Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 22




“Ánh đèn le lói hắt xuống từ đỉnh đầu, khiến cho gương mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm……..”

capture-20150627-201917

Đây chính là ngày vui vẻ nhất của Triệu Đông Đông từ khi nhóc sinh ra đời đến nay.

Trong nhà lúc nào cũng chỉ có mỗi ba ba cùng Đông Đông, bé chưa bao giờ nhận được sự ấm áp và săn sóc từ những người khác. Nhưng vào lúc này, có tới mấy vị thúc thúc đến tặng quà sinh nhật cho bé, còn ôn nhu gọi bé là bảo bối, nha nha, bé không hề biết tổ chức sinh nhật lại vui đến như vậy đó!

Tiểu gia hỏa đang trốn ở trong phòng ôm quà của mình nhảy nhót lung tung, nhóc con đang muốn tìm một chổ để tàn trữ những bảo vật này. Mà ở bên ngoài, cả đám người đều đang hống bé ra thổi nến cắt bánh sinh nhật. Nhưng thằng nhóc con đã nghẹn ở bên trong hơn mười phút, một chút cũng chẳng chịu lay động.

Triệu Tịch có chút nổi nóng, vì ngày sinh nhật của nhóc mà cậu đã hao tổn biết bao tâm tư cùng sức lực, vậy mà nhóc con vừa được cho một chút lợi liền đã bán nước cầu vinh, quên mất người cha này ở đây?

Xem coi nhóc con còn làm được tới đâu!?

Triệu Tịch trầm mặt đẩy ghế ra, đi tới trước cửa gõ gõ.

Bên trong không có tiếng động. Triệu Tịch tiếp tục gõ, trên tay lại tăng thêm sức lực.

Phòng của nhóc con bình thường đều không có khóa cửa, nhưng chẳng biết thần kinh của Triệu Tịch đã kẹt ở chổ nào, cứ khăng khăng đòi thực hiện tiêu chí bình đẳng hóa giữa hai cha con, theo đó, hai người trước khi tiến vào phòng ngủ của đối phương nhất định phải gõ cửa xin phép trước, sau khi được chấp thuận thì mới được vào phòng.

Triệu Đông Đông lúc này đã gấp đến trán ướt đẫm mồ hôi, bất luận thế nào bé cũng phải tìm được một chổ để cất giấu những bảo bối này mới được. Nghe được tiếng gõ cửa càng ngày càng mất kiên nhẫn, trong bộ não nho nhỏ của Đông Đông liền lóe lên một sáng kiến, ngoại trừ gấu bự cao hơn mình này, những đồ vật khác đều có thể nhét vào trong ngăn tủ chứa đồ nha.

Triệu Đông Đông vác khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ hé mở, ở bên ngoài, Triệu Tịch đang khoanh tay mắt lạnh nhìn bé, âm thanh lãnh đạm, “Có cất quà thôi mà sao lại lâu như vậy? Bắt mọi người phải ngồi chờ con bên ngoài, Triệu Đông Đông, ba ba đã dạy con như thế sao?”

Triệu Đông Đông khẩn trương rướn cái cổ ngắn nhìn sang chiếc bàn ăn bên cạnh, bốn người trên bàn lập tức không hẹn mà cùng bắn ra biểu tình “cưng chiều yêu mến”. Nhóc con hơi hơi yên lòng, con ngươi chuyển động, nịnh nọt kéo kéo tay ba ba, giống như động vật nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, nhõng nhẽo, “Ba ba đừng nóng giận mà, Đông Đông rất vui vẻ, hi hi hi.”

Trái tim già cổi của Triệu Tịch bị quấy rồi đến loạn tung tùng phèo, giờ phút này, cậu chỉ ước mau mau kết thúc bữa tiệc sinh nhật, tiễn hết khách khứa rồi đi ngủ một giấc tới sáng. Cậu phất tay một cái, “Được rồi, mau đi thổi nến.”

