Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 9: Gia Bảo




Kinh tế ở thành phố B vô cùng phát đạt, nên công việc cũng không khó tìm, nhưng muốn tìm một công việc phù hợp với thời gian và đúng năng lực của mình, đồng thời phải thỏa mãn yêu cầu của đối phương, thì không dễ dàng chút nào.

Tìm việc suốt mấy ngày, nhưng Cố Thanh vẫn không thu hoạch được gì.

“Cố Thanh, tìm việc đến đâu rồi?” Đẩy cái ghế ngồi bên cạnh đối phương, Phương Tử Nhạc đem ly nước đưa cho cậu.

Nhận ly nước, Cố Thanh lắc lắc đầu, trên mặt khó nén suy sụp cùng thất vọng.

Thấy Cố Thanh như vậy, Phương Tử Nhạc cúi đầu, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, ở thời điểm quan trọng như thế lại không thể giúp được gì.

Lúc này, điện thoại trong ký túc xá đột nhiên vang lên.

Phương Tử Nhạc vội đứng lên, bước tới nghe điện thoại, “Alô, xin chào.”

Bốn năm phút trôi qua, Phương Tử Nhạc cúp điện thoại, cầm một tờ giấy, vẻ mặt tươi cười hướng Cố Thanh chạy tới.

“Cố Thanh, có việc cho cậu làm rồi.”

Cố Thanh lập tức ngẩng đầu lên, sững sờ và ngẩn người nhìn Phương Tử Nhạc, chờ đối phương nói tiếp.

“Hồi năm nhất, tớ có làm thêm tại một cửa hàng, vừa rồi họ gọi điện đến tìm tớ, nói là muốn tìm người phát tờ rơi vào dịp quốc khánh năm nay ở sân ga, mỗi ngày 100 đồng, thế nào, cậu có hứng thú không?”

Vài bữa nay Cố Thanh bị mây đen che phủ, giờ phút này rốt cuộc cũng được thả lỏng, cậu vội vàng gật đầu, tuy chỉ làm vài ngày, nhưng có thể kiếm được vài trăm.

Đại học Q cũng không keo kiệt ngày nghỉ, quốc khánh năm nay trùng với Chủ nhật, nên Cố Thanh có đến chín ngày để đi làm thêm, như vậy tổng cộng được chín trăm nguyên, không thể nghi ngờ nó sẽ làm cậu đỡ lo hơn trong chi phí sinh hoạt.

Tuần lễ quốc khánh bắt đầu từ ngày 1 tháng 10, đây là dịp để đi chơi, du lịch hay leo núi, người bị đè nén đều lựa chọn ra ngoài, kéo theo lượng khách tăng cao. Đối với thương nhân mà nói, quốc khánh chính là “Tuần lễ vàng” để kinh doanh.

Cố Thanh làm thêm ở một cửa hàng gọi là Hoa Thành, ở khu trung tâm hoàng kim của thành phố B, quy mô lớn, hàng hóa đầy đủ, từ tầng một đến tầng tám, những sản phẩm độc quyền, hàng điện tử vừa ráp xong nhập khẩu, tiếng huyên náo của trò chơi mới, mỹ thực sắc hương đều có đủ.

Đứng ở trước quầy đồ chơi thiếu nhi, Cố Thanh mặc trang phục thú bông, trên đầu đội một cái đầu gấu to, lung la lung lay, đứng tại chỗ xoay quanh, di chuyển thân thể cồng kềnh của mình.

Người vào cửa hàng mua sắm đông như kiến, tuy trên trần có lắp quạt công suất lớn để làm mát, nhưng Cố Thanh vẫn cảm thấy khô nóng, trên người đều là mồ hôi, ướt đẫm cả áo thun.

Tần Lực Dương quyết định thừa dịp nghỉ lễ quốc khánh này sẽ đến vài cửa hàng chủ chốt của Tần thị, tự mình kiểm tra một phen.

So với các tổng tài khác, mỗi ngày đều ngồi ở trong phòng làm việc nghiên cứu một đống lớn tư liệu văn kiện này nọ rồi đưa ra những sách lược không khả thi, Tần Lực Dương coi trọng vấn đề thực tiễn hơn, đôi khi một tờ công văn cũng không thể thuyết minh toàn bộ sự thật được.

Nhìn danh sách các cửa hàng trong tay, hắn quyết định đích đến đầu tiên là cửa hàng Hoa Thành ở khu trung tâm thành phố B.

