Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 6




CHƯƠNG 6 – TIẾNG CA CỦA HỨA KIỆT

Tôi cùng Hứa Kiệt thường thường nói chút chuyện để giảm bớt sự khẩn trương vì lần đầu đi máy bay của cậu.

Không biết có phải hay không là vật cực tất phản, cậu khẩn trương khẩn trương rồi ngủ thiếp đi.

Đầu gối lên vai tôi, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, nhìn qua có một chút tính trẻ con, tôi vốn định giúp cậu lau đi, suy nghĩ hồi lâu lại cũng không nhúc nhích, sợ làm cậu giật mình tỉnh giấc…

Bốn giờ sau máy bay mới hạ cánh, Hứa Kiệt đột nhiên tỉnh lại, trên mặt nổi lên một tia khẩn trương, bỗng nhiên chui đầu chôn trong ngực tôi, hai tay ôm thắt lưng của tôi, cả người có run rẩy, tôi buông tờ báo trên tay, vỗ vỗ bờ vai cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Không có việc gì đâu.”

Cậu hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại gật đầu, thẳng đến máy bay dừng ổn rồi, cậu mới thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.

Hành khách đi qua đều liếc nhìn chúng tôi một cái, bất quá Hứa Kiệt còn chưa khôi phục lại, tôi chỉ đành ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Thẳng đến khi có một cậu nhóc dễ thương mềm mềm nhu nhu nói: “Chú ơi chú, anh này sợ hãi sao?”

Bé mới vừa nói xong, liền bị người phụ nữ phía sau ôm đi rồi, người phụ nữ kia hướng chúng tôi lộ ra một nụ cười xấu hổ, Hứa Kiệt bỗng nhiên buông tay ra, mặt đỏ ửng rồi hồng hồng, mở to mắt nhìn tôi.

Tôi khẽ nhíu mày, ngực có chút ưng ức, vì sao tôi là chú còn cậu lại là anh? Người ta thường nói con mắt của trẻ con là sạch sẽ nhất, chẳng lẽ thật có chuyện như thế?

Ngồi bất động một bên, Hứa Kiệt tưởng tôi giận nên nhỏ giọng nói lời xin lỗi, tôi chợt lấy lại tinh thần, đứng lên nhấc hành lý, nói: “Có thể đi không?”

Cậu gật đầu.

Xuống máy bay, bầu không khí không giống với quê nhà của chúng tôi, Hứa Kiệt đi ở bên cạnh tôi nhẹ giọng thở dài. Thành phố này sẽ là nơi sau này chúng tôi phải dốc sức làm việc.

Cho dù cách khai giảng còn hai ngày, nhưng đã có thể ở lại trong trường, tôi giúp Hứa Kiệt đem hành lý đặt ở gần cửa ra vào của phòng cậu.

Hai người mặc dù ở chung một khu nhà nhưng dù sao cũng bất đồng học viện, vườn trường đủ lớn, cách cũng đủ xa, vậy là ngày sau cũng khó lòng gặp mặt rồi.

Phòng cậu cũng chưa có ai đến cả, có chút vắng vẻ, để cậu ở một mình một chỗ tựa hồ có chút không thích hợp.

“Còn vài ngày nữa cơ, không bằng chúng ta đi dạo chơi đi.” Tôi mở miệng nói, ánh mắt Hứa Kiệt sáng lên, cậu gật đầu.

Tôi đem hành lý của mình đặt ở trong phòng của cậu, quyết định sau khi chính thức khai giảng thì trở lại lấy.

Tôi cùng Hứa Kiệt trọ ở một nhà nghỉ bên ngoài, mấy ngày nay đi rất nhiều nơi, cảm thụ cái gọi là không khí của đô thị hiện đại hoá.

Tại quảng trường Nhân Dân, Hứa Kiệt nhờ người qua đường chụp giúp hai chúng tôi một tấm ảnh..

Quảng trường làm nền, trên ảnh chụp vẻ mặt tôi lạnh lùng, Hứa Kiệt khóe miệng lại cong cong, lộ ra tươi cười xinh đẹp. Sau đó tôi mới biết được ngày đó là ngày mùng bảy tháng bảy âm, lễ tình nhân Trung Quốc.

Cầm ảnh chụp trở lại nhà nghỉ, sắc trời còn sớm, tôi ngã xuống giường, Hứa Kiệt ghé vào trước cửa sổ nhìn ánh đèn phía xa xa.