Triệu Đông Đông chết sống cầm lấy tay của cậu, hai người dính chặt vào nhau đi tới bàn. Bạch Vũ Hàng nhìn thấy tình cảnh này, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu đến dị thường, mũi cũng có chút chua xót, chẳng biết có phải là do cảm mạo chưa lành hay không!?

“Ai yêu, mau đến đây. Hôm nay thọ tinh là lớn nhất, mau, bảo bối trước hết phải ước nguyện với bánh sinh nhật cái đã.”

Triệu Đông Đông bị ôm đứng ở trên ghế, mở to đôi mắt ngây thơ, hưng phấn hỏi: “Con muốn gì đều có thể ước sao? Con có thể ước thật nhiều thật nhiều điều không?”

Hứa Hạo Nhiên bật cười, sờ sờ đầu của bé, “Đương nhiên có thể rồi!” Dù cho không thể thực hiện, bọn họ cũng phải giúp bé con thực hiện cho bằng được.

Triệu Tịch đứng ở bên cạnh thản nhiên dõi theo nhóc, Triệu Đông Đông nhìn các thúc thúc vay quanh bốn phía, mỗi người đều đang nhìn bé híp mắt tươi cười.

Bé bắt chước theo nhân vật trên tivi, nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực, vang dội nói: “Chúc Bạch thúc thúc, Hứa thúc thúc, a… thúc thúc cao cao, Lục ca ca, sống lâu trăm tuổi, trăm năm hảo hợp, thật hạnh phúc, thật vui vẻ… Mỗi ngày đều có thể có cá cá ăn!”

Bé lung ta lung tung nói ra những lời học được trong tivi, nhưng lại vô tình đâm trúng vào tâm tư của những người lớn xung quanh. Mọi người càng thêm vui mừng, bé con tuy nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.

Triệu Đông Đông hạ hạ mi mắt, hít mũi một cái, âm thanh hơi hơi nhỏ xuống, “Mong cho Đông Đông và ba ba có thể có thật nhiều thật là nhiều tiền. Ba ba sẽ không phải đi làm muộn nữa, mỗi ngày đều có thể dỗ Đông Đông ngủ, kể chuyện xưa cho Đông Đông…”

Bé đang nhắm mắt nói ra lời ước nguyện, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bé con có chút hơi sợ sệt, nhưng thấy không có ai ngăn cản, bé con liền can đảm đem những tâm tư dấu kính trong lòng như chẻ tre phun ra ngoài.

“A, còn có nữa, hi vọng mỗi năm Đông Đông đều được tổ chức sinh nhật, nhận được thật nhiều thật nhiều quà tặng.”

“Đông Đông còn muốn có mẹ, mẹ phải đẹp giống như mẹ của Khương Hiểu Huy vậy! Ba và mẹ sẽ cùng Đông Đông đi khu vui chơi..”

“Ân ân, Đông Đông chán ghét bệnh viên, hi vọng thần linh bá bá có thể chửa khỏi bệnh trên người con, đứng bắt con đi bệnh viện nữa nha!”

“Còn có còn có…”

“Đông Đông, ” Triệu Tịch lên tiếng đánh gãy lời bé, nhàn nhạt nói: “Nguyện vọng nói ra sẽ mất linh. Mau ước nguyện lại, không được nói ra.”

Triệu Đông Đông trợn mắt không tin trừng cậu, Triệu Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, bưng cốc lên uống nước.

Hứa Hạo Nhiên có chút lúng túng, mọi người qua một hồi mới lấy lại tinh thần. Lục Thanh Hoa phất phất tay, “Thôi thôi, cục cưng mau ước đi, đợi lát nữa nến chảy hết ra là khỏi có ước được nữa à.”

Bé con cảm thấy rất oan ức, giận dử nhắm mắt lại một lần nữa ước nguyện, dù không nói ra, nhưng mọi người cũng ngầm hiểu ý chờ đợi bé.

