Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 3: Về nhà




Một tuần sau, Thẩm Thanh xin ra viện, chuẩn bị đến nhà mẹ Cố ở.

Trong phòng bệnh, mẹ Cố sau khi đem hành lý đóng gói xong, liền xách túi vải được chắp vá chằn chịt và bị tẩy giặt đã muốn trắng lên, cùng Thẩm Thanh đi ra cửa bệnh viện.

Thẩm Thanh đi theo phía sau bà, như có điều suy nghĩ, sau đó nhanh chóng đi về phía trước, đưa tay nhận lấy túi vải trong tay mẹ Cố, hành lý không nhiều lắm, bao cũng không nặng.

Trong mắt mẹ Cố thoáng hiện vẻ nghi hoặc, lúc sau lại chuyển thành kinh hỉ, trên mặt bà lộ ra một nụ cười, khiến cho mấy nếp nhăn trên mặt bà càng rõ ràng hơn.

Thẩm Thanh không nghĩ tới hành động nho nhỏ của mình lại làm đối phương vui vẻ như thế, trong lòng có thể suy đoán được quan hệ trước kia giữa Cố Thanh và mẹ hắn không tốt.

Hai người đi bộ đến cửa xe điện ngầm, ngồi tuyến số 1, sau khi qua tám trạm, lại đi ra đổi thêm hai lần xe công cộng nữa mới tới nơi, trải qua một phen giày vò, tốn chừng hơn hai giờ. Thẩm Thanh đột nhiên cảm thấy hốc mắt lên men, mỗi ngày mẹ Cố đều kiên trì đưa cơm cho thằng con này là việc chẳng dễ dàng gì, đây chính là tình thương yêu của mẹ, điều thuần túy nhất trong cuộc sống, sự thương yêu đơn thuần nhất. Thẩm Thanh có chút hâm mộ Cố Thanh, cậu chưa từng hưởng thụ qua loại thân tình vĩ đại nhất này.

Nghĩ đến đây, tâm Thẩm Thanh không khỏi trở nên tham lam, ông trời nếu đã cho cậu sống lại trên người Cố Thanh, như vậy cậu có thể hoàn toàn thay thế đối phương, trở thành một Cố Thanh thật sự không?

Vội vàng lắc đầu, Thẩm Thanh đột nhiên cảm giác mình thật ti tiện.

“A Tử, có phải đầu lại đau nữa không?” Mẹ Cố thấy Cố Thanh hé miệng, lại nhắm mắt lắc đầu, nghĩ con mình lại bị cơn đau hành hạ đến khó chịu.

“Mẹ, con không sao.” Thẩm Thanh hướng mẹ Cố cười cười, cho thấy trạng thái của mình giờ phút này tốt lắm.

Mẹ Cố nghe xong, tuy trên mặt vẫn mang theo lo lắng, nhưng Thẩm Thanh đã nhanh chóng nói lảng đi, kéo lực chú ý của đối phương sang chuyện khác, hai người cứ như vậy trò chuyện, đi xuyên qua một rừng cây, lại vòng qua hai ngã rẽ hẹp, cuối cùng cũng tới nhà.

Thông qua nhiều ngày ở chung cùng quan sát, trong lòng Thẩm Thanh đã hiểu rõ gia cảnh của Cố Thanh cũng không tốt lắm, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu muốn mau xuất viện, cậu luôn luôn không thích trở thành gánh nặng cho người khác, nhưng sau khi nhìn thấy tòa chung cư trước mắt, Thẩm Thanh không ngờ tình huống còn tồi tệ hơn trong suy nghĩ của mình nhiều.

Trước mặt Thẩm Thanh là một chung cư ba tầng kiểu cũ, vách tường bằng xi măng do trải qua năm tháng mài mòn, sơn đã tróc ra từng mảng lớn, trên đó là vô số vết nứt nhỏ, cửa sổ bằng kính của mấy căn hộ trong chung cư nhìn như sắp nứt, trước tòa nhà là những cái hố to nhỏ đều có đủ, đêm qua trời mưa càng làm chung quanh thêm phần lầy lội. Dây kẽm rỉ sắt giăng ngang, chắc dùng để phơi quần áo, phía bên phải cái hố nhỏ chất đầy những vật phẩm bỏ đi, bên trên còn có mấy con ruồi bọ bay vòng vòng, phát ra tiếng kêu vo ve rất chói tai.

