quyền lộ ra thần sắc hoài nghi: “Không giống.”

Tần Đông Nhạc cũng hiểu không giống là ở chỗ nào. Trọng Nham mỗi khi lãnh mặt, sẽ cho người khác cảm giác rất thành thục, đặc biệt trong việc xử lý chuyện kinh doanh, thủ đoạn cực kỳ dày dạn kinh nghiệm. Hơn nữa, chưa tới một năm, chỉ chơi đầu tư tương lai mà tài khoản ngân hàng đã hơn 8 con số, điều này đã không thể dùng hai từ may mắn để giải thích được nữa rồi.

Lâm Quyền lại nhìn anh cười: “Chính bởi vì cậu nhóc đó nhìn không giống trẻ con nên mới động tâm đi?”

Tần Đông Nhạc làm bộ mình không nghe thấy, vì căn bản vấn đề này chính anh cũng không thể trả lời được. Vì sao động tâm, khi nào động tâm, mấy câu hỏi đó anh làm sao để trả lời đây?

Lâm Quyền không đùa cợt Tần Đông Nhạc nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn: “Anh tính làm gì chưa?”

Tần Đông Nhạc cảm thấy mình quả thật không thích hợp đi suy xét mấy thứ vô hình không tác dụng như thế, tư duy anh thiên về phương diện thao tác thực tế, suy nghĩ anh lập tức trở nên rõ ràng: “Anh định nói chuyện này với ba mẹ trước.”

Lâm Quyền dùng một loại ánh mắt ‘đầu anh bị kẹp cửa à’ nhìn Tần Đông Nhạc: “Tiểu lão bản anh còn chưa cưa được mà đã tính chạy về báo cáo với cha mẹ?! trình tự có phải đã nhầm lẫn một chút rồi không?” trong phim không phải đều là vợ chồng son tình cảm ổn định rồi mới tay trong tay đi thu phục gia trưởng hai bên đó sao?

“Chưa giải quyết mấy vấn đề này, anh chạy đi theo đuổi người ta, không phải rất khôi hài sao?” Tần Đông Nhạc cảm thấy suy nghĩ của Lâm Quyền mới là có vấn đề: “Chẳng phải anh theo đuổi em ấy là vì muốn ở cùng em ấy suốt đời sao?”

Lâm Quyền cảm thấy hình thức tư duy của ông anh mình thật sự không thể tưởng tượng nổi, trước kia thật sự anh chưa từng gặp người nào như vậy, “Ôi má ơi, vậy là anh định thu phục ba mẹ anh xong rồi đi phá gia trưởng nhà cậu ấy, sau đó mới bắt tay vào theo đuổi tiểu lão bản?” Lâm Quyền thấy anh nghiêm trang chững chạc gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hết sức buồn cười: “Vậy giả sử sau khi anh thu phục được gia trưởng hai bên rồi, tiểu lão bản lại nói: Tần đại ca, tôi chỉ coi anh như anh trai mình, thật đó, tôi đối với anh không hề có tình cảm ở phương diện kia, nhìn anh lão tử cương không nổi… thì anh làm thế nào?!”

Tần Đông Nhạc trầm mặc không nói. Anh còn chưa nghĩ xa như vậy, anh chỉ đơn thuần không muốn để Trọng Nham phải đối mặt với sự khó xử hay áp lực của gia trưởng về việc này.

Lâm Quyền gục xuống quầy bar cười như điên, cười tới cạn cả sức lực, lăn lộn thở dốc khó nhọc nói: “Đi theo anh lâu như vậy, giờ mới phát hiện lão đại anh rất có thiên phú diễn hài…tác động thật sự là quá lớn, anh để em tiêu hóa trong chốc lát đã… ha ha…”

Tần Đông Nhạc mặc kệ cậu ta, uống nốt cốc rượu của mình, rồi kêu nhân viên phục vụ gói cho mình một chiếc mousse vị chanh dây mang về, sau đó kẹp tiền dưới cốc rượu trên quầy bar rời đi.

“Cậu cứ ngồi đó mà cười đi.” Tần Đông Nhạc nói: “Tôi về trước.”

Lâm Quyền gục xuống quầy bar nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu, “Tảng đá kia bất thình lình dính vào yêu đương thật cmn dọa người…Ah, đội trưởng, anh cứ yên tâm lớn mật đi con đường đó, em vĩnh viễn ủng hộ anh!”

Tần Đông Nhạc không quay đầu lại vẫy vẫy tay, xách theo cái bánh ngọt ra khỏi quán bar.

Trong phòng, Trọng Nham đã ngủ say, ôm chặt chăn trong ngực, cuộn tròn người nằm giữa giường. chiếc áo ngủ rộng thùng thình bị vén lên lộ ra phân nửa cái lưng trơn bóng.

Tần Đông Nhạc đặt cái bánh lên tủ đầu giường, nhẹ chân bước qua giúp cậu kéo vạt áo ngủ xuống.

Trọng Nham trong lúc ngủ mơ bị quấy rầy, không kiên nhẫn lật người lại, ngửa mặt nằm đè lên đống chăn.

Tần Đông Nhạc ngồi xuống bên giường, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ mặt cậu. khuôn mặt say ngủ nhưng chân mày vẫn khẽ nhíu chặt như đang chìm vào kí ức không tốt nào đó, lông mi khẽ run rẩy như không cẩn thận sẽ òa khóc lên.

Tần Đông Nhạc cúi người lại gần, ở khóe miệng cậu nhẹ nhàng để lại một nụ hôn.

Hết