Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 43




Mãnh thú cấp năm hệ hoả Xích Viêm Huyền Quy gần đây sống trong nơm nớp lo sợ. Theo lý thuyết, nó đã tiến hoá thành mãnh thú cấp năm, cho dù là nơi đầy mãnh thú như hẻm núi Bou cũng sẽ không bị kẻ khác xem là đồ ăn. Thậm chí, nó còn có thể đàn áp mãnh thú kích thước lớn hơn nó, tại khu vực nho nhỏ này đùa giỡn ra oai.

Nhưng đối với hai tên ma quỷ vừa tới, tất cả đều hoá thành bọt nước.

Chuẩn xác mà nói thì bọn họ cũng không thuộc về bộ tộc Ma Quỷ đã biến mất từ lâu, nhưng bọn họ hung tàn tới trình độ tuyệt đối có thể cùng ma quỷ so tay đôi.

Ngắn ngủi hai năm, đồng nghiệp cùng bạn tốt của nó từng bầy, từng bầy đều ngủm củ tỏi hết. Hơn nữa còn là cấp bậc càng cao chết càng nhanh, ngược lại mãnh thú cấp bậc thấp lại sống tiêu diêu tự tại.

Xích Viêm Huyền Quy rất muốn khóc, oa oa oa ~, sớm biết có kiếp nạn như vậy thì đời nào nó muốn tu luyện lên cấp năm. Thành thành thật thật làm mãnh thú cấp bốn liền an nhàn hơn nhiều.

Nếu như vậy thì bây giờ sẽ không sốt ruột như vầy.

Nó đã trốn trong sơn động này bảy tám ngày, không ăn gì còn có thể chịu được, nhưng không uống nước không được a. Đã đến cực hạn rồi, phải ra ngoài tìm nước uống.

Xích Viêm Huyền Quy ngoại hình vẫn thật uy vũ khí phách. Hình thể là huyền quy (rùa đen) thật lớn, bên trên mai hừng hực liệt hoả, đi trên đường dù thong thả nhưng khí thế mười phần. Nhưng giờ khắc này, Xích Viêm Huyền Quy tỏ vẻ, nó cỡ nào hy vọng mình là tắc kè hoa không thu hút, bí mật lẩn qua bụi cỏ, có thể tránh thoát hai tên ma quỷ kia! *gào thét-ing*

Xích Viêm Huyền Quy than thở, thật cẩn thận đến hồ nước gần đó.

Nó đi rất chậm, vừa sắp tiếp cận hồ nước liền chết đứng dừng lại. Oa oa oa ~~ sao nó lại xui như vậy!

Đứng bên cạnh hồ nước chính là hai tên ma quỷ kia!!

Từ từ… Xích Viêm Huyền Quy sắc bén phát hiện, bọn họ không phải ôm cây đợi rùa, mà nguyên lai là đang cùng Hoàng Kim Hổ Sa dưới hồ nước đánh nhau.

Hoàng Kim Hổ Sa là mãnh thú cấp bảy, thân hình cao lớn tới sáu thước, toàn thân tản ra ánh vàng kim, nhìn rất giống một mặt trời di động. Nó là mãnh thú hệ kim, lực phòng ngự số một, lực công kích cũng dị thường hung mãnh.

Cấp bậc như Xích Viêm Huyền Quy mà gặp phải nó chỉ có nước chờ chết.

Nhưng hiện tại, mãnh thú cấp bảy kiêu ngạo ương ngạnh như thế cư nhiên lại bị áp chế gắt gao.

Xích Viêm Huyền Quy trộm nghé mắt nhìn, chỉ thấy tiểu ma quỷ tóc bạc đang cầm một thanh đoản kiếm, hình thể tinh tế, chỉ nhỏ bằng một cái răng nanh của Hổ Sa nhưng động tác lại nhanh lẹ như một đạo ánh sáng.

Cậu ta ra tay thế nào, ngay cả Xích Viêm Huyền Quy cũng không thấy rõ.

Oa oa oa ~~ rất, rất đáng sợ!

Mà lúc này một trận nổ ầm ầm vang lên, Xích Viêm Huyền Quy kinh ngạc nhìn từ hồ nước trồi lên một con Kiếm Xỉ Sa, hình thể to gấp đôi Hổ Sa.

Là mãnh thú cấp tám!

Đừng nhìn hai mãnh thú này chỉ hơn kém nhau một cấp bậc mà đánh giá. Từ cấp năm trở lên, mỗi một cấp chênh nhau đến mức nghiêng trời lệch đất. Lực lượng của một mãnh thú cấp tám tuyệt đối có thể so sánh với mười con mãnh thú cấp bảy.