Nếu đã là ngầm thị sát, đương nhiên Tần Lực Dương không thể mặc âu phục, sau khi về nhà tắm rửa xong, thay một bộ quần áo thoải mái, lại lấy một cái kính từ ngăn tủ ra, qua loa vuốt nhẹ mái tóc bình thường chảy chuốt của mình. Chuẩn bị xong, không còn hình tượng nghiêm cẩn, nghiêm nghị như ngày xưa, mà thay vào đó là dáng vẻ của những thanh niên trẻ tuổi.

[Cốc, cốc]

Tần Lực Dương gõ cửa phòng hai cái: “Bảo Bảo, baba vào nha.”

“Baba.” Giọng trẻ con mềm mại từ trong phòng truyền ra, mang theo vẻ non nớt chỉ có ở con nít, “Con đang vẽ tranh.”

Tần Lực Dương vặn nắm cửa, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rộng và trống trải, rèm cửa sổ màu xám nhạt trang nghiêm, bị gió chiều hiu hiu thổi vào, nhẹ nhàng bay lên bay xuống, vách tường bốn phía đều là một màu trắng đơn thuần, trên trần nhà treo độc nhất một cái đèn chùm to lớn hoa lệ, sofa nhỏ bằng da khéo léo tinh xảo đặt ở góc, trên giường đôi xa hoa là một cái mền tơ màu trắng.

Thân thể nho nhỏ của Tần Gia Bảo ngồi ngay ngắn trên ghế, sóng lưng thẳng tắp, tay trái cầm bút sáp màu, ra sức tô tô vẽ vẽ.

“Bảo Bảo, con đang vẽ gì đó?” Tần Lực Dương đi đến phía sau Tần Gia Bảo, khom người nhìn thoáng qua.

“Con đang vẽ baba.” Tần Gia Bảo cẩn thận quay đầu, có chút khẩn trương nhìn Tần Lực Dương, con ngươi đen láy toát ra vẻ mong đợi.

Tầm mắt Tần Lực Dương tập trung vào bức tranh màu sáp kia, yên lặng suy nghĩ, không lưu tâm đến những biến hóa của con mình, sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhìn con rồi nói, “Bảo Bảo, hôm nay baba mang con đi chơi.”

Tuy rằng ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang theo mệnh lệnh không thể kháng như đối với cấp dưới trong công ty.

Tần Gia Bảo mất mát cúi đầu, buồn bã xoay người, “Vậy baba chờ một chút, Bảo Bảo đi thay đồ.”

Tần Lực Dương gật đầu, xoay người ra khỏi phòng, trên mặt hiện lên sự áy náy cùng hối hận hiếm thấy.

Trên thương trường, mọi sự không ngừng biến hóa, người quản lý cần phải có đôi mắt tinh chuẩn như chim ưng, Tần Lực Dương ở giữa chốn thương trường như cá gặp nước, nhưng đối với tình cảm, hắn lại lực bất tòng tâm.

Tần gia ba đời đều là con một, mặc dù không có âm mưu tranh đoạt như các hào môn thế gia khác, nhưng cũng thiếu náo nhiệt rộn rã. Ba của Tần Lực Dương là Tần Nhật Chiêu, lúc còn trẻ cũng lao đầu vào làm việc như muốn bán mạng, không chú ý đến gia đình, đợi lúc tuổi đã già, khi nhìn lại cuộc đời của mình thì âm thầm cảm thán, sao mình lại bỏ lỡ nhiều chuyện tốt đẹp trên đời như vậy, vì thế dứt khoát quyết định, đem vị trí tổng tài Tần thị giao cho Tần Lực Dương khi anh mới hai mươi tuổi, vừa trở về nước sau chuyến du học, rồi mang theo vợ yêu Tô Mẫn bắt đầu giấc mộng thanh niên — vòng quanh thế giới. Cho nên, tổng tài Tần Lực Dương mặc dù mới hai mươi tám tuổi nhưng cũng đã làm việc tám năm.

Thân là người thừa kế Tần thị, từ nhỏ Tần Lực Dương đã bị ba mình ném đến nước M để huấn luyện, lẻ loi một mình, tuy hàng năm mẹ đều đến thăm, nhưng vẫn không thể cho anh hưởng thụ hết thân tình ấm áp, saukhi học xong hết thảy mọi thứ và trở về đất nước thì lại bị ba yêu cầu lập tức tiếp quản Tần thị, lại bỏ mất thân tình. Trải qua những chuyện đó khiến cho Tần Lực Dương đối với vấn đề thân tình có vẻ rất đơn thuần và có phần ngây thơ.

Tần Gia Bảo là con của người vợ trước, Hứa Tình Phương, sinh hạ vào năm anh hai mươi lăm tuổi.

