Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 19: Xuất viện




Cố Thanh không biết tại sao Tần Lực Dương vốn phải ở thành phố B lại đột nhiên xuất hiện trong con ngõ tối của thành phố C này, cậu không có tư cách đi hỏi hành tung của đối phương, cậu lại càng không dám tin vào suy nghĩ người đàn ông này đến đây là vì lo lắng cho mình, đáp án này với cậu mà nói, rất không thật, không có căn cứ, hai người quen biết chưa đến hai tháng, lại đều là đàn ông, có thể đó chỉ là sự hấp dẫn của các tiết tố với nhau, chứ không có bất kỳ dấu hiệu nào của tình yêu, trong lòng Cố Thanh không muốn thừa nhận điều này, cậu thà tin rằng đối phương đến là để đòi nợ hoặc đi thị sát thì hơn.

Nhưng Cố Thanh vẫn để Tần Lực Dương qua đêm ở nhà mình.

Vừa mở cửa phòng ra, bên trong là một mảnh tối đen.

Cố Thanh lấy điện thoại từ trong lòng ngực ra, mở đèn, rọi vào phòng, chỉ thấy bên trong chất đầy thùng giấy và túi hành lý lớn nhỏ, có vẻ chật chội và lộn xộn, hai người nhón chân đi qua.

“Sao không mở đèn?” Tần Lực Dương hỏi.

“Điện bị cắt rồi.” Ở trên bàn tìm được một cây nến còn phân nửa, Cố Thanh châm lửa, trong phòng lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng. Rút một cái ly thủy tinh từ trong hộp giấy ra, dùng nước nóng rửa sơ qua, rồi đổ nước ấm vào, đưa cho Tần Lực Dương đang ngồi thẳng lưng trên giường gỗ .

“Vậy đèn đường bên ngoài. . . . . .”

“Công trường đang thi công, không thể cắt tất cả điện được. Thật ngại quá, đêm nay anh phải chịu khó rồi, tôi đang thu dọn đồ đạc, nên phòng ở có chút lộn xộn. Anh uống ly nước này trước đi.”

Tần Lực Dương không hỏi lại , anh cũng là người làm ăn, thủ đoạn cắt điện khiến cho cư dân tự động rời khỏi này, hắn hiểu rất rõ. Nghĩ đến mấy ngày nay Cố Thanh đều phải ở một mình trong căn phòng nhỏ tối om này, trong lòng anh lại cảm thấy đau đớn. Cũng không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, khi tiếp nhận ly nước của Cố Thanh đưa đến, ngón tay Tần Lực Dương khẽ lướt qua mu bàn tay của đối phương, liền cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay kia.

Tay khẽ run lên, Cố Thanh suýt nữa là làm rớt cả ly nước, sau đó cậu làm bộ bình tĩnh xoay người, nhưng bên tai lại đỏ bừng.

Rột rột. . . . . .

Trong phòng chợt vang lên một âm thanh quái dị.

Gương mặt Cố Thanh đầy vẻ khó tin, xoay người nhìn thẳng bụng Tần Lực Dương, người kia liền cười cười, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ hiếm thấy, môi khẽ chu chu, như bị oan uổng nói, “Buổi tối còn chưa có ăn cơm liền chạy tới đây.”

Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng.

Tần Lực Dương tuyệt đối là kẻ cuồng việc, không có thói quen ăn uống đúng giờ, kết quả làm dạ dày của anh rất yếu ớt, nghĩ đến đối phương có thể vì mình mà phát bệnh đau bao tử, trong lòng Cố Thanh liền đã cảm thấy áy náy, “Để tôi nấu cho anh bát mì, nơi này chỉ có mì, ăn tạm cho đỡ đói.”

Nói xong, Cố Thanh liền cầm một bao mỳ sợi cùng một cây nến khác từ trên bàn lên, đi ra ngoài cửa.

“Ừm.” Tần Lực Dương cười gật đầu, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng đơn sơ này.

Lúc này, giọng nói của Cố Thanh từ ngoài hành lang truyền đến.

“Nếu anh thấy chán, trong phòng có sách đó.” Sau lại nhớ tới nhà đã mất điện, lại bổ sung một câu, “Thôi, đừng đọc sách, trong phòng rất tối, hư mắt.”

“Có thể tắm không?”

Tần Lực Dương quyết định nhân lúc Cố Thanh đang nấu mì thì đi tắm trước, ngồi suốt trên xe mấy giờ liền, trên người cảm thấy rít rít, rất khó nhịn, đối với anh, người mà mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tắm rửa mà nói, thật sự rất khó chịu.