Bạn nhỏ Xích Viêm Huyền Quy tỏ vẻ, nếu không phải mai rùa của nó rất chắc chắn, thì chắc giờ nó đang run như cầy sấy rồi.

Mà cảnh tượng đáng sợ tới mức doạ nó tiểu ra quần lại phát sinh.

Tiểu ma quỷ tóc bạc tựa hồ bị Kiếm Xỉ Sa doạ sợ, đứng sững sờ trên người Hổ Sa. Tiếp đến, một đạo hắc quang hiện lên, đại ma quỷ tóc đen một tay ôm cậu ta vào ngực, một tay nắm thiết kiếm nhìn vô cùng phổ thông.

Hắn từ trên phóng xuống dưới, huy động thiết kiếm, thoạt nhìn tựa hồ không tốn sức chút nào, nhưng kiếm khí phóng xuất lại mãnh liệt đến rung động, trực tiếp đem Kiếm Xỉ Sa bổ làm đôi.

Xích Viêm Huyền Quy: Oa oa oa ~~ Chặt củ cải cũng không nhẹ nhàng như vậy đi!

Hai mãnh thú ngã xuống đất, hồ nước hoàn toàn trở về trạng thái yên tĩnh. Xích Viêm Huyền Quy rất muốn chạy a, nhưng nó từ nhỏ đã chạy chậm a, ai tới nói cho nó biết làm thế nào để lặng yên không một tiếng động chạy trốn đi a. Sớm biết hôm nay nó sẽ táng mệnh ở đây, nó đã không nhịn đói bảy tám ngày trước a. Thà chết no còn hơn chết đói a!

Tác Phi đã sớm nhìn thấy Xích Viêm Huyền Quy đỏ rực đằng kia. Nói thật, thân hình to lớn như vậy còn muốn trốn sau lùm cây nhỏ xíu, cái con rùa ngu đó thực sự cho mình là chim nhỏ sao? Muốn ẩn nấp cũng chuyện nghiệp một chút được không!

Thấy Samuel cũng nhìn thấy nó, Tác Phi thở dài nói: “Buông tha nó đi. Hơn nữa, hai mãnh thú này tự dâng lên cửa, thằng nhóc tham ăn kia cũng đủ no.”

“Được.” Thanh âm dán bên tai cậu.

Tác Phi lúc này mới kinh ngạc phát giác mình vẫn đang nằm trong ngực Samuel, lập tức nhảy xuống, giả vờ ho khan rồi chạy về phía thi thể mãnh thú bắt đầu lột da.

Thời gian hai năm đối với Tinh Linh tộc cùng Ma tộc mà nói cũng không dài gì, nhưng đối với Tác Phi cùng Samuel vừa thành niên mà nói thì dung mạo lại có rất nhiều biến hoá.

Mái tóc ngắn của Tác Phi đã dài ra. Cậu muốn cắt đi, nhưng Samuel lại tự mình làm dây buộc tóc cho cậu, dùng gân cốt của một loại mãnh thú cấp mười, độ mềm dẻo rất cao, lại phi thường cứng rắn không hư hao, màu đen thuần đối lập rõ rệt với mái tóc bạc của cậu.

Samuel tự mình làm, lại tự tay buộc tóc cho cậu, Tác Phi không muốn từ chối ý tốt của hắn nên đành đem ý định cắt tóc áp xuống.

Nhưng cậu thật sự không am hiểu về chuyện tóc tai, hơn phân nửa thời gian đều là Samuel giúp cậu. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cặp tay thon dài dùng dây buộc tóc màu đen buộc lại mái tóc bạc, cậu đều có cảm giác là lạ.

Sau đó, cậu nhịn không được nhớ tới hai năm trước, lúc đang cùng Manzi tranh chấp, Samuel dán bên tai cậu nói: “Đúng, ta muốn ngươi.”

Dừng lại dừng lại. Tác Phi nhanh chóng đem trình độ bổ não tăng đột biến trong hai năm qua đình chỉ!

Nhất định, nhất định là cậu nghe lầm…

So sánh với Tác Phi càng ngày càng trông nữ tính (Tác Phi: Tóc dài làm chi a nhìn nữ tính muốn chết!), Samuel ngược lại càng ngày càng trầm ổn, vẻ non nớt trên khuôn mặt đã rút đi, dung nhan trở nên tinh xảo hơn trước, khiến Tác Phi với bản tính nhan khống không ngừng nâng cấp level của mình.

