Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 30: Tư vị khác




Edit: Ngũ Ngũ

Trác Văn Tĩnh quả thật suy nghĩ rất nhiều, bởi vì tối hôm nay ta lại bãi giá Giao Thái điện một lần nữa, thời điểm thấy ta trong đôi mắt của hắn không che giấu được sự kinh ngạc cùng phức tạp.

Ban đầu ta vô cùng sửng sốt, rồi sau đó không khỏi cười thầm nhìn thần sắc của hắn thay đổi liên tục trong ngày hôm nay. So với Trác Văn Tĩnh nho nhã ngày thường thì đây quả là những biểu hiện phong phú, làm cho ta cảm thấy rất thú vị, ta thích hắn ở trước mặt ta có những biểu cảm như vậy.

Sau khi cho tất cả các phục thị lui xuống, ta tiến lên ôm eo của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí rồi thấp giọng: “Tại sao lại kinh ngạc đến vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm sẽ không tới nữa?”

Dứt lời, ta cố ý dùng cơ thể cọ sát vào hắn, lúc làm động tác này, cả người của Trác Văn Tĩnh nóng lên làm cho ta cảm thấy bản thân cũng muốn bốc cháy theo vậy. Hắn lui một bước nhìn ta ngập ngừng nói không nên lời, ta liền cười khẽ hai tiếng hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Chẳng lẽ lúc sáng trẫm còn chưa nói rõ?”

Trác Văn Tĩnh cúi thấp đầu không lên tiếng, ta thừa dịp hắn đang thất thần, liền tiếng lên ôm hắn đi đến bên giường.

Bởi vì lần đầu tiên cùng hắn một chỗ có Nguyên Bảo ở trong phòng hầu hạ, nhưng khi đó ta nhìn ra được cái người này làm chuyện phòng the ở trước mặt người khác rất không thoải mái, rất căng thẳng.  Cho nên lần này trong phòng không có lưu lại ai hầu hạ cả, hết thảy mọi thứ đều do chính tay ta thực hiện.

Trong phòng không có đốt hương, ta nhìn thú lô rồi hôn lên trán của Trác Văn Tĩnh một cái, sau đó ta đứng lên lấy hương liệu trong ngăn kéo ra, định đem tới thả vào lô tử bên cạnh.

“Hoàng thượng…” Lúc này Trác Văn Tĩnh ngồi dậy nói: “Hoàng thượng, chuyện này nên để vi thần làm.”

Ta nhìn hắn nở nụ cười nói: “Yên tâm đi, trẫm biết làm như thế nào mà.”  Dứt lời, ta thả hương liệu vào lô thú.

Ta biết rõ những hương liệu này là bổ trợ tình sự đấy, nhưng mà nếu sử dụng quá nhiều sẽ làm cho thân thể suy kiệt. Bất quá nếu biết sử dụng đúng mực, thì đó lại là dược tốt. Với ta mà nói, những đồ vật trợ hứng này chỉ sử dụng cho có mà thôi, nhưng lại không thể phụ thuộc vào nó.

Sau khi làm xong những chuyện này, ta đi đến bên giường, nhìn tóc tai cùng với y phục của Trác Văn Tĩnh bởi vì động tác của ta vừa rồi mà lộn xộn, nhưng hắn cũng không chỉnh đốn lại. Ta ngồi bên cạnh ngắm nhìn dung mạo của hắn, vươn tay vén lại sợi tóc rơi ra, sau đó chậm rãi đẩy hắn ngã xuống giường.

Thời khắc đè lên người hắn, hương thơm từ thú lô lập tức tràn ngập trong điện, nội tâm của ta khẽ rung động.

Trác Văn Tĩnh nhắm hai mắt lại, lúc ta chậm rãi cởi y phục của hắn ra, hắn thở dốc thấp giọng nói: “Tắt nến a.”