Cố Thanh vói đầu vào trong phòng, trong tay còn cầm xẻng.

“Anh muốn tắm liền bây giờ sao?” Cố Thanh nhíu mi, trong câu hỏi có chút khó xử.

Tần Lực Dương hung hăng vỗ đầu mình một cái, đã cắt điện, tất nhiên là phải cắt luôn nước rồi, hẳn là lúc này trong nhà cũng chỉ còn đủ nước nấu để nấu cơm rửa rau mà thôi, không muốn làm cậu khó xử, anh vội nói: “Quên đi, bây giờ cũng chưa cần lắm.”

Qua một lúc, Cố Thanh vẫn không đáp lời, chỉ có âm thanh xào nấu không ngừng cùng hương thơm ngào ngạt truyền đến từ hành lang yên tĩnh bên ngoài.

Mì rất nhanh đã nấu xong.

Ánh nến trên bàn cháy lập lòe, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, tỏ ra bốn phía, trong đêm tối đen, càng làm khung cảnh xung quanh tăng thêm vẻ cô tịch.

Từ trong cái chén gỗ màu nâu nhạt, một luồng khói nóng bay lên, phiêu đãng trong không khí, tỏa hương ngào ngạt. Thịt nâu, rau xanh, hành tây màu trắng được thái mỏng cùng trứng gà màu trắng vàng, trông rất đẹp mắt, làm cho người ta rất muốn nhào vô xơi liền, huống chi là Tần Lực Dương đã đói bụng cả đêm, anh giống như con sói bị bỏ đói đã lâu, bổ nhào tới, không chút quan tâm đến thân phận tổng tài Tần thị của mình.

Cố Thanh đứng ở một bên, nhìn Tần Lực Dương ăn một cách say sưa, gương mặt cậu hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt khó có thể phát hiện được.

“Thịt này là?” Tần Lực Dương gấp miếng thịt bên ngoài vàng bên trong hồng lên, hương vị miếng thịt khô này rất thơm ngon, béo mà không ngấy, nạc mà không dính răng.

“Đây là do mẹ tôi làm, ở nhà tự ướp lấy.”

“Mẹ cậu làm?”

“Ừ, đĩa đồ chua bên cạnh cũng là do bà làm, ngày thường ăn chung với cơm cũng rất ngon.” Cố Thanh đẩy đĩa dưa cải qua bên cạnh bát mì của Tần Lực Dương.

Tần Lực Dương gắp một miếng củ cải đỏ lên, bỏ vào miệng, giòn giòn ăn rất ngon miệng, vị hơi ngọt ngọt, quả thật rất ngon, anh lấy lưỡi liếm miệng một cái, mở miệng yêu cầu, “Lúc trở về, bảo mẹ cậu làm thêm một ít cho tôi mang về.”

Nghe xong lời này, ‘oanh’, mặt Cố Thanh đỏ bừng, trong căn phòng tối lờ mờ này, Tần Lực Dương cũng có thể nhìn ra được điều đó, khóe miệng giương lên cao, chiếm được tiện nghi trong lời nói, Tần đại tổng tài rất vui vẻ.

Trong hành lang truyền đến tiếng nước sôi, tìm được cớ, Cố Thanh vội chạy ra ngoài.

“Sao lại nấu nước?” Tần Lực Dương lùa hai ba đũa liền giải quyết xong bát mì lớn kia, ngẩng đầu lên liền thấy Cố Thanh cầm trên tay ba cái bình thuỷ đi vào phòng tắm nhỏ hẹp trong nhà.

“Dù sao sáng mai cũng sẽ chuyển nhà, nước trong thùng cũng còn không ít, không nên lãng phí, liền nấu thôi, nhưng mà nó cũng không nhiều lắm, sợ là không đủ để tắm, chắc có thể lau mình một chút.” Cố Thanh đổ nước vào chậu nhựa, lại thêm một ít nước lạnh để làm ấm nước, đứng dậy đi ra ngoài, nói với Tần Lực Dương, “Nhiệt độ ban đêm ở đây rất thấp, anh mau đi lau mình đi, bằng không nước nguội bây giờ. Khăn mặt cùng xà phòng tôi để ở chỗ này.”

Tần Lực Dương bỗng đứng lên, không có di chuyển, chỉ đứng yên nhìn Cố Thanh.

“Sao vậy. . . .”