Nếu như nói hai năm trước sức chống cự đối với sắc đẹp của Tác Phi là level 60 thì hiện tại đã mãn cấp level 99 rồi!

Hai năm nay, bọn họ không phải luôn luôn ở hẻm núi Bou. Bọn họ đi qua thành Bennis hai lần, Tác Phi đem một số thảo dược đặc biệt chỉ mọc tại hẻm núi này giao cho Anil, xem như cảm tạ y vẫn luôn vất vả cần cù thu nhập máu thú cho bọn họ. Rồi sau đó, họ lại đi lãnh địa Người Lùn mấy lần, đem một ít xương cốt mãnh thú đưa cho nhà lão Eugene, làm vật liệu cho hai tiểu Người Lùn luyện tập.

Mà một năm trước, thân thể lão Eugene hồi phục, rốt cuộc bắt đầu công cuộc kích hoạt Tu La nhận. Cho tới bây giờ, ước chừng cũng đã được mười tháng bế quan, đoạn thời gian này chắc ông ta cũng sắp hoàn thành.

Muốn nói về việc năng lực tăng lên hay không, thì mặc dù Tác Phi là Tinh Linh thuần huyết nhưng kì quái một điều rằng thân thể này có lực tương tác Ma Pháp không quá xuất sắc. Tu luyện một ít ma pháp cơ bản thì được, nhưng từ ma pháp cấp bảy trở lên, căn bản là không có khả năng.

Mà cho dù có tu luyện tốt ma pháp thì sách phép thuật cũng rất khó tìm. Lúc này họ lại làm phiền Anil; y biết được Tác Phi đang tìm sách phép thuật, càng lưu tâm gấp bội cố gắng giúp bọn họ.

Sự trợ giúp nhiệt tình của y giúp Tác Phi thu thập được không ít phép thuật hữu dụng. Ví dụ như tại thời điểm cậu lột da, thuật dọn dẹp đúng là hết sức hữu ích vì nó giúp giảm bớt máu me, mà thuật chỉnh lý cũng giúp quy trình sửa soạn da lông trở nên đơn giản hơn. Tuyệt vời nhất chính là thuật giám định, rất tiện lợi, vừa có thể giám định cấp bậc mãnh thú, lại còn cấp bậc vật liệu nữa chứ. Cứ như vậy, từng ngày trôi qua càng có nhiều lạc thú.

Hai năm này, cậu xử lý ước chừng hơn hai ngàn mãnh thú. Thịt thà đều để cho thằng nhóc tham ăn nuốt hết, xương cốt đưa cho lão Eugene, duy chỉ có da lông cậu đều tự mình cất giữ. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu lần sau Samuel bị bức đến nổ tung, cậu có tới hai ngàn tấm da lông, nhất định có thể bất tử!

Huỷ diệt hết đi ha ha!

Đương nhiên, cậu không trông đợi rằng cái ý nghĩ xàm cờ đánh bậy đánh bạ này sẽ giúp được nhiều.

Lực tương tác ma pháp không cao, nhưng độ nhanh nhẹn của thân thể này lại vượt ngoài tưởng tượng. Hơn nữa, trải qua nhiều lần lột da như vậy, ánh mắt của cậu đã được huấn luyện đến vô cùng sắc bén, lại phối hợp với thuật giám định, cậu có thể chuẩn xác không sai lầm đoán được nhược điểm của đối thủ, chỉ dùng một thanh chuỷ thủ ngắn liền có thể đưa đối phương vào chỗ chết.

Đương nhiên, chuỷ thủ cũng không phải là chuỷ thủ thông thường, mà là lão Eugene đặc biệt chế tạo cho cậu. Vật liệu của nó là từ mãnh thú, lại được lão Eugene rèn đúc tinh luyện nên càng trở nên cường hãn, hiệu suất lột da không thua gì Tu La nhận.

Lực ma pháp của cậu không đủ, sức mạnh không đủ, nhưng chỉ dựa vào năng lực quan sát siêu phàm cùng giám định thuật, cộng thêm độ nhanh nhẹn của thân thể, liền sáng tạo thành công phương pháp công kích độc đáo cho riêng mình.

So sánh với cậu bên này hao hết tâm tư, Samuel như trước vẫn là bug lớn nhất trong game. Ma tộc thật sự là chủng tộc có lực lượng siêu phàm, nhưng siêu phàm tới trình độ này, thật sự có khoa học sao!

Lần đầu cậu gặp Samuel, hắn đánh nhau với Hàn Băng Viêm Thú mệt đến thoát lực, mà khi đó còn là nhờ sự giúp đỡ của thánh khí Tu La nhận.