“Hàn Hiểu, xuống dưới lầu hát hò một lúc đi?” Trong ý thức mông lung, tôi nghe được Hứa Kiệt hỏi như vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu đưa ra ý kiến với tôi, tôi mở mắt ngồi dậy, ừ một tiếng cũng không phải là có ý giận dỗi, tôi đã sớm nghĩ thông rồi, đời này nếu như cậu vẫn dùng xích tử chi tâm (1) với tôi, vô luận cậu nói ra yêu cầu gì thì tôi cũng đồng ý.

Lầu phụ của nhà nghỉ là KTV, tôi cùng Hứa Kiệt chọn lấy một ghế lô nhỏ.

Uống vài hớp rượu, Hứa Kiệt bắt đầu cầm microphone hát, tôi nằm ở trên ghế salon hí mắt lắng nghe, tôi không biết âm sắc của cậu ra làm sao, chỉ là nghe vào rất thoải mái, rất nhu tình..

Tôi nhớ kỹ sau này cậu cũng trở thành ngôi sao, có vẻ rất nổi tiếng, tôi là một người không thú vị, ngoại trừ công việc thì rất ít quan tâm đến giải trí, TV và vân vân, cho nên tình huống cụ thể tôi cũng không hiểu rõ.

Chỉ biết sau đó khi cậu mang cha tôi tới Bắc Kinh, tiền thuốc men hàng năm đều là cậu chi trả, mỗi lần cậu tới gặp cha tôi đều mang theo kính râm, tự mình cầm lấy cái muỗng đút đồ ăn cho người cha đã không còn nhận ra ai của tôi, thập phần kiên trì, cha có lúc sẽ đem cậu nhận lầm thành tôi, lôi kéo cậu liên miên cằn nhằn, thường thường chảy nước mắt, người đại diện của cậu ở một bên thúc giục, nhưng cậu thờ ơ, chỉ kiên trì nói chuyện cùng cha tôi…

Mấy khúc qua đi, Hứa Kiệt đem microphone đưa cho tôi, cười nói: “Hàn Hiểu, hát một khúc đi?”

Tôi lắc đầu: “Cậu hát tiếp đi, tôi hát là dằn vặt tai người ta nha, cậu hát thật dễ nghe.”

“Cậu thích nghe à?” Con mắt cậu trong veo, hỏi.

Tôi gật đầu, cậu nở nụ cười, ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống sườn mặt càng hiển lộ nhu hòa cùng nhã nhặn.

Sau đó, cậu cầm microphone tiếp tục hát tình ca, tôi ở một bên nghe đến chăm chú.

Bất quá, sau đó lại uống rất nhiều rượu, cậu bắt đầu quấn quýt lấy tôi muốn tôi hát, cuối cùng không lay chuyển được nên tôi cùng cậu hợp xướng một bài hát Thiên Trường Địa Cửu.

Hai người ở chỗ này nháo tới tận ba giờ, lúc gần đi ra thì có một người đội mũ lưỡi trai đi tới ngăn cản Hứa Kiệt, hạ giọng nói: “Tôi là người của XX đĩa nhạc, cậu hát hay lắm, có muốn làm ngôi sao ca nhạc không, đây là danh thiếp của tôi…”

Hắn một thân mùi rượu, giọng nói cũng tỏa ra mùi rượu mạnh, người đại diện của Hứa Kiệt tôi nhớ kỹ là một người đàn ông anh tuấn, rất chú trọng hình thức, con mắt mỉm cười nhưng luôn luôn ngầm giấu đao kiếm, mà người này râu ria xồm xàm, mặc dù nhìn không ra khuôn mặt nhưng khí chất hai người cũng cách nhau quá xa, phỏng chừng không phải người này.

Hứa Kiệt cầm lấy rồi gật đầu: “Cảm tạ, tôi sẽ suy nghĩ.” Dứt lời lôi kéo tôi đi.

Ra khỏi cửa, Hứa Kiệt đem danh thiếp vứt vào thùng rác rồi thầm mắng câu lừa đảo, tôi quay đầu lại nhìn về phía người đang cầm chai rượu nằm vật vở ở cửa quán, lắc đầu, lần thứ hai xác nhận hắn không phải người đại diện tương lai của Hứa Kiệt, sau đó cùng Hứa Kiệt đi lên trên lầu.

Sau khi tắm xong, Hứa Kiệt nằm ở trên giường của mình nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, rất giống đứa trẻ con.

“Hàn Hiểu, cậu nói làm ngôi sao thì có cảm giác gì?” Lúc tôi tựa ở đầu giường đọc sách, Hứa Kiệt đột nhiên ngồi dậy hỏi.

Tôi nhìn cậu một cái, thờ ơ nói: “Thì chắc phải trả giá lớn đi, thời gian, chuyện riêng tư.”