Năm hai mươi hai tuổi, do mẹ ra sức thúc đẩy nên Tần Lực Dương cùng Hứa Tình Phương đăng ký kết hôn. Hứa Tình Phương là điển hình cho danh môn, cha mẹ cô đều là nghệ sĩ nổi tiếng nhất nhì trong nước, cha cô nổi tiếng là một họa sĩ bậc thầy, còn mẹ cô là một nhạc sĩ nổi danh, càng tôn quý hơn, Hứa Tình Phương là người có tri thức, lễ nghĩa hiếm thấy, hiếu thuận hiền lành, lại không lạc hậu so với xu hướng chung, trên người mang theo hơi thở nữ tính thời đại mới, tự lập tự cường, tuy còn trẻ tuổi nhưng những thành tựu cô đạt được phải làm cho người khác ghé mắt.

Tần Lực Dương vẫn cho là anh yêu Hứa Tình Phương, nhưng năm hai mươi lăm tuổi, sau khi sinh hạ Tần Gia Bảo, đối phương lại yêu cầu ly hôn, anh cũng không cảm thấy thương tâm hay thống khổ gì, ngược lại quyết đoán buông tay, liền đồng ý ly hôn, khi đó anh mới biết, thì ra ngay từ đầu mình chưa từng yêu, có lẽ lúc trước chỉ là do mê đắm nhất thời, cũng có thể là do sâu trong nội tâm của anh vẫn đang khát vọng sự ấm áp, quan tâm, chia sẽ từ một gia đình mà thôi.

Vợ cũ đi đến nước N — đất nước của nghệ thuật, tiếp tục nâng cao kiến thức nghệ thuật chuyên sâu của cô.

Khi đó, Tần thị đang đầu tư một hạng mục lớn hợp tác với chính phủ, tài chính cần hơn mười triệu, Tần Lực Dương bận bù đầu bù cổ, không có thời gian chiếu cố Tần Gia Bảo, cho nên liền gọi điện thoại cho mẹ mình về nước.

Mẹ trở lại, nhưng lại mang theo Tần Gia Bảo còn đang quấn tã cùng đi.

Chờ hạng mục công trình đó đã ổn dịnh đâu và đấy đã là một năm sau, bà nội Tần Gia Bảo cũng đem trả nó lại cho Tần Lực Dương.

Tần Lực Dương chỉ có một đứa con trai, tất nhiên rất yêu thương Tần Gia Bảo, anh muốn hết thảy mọi thứ tốt đẹp đều đưa cho con mình, nhưng chỉ là không có kinh nghiệm, bình thường lại dùng sai phương pháp, hỏi mẹ thì bà bảo cứ đặt mua một quyển hướng dẫn thân thiết với con cái trên mạng là được, ngày thường khi không có việc gì, anh đều cẩn thận đọc nó, hy vọng có thể tìm được cách hay để anh cùng con thân thiết hơn, nhưng sách là vật chết, người là vật sống, không thể nào giống nhau được. Tần Lực Dương cảm giác mình thật thất bại, may mà Tần Gia Bảo là một đứa nhỏ tuy mới ba tuổi nhưng rất biết nghe lời, luôn im lặng, không làm ầm ĩ hay khó dễ gì.

Tần Lực Dương nắm bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tần Gia Bảo, nhàn nhã dạo cửa hàng.

Tướng mạo Tần Lực Dương thuộc loại xuất chúng, thân hình cao to, tuy chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng quanh năm đứng ở vị trí cao đã sớm làm anh trở nên khác mọi người, quanh thân tản mát ra một loại khí chất khiếp người, tiểu Gia Bảo đi bên cạnh lại có bộ dáng đáng yêu dị thường, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trắng tròn tròn, lại trơn mềm noãn nà như hột gà bóc vỏ, đôi mắt to tròn, đen láy tò mò nhìn chung quanh. Một cặp cha con xuất sắc như thế, vừa tiến vào cửa hàng đã trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý.

Tầng ba là khu đồ chơi dành cho trẻ em.

Tần Lực Dương đóng giả làm khách hàng đến mua quà sinh nhật cho con, cho nên liền hướng người bán hàng soi mói. Từ trước đến nay, Tần thị luôn chú trọng dùng nụ cười để phục vụ khách hàng, Tần Lực Dương làm như vậy là để kiểm tra thử.

Do diễn xuất quá nhập tâm mà Tần Lực Dương không phát hiện Tần Gia Bảo luôn đi bên cạnh đã biến mất.

Cố Thanh đã đứng đây hơn hai giờ, bộ đồhóa trang trên người lại rất nặng, cậu cảm thấy eo mình như muốn đứt ra, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành.