Nhưng hiện tại… Tu La nhận còn đang ở chỗ lão Eugene tương thân tương ái, hắn tuỳ tay cầm một thanh thiết kiếm liền có thể chặt đứt đầu mãnh thú cấp tám…

— tổng công đại nhân là con cưng của trời, nhất định không lầm!

Tác Phi lột da xong, thú con cũng đúng lúc đi tới bắt đầu ăn. Tác Phi sờ sờ túi không gian hồng nhạt bên người, quả cầu ký ức của Veeshan vẫn ở trong đó, cậu vẫn chưa xem qua, bởi vì xem xong cầu ký ức sẽ biến mất, mà thần khí hồi sinh yêu cầu một môi giới – không thể nghi ngờ, cầu ký ức là môi giới tốt nhất.

Thực Thần đói bụng mấy ngàn năm rốt cuộc ăn no.

Bản thể Thực Thần cũng không to lớn như tưởng tượng, nhưng hình thể cũng rất đẹp. Đường cong mượt mà, lớp lông kim sắc dưới ánh mắt trời loè loè sáng lên, giống như mặt nước lấp lánh, bóng loáng, xinh đẹp.

Mà cặp mắt nhỏ của thú con cũng trở nên sáng ngời, thần thái không giận mà uy, dù gầm nhẹ cũng khiến người đinh tai nhức óc.

Tổng thể mà nói, nó phi thường phù hợp với cảm nhận của Tác Phi về một thần thú.

Hơn nữa, Thực Thần còn có một đôi cánh thật lớn.

Tác Phi hai năm nay đã sớm học được thú ngữ, bởi vậy nhanh chóng thúc giục nó: “Đến đến, bay một vòng xem nào!”

Nhóc con nghẹn khuất rất nhiều năm cuối cùng mới nở mày nở mặt, tuy rằng thần thái vẫn khí phách oai nghiêm, nhưng sau khi nghe Tác Phi nói liền lộ bản tính của mình.

Ôi nhìn xem, cánh của bản thần thú rốt cuộc cứng rắn rồi nè! Rốt cuộc có thể ngao du chân trời rồi nè!

Phàm nhân các ngươi hãy quỳ xuống, hôn chân ta đi. Bản thần thú có thể bay!

Sau khi não bổ một trận, thú con ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng bày ra pose ngạo nhân nhất có thể. Hít sâu một hơi, đôi cánh lớn phía sau lưng nó chậm rãi mở ra, lông cánh tung bay, che lấp mặt trời.

Quả nhiên là xinh đẹp phi phàm.

Lúc nó nhẹ nhàng huy động đôi cánh, liền long trời lở đất!

Sự tình kế tiếp khiến Tác Phi cả đời khó quên.

Như là cự long ngủ say vạn năm dưới lòng đất cuối cùng thức tỉnh, rống giận đến rung chuyển trời đất.

Tác Phi chưa từng lĩnh hội qua cảm giác động đất, nhưng trước mắt tất thảy lại như tận thế. Toàn bộ mặt đất rung rung, từ từ sụp đổ, mà không trung lại biến ảo vô số màu sắc, cuối cùng hội tụ thành một điểm, sau đó như vụ nổ Big Bang hình thành vũ trụ mà đột nhiên nổ tung.

Không gian bị mạnh mẽ rạch ra một cái khe, từ trên trời cao chạy thẳng xuống mặt đất. Cái khe thật lớn chậm rãi mở ra, bên trong là một mảnh tối đen.

Tác Phi chưa từng thấy lỗ đen vũ trụ, nhưng cái khe trước mắt lại cho cậu cảm giác này, như là có thể đem tất cả mọi thứ hút vào. Đầy ắp những kinh hoàng không biết trước.

Bảo khố Salva ngủ say ngàn vạn năm, mở ra.

Lần chấn động này đủ để toàn bộ Jalands lâm vào khiếp sợ.

Tác Phi ngốc nửa ngày rốt cuộc lấy lại tinh thần. Cậu nhìn thần thú trước mặt, giận dữ hét: “Đại ca à, này là xảy ra chuyện gì? Nhóc muốn mở cũng phải chờ chúng ta chuẩn bị tốt a. Tu La nhận còn đang ở lãnh địa Người Lùn kia kìa!”

Bạn thần thú uy vũ khí phách vẻ mặt ngốc hết sức. Nó mở to mắt, bên trong ngập nước: “Là ngươi kêu ta bay một vòng, ta làm sao biết vừa vung cánh lên bầu trời liền nứt a… Oa oa oa ~~”