Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 87




Bạch Vũ Hàng lạnh lùng đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng khó coi, tầm mắt từ trên mặt cậu chuyển đến chiếc bụng nhô cao, biểu tình không chút phát giác tăng thêm một tầng u ám.

“Không cho anh vào à?” Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt hỏi.

Triệu Tịch hốt hoảng muốn lấy cái gì che khuất bụng đi, bất đắc dĩ điều hòa nhiệt độ trong nhà đang ở mức thích hợp, cậu chỉ mặc thêm bên ngoài một chiếc áo len mỏng, bên cạnh chỉ có giá để giày, làm gì có thứ nào thích hợp để che che đậy đậy chứ?

“Đang tìm cái gì?” Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt hỏi.

Triệu Tịch kinh hoảng lùi về sau một bước, “Ca…”

Bạch Vũ Hàng đi vào, đổi sang dép lê, “Ừm. Muốn biết anh tại sao lại đến tìm em, sao lại biết địa chỉ nơi này à?”

Đầu óc Triệu Tịch đã loạn thành một đống, hoàn toàn không nghĩ tới cái khác, đành phải hoảng sợ lặp lại, “Ca, em…”

Bạch Vũ Hàng không để ý tới cậu, đi đến trước mấy bước, nhìn kỹ kết cấu bố trí cùng với đồ dùng sinh hoạt trong căn nhà, rồi quay đầu lại nở nụ cười, “Thoạt nhìn cũng rất được, chắc cũng không rẻ? Tần nhị thiếu đối với em ngược lại rất cam lòng dùng tiền à!”

Trên mặt y hiện tại tuy là mang theo tươi cười, nhưng âm thanh lại vô cùng băng lãnh, không chứa lấy một tia nhiệt độ.

“Ca…” Cổ họng Triệu Tịch như bị ứ nghẹn, không thể nói ra trọn câu.

Ánh mắt Bạch Vũ Hàng như có như không quét qua bụng của cậu, cuối cùng chỉ chỉ ghế sô pha, “Sợ đến như vậy? Ngồi xuống trước đã, đừng để nhị thiếu lại nghĩ anh bắt nạt em.”

Sắc mặt Triệu Tịch đã trắng bệch, tay nắm chặt quần, đứa nhỏ trong bụng còn đang nháo loạn, cậu cũng không dám vươn tay sờ lên, đành phải giữ tư thế cứng ngắc dịch đến trên ghế salông.

Bạch Vũ Hàng cũng theo sau ngồi xuống, lẳng lặng đánh giá cậu.

Hắn đã thức trắng cả một đêm qua, bắt đầu suy tư từ chuyện của Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương bảy năm trước, đến tận mấy tháng gần đây, rồi đến khi Đông Đông bị người Tần gia điều tra được thân phận. Lại suy nghĩ đến thái độ và hành động càng lúc càng quái dị của hai người, Bạch Vũ Hàng đã tự nói với mình không biết bao nhiêu lần, đừng nên hoài nghi Triệu Tịch, đừng nên để cho em ấy phải thất vọng.

Nhưng mà, tâm càng lúc càng rét lạnh, đầu cũng càng ngày càng đau nhức. Y cảm thấy mình tựa hồ vẫn luôn chẳng hay biết gì, cảm thấy người mình coi như em trai ruột thịt, lại vẫn luôn thờ ơ duy trì một khoảng cách mà y không cách nào với tới được.

Sáng sớm vừa rời giường, y liền xin nghĩ làm ở trường học, vội vàng chạy tới trường của Triệu Đông Đông, vốn là định từ miệng đứa nhỏ hỏi được chút gì. Bất đắc dĩ, nhóc con kia lại cứ khăng khăng nói không biết, thậm chí ngay cả địa chỉ nhà nhóc cũng nói không nhớ.

Cuối cùng y vẫn phải gọi điện cho Hứa Hạo Nhiên, thời điểm Bạch Vũ Hàng ngồi trên xe, chạy đến tiểu khu kia, y tự nhiên cảm thấy mình thật là buồn cười. Triệu Tịch là người thân duy nhất trên đời của y, kết quả y lại phải lén lút sau lưng, dùng thủ đoạn không quang minh chính đại như vậy để điều tra cậu.