Đây chính là tỉnh A, nơi kinh tế vô cùng phát triển, là nơi có mức sống tương đối cao trong cả nước? Ai có thể nghĩ đến đằng sau mảnh rừng của con phố thương mại trứ danh nhất lại là cảnh tượng như vậy?

Thẩm Thanh bật cười, trên thế giới này, vô luận như thế nào, nhưng “khu ổ chuột” như thế này sẽ mãi mãi không biến mất, sự chênh lệch giàu nghèo không chỉ có tài phú, còn có cơ hội, người nghèo muốn thành công thoát khỏi nghèo khó, thoát khỏi khu này, bọn họ phải hao phí cùng hy sinh nhiều thứ, nhưng cuối cùng cũng chưa chắn thắng được người giàu có được trời đất ưu ái kia, dù sao không phải ai cũng có thể may mắn giống như nhân vật chính trong phim “Triệu phú khu ổ chuột” được.

“A Tử, đi mau lên, cẩn thận giẫm phải vũng nước đó.” Mẹ Cố bảo Thẩm Thanh cẩn thận bước chân, đi đến hành lang, miệng càng không ngừng giải thích, “Nơi này hơi cũ, nhưng ở vẫn tốt lắm.”

Thẩm Thanh không nói gì, chỉ gắt gao cầm tay đối phương, trong lòng bàn tay là một mảnh thô ráp.

Hành lang tối đen, ánh sáng bên ngoài bị bức tường ngăn trở, hoàn toàn không lọt vào được, cho dù ráng nhìn, cũng không thể thấy rõ đường đi ở phía trước, Thẩm Thanh chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi này, chút xíu nữa là bị vấp ngã bởi đống tạp vật chất ngổn ngang ở nơi này, may mắn mẹ Cố xoay người đúng lúc tiếp được cậu.

“Mẹ, sao không bật đèn trong hành lang?” Vừa hỏi xong, Thẩm Thanh liền cảm thấy đầu óc mình thật đần, chung cư cũ như vậy làm sao có thể có đèn kia chứ?

“Trước giờ đều không có, không phải trước kia con luôn dùng điện thoại để chiếu sáng đấy sao?” Mẹ Cố đã sinh hoạt ở nơi này mười mấy năm, đi lên đi xuống dĩ nhiên là vô cùng thuần thục, dù nhắm mắt lại cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Trên bức tường cuối hành lang có một cửa sổ bằng kính đang mở ra, ánh sáng bên ngoài cuối cùng cũng tìm được đường nhỏ mà lọt vào, nắm bắt lấy cơ hội để chiếu vào trong hành lang, ánh mắt Thẩm Thanh cuối cùng cũng tìm được tiêu điểm.

“Đến rồi.” Mẹ Cố dắt Thẩm Thanh đến trước cửa gỗ cuối cùng trên hành lang thì dừng bước, từ trong lòng ngực móc ra hai cái chìa khóa, cắm vào lỗ, xoay hai vòng, sau đó “Két” một tiếng, cánh cửa gỗ đơn bạc dường như lên tiếng trả lời mà mở ra.

Phòng ở không lớn lắm, Thẩm Thanh ước chừng nó chỉ khoảng 50m², nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, trên bệ cửa sổ có đặt một chậu hoa, trông rất có sức sống, căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, ngoài ra còn có một cái toilet nhỏ hẹp, mặt đất đều là dùng xi măng tráng lên, vách tường trắng nõn, hiển nhiên vừa được sơn qua lần nữa, phía bên phải phòng khách đặt một tủ gỗ cao một thước, bên trên bày biện một cái TV 21 inch kiểu cũ, bên cạnh tủ gỗ là một cái bàn xếp, bên trái phòng khách, cách TV hai thước là một cái giường gỗ, chỉ có một tấm vải bằng sợi len ngăn cách với phòng khách, trên giường gỗ là chiếu trúc, chung quanh giăng một cái mùng, cạnh đầu giường còn có một quạt điện đặt trên một cái ghế, do dùng đã lâu năm mà trên cánh quạt dính đầy bụi bặm.