Đến khi ước xong tất cả nguyện vọng, rốt cục cũng đến tiết mục Đông Đông thổi nến thổi nến, nhưng vị lượng hơi không đủ nên nhóc phải thổi tới mấy lần mới dập tắt được hết ngọn lửa. Kế đến, mỗi người đều tự cắt cho mình một miếng bánh kem, xem như là khai vị, rồi mới bắt đầu thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Triệu Tịch.

Nói thật, Triệu Tịch khi nấu cơm hay chế biến món ăn đều dựa vào khẩu vị của Triệu Đông Đông mà làm, trên bàn bây giờ cũng chỉ có mấy món cơm nhà bình dân, dù không quá đặc biệt mỹ vị, nhưng mùi vị cũng không tệ chút nào.

Lục Thanh Hoa bưng cốc đùa Triệu Đông Đông, “Bảo bối hôm nay có hài lòng không?”

Triệu Đông Đông đầy miệng dính kem, âm thanh vang dội: “Hài lòng!”

Lục Thanh Hoa nói lấm bầm gì đó, rồi dùng giọng điệu như người từng trải, chỉ bảo: “Nhóc con phải biết tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ này đi nhá. Ai, thanh xuân của anh, một đi không trở về rồi… Chẹp!! Già rồi, già rồi!”

Phương Tần dở khóc dở cười, gõ lên trán y một cái, Lục Thanh Hoa lập tức bật người như keo dính dán chặt lên người hắn.

Trong phòng hiện tại toàn là couple gay, một cặp đã yêu đương được gần mười năm, còn một cặp khác…Triệu Tịch nhìn nhìn ông chủ của mình, xem ra cũng không quá 10 năm đi □. (chổ nài ko bik là í zì..)

Mà Triệu Đông Đông nào có chút để ý đến chuyện mấy người lớn đang liếc mắt đưa tình, bé đã bị đồ ăn ngon trước mắt hống đến vui vẻ, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt dính đầy kem của mình đưa một khối bánh gatô cho ba bé, “Ba ba ăn!”

Triệu Tịch mặt không chút biến đổi đẩy trở lại, “Ba ba không đói bụng, con ăn đi.” Chậc chậc, bẩn quá rồi!

Triệu Đông Đông không chút bận tâm, cười híp mắt liếm liếm ngón tay.

Sau khi bữa cơm kết thúc, một đám ông lớn lấy kinh nghiệm sương máu trong thời cắp sách đến trường của mình, bắt đầu sôi nổi thảo luận về vấn đề giáo dục cho Triệu Đông Đông, cuối cùng cả bọn căn cứ vào quan điểm bất đồng của hai tên cầm đầu Hứa Hạo Nhiên và Lục Thanh Hoa để mà tranh luận.

Triệu Tịch nhức đầu không thôi, đại học? Nói không chừng lúc đó cậu và con trai đã không còn ở chổ này. Hoàn toàn là phí lời.

Cậu lập tức mất hết kiên nhẫn, phất tay đuổi người, “A, chín giờ rồi sao. Đã đến giờ bé phải đi ngủ, Đông Đông con không phải rất mệt rồi sao?”

Triệu Đông Đông thật có chút buồn ngủ, nhưng mà bé vẫn muốn tiếp tục cùng hội thúc thúc trước mặt ồn ào vui đùa. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy sắc mặt của ba ba, bé lập tức nhạy bén phát hiện ra có chút không ổn, vì vậy bé bèn phụ họa theo đánh một cái ngáp dài, xoa xoa con mắt, giang hai tay ra, “Ba ba, con buồn ngủ quá.”

Triệu Tịch hài lòng cười, hai tay dùng chút lực đem bé con bế lên, vừa đi về phòng ngủ vừa nói: “Không tiễn nha, người ra cuối cùng xin đóng cửa dùm!”