Bạch Vũ Hàng cảm thấy tâm mình đã vô cùng nguội lạnh, đợi đến được nhà mới của Triệu Tịch, nhấn chuông cửa, rồi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi cùng vóc người quái dị của đối phương, tâm y liền triệt để nguội lạnh, không còn dù chỉ một chút độ ấm.

Bạch Vũ Hàng xưa nay chưa từng nghĩ tới Triệu Đông Đông sẽ có một thân phận khác, y cho là Triệu Tịch đã kết hôn, đã cùng với nữ nhân đó sinh ra Triệu Đông Đông. Hắn cũng cho là cuộc sống của Triệu Tịch rất bình thường, rất mỹ mãn.

Nhưng là…y nhìn thấy cái bụng cao cao kia của đối phương rõ ràng không giống với trạng thái béo phì bình thường chút nào, nơi đó hiện tại đã bị một chiếc áo khoác che lấp, nhưng y vẫn nhớ rõ thời điểm lúc vào cửa, phần bụng phía trên dường như còn nhúc nhích một chút?

Bạch Vũ Hàng mím môi không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Triệu Tịch.

Triệu Tịch bất an càng thêm đè chặt áo khoác trên bụng, kỳ thực dù mặc thêm một cái áo, mặt ngoài xem ra cũng không lộ rõ gì, nhưng dưới ánh mắt của đối phương cậu càng lúc càng sốt sắng, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng nhiều.

“Ca…” Triệu Tịch miễn cưỡng cười cười, kêu một tiếng, “Sao anh lại tới đây…”

Bạch Vũ Hàng lúc này mới đem ánh mắt chuyển tới gương cậu, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh tại sao không thể tới?”

Thân thể Triệu Tịch run một cái, Bạch Vũ Hàng liền bỏ thêm một câu: “Anh là huynh trưởng của em, cho dù em trai có không muốn nói chuyện dời sang nhà mới với anh mình, nhưng thân là huynh trưởng, anh vẫn phải chủ động nhìn qua một chút chứ.”

Lời của y bình thường vô hại, nhưng khóe miệng lại ngậm lấy nụ cười khẩy.

“Hay là nói em vẫn luôn có chuyện dấu giếm anh, chẳng lẽ em vẫn tưởng anh không hề nhận ra sao?” Bạch Vũ Hàng lộ ra trào phúng trong mắt, đúng là đang cực kỳ tức giận.

“Ca…” Triệu Tịch á khẩu không trả lời được, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cuống họng, “Em, em…”

“Lại định viện cớ?” Bạch Vũ Hàng ôm vai, “Những lời lấp liếm đó làm sao qua mặt được anh!?”

Triệu Tịch hơi chớp mắt, cảm thấy trong mắt có men chua, cúi đầu nói: “Xin lỗi, anh…em cũng không định giấu anh, nhưng mà…”

“Em như thế nào?” Thanh âm Bạch Vũ Hàng càng ngày càng băng lãnh.

Tay phải của Triệu Tịch vô thức vuốt ve bụng, “…Em có thai.”

Lời vừa ra khỏi miệng, thời gian chung quanh đều như đã ngừng lại, ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy được, cậu thậm chí có thể dự đoán được sự khiếp sợ và chán ghét trên mặt anh mình.

“Xin lỗi…em không phải cố ý, em chỉ là, chỉ là chưa nghĩ ra nên nói thế nào…Em không dám, không dám nói cho anh biết…” Sắc mặt Triệu Tịch đã tái nhợt cúi thấp đầu, cả người cũng đã phát lạnh, cậu dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt bức trở lại, “Xin lỗi, ca, xin lỗi…”

Không phải cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị đối phương biết được sự thật này, cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc nói ra. Chỉ là, chỉ là… cậu không hề nghĩ tới việc này lại khó qua, lại khiến cậu ân hận như vậy.

Triệu Tịch không dám ngẩng đầu, hận chính mình do dự thiếu quyết đoán, hận chính mình cứ kéo dài ý nghĩ tiêu cực đó hết ngày nay qua ngày khác. Mới có thể làm cho anh trai chán ghét như vậy.