“A Tử, đi đường lâu như vậy, chắc con cũng mệt mỏi rồi, mau vào phòng ngủ đi, mẹ làm cơm chiều cho con.” Đem túi vải trong tay Thẩm Thanh đặt ở góc tường, mẹ Cố đẩy cậu, mở cửa gỗ phòng ngủ.

Cùng sự mộc mạc, đơn sơ bên ngoài hoàn toàn bất đồng, trong phòng ngủ bày trí khác xa một trời một vực. Vách tường được sơn màu xanh da trời, còn được dán giấy dán tường, mấy tấm áp phích to treo khắp nơi, trên hình là một ngôi sao bóng rổ cơ bắp, Thẩm Thanh nhìn mà con ngươi trợn trắng, trong lòng ẩn ẩn có chút cảm giác quái dị.

Trên cái giường Simmons chất đầy quần áo, đĩa hát, lộn xộn không chịu nổi, mẹ Cố chạy nhanh lên phía trước thu dọn, “Ôi, con thấy đó, lâu như vậy, đều quên giúp con dọn dẹp phòng ngủ lại sạch sẽ, A Tử, đừng trách mẹ, mẹ là . . . . . A Tử?”

Mẹ Cố ngây ra nhìn bàn tay Cố Thanh đoạt lấy quần áo từ trong tay mình, thuần thục gấp gọn lại, ánh mắt lại bắt đầu ẩm ướt, “A Tử, con, không phải con ghét nhất là dọn dẹp sao?”

Tay thoáng dừng lại, trên mặt Thẩm Thanh hiện lên sự bối rối, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, buông quần áo xuống, quay đầu lại rồi đặt tay lên hai vai mẹ Cố, cười yếu ớt, “Mẹ, con đã trưởng thành rồi, về sau cứ để con chăm sóc mẹ, được không?”

“A Tử, hu hu, mẹ, mẹ. . . . . .” Nức nở, cảm xúc kích động, mẹ Cố hiếm khi nói không nên lời một câu đầy đủ như vậy.

Cố Thanh, ngươi có một người mẹ yêu thương ngươi như vậy, vì sao không biết quý trọng? Trong lòng Thẩm Thanh lên men, đồng thời nổi lên một tia cảm động, dang hai tay ôm lấy người mẹ vĩ đại trước mắt này.

[Cố Thanh, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ của ngươi]. Thẩm Thanh liền hứa hẹn trong lòng.

“Mẹ, con đói bụng, mẹ đi nấu cơm đi, để con thu dọn chỗ này cho.”

Mẹ Cố vội vàng lau nước mắt, liên tục nói được, rồi đi ra khỏi phòng.

Thẩm Thanh đem quần áo trong tay bước tới trước tủ vải, khóa kéo nháy mắt bị kéo xuống. Trong tủ vải chất đầy các loại quần áo nam, quanh năm Thẩm Thanh đều ở trong nhà bếp, đối với quần áo, trang sức này nọ cũng không thật sự hiểu biết, nhưng hàng hiệu nổi tiếng thế giới cậu cũng có nghe qua, nhìn đống quần áo toàn hàng hiệu trong tủ, Thẩm Thanh kinh ngạc: Cố Thanh lấy tiền ở đâu ra?

Thẩm Thanh thở dài, dù sao trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra, nên cậu chỉ có thể đem nghi vấn gác lại một bên, gấp quần áo chỉnh tề đặt vào tủ vải, chồng đĩa đặt trong tủ gỗ đầu giường.