“Chào bé, quả bóng xanh bé muốn đây, phải cẩn thận cầm lấy nha.” Tháo một quả bóng trong tay xuống, Cố Thanh ngồi xổm đưa cho cô bé bên cạnh.

“Cám ơn anh gấu.” Cô bé ngửa đầu, nhe răng cười với Cố Thanh, khuôn mặt hồng hồng giống như một quả táo chín đỏ.

Chỉ là một nụ cười, Cố Thanh lại cảm giác toàn thân mình được nạp thêm năng lượng, vẫy tay chào tạm biệt cô bé, cậu quay người lại, khóe mắt phát hiện một bé trai đang đứng lẻ loi một mình trước cua quẹo vào quầy của cậu, đứa bé ấy lại đang nhìn thẳng cậu. Phát hiện Cố Thanh đang nhìn mình, cậu bé lập tức cúi đầu.

Cậu bé có gương mặt bánh bao đáng yêu cùng với một đôi mắt đen tròn, nếu lại nở nụ cười, Cố Thanh nghĩ đó nhất định là một đứa nhỏ rất xinh đẹp.

Cố Thanh nhìn vào trong cửa hàng một cái, thấy ông chủ cũng không để ý tới mình, cậu liền nhón chân, cẩn thận đi đến chỗ cậu bé, cậu bé hiển nhiên không dự đoán được gấu lớn sẽ đi tới chỗ mình, hai mắt hiện lên một trận kích động, hai tay nhỏ vội kẹp sau lưng, ý đồ đem thân hình nhỏ bé của mình núp sau vách thủy tinh.

Cố Thanh ngồi xổm xuống, tầm mắt song song với cậu bé, cậu bắt chước giọng nói nghịch ngợm của gấu lớn chào hỏi đối phương, “Cậu bé, em thật đáng yêu, anh gấu lớn cho em quả bóng đẹp nhất này nha.”

Nói xong, cậu tháo xuống quả bóng hình gấu con đưa tới trước mặt cậu bé, vẻ mặt cậu bé vô cùng khẩn trương, nhưng hai tròng mắt lại lộ ra một tia hưng phấn, ngẩng đầu nhìn gấu lớn đối diện, cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ mà đưa ra cánh tay nho nhỏ của mình nắm lấy quả bóng.

“Anh giúp em cột lại nha, nếu không bóng sẽ bay đi.” Cố Thanh nhìn cậu bé nói, thấy đối phương không phản đối liền đem sợi dây nhỏ cẩn thận cột vào cánh tay cậu bé, vỗ vỗ quả bóng hình gấu con, rồi cười nói, “Tốt lắm, như vậy nó sẽ không chạy mất.”

Cậu bé hiển nhiên cũng rất hứng thú, một bên vuốt dây nhỏ, nhìn xem gấu con đong đưa xung quanh, vừa cười với Cố Thanh.

Quả thế, cậu bé cười rộ lên phi thường đáng yêu.

“Cậu bé, ba mẹ em đâu rồi?” Cố Thanh nhớ tới việc cậu bé nãy giờ đều đứng đây một mình, trong lòng vô cùng kích động, đứa nhỏ này không phải là đi lạc đi?

Nghe gấu lớn hỏi như vậy, cậu bé cô đơn cúi đầu, hai tay buông xuống hai bên, thân thể nho nhỏ làm cho người ta cảm thấy đáng thương, “Bảo Bảo không có mẹ.”

Giọng nói mềm mại xen lẫn nghẹn ngào, không biết vì sao mà Cố Thanh đột nhiên nhớ đến thân thế của mình trước đây, ánh mắt không khỏi hồng lên, “Vậy baba em đâu?”

Cậu bé im lặng thật lâu, lúc Cố Thanh cho là nó sẽ không lại trả lời, thì cậu nhóc lại mở miệng, “Baba có nhiều việc nên rất bận rộn.”

Cố Thanh cảm thán, thì ra đây là một đứa bé mồ côi mẹ, bị thân nhân lơ là, lại không có anh chị em, đứa nhỏ như vậy luôn dễ dàng cô độc tự bế.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo, Tần Gia Bảo. . . . .” Trong cửa hàng vang lên một giọng nam bối rối, cùng với lo lắng và nôn nóng.

Cố Thanh nhìn thấy cậu bé đột nhiên đứng thẳng người, liền ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra người đàn ông kia chính là cha cậu bé này.

Nghĩ đến đối phương vô ý để con mình đi lạc, lại nhớ tới quá khứ cùng tao ngộ của mình, lửa giận trong lòng Cố Thanh cháy cuồng cuộn, cậu nắm lấy bàn tay be bé của cậu nhóc, xoay người dắt cậu bé đi đến chỗ người đàn ông kia.