Bạch Vũ Hàng vẫn luôn không lên tiếng, biểu tình cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ có chính y mới biết tim mình đập nhanh bao nhiêu, trong lòng kinh hãi lớn bao nhiêu, cùng với…thất vọng sâu sắc bấy nhiêu.

“Anh biết rồi!” Y đột nhiên mở miệng, âm thanh cũng không biến hóa, đứng lên bình thản nói, “Nếu mang thai, liền phải cẩn thận chăm sóc thân thể, anh đi trước.”

Nói xong y không hề liếc mắt nhìn người trên ghế sa lông một cái, đi tới huyền quan đổi giày xong liền kéo cánh cửa đi mất, lưu lại sự lúng túng cùng bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng.



Đến buổi tối, lúc Tần Mục Dương mang theo nhóc con về nhà, trong phòng chỉ toàn là một màu tối đen, chỉ có ti vi là đang được bật, tản ra ánh sáng yếu ớt.

Triệu Đông Đông kéo kéo tay áo của hắn, “Tần ba ba, con sợ…” Nhóc con sợ tối, đứng ở cửa không dám động.

“Ngoan, không sợ.” Tần Mục Dương vỗ vỗ mặt của nhóc, đi vào đem đèn toàn bộ đèn bật lên.

Trong phòng không có bất kỳ ai, nhà bếp cũng không vết tích được sử dụng qua, phòng vệ sinh, thư phòng…đều không có người.

Tần Mục Dương cau mày đi tới phòng ngủ của hai người, mở cửa. Quả nhiên thấy trên giường đã ụ lên một cục chăn bự.

“Ôi chao, còn đang ngủ à?” Tần Mục Dương buồn cười, đem đèn bàn bật lên, vừa đi tới bên giường, liền đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng, “Bảo bối nhi biết mấy giờ rồi không? Mặt trời đều xuống núi rồi, làm sao còn đang ngủ a!?”

Tần Mục Dương vỗ vỗ cái mông của Triệu Tịch, “Mau đứng lên, mắc công buổi tối lại ngủ không ngon nữa giờ.”

Dưới chăn không có chút đông tĩnh, Tần Mục Dương nghi hoặc, đem đèn bật sáng thêm một ít, thăm dò qua thân thể lại đến mặt của Triệu Tịch, lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt của đối phương cũng không tốt cho lắm.

“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch?” Tần Mục Dương có chút hoảng hốt. Hai tháng này Triệu Tịch bị hắn nuôi mập mạp không ít, khí sắc tái nhợt như vậy đã hiếm khi nào xuất hiện lại.

“Tiểu Tịch, tỉnh lại đi, có chỗ nào không thoải mái sao?” Vầng trán của Tần Mục Dương bốc lên mồ hôi lạnh, nói ra một tràng tiếng gọi.

Triệu Tịch nhíu mày nhăn mặt, đôi mắt qua hồi lâu mới mở ra được, “Ừm…”

Thấy cậu tỉnh rồi, Tần Mục Dương lúc này mới đem tim thà lại vào ngực, “Làm sao ngủ lâu như vậy? Không phải anh đã nói với em buổi chiều không nên ngủ quá nhiều sao, buổi tối không ngủ được thì làm sao bây giờ?”

Triệu Tịch an tĩnh nghe hắn lải nhải, qua một hồi lâu mới đưa tay ra, “Hừm, có chút mệt mỏi, không cẩn thận liền ngủ quên mất.”

Tần Mục Dương thuận thế đở cậu lên, bụng lớn dần, mỗi lần rời giường Triệu Tịch đều làm biếng tự dùng sức của bản thân, nên động tác đỡ ông bầu của Tần Mục Dương cũng đã được tập đến thành thục cực kỳ.

“Em đau đầu hả, có cảm thấy khó chịu trong bụng không?” Tần Mục Dương vừa xoa bóp lưng cho cậu vừa hỏi dò.

Triệu Tịch bán dựa vào vai hắn, nhắm hai mắt lắc lắc đầu.

Tần Mục Dương cười nhéo mũi vợ yêu một cái, “Chú heo lười biếng này, ngay cả nói chuyện cũng lười nữa à?”