Chưa kịp hỏi xong, Cố Thanh liền cảm giác mình rơi vào một lồng ngực rắn chắc, nam nhân kia dường như dùng hơi nhiều lực, siết cậu có chút đau, cậu liền đưa tay lên, định đẩy đối phương ra.

Tần Lực Dương tăng thêm lực đạo, ôm chặt người trong lòng, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương ngọt ngào và tươi mát trên người đối phương, thứ làm cho hắn mê luyến không thôi. Chính cậu trai dịu dàng trong lòng này, đã làm cho anh — Tần Lực Dương — mất đi sự kiêu ngạo cùng lý trí và tất cả các nguyên tắc của mình, vì cậu lo lắng, vì cậu đau lòng, vì cậu rung động, vì cậu thâm tình.

Anh đã quyết định rồi, đời này, nếu tâm đã sớm nhận định người trong lòng này, vậy vĩnh viễn sẽ không buông tay, anh quyết không cho phép hạnh phúc trong tay mình chạy mất, anh sẽ khóa chặt người này lại, suốt cả đời!

“Đừng đẩy anh ra!”

Giọng nói mang theo ôn nhu, lưu luyến cũng không kém phần bá đạo của Tần Lực Dương lướt qua tim Cố Thanh, mặc sức rong chơi, tạo nên tầng tầng lớp lớp con sóng nhấp nhô, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.

Cố Thanh sững sờ, hai tay dừng lại, một lúc sau, rốt cục cũng nhận mệnh thả xuống hai bên.

Lỡ yêu rồi thì cứ yêu vậy. . . . . .

☆☆☆☆☆☆☆

Sáng hôm sau, lúc Cố Thanh đến bệnh viện, mẹ Cố đã thu thập xong hành lý, đang ngồi ở giường bệnh cùng bà Uông giường kế bên trò chuyện.

“A, nhóc Cố Thanh đến rồi.”

Giường của bà hướng ra cửa phòng bệnh, cho nên nhìn thấy rất rõ.

Nghe vậy, mẹ Cố vội xoay người, “Sao nhanh vậy?”

“Dạ, con ngồi xe đến, nên tới sớm.” Đi vào phòng bệnh, đặt hộp giữ nhiệt chứa cháo rau lên bàn, Cố Thanh quay đầu cười nói với bà Uông: “Bà Uông, cháu chào bà.”

“Chào con, hôm nay lại đem món gì ngon đến vậy?” Tuy mái tóc đều là màu trắng bạc, sắc mặt trắng bệch, nhưng thoạt nhìn tinh thần bà Uông rất tốt, ánh mắt chăm chú nhìn theo động tác khuấy cháo của Cố Thanh, nhìn hộp cháo rau trắng mịn, hương thơm ngào ngạt, đôi môi bà khẽ nhếch, yết hầu chuyển động lên xuống.

Như bình thường, Cố Thanh múc thêm một chén đưa cho bà Uông, sau đó mới bưng cho mẹ mình, “Mẹ, cẩn thận nóng đó.”

“Ừ.” Mẹ Cố gật đầu.

“Ôi, hai đứa con bất hiếu của bà, nếu chúng tốt được một nửa Cố Thanh thì hay rồi, ta có chết cũng mãn nguyện.” Vẻ mặt bà Uông đầy cảm khái.

Tuy khẩu khí mang theo hâm mộ cùng oán giận, nhưng kỳ thật bà Uông cũng coi như là hạnh phúc rồi, bà và chồng mình đều là giáo sư đại học, có hai đứa nhỏ, con gái đi du học về thì làm giảng viênđại học, đứa còn lại giống như Cố Thanh, học ngành luật, sau khi tốt nghiệp thì cùng bạn học mở một công ty luật tại nhà, làm ăn rất khá. Hai người đều rất hiếu thuận, cứ cách vài ngày lại chạy đến bệnh viện một lần, chỉ là ngày thường quá bận quá, không thể ở bên cạnh chăm sóc, nhưng có mời một y tá về chăm sóc cho ba mẹ mình. Nhưng bà Uông chính là thích khen con người khác hơn, hơn nữa có một Cố Thanh để so sánh, miệng liền thường xuyên thích nói hai ba câu.

“Mẹ, con và chị ở bên ngoài làm việc rất vất vả để kiếm tiền nuôi mẹ đó, vậy mà mẹ lại đi nói xấu tụi con.”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói nam nhân ôn nhuận.

Trong phòng bệnh, ba người nghe tiếng nó đều nghiêng đầu qua nhìn về phía cửa.

