Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 60: Giao dịch




Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [60] Giao Dịch

*****

Buổi tối Hạ Khải ở lại Trì gia không về nhà, người không thể tiếp nhận nhất chính là Chu Hàm Thanh.

Vì sợ Chu Hàm Thanh phản đối, Hạ Khải không dám tự mình nói với bà mà gọi điện báo Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành tuy có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không nói thêm gì. Lúc ông nói chuyện Hạ Khải ngủ lại Trì gia cho Chu Hàm Thanh, Chu Hàm Thanh theo bản năng sửng sốt một chút, trong đầu thầm đảo một vòng, dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Chí Thành mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Tiểu Khải thật là…” Chu Hàm Thanh nhất thời không biết nói gì, cười cười bổ sung: “Tiểu Trạch đã sắp thi đại học, nó còn tới quấy rầy.”

Chu Hàm Thanh không nhắc tới thì Hạ Chí Thành cũng không để ý, lúc này mới nhận ra chỉ còn một tuần nữa Hạ Trạch sẽ thi đại học. Tựa hồ sau chuyện Thẩm Gia Thạch, Hạ Trạch liền không về nhà, toàn ở Trì gia. Gần nhất ông cũng bận tới sứt đầu mẻ trán, sự tình chồng chất nên không quản tới Hạ Trạch. Hiện giờ ngẫm lại, lần gặp mặt Hạ Trạch cuối cùng hình như chính là lần Hạ Trạch náo loạn ở nhà tổ lần trước. Sau đó, Hạ Trạch liền im lặng, không còn ầm ĩ nữa.

Hạ Chí Thành ngừng một chút, căn dặn Chu Hàm Thanh: “Em tìm thời gian gọi điện cho Hạ Trạch, hỏi nó trước lúc thi đại học có muốn về nhà ở không?”

“Dạ.” Chu Hàm Thanh cười đáp.

Hạ Chí Thành do dự một chút, tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó, Chu Hàm Thanh nhìn ra, nhưng đợi vài giây thì lại nghe Hạ Chí Thành nói: “Không có việc gì, anh lên phòng sách đây.”

Chu Hàm Thanh nhìn theo bóng Hạ Chí Thành, trong lòng đại khái đoán được ý đối phương. Phỏng chừng lời bà đã gợi lên tâm tư cha hiền, đáng tiếc đã bỏ bê Hạ Trạch quá lâu, cộng thêm chuyện di sản, hiện giờ bản thân Hạ chí Thành cũng hiểu Hạ Trạch không muốn về nhà, muốn làm cha hiền cũng không có cơ hội.

Chu Hàm Thanh châm chọc nhếch khóe miệng, Hạ Trạch như hôm nay không thể không nói chính là công lao của Hạ Chí Thành. Giờ muốn làm cha hiền thì đúng là…

Chờ Hạ Chí Thành đi rồi, Chu Hàm Thanh xoay người về phòng. Việc Hạ Chí Thành bảo gọi cho Hạ Trạch không tính là gì, điều bà càng để ý hơn chính là Hạ Khải. Sao Hạ Khải đột nhiên lại tìm Hạ Trạch? Lại còn ngủ lại Trì gia? Chuyện này ẩn ẩn làm bà cảm thấy bất an không nói nên lời, tựa hồ có chuyện gì đó bà không hay biết đang diễn ra.

Mỗi khi trong lòng có chuyện bứt rứt, Chu Hàm Thành có thói quen thu dọn phòng ốc, tìm chuyện phân tán tư tưởng, lần này cũng không ngoại lệ. Lúc sửa sang lại ngăn kéo thì mới phát hiện cái camera mini mình giấu bên trong không thấy đâu. Sắc mặt Chu Hàm Thanh đại biến, lại cẩn thận tìm lại một lần, xác định thật sự không thấy.

Ở Hạ gia, Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành đều có phòng riêng. Lúc đầu vì Hạ Chí Thành có lúc làm việc quá khuya, không muốn quấy rầy Chu Hàm Thanh nên tùy tiện nghỉ ngơi ở phòng khác. Tới sau này, dần dần biến thành Hạ Chí Thành có phòng riêng. Chính là phòng hai người có một cánh cửa nối liền, vì thế có thể xem là phòng xép lớn. Bình thường Hạ Chí Thành sẽ không lục lọi đồ đạc Chu Hàm Thanh, vì thế sẽ không nhìn thấy camera, người đầu tiên Chu Hàm Thanh nghĩ tới chính là Hạ Khải. Liên hệ tới chuyện Hạ Khải vốn không thân thiết gì nhưng đột nhiên lại chạy tới tìm Hạ Trạch, trái tim Chu Hàm Thanh kịch liệt nảy lên.