Triệu Tịch mở mắt ra, đối diện với ánh mắt ấm áp của đối phương, ngực giống như đã được một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm, tâm tình xao động mấy giờ qua rốt cục cũng đã bình tĩnh lại.

“Đúng vậy à, không muốn nói.” Cậu nhàn nhạt đáp.

Tần Mục Dương cười khúc khích, một tay ôm eo, một tay nâng chân của cậu lên, trực tiếp ôm tới mép giường, “Được, tổ tông của anh, anh sẽ hầu hạ em.”

Hắn cằm quần áo mới đưa tới cho cậu, một bên giúp đỡ cậu mặc vào, một tay khác lại bận bịu sờ soạng trên bụng cậu, “Hừm, con trai hôm nay thật ngoan ngoãn.”

Triệu Tịch nhíu lại hàng lông mày cũng sờ sờ bụng, không nói gì.

Tuy đã ngủ được mấy tiếng, nhưng tinh thần cậu vẫn không được tốt lắm, lúc ngồi ở trên ghế sa lon cũng vô cùng uể oải, thân thể vừa tựa vào nơi mềm mại cậu đã liền muốn nhắm mắt.

Triệu Đông Đông ngoan ngoãn gặm khoai chiên ở bên cạnh, răng rắc răng rắc, nhìn thấy ba ba ỉu xìu, bé lập tức như hiến vật quý đem túi đưa tới.

“Ba ba, ăn!” Đối hài tử mà nói, cho ai đồ ăn chính là biểu thị rất rất là yêu thích người đó.

Triệu Tịch mở mắt ra cười cười, đem khoai chiên đẩy trở lại, “Bảo bối ngoan, ba ba không ăn.”

Triệu Đông Đông nhăn đôi lông mày nhỏ, suy nghĩ hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: “Nhưng mà em trai không muốn ăn sao?”

Lần này Triệu Tịch cũng sửng sốt, “Ầy…em trai, em trai muốn ăn sao?”

Triệu Đông Đông nắm tay thật chắc, “Đương nhiên muốn ăn rồi!” Đông Đông thích ăn, em trai của Đông Đông đương nhiên cũng thích ăn à!

“Ba ba, đệ đệ nói em ấy cũng muốn ăn nha!” Triệu Đông Đông loe loe đôi mắt, vẻ mặt mong đợi.

Triệu Tịch bất đắc dĩ, nhận lấy một miếng thả vào trong miệng, nhưng mà mới vừa bỏ vào chưa nhai được mấy lần, trong người cậu liền dâng lên một cơn khó chịu, thân thể lại bất tiện, chờ chạy tới được cửa phòng vệ sinh, cậu đã cảm thấy axit trong dạ dày đã sắp vọt tới cổ họng.

“Nôn…” Triệu Tịch không dám lớn tiếng, nhỏ giọng mà phun ra bên ngoài, nhưng cái bụng hiện tại đã nhô cao, cậu mỗi lần cúi người xuống đều sẽ bị đè đến vô cùng khó chịu, thai nhi ở trong bụng còn bất mãn đạp tới mấy lần, Triệu Tịch mới vừa hạ được cơn khó chịu liền bị mấy cú đá bồi thêm, làm cho nôn ra tiếp.

Từ sau khi thân thể cậu có chút khỏe lên, những phán ửng bình thường khi mang thai cũng theo đó tốt lên rất nhiều, cũng không còn hiện trạng nôn ói vào sáng sớm tinh mơ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị thai động, dằn vặt đến cả người đổ đầy mồ hôi, nói tóm lại, cậu cũng không còn quá khó chịu như trước nữa.

Mà hiện tại, cũng không biết là do chỗ nào có vấn đề, một tiếng nôn lại thêm một tiếng, nhưng động tác của đứa nhỏ trong bụng càng ngày càng lợi hại hơn, cậu một tay chống lên mép bồn cầu, một cái tay khác mất công tốn sức vuốt ve bụng, cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị nhóc con chết tiệt này đá cho rối tung lên.