Trong bốn kẻ bị bỏ lại, không thể nghi ngờ Phương Tần chính là người kinh ngạc nhất. Trước giờ bản thân hắn luôn cho rằng, Triệu Tịch là một người không lạnh không nóng, vẻ mặt hiền lành ấy nhìn thế nào cũng là kiểu dễ bị bắt nạt, thậm chí lúc bình thường, ngay cả đầu cậu cũng không dám nhấc, vậy mà giờ lại công khai đuổi khách không chút do dự?

Nấc~, Phương Tần kinh ngạc ngó sang người bên cạnh, Lục Thanh Hoa buông lỏng hai tay, phun ra một miệng đầy mùi rượu, “Bà xã~ hôm nay anh đến nhà em ngủ được không nà?”

Phương Tần thúc cùi chỏ một cái đem y đẩy ngã, sau đó bình tĩnh đứng lên, giả vờ phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên cổ áo, rồi bình tĩnh nói: “Vợ chồng Tiểu Bạch, tôi phải đi trước đây. Lục tiểu thiếu gia nhờ hai người đưa về à~ “

Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đem cái bóng đèn lớn Lục Thanh Hoa này đuổi về Tần gia.

Lục Thanh Hoa vì tuổi còn nhỏ nên đã bị người nhà cấm đi chơi đêm, thật vất vả mới bắt được cái cớ đi sinh nhật bé cưng để chuồn ra ngoài, thỏa sức uống rượu vui đùa một phen, cũng không biết có phải là vì nguyên nhân này không, Phương Tần mới đem y vứt cho bọn họ.

Hứa Hạo Nhiên càng nghĩ càng phiền muộn, còn sớm như vậy, khí trời đêm nay lại tốt như thế, hoàn toàn phù hợp cho một buổi tối LOVE đầy lãng mạn của bọn họ!

Bạch Vũ Hàng ngồi ở bên cạnh, cũng nâng cằm một mặt bất đắc dĩ.

Khi còn ở nhà Triệu Tịch, Lục Thanh Hoa còn có chút tỉnh táo, nhưng lúc đi xe y đã ngủ hơn được mười phút, giờ đến nhà cả người đều mềm nhũn như bún.

Hứa Hạo Nhiên không nỡ để cho bà xã nhà hắn mệt nhọc, tự mình gánh vác trách nhiệm vừa cõng người vừa gõ cửa.

Đến mở cửa là Tần Mục Dương. Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc một chút, “Ể? Cậu sao lại ở nhà giờ này?”

Tần Mục Dương chống tay vịnh cửa, lông mày nhíu chặt, “Hai người dắt nó đi uống rượu?”

Hứa Hạo Nhiên vội vàng ném cục nợ trong tay cho người hầu kế bên, hai tay giơ lên cao, thể hiện sự vô tội của bản thân, “Làm gì có, tôi vẫn luôn yêu quý những bông hoa tương lai của tổ quốc mà.”

Tần Mục Dương tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, trong mắt là sự khinh bị không chút che giấu.

Hứa Hạo Nhiên phẫn nộ, “Tôi thao. Đứa cháu nhỏ này của cậu ở bên ngoài tán tỉnh nam nhân thì mắc mớ gì tới tui, lão tử nhưng không tâm tình ỏng ẹo phá hoại đóa hoa nhỏ nhà cậu à! Hừ!”

Tần Mục Dương sắc mặt trầm xuống, Hứa Hạo Nhiên che miệng định trốn sang một bên. Tần Mục Dương đã nhanh tay xách cổ áo của hắn, chẫm rãi lập lại: “Tán tỉnh nam nhân?”

Xong đời xong đời! Cuộc sống cuối đời của lão tử xem ra khó lòng yên ổn được rồi, tất cả điều là do con thỏ nhỏ chất bầm này liên lụy!

Hứa Hạo Nhiên cười lấy lòng đẩy tay bạn tốt ra, nắm nắm tóc, “Ân là, là tiểu Phương Phương đó.”

Tần Mục Dương sờ sờ cằm, Phương Tần? Thanh Hoa thích Phương Tần?