Lấy lại bình tĩnh, gọi điện cho Hạ Khải.

Lúc đó Hạ Khải đang bị Trì Dĩ Hoành lừa gạt, xem cánh tay Hạ Trạch hệt như hàng dễ vỡ, thật cẩn thận duy trì khoảng cách nhất định với đối phương. Nghe thấy tiếng chuông di động, Hạ Khải nhìn một cái, mất tự nhiên tìm cớ chạy ra ngoài nghe điện thoại.

“Mẫu thân.”

Nghe thấy tiếng Hạ Khải, Chu Hàm Thanh cố nén cảm xúc, ôn hòa nói: “Tiểu Khải, phụ thân nói đêm nay con ở lại Trì gia?”

Hạ Khải ấp úng dạ một tiếng, Chu Hàm Thanh nhẹ giọng trách cứ: “Anh trai sắp thi đại học rồi, sao con lại tới quấy rầy chứ?”

“Con…”

“Được rồi.” Chu Hàm Thanh đánh gãy lời Hạ Khải, cười nói: “Ngày mai về sớm một chút, biết chưa?” Không đợi Hạ Khải trả lời, Chu Hàm Thanh làm như lơ đãng nói: “Đúng rồi, Tiểu Khải có thấy một cái thẻ nhỏ nhỏ hình chữ U màu đen trong phòng mẫu thân không?”

“Chữ U? Cái gì hình chữ U?” Hạ

Khải hỏi ngược lại.

Phản ứng Hạ Khải không giống đang nói dối, Chu Hàm Thanh sửng sốt một chút, trong lòng bắt đầu do dự, chẳng lẽ không phải Tiểu Khải lấy? Bà lại thử hỏi vài câu, nhưng Hạ Khải sống chết nói mình không biết gì cả, Chu Hàm Thanh nghi ngờ cúp điện thoại, trong lòng lại bất an.

Hạ Khải rối rắm siết chặt di động, này là lần đầu tiên mình nói dối mẫu thân. Nhưng cái camera mini kia vốn là của anh hai, mình trả lại cho anh hai là đúng mà, cũng không thể xem là làm chuyện xấu. Dù sao nếu mẫu thân có hỏi thì mình cứ liều chết không nhận, xem bộ dáng mẫu thân đặt nó trong tủ thì phòng chừng cũng không cần dùng tới, chắc qua vài ngày liền quên chuyện này thôi. Hạ Khải thầm nói với chính mình như vậy, rối rắm trong lòng cũng giảm bớt.

Hạ Khải bên này thầm xây dựng tâm lý, bên kia sau khi cúp điện thoại, tầm mắt Chu Hàm Thanh liền hướng về phía phòng sách. Nếu không phải Hạ Khải thì chẳng lẽ là Hạ Chí Thành? Bà không khỏi bồn chồn, nghĩ lại xem mấy ngày nay Hạ Chí Thành có biểu tình nào bất thường hay không? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra điểm nào không thích hợp, trong lòng lại càng bất an hơn. Tìm không thấy camera, đoạn phim trong tay Chu gia không thể lộ ra ngoài, kia chẳng phải lãng phí một cơ hội tốt sao? Chu Hàm Thanh nghĩ vậy thì thực buồn bực, muốn tìm Chu Chấn bàn bạc một phen. Nhưng di động Chu Chấn gọi thế nào cũng không thông, gọi về nhà thì được báo là không ở. Suốt cả buổi tối, Chu Hàm Thanh cứ một mực nghĩ đến chuyện này. Bà không dám thử Hạ Chí Thành, mà Hạ Khải lại sống chết không nhận, Chu Hàm Thanh lăn qua lộn lại, cả buổi tối cũng ngủ không yên.

Sáng sớm hôm sau, Trì Dĩ Hoành tới Hạ gia, tùy tay lấy danh nghĩa đưa Hạ Khải tới trường. Về phần Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành đã gọi điện cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ, trước lúc thi đại học, anh không tính toán để Hạ Trạch tới trường nữa.

Trì Dĩ Hoành tới làm Hạ Chí Thành thực bất ngờ, đồng dạng còn có Chu Hàm Thanh. Trì Dĩ Hoành khách khí chào Chu Hàm Thanh một tiếng, khéo léo biểu thị mình có việc muốn bàn riêng với Hạ Chí Thành.