“… Không phải bây giờ ngươi lại muốn trẫm xuống giường lần nữa chứ?” Ta trầm mặc xuống, nhích người lại gần hắn hỏi, hạ thân thẳng đứng cọ trên đùi của hắn, không cần ta nói chắc hắn cũng minh bạch là chuyện gì. Nếu đúng lúc này ta lại ly khai khỏi hắn, đây không phải là hành hạ ta quá rồi sao?

Trác Văn Tĩnh mở to mắt nhìn ta, sau đó lại nhanh chóng dời đi. Nhiệt độ trên người lại nóng hơn vài phần, nhìn thần sắc ngượng ngùng của hắn, ta nghĩ nghĩ rồi thấp giọng hỏi: “Hay là gọi Nguyên Bảo vào thổi tắt nến?”

Thân thể Trác Văn Tĩnh giật giật nhìn ta ấp úng nói: “Không… Cứ để vậy đi.”

Ta còn chưa kịp phân tích hàm nghĩa lời nói này của hắn, thì bỗng nhiên hắn duỗi tay ôm lấy cổ của ta. Bởi vì hắn chủ động mà ta cảm thấy cao hứng trở lại, liền vứt bỏ hết bất mãn vừa rồi, sau đó ôm thắt lưng của hắn ngã xuống giường lần nữa.

Hắn nhắm mắt lại, ta hôn từ trán xuống đôi môi của hắn, một bên cởi bỏ khố tử của hắn. Môi hôn xuống đến bụng, hắn nhẹ rên rỉ một tiếng, sau đó lập tức cắn chặt môi không cho một tiếng rên rỉ nào phát ra. Ta đưa mắt nhìn bộ dáng quật cường lại mang vài phần nhẫn nhịn của hắn, ta bật cười, lần nữa hôn lên vết sẹo trên trán của hắn sau đó thấp giọng hỏi: “Trẫm làm như vậy, ngươi có thích không?”

Trác Văn Tĩnh mở mắt nhìn ta, hồi lâu cười nhẹ một tiếng rồi đáp: “Nếu đổi lại là người khác, hắn phải chết là điều không nghi ngờ gì. Nhưng… Hoàng thượng thì khác.”

Nghe xong lời của hắn, trong lòng ta cảm thấy cao hứng, cười nói: “Loại thời điểm này đừng xưng ‘Hoàng thượng’ với trẫm, ‘ta’ với ‘ngươi’ nghe thân thiết hơn nhiều, bằng không thì như vậy đi, ngươi hãy gọi trẫm là Cảnh Nghiêu?”

“Cái này… Hoàng thượng, vi thần…” Thần sắc Trác Văn Tĩnh bối rối, hắn nhìn ta nói không thành câu, gương mặt hoảng hốt, dù sao gọi tên ta vẫn là điều tối kỵ.

Ta nhìn hắn chăm chú rồi nói: “Ta và ngươi là phu thê, chẳng lẽ bây giờ lại còn muốn xưng hô giống như lúc trên triều đình? Có phải quá không có tình cảm rồi hay không?” Kêu hắn gọi tên ta vốn chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng mà nói xong trong lòng ta lại thật sự mong muốn hắn gọi tên ta.

Lúc nhỏ, mẫu hậu gọi ta là Hoàng nhi, huynh đệ tỷ muội gọi ta là Tứ ca hoặc Tứ đệ, người trong phủ thì xưng ta là chủ tử. Thỉnh thoảng chỉ có phụ hoàng gọi danh tự của ta, chỉ là lúc nghe được làm ta cảm thấy lạ lẫm cùng kinh hãi. Mà hôm nay, khi ta đã trở thành chủ nhân của thiên hạ này, cái tên này hoàn toàn biến mất, không có ai dám nhắc đến ba chữ Thẩm Cảnh Nghiêu, mà ngay cả Tiết Như Ngọc cũng không dám, nó chính là điều cấm kỵ nhất. Thời gian dần trôi qua, thậm chí ta cũng quên danh tự của chính mình, chỉ là cảm thấy tên của mình không phải là Hoàng thượng thì cũng là vạn tuế gia.

Giờ khắc này nghĩ đến có người gọi tên mình, dường như có một loại hưng phấn không nói nên lời.