Hứa Hạo Nhiên thấy dáng vẻ của hắn không có gì là tức giận, liền thử dò xét hỏi: “Lão Tần cậu sẽ không tìm thằng nhỏ tính sổ phải không?”

Tần Mục Dương cười nhạo, âm thanh bình thản: “Tính sổ cái gì? Việc nó yêu thích Phương Tần, hay là đây là tình yêu đồng tính?”

Hứa Hạo Nhiên không nói.

Tần Mục Dương nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Không sao. Để xem mọi chuyện phát triển như thế nào, nếu như không lay chuyển được thì coi như xong, chuyện tình cảm cũng không thể ép buộc được.”

Hứa Hạo Nhiên há miệng một cái, định nói hắn không phải là nửa đường thì bị người nhà bẻ trở về sao, may mà ở thời khắc mấu chốt đã kịp thời phanh lại.

Tầm tình của Tần Mục Dương cũng đã có chút tốt lên, làm như vô tình hỏi hắn, “Hồi nãy nó lại đến quán bar của Phương Tần chơi đùa sao?” Một lần hai lần còn có thể, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy thì không thể bỏ mặc được rồi.

Hứa Hạo Nhiên phản xạ có điều kiện nói không phải.

Tần Mục Dương nghi ngờ nhìn hắn. Hứa Hạo Nhiên nuốt nước miếng, “Híc, á… Là đến nhà Tiểu Tịch ăn cơm, há há, hôm nay là sinh nhật của con em ấy.”

Nét cười trên mặt Tần Mục Dương lập tức biến mất sạch sẽ, không còn nhìn ra biểu tình hiện tại là gì

“Sinh nhật của Triệu Đông Đông?”

Hứa Hạo Nhiên sờ sờ đầu, “Ừ, đúng vậy. Ai, thật đáng thương, chắc cậu không biết là đứa bé kia cho đến bây giờ chưa từng được ăn mừng sinh nhật phải không. Ai, lúc biết điều này, tôi cùng Tiểu Bạch đau lòng muốn chết, chậc chậc!”

Đôi mắt của Tần Mục Dương hơi hơi hạ xuống, lông mi che dấu ý nghĩ trong đáy mắt, “Đã năm tuổi rồi mà vẫn chưa có lần nào được tổ chức sinh nhật sao?”

Hứa Hạo Nhiên khoanh tay, “Tôi cũng không biết à. Buổi chiều hôm đó, nhóc con trong điện thoại khóc đến uất nghẹn, tâm của tôi bình thường đều cứng như kim cương mà cũng đau lòng đến vỡ nát đấy. Cậu chưa từng thấy sẽ không biết, đứa bé đó thật khiến cho người khác yêu thích. Hay để ngày mai tôi cùng Tiểu Bạch cũng đi nhận nuôi một đứa, khà khà.”

Tần Mục Dương ngẩng đầu lên, nụ cười nhạt nhòa, “Cậu mà đi nhận con nuôi?” Kế tiếp, hắn lại lắc lắc đầu, đầy mặt tiếc hận, “Sợ là không có ai chịu đi cùng cậu đâu!?”

Hứa Hạo Nhiên tan vỡ, giả bộ trưng ra một vẻ mặt vô cùng ủy khuất, “Lão Tần ngươi sao có thể khinh thường tôi như vậy? Đáng ghét!!!!!!! Đi đây, bà xã còn đang chờ tôi ở ngoài! Hứ~”

Tần Mục Dương khinh bỉ nhìn hắn, Hứa Hạo Nhiên tức giận dựng thẳng ngón giữa, quay người bước nhanh ra khỏi cổng.

Tần Mục Dương ở phía sau vẫn còn đứng ở cửa, không đi vào nhà, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Ánh đèn le lói hắt xuống từ đỉnh đầu, khiến cho gương mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.

Bạch Vũ Hàng ngồi ở trong xe nhìn ra, không hiểu sao lại cảm thấy trên người y tràn ngập một bầu không khí đau thương.