Trong phòng sách Hạ gia, tầm mắt Trì Dĩ Hoành khẽ đảo qua bàn làm việc Hạ Chí Thành, anh nhớ rõ từng nghe Hạ Trạch nói thiết bị nghe lén được gắn ngay dưới bàn làm việc. Nghĩ tới nhóc hư hỏng kia hiện giờ rất có thể đang nằm trong nhà đeo tai nghe nghe mình cùng Hạ Chí Thành nói chuyện, trong mắt Trì Dĩ Hoành lộ ra ý cười, sắc mặt cũng không khỏi trở nên nhu hòa.

“Dĩ Hoành, có chuyện gì sao?” Hạ Chí Thành chủ động mở miệng nói.

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, dấu đi ý cười trong mắt, trở nên nghiêm túc.

“Dượng, có một đoạn phim tôi nghĩ dượng nên xem.”

“Cái gì?”

Trì Dĩ Hoành không nói gì, chỉ đưa thẻ chữ U cho Hạ Chí Thành, bảo ông gắn vào máy tình tự mình xem. Hạ Chí Thành hồ nghi nhận lấy, nhanh chóng mở tập tin duy nhất chứa bên trong. Trì Dĩ Hoành nghe thấy đoạn đối thoại mình đã nghe rất nhiều lần vang lên, sắc mặt Hạ Chí Thành cũng theo đó mà dần biến ảo.

Mất tự nhiên lúc ban đầu qua đi, ông thoáng liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt thực ngưng trọng. Đợi đoạn phim chiếu hết, Hạ Chí Thành thở phào một hơi, gian nan lộ ra một nụ cười với Trì Dĩ Hoành.

“Dĩ Hoành, đoạn phim này ở đâu mà có?”

Trước khi tới, Hạ Trạch đã dặn qua, đoạn phim này tốt nhất đừng kéo Hạ Khải vào. Tuy Hạ Trạch rất muốn nhân cơ hội này vạch mặt Chu Hàm Thanh cùng Chu Chấn với phụ thân, nhưng nghĩ tới Hạ Khải, Hạ Trạch vẫn cố nhịn xuống. Nếu làm rõ thì Chu Hàm Thanh đã lén trộm đồ của cậu, mà Hạ Khải thì lại trộm ngược lại rồi mang tới cho cậu, Hạ Trạch kì thực không sao cả, nhưng Hạ Khải thì có chút khó xử.

Hạ Trạch còn thực buồn rầu hỏi Trì Dĩ Hoành, mình làm vậy có đúng hay không? Nếu là trước kia cậu mới không để tâm tới tình cảnh của Hạ Khải, nhưng bắt đầu từ lúc Hạ Khải gọi cậu là anh hai, cậu bắt đầu có cảm giác nên có trách nhiệm với đứa em này. Trì Dĩ Hoành khi ấy cười cười xoa tóc Hạ Trạch, quân tử có việc nên làm việc không nên làm. Nếu Hạ Trạch vì trả thù mà cái gì cũng không để tâm thì anh sẽ không thích Hạ Trạch như vậy.

Bởi thế, nghe thấy nghi vấn của Hạ Chí Thành, Trì Dĩ Hoành chỉ cười cười lảng tráng vấn đề này.

Hạ Chí Thành không hài lòng, bất quá cũng không có cách nào, chỉ đành chủ động nhảy qua đề tài này, nhắc tới chuyện khác.

“Về những chuyện mà Thẩm Gia Thạch nói, Dĩ Hoành…”

“Dượng!” Trì Dĩ Hoành đánh gảy lời ông: “Tôi tin những lời Thẩm Gia Thạch nói không phải sự thật, dượng sao có thể tính kế Tiểu Trạch.”

Trì Dĩ Hoành mang theo ý cười bình tĩnh nói, Hạ Chí Thành nhát mắt cảm thấy gương mặt mình nóng bừng. Trì Dĩ Hoành giống như không thấy bộ dáng xấu hổ của Hạ Chí Thành, tự nhiên biểu thị trong tay mình còn còn một ít thứ, có thể giúp được Hạ Chí Thành.

Hạ Chí Thành tức giận nhưng ngoài mặt giả vờ không để ý hòa ái nhìn Trì Dĩ Hoành cười cười, trong lòng thì nghẹn khuất không nói nên lời. Nói ra thì, thay vì Trì Dĩ Hoành, Hạ Chí Thành lại càng nguyện ý giao tiếp với Trì Thủ Chính. Có lẽ nghĩ tới phân nhân tình giữa các bậc trưởng bối, Trì Thủ Chính không quá gay gắt hay hùng hổ như Trì Dĩ Hoành.