“Như thế nào?” Ta nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi.

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, mắt khẽ rũ xuống gọi: “… Cảnh Nghiêu.”

Nghe được hai chữ này, trong lòng ta lập tức cảm giác có một loại bi thương không nói nên lời. Sau đó cúi người hung hăng hôn lên đôi môi của hắn, hắn có chút sửng sốt, tiếp đó liền nhanh chóng đáp lại ta. Bởi vì đều là nam nhân, lại thêm đã từng thân mật một lần, cho nên ta rất dễ dàng biết được chỗ mẫn cảm của hắn. Mà hắn lại không khẩn trương giống như lần trước, đùi của hắn như có như không mà cọ qua hạ thân của ta, làm cho ta chỉ hận không thể cứ như vậy mà tiến vào thân thể mẫn cảm của hắn.

Bất quá ta vẫn nhịn xuống, nhanh chóng đem y phục của ta và hắn cởi ra, làm cho cả người hắn trần trụi hiện ra trước mắt ta.

Sau khi cởi xong y phục, hắn không còn chủ động giống như vừa rồi, thậm chí không hề nhìn ta. Ta bật cười, liền cúi người hôn lên điểm hồng anh trước ngực của hắn, hung hăng mút lấy.

Thân thể Trác Văn Tĩnh run lên, không khỏi khẩn trương thêm vài phần.

Tay của ta có chút thô lỗ xoa nắn hạ thân giữa hai chân của hắn, để cho hắn từ từ thả lỏng cơ thể. Sau đó tay của ta tiến vào bên trong ẩm nóng của hắn, độ nóng kia liền làm cho ta nhớ lại cái ngày mất hồn hôm đó.

Ngón tay ta nhẹ nhàng chuyển động liền làm Trác Văn Tĩnh thở dốc, vẻ mặt ửng đỏ cùng yếu đuối đó rất khó mà thấy được, lại để cho người khác nhìn thấy bị mê hoặc không thôi.

Ngón tay ta tìm kiếm trong người hắn, sau đó chạm vào một điểm nhô lên, ta nhấn vào, thân thể Trác Văn Tĩnh liền run lên, rốt cuộc không nén được âm thanh rên rỉ, hắn mở đôi mắt mơ màng nhìn ta nhỏ giọng nói: “Không… Chỗ đó không được.”

“Thật sự không được sao?” Ta khàn giọng trêu đùa, nhưng ngón tay lại không dừng lại mà vẫn tùy ý chêu chọc trong cơ thể hắn, hai tay của Trác Văn Tĩnh nắm chặt góc chăn, cơ thể cong lên.

Ta híp mắt nhìn bộ dáng này của hắn, sau đó lại đưa thêm một ngón tay xâm nhập vào cơ thể của hắn, các ngón tay đều tập trung vào chỗ mẫn cảm nhất của hắn. Nhìn đôi mắt của hắn bởi vì động tác của ta mà ngày càng mơ màng, thân thể càng dựa sát vào người của ta, hạ thân thì tiết ra chất lỏng, trong miệng tiếng rên rỉ không ngừng, hết thảy đều khiến hắn trông vô cùng gợi cảm.

Cảm thấy không sai biệt lắm, ta cũng không nhịn được nữa, đột nhiên rút tay ra, sau đó nâng hai chân của hắn lên, cúi đầu nhìn thấy chỗ tư mật của hắn bởi vì động tác của ta mà co rút, mắt ta nóng lên, liền vọt vào bên trong cơ thể của hắn.

Trác Văn Tĩnh nắm chặt góc chăn nức nở một tiếng, âm thanh xé rách vải vóc như có như không vang lên. Ta cũng không có tâm tình tìm hiểu âm thanh đó phát ra từ đâu, hạ thân vừa mới tiến vào trong cơ thể hắn liền rút ra, lại đột nhiên xông vào lần nữa, cứ như vậy mà chiếm lấy.

Thời gian dần qua, thanh âm của Trác Văn Tĩnh thay đổi, tiếng rên rỉ trở nên cực kì mờ ám cùng gợi cảm không nói nên lời, cơ thể theo chuyển động của ta mà lắc lư, cả người đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế.