“Ba, ba ba…” Triệu Đông Đông đầy mặt sợ hãi, đã sớm kinh ngạc sững sờ, đứng ở cửa không dám nhúc nhích, nhìn thấy Triệu Tịch rốt cục không còn nôn ói kinh khủng như ban nãy, bé mới “Oa” một tiếng gào lên, vừa khóc vừa chạy đến nhà bếp.

Tần Mục Dương đang mở máy hút khói để xào rau, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Nhóc con một phát đá bay cửa phòng bếp, nha nha oa oa nhào vào.

“Ba ba, Tần ba ba, nha nha nha, ba ba…”

Bài tường thuật của nhóc không được nói theo trình tự gì hết, nhưng Tần Mục Dương chỉ cần nhìn dáng vẻ của nhóc liền biết có chuyện không ổn, vội vàng đi ra ngoài. Phòng khách không có ai, chỉ nghe được tiếng ho khan mơ hồ vọng ra từ nhà vệ sinh.

Thân thể Triệu Tịch đã vô lực, dù phun xong vẫn không cách nào đứng lên được. Cậu đang bán nằm ở trước bồn cầu, tay phải đặt ở trên bụng.

“Tiểu Tịch!” Tần Mục Dương sợ hết hồn, âm thanh cũng thay đổi. Cẩn thận đi mò bụng của cậu, thấy động tĩnh đã ngừng, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao lại đột nhiên ói đến như vậy, không phải phản ứng này đã qua lâu rồi sao?” Tần Mục Dương hoảng loạn trong lòng, vừa ôm cậu lên vừa nghĩ buổi tối nay nhất định phải gọi điện thoại hỏi Diêu Vũ Quân một chút.

Triệu Tịch vùi ở trong ***g ngực của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, thở ra một hơi, “A Dương…em không đói bụng, không muốn ăn được không?”

Tần Mục Dương dừng bước, hôn nhẹ trán của cậu, “Muốn ngủ sao? Vậy trước ngủ thêm một giấc đi, để anh nấu cháo nóng cho em, khi nào đói bụng sẽ ăn sau.”

Triệu Tịch mệt mỏi gật gật đầu, sắc mặt Tần Mục Dương hơi trầm xuống, đem cậu cẩn thận đặt lên giường, phủ kín mền, lẳng lặng nhìn cậu thêm một hồi, lúc này hắn mới chịu đi ra ngoài.

Triệu Đông Đông đáng thương đứng ở phòng khách, nhìn thấy hắn bước tới lập tức cúi đầu nhận sai, “Ba ba, xin lỗi.”

Tần Mục Dương sờ sờ đầu của bé, “Không có chuyện gì. Mai mốt Đông Đông phải tự mình ăn hết đó biết chưa, ba ba có đệ đệ, không thể ăn bậy được.”

Triệu Đông Đông ủ rũ ủ rũ dạ một tiếng. Tần Mục Dương thở dài, đi đến nhà bếp làm cơm tối.

Hắn vốn chuẩn bị rất nhiều món ăn, dự định lại vỗ béo Triệu Tịch thêm một chút. Vậy mà nhóc con trong bụng kia đột nhiên lại nháo trò, hơn phân nửa món ăn đành phải ngừng làm, thực phẩm đã cắt rữa xong đánh phải cất vào tủ lạnh, còn dư lại bao nhiều liền dùng làm mấy món mà Đông Đông thích ăn.

Sau đó hắn tiếp tục nấu cháo cho Triệu Tịch, hắn mới vừa điều tra được lúc Triệu Tịch mang thai đứa nhỏ hồi đó, cũng ăn không được cái gì, khẩu vị kì lạ lài vừa kén chọn. Cậu chỉ muốn ăn chua cay, vừa nhìn thấy cơm nước liền chán ghét, cuối cùng đành phải nấu một nồi cháo thịt bằm dưa muối cho cậu, nhưng khoảng cách từ đoạn thời gian đó đến này, đã sắp qua hai tháng. Khẩu vị của Triệu Tịch cũng tốt lên rất nhiều, mặc dù không ăn nhiều như phụ nữ bình thường khi mang thai, nhưng một bát cơm mỗi bữa vẫn là không thiếu được.

Tần Mục Dương cau mày cân nhắc, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.