Một cậu trai dáng người thon dài, một thân tây trang màu xanh đậm, trên gương mặt trắng nõn là đôi kính viền vàng, trông rất nhã nhặn đoan chính.

“Hừ, ta không cần mấy đứa nuôi!” Bà Uông giả bộ tức giận, quay đầu đi.

“Chào anh Uông Thần.” Cố Thanh hướng Uông Thần lễ phép gật đầu.

“Chào dì Cố,” Uông Thần hướng mẹ Cố chào hỏi, rồi quay đầu lại, khẽ gật đầu với Cố Thanh, trên gương mặt không nổi bật lắm hiện lên một nụ cười nhạt như gió xuân, thoáng chốc hòa tan bốn phía, thấm vào ruột gan, làm người ta cảm thấy thoải mái cực kỳ, “Dì chuẩn bị xuất viện hả?”

“Ừ, chờ bác sĩ đưa kết quả kiểm tra toàn diện, liền có thể đi.”

“Vậy thì chúc mừng dì. Đúng rồi, đây là danh thiếp anh, Cố Thanh em cầm lấy đi, đến khi cần đi thực tập, cứ gọi điện cho anh.” Uông Thần cười nói.

“Cám ơn anh Uông Thần.” Cố Thanh vốn còn đang phiền não vì kỳ nghỉ hè của học kỳ sau phải đi thực tập, cái này coi như đã được giải quyết, trong lòng cậu rất cảm kích ông anh Uông Thần này.

“Cám ơn nó làm gì, đó là bổn phận của nó phải làm. Cố Thanh a, ôi, khi nào ta mới có thể lại được ăn cơm do con nấu nữa đây?” Bà Uông đấm ngực dậm chân, hai mắt híp lại, mang theo một tia giảo hoạt.

“Ơ . . . .” Cố Thanh có vẻ khó xử, chỉ có thể cười cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Đã thu dọn xong hết chưa?” Tần Lực Dương tiến vào phòng, cầm thủ tục xuất viện và túi thuốc trên tay, bên cạnh là bác sĩ phụ trách theo dõi sức khỏe của mẹ Cố.

“Đây là?” Trừ Cố Thanh ra, mấy người khác đều mang vẻ mặt nghi hoặc.

“Chào dì, con là . . . .”

“Mẹ, đây là ông chủ của con.” Cố Thanh vội chen ngang, rất sợ nghe được cậu trả lời làm cho người ta sợ hãi của anh.

Tần Lực Dương hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Thanh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Mẹ Cố đã từng nghe Cố Thanh đề cập qua việc cậu nấu cơm cho một nhà có tiền, nhưng bà không nghĩ tới người đàn ông mặc áo khoác trẻ tuổi tuấn lãng, cử chỉ tao nhã, khiêm tốn hữu lễ trước mặt này chính là ông chủ của A Tử. Mẹ Cố vui vẻ, quả nhiên con mình đã gặp được người tốt.

“Chào ngài, ông chủ, tôi thường nghe A Tử nhắc tới ngài, không nghĩ tới. . . . . .”

“Cố Thanh thường xuyên nhắc đến con với dì?” Bắt được tin tức mấu chốt, ông chủ Tần trực tiếp hỏi, mặc dù trên mặt không có lộ ra kinh hỉ, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh kia đã bán đứng nội tâm của anh.

Cố Thanh đứng ở một bên, mặt giật giật, khẽ run rẩy; thân hình mẹ Cố hơi cứng lại, hoàn toàn không biết tiếp lời như thế nào, cân nhắc trong lòng: không phải mình chỉ nói mấy lời khách sáo thông thường thôi sao, sao ông chủ này lại coi như thật?

Nữ bác sĩ lên tiếng hóa giải bầu không khí xấu hổ trong phòng.

“Chúc mừng bác, theo kết quả kiểm tra, sức khỏe của bác đã bình phục, sau khi xuất viện nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng nên chú ý bồi dưỡng thân mình, đừng làm việc quá mệt nhọc là được.”

Từ lần trước nghe được cuộc trò chuyện của mẹ và nữ bác sĩ này, trong lòng Cố Thanh luôn có bóng ma, không dám tin vào lời nói đối phương, thẳng đến khi thấy thấy đầy đủ kết quả kiểm tra, tảng đá trong lòng mới rốt cục trầm ổn rơi xuống đất.

Nói cám ơn bác sĩ, rồi chào tạm biệt mẹ con Uông thị xong, ba người ngồi lên xe của Tần Lực Dương, rời bệnh viện.