Làm xong mọi chuyện, Thẩm Thanh có chút mỏi mệt, ngả đầu nằm trên giường Simmons mềm mại, nhắm mắt lại.

Trằn trọc, thân thể vốn cực kỳ mệt mỏi, giờ phút này lại không buồn ngủ tí nào, trong đầu lần lượt hiện lên từng đoạn phim.

Tai nạn xe cộ đêm đó, Thẩm Thanh lao ra đường cái đẩy cô bé kia ra, nhưng chính mình lại không né kịp chiếc xe taxi phóng như bay phía sau, liền bị tông văng ra hơn mười thước, tử vong tại chỗ, mà lúc ấy Cố Thanh đang ngồi ở sau chiếc xe đó, không kịp trốn, đầu bị va đập mạnh mà hôn mê.

Sau đó, Thẩm Thanh tỉnh lại, phát hiện mình biến thành Cố Thanh, vì tránh bị hoài nghi, cậu lấy lí do đầu bị va chạm mà tổn thương khiến mình mất trí nhớ, lừa được Cố mẹ và hai cảnh sát phụ trách điều tra sự cố giao thông kia.

Qua miệng cảnh sát, Thẩm Thanh hỏi thăm được viện trưởng Lý Đồng đã lĩnh thi thể của cậu đi, Thẩm Thanh không có đi tham gia lễ tang của mình, thứ nhất là do thân thể cậu lúc đó không cho phép, thứ hai là cậu không muốn nhìn thấy di ảnh của mình, dâng hương tế bái cho chính mình, cái loại cảm giác này làm cậu sởn tóc gáy, không rét mà run, thứ ba là cậu không muốn chọc người hoài nghi.

Từ nay về sau, cậu chính là Cố Thanh, một sinh viên có bề ngoài xuất sắc — Cố Thanh!

Đối với Cố Thanh, Thẩm Thanh thật sự không rõ ràng lắm, ấn tượng của cậu về Cố Thanh đều là do mẹ Cố nói cho cậu biết.

Năm nay Cố Thanh mười chín tuổi, là sinh viên đại học luật Q nổi tiếng tỉnh A, qua mùa hè này, là lên năm hai.

Nghĩ tới đại học, Thẩm Thanh cảm thấy ngày càng hưng phấn. Sáu năm trước khi vừa thi tốt nghiệp xong, bởi vì lý do khách quan mà cậu bỏ lỡ đại học, Thẩm Thanh không phải chưa từng tiếc nuối, nhưng cậu không muốn viện trưởng phải khó xử, không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, chỉ có thể lựa chọn một mình đem nước mắt nuốt vào trong bụng, lưu lại một bóng lưng kiên cường, cậu không ngừng tự khuyên nhủ, thôi miên chính mình: không học đại học, cậu vẫn có thể sống hạnh phúc. Nhưng chỉ có cậu hiểu được, trong lòng cậu thủy chung vẫn có một chút tiếc nuối. Cậu không tham luyến cái bằng đại học có khả năng cho mình một tiền đồ tốt cùng một tương lai tươi sáng, cậu thuần túy chỉ có loại hướng tới cùng khát khao phát ra từ nội tâm đối với đại học, được nằm ở trên bãi cỏ trong trường đại học, hít vào ánh mặt trời ấm áp cùng tinh thần phấn chấn, mặc sức tự nhiên trong biển sách. Đại học, đó là chặng đường cuối cùng trong tòa tháp tam giác, ở nơi này, cậu có thể vui vẻ, có thể tự do rong chơi.

Đại học, luôn là khát vọng sâu thẳm trong đáy lòng của Thẩm Thanh.

Nay ông trời đã cho cậu một cơ hội sống lại, hơn nữa còn là sinh viên đại học Q nổi tiếng, Thẩm Thanh có thể nào không hưng phấn đây?

Giống như ngửi được mùi biển sách, Thẩm Thanh nhịn không được bị cơn mệt mỏi đánh úp lại, ngủ thiếp đi.

Không, từ hôm nay trở đi, cậu chính là Cố Thanh!