Nhìn bộ dáng lả lơi như vậy của hắn, ta không khỏi nghĩ muốn nhiều hơn nữa, rút hạ thân ra, lật người hắn lại, từ phía sau tiến vào cơ thể của hắn lần nữa.

Loại tư thế này làm cho ta rất dễ dàng thâm nhập đến chỗ sâu nhất bên trong hắn, cơ thể hắn run rẩy mút chặt hạ thân của ta. Ta ôm lấy thắt lưng của hắn hung hăng đâm vào, bên trong thân thể của hắn thật sự rất thít chặt, giống như chưa từng có ai tiến vào vậy, làm ta rất thích.

Lúc sau, ta cứ ôm hắn làm như vậy, ban đầu hắn còn có thể chịu được, về sau hắn bắt đầu cầu xin dừng lại. Nhưng mà ta coi như không nghe, thẳng đến lúc bắn vào cơ thể hắn lần nữa, giọng hắn đứt quãng khẽ nói: “Không… Đừng… Lại đến rồi, Cảnh Nghiêu, dừng lại đi.”

Nghe được hai từ Cảnh Nghiêu này trong lòng ta lại hưng phấn lên, ôm hắn tới thêm lần nữa. Lần này hắn gần như không có khí lực nói gì nữa, chỉ là cơ thể theo bản năng đuổi theo cơn khoái cảm mà ta mang lại cho hắn.

Lần này qua đi, hắn thật sự đã hôn mê bất tỉnh, ta rút hạ thân từ cơ thể hắn ra. Sau đó nhìn đến bộ dạng lúc này của hắn, trên người dính đầy chất lỏng, giữa hai chân lại càng chật vật hơn nữa, chất lỏng từ bên trong cơ thể chảy ra dính ướt cả hai bên đùi của hắn, lại càng không nói đến tấm chăn bên dưới, không phân biệt rõ đâu là vết tích của ai.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, ta có chút đau lòng, nhưng mà lại có một loại cảm giác tự hào không nói nên lời, hắn thì hôn mê, mà ta vẫn còn tỉnh.

Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó ta ôm hắn đến thông phòng tẩy rửa một phen.

Kỳ thật lúc này ta cũng vô cùng mệt mỏi, thế nhưng ta lại không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của Trác Văn Tĩnh, dù cho người nọ có là phục thị bên cạnh trung thành và tận tâm với ta chính là Nguyên Bảo cũng không được.

Cuối cùng kéo tấm thân mệt mỏi đem ôm người trở lại thì ta liền nằm xuống giường ngủ.

Lần này, thật sự rất mệt mỏi… Nhưng mà sâu bên trong nội tâm lại có một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Thời khắc ý thức trở nên mơ hồ, ta nghĩ nếu làm nhiều như vậy hết lần này tới lần khác, có phải rất nhanh Trác Văn Tĩnh sẽ sinh thái tử cho ta hay không?

Ý nghĩ này làm cho trái tim của ta đến trong mộng còn cảm thấy ấm áp.

Hôm sau ta vui vẻ thức giấc, bởi vì trong mộng mơ thấy Trác Văn Tĩnh sinh cho ta một tiểu Trác Văn Tĩnh khác, nó dùng giọng nũng nịu gọi ta là phụ hoàng.

Thời điểm tỉnh giấc Trác Văn Tĩnh còn ngủ say trong ngực của ta, mặt mày tuấn tú thập phần xinh đẹp.

Ta cười cười, nhìn thời gian, sau đó nhỏ giọng phân phó Nguyên Bảo hôm nay miễn thượng  triều.

Sau khi Nguyên Bảo lui ra, ta vẫn ôm người này chăm chú ngắm nhìn, cứ như vậy lại qua một canh giờ, mi mắt Trác Văn Tĩnh run rẩy mở ra.

Nhìn hắn đã tỉnh, ta hôn xuống đôi mắt của hắn thấp giọng hỏi: “Tỉnh?”