Hứa Kiệt nghe xong lộ ra một tươi cười an ổn, nói: “Điều này cũng đúng.”

“Cậu muốn trở thành ngôi sao không?” Tôi buông sách nhìn cậu chăm chú, cuộc đời tôi cải biến không biết có ảnh hưởng tới cậu không, nếu như đây là nguyện vọng của cậu, vậy trăm phương nghìn kế tôi cũng sẽ vì cậu thực hiện.

Cậu suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Mọi việc đều thử một lần mới thỏa, bất quá con đường ngôi sao này quá khó khăn, tôi bây giờ còn chưa có dự định này.”

Tôi gật đầu, cầm lấy sách, tiếp tục xem.

“Hàn Hiểu, cậu thì sao? Cậu có nguyện vọng gì không?” Cậu nằm úp sấp ở trên giường nhìn tôi nói.

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, nghĩ đại khái là cậu uống say rồi, bằng không những lời này thường ngày chắc chắc cậu không hỏi ra miệng đâu.

“Không muốn nói thì thôi.” Cậu hướng tôi cười cười, như ánh dương quang sáng lạn, nhưng con mắt cậu toát ra một tia cô đơn nhàn nhạt.

Lòng tôi như bị nhéo đau, nhìn cậu rồi thành thực trả lời: “Không phải, nguyện vọng của tôi là có thật nhiều tiền.”

Cậu nghe xong sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói: “Tiền sao có thể kiếm được đủ, sống ở trong tiền cũng nhiều mệt mỏi.”

Tôi không nói gì, bởi vì lại một lần nhớ tới tràng máu tanh phản bội kia, tôi có lúc cũng đã nghĩ, nếu như công ty cha không có vấn đề, vậy Hứa Khả có thể làm vậy với tôi nữa không.

Bất quá những thứ này chung quy là giả thiết, chân tướng là cô ta phản bội, dẫn đến bi kịch của gia đình tôi. Cho nên cả đời này, nguyện vọng lớn nhất của tôi là có nhiều tiền, ngăn chặn khả năng bị phản bội vì tiền.

Hứa Kiệt vì uống chút rượu, tâm tình bắt đầu có chút lên cao, bất quá sau đó lại ngáp một cái, ôm chăn lăn ra ngủ, trước khi ngủ chỉ thì thầm một câu: “Bất quá thích tiền cũng không có gì không tốt, không phải đã có người nói sao, không thể để ái tình của bản thân chịu sự khảo nghiệm của tiền tài, cái này là sự thực.”

Tôi đem ngọn đèn ở đầu giường tắt đi, chỉnh điều hòa lên cao một chút rồi lại tiếp tục xem sách, cảm thấy hơi mệt thì đã là hửng đông rồi.

Nhìn qua thấy trên người Hứa Kiệt không có chăn, vì vậy giúp cậu đắp lại chăn, mới nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, tôi cùng cậu từ sớm đã đi tới trường học, nơi cậu ở cũng chưa có người tới, tôi lấy đồ đạc rồi nói tạm biệt.

“Tôi tiễn cậu qua đó.” Hứa Kiệt đứng ở phía sau tôi, nói.

“Không cần, tôi đi một mình cũng được.” Tôi nhàn nhạt mở miệng: “Có việc gọi điện thoại cho tôi nhé.” Nói đến đây, tôi nhíu nhíu mày, cậu tựa hồ còn chưa mua điện thoại di động.

Cậu gật đầu, lộ ra tươi cười xinh đẹp.

Lúc tới phòng mình, phát hiện có một người bản địa đã tới rồi, hắn thấy tôi lộ ra tươi cười trong sáng, nói: “Xin chào, tôi là Tạ Minh.”

“Hàn Hiểu.” Tôi cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

Sau đó không bao lâu, một người là Chu Quang ở Đông Bắc cùng Trần Thiện ở Quảng Đông đều tới.

Vài người hàn huyên trò chuyện, phát hiện sở thích cũng na ná nhau, ở chung cũng rất tốt.

Trong bốn người chúng tôi, Chu Quang lớn nhất, tôi bé nhất, bọn họ cũng gọi tôi cậu út, tôi nghe xong lắc đầu tiếp nhận.

Mấy người quen thuộc rồi thì đến phòng khác tìm kiếm đồng hương, đi nguyên một vòng, trong điện thoại di động của tôi đã đầy ắp số điện thoại.

Lúc ngồi ở trên giường, tôi nghĩ cuộc sống đại học của tôi cứ như thế bắt đầu rồi.