Hạ Chí Thành nuốt xuống ngụm khí nghẹn trong lòng, cười nói: “Dĩ Hoành nói phải. Số tranh chữ kia cơ bản đã được sắp xếp lại, để tìm thời gian chúng ta về nhà tổ đối chiếu lại một lần, coi như chính thức giao lại cho Tiểu Trạch.”

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Tốt. Này vốn là của Tiểu Trạch, cũng đến lúc nên giao cho em ấy.”

Hạ Chí Thành muốn dùng số tranh chữ ở nhà tổ để đổi mấy thứ trong tay anh, sao có thể chứ? Kia vốn là của Hạ Trạch, có nghe qua chuyện dùng đồ của mình đổi lấy thứ của chính mình sao?

Ẩn ý của Trì Dĩ Hoành, Hạ Chí Thành hiểu được, vẻ mặt lập tức xụ xuống nhưng rất nhanh liền mỉm cười: “Số tranh đó vẫn còn thiếu sáu bức, bác hai nói sẽ gửi tiền lại cho Tiểu Trạch. Cô cô con năm đó có lập một tài khoản cho Tiểu Trạch, số tiền này trực tiếp chuyển vào đó, được không?”

Trì Dĩ Hoành vẻ mặt thản nhiên, khách khí nói: “Bác hai tốn kém rồi.”

Cứ việc trong lòng đã chuẩn bị đưa mấy thứ này cho Hạ Trạch, nhưng tới hiện giờ Trì Dĩ Hoành vẫn kiên trì không hề lơi lỏng, Hạ Chí Thành có chút dằn lòng không được, dứt khoát nói: “Dĩ Hoành, ý anh là gì đây?”

Trì Dĩ Hoành vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Hạ Chí Thành: “Trên người Hạ Trạch chảy huyết mạch Trì gia, vì thế những của em ấy Trì gia tự nhiên sẽ thay em ấy đòi lại tất cả. Bất quá so ra thì đó chỉ là việc nhỏ, tôi cảm thấy quan trọng hiện giờ là Tiểu Trạch đã mười tám tuổi, nên học cách tự lập.”

Nếu không phải Hạ Trạch đã mười tám, không còn quyền giám hộ. Bằng không Trì Dĩ Hoành thực hận không giành lấy danh nghĩa kia. Đương nhiên không có quyền giám hộ thì vẫn còn quyền khác. Cái tự lập mà Trì Dĩ Hoành nói ý chỉ sau này Hạ Trạch có quyền tự làm chủ chuyện của mình, Hạ Chí Thành không nên nhúng tay, mà trước mắt chính là ghi danh nguyện vọng thi vào đại học.

Trì Dĩ Hoành vừa dứt lời thì sắc mặt Hạ Chí Thành cũng trở nên khó coi. Hạ Trạch là con ông, từ khi nào đến phiên Trì gia khoa tay múa chân. Nhưng những điều này ông cũng chỉ có thể ngẫm trong lòng, Trì gia không chỉ khoa tay múa chân, thậm chí chỉ còn kém một bước để Hạ Trạch sửa thành họ Trì nữa thôi.

Hạ Chí Thành nghiêm mặt một lúc lâu không nói gì, Trì Dĩ Hoành thực kiên nhẫn chờ đợi. Anh tin tưởng Hạ Chí Thành không phải loại người bị đánh mà không dám phản kháng, Trần Huy hãm hại Hạ gia, Hạ Chí Thành nhất định phải trả miếng. Trì Dĩ Hoành không biết Hạ Chí Thành tính toán thế nào, nhưng anh tin tưởng những thứ trong tay mình đủ để dìm chết Trần Huy, thậm chí còn kéo cả Tôn Đức Nguyên xuống nước, bất quá phải xem Hạ Chí Thành làm thế nào.

Cám dỗ bày ra trước mắt, chính là muốn Hạ Chí Thành phải cam đoan về sau không nhúng tay vào cuộc sống của Hạ Trạch, anh tin tưởng Hạ Chí Thành sẽ chọn lựa lợi ích bản thân.

Hai người ở phòng sách kiên nhẫn giao tranh, Chu Chấn theo sát Trì Dĩ Hoành vội vã chạy tới Hạ gia.

Chu Chấn tinh thần thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm, vẻ mặt ủ rũ. Ông áy náy nhìn Chu Hàm Thanh gật đầu, giải thích lộ trình hôm qua: “Có chút chuyện nên không về nhà. Xảy ra chuyện gì?” Hôm qua Chu Hàm Thanh gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, sáng sớm Chu Chấn vừa thấy liền hoảng sợ, vội vàng thu thập chạy tới: “Đúng rồi, em rể đâu?”

Chu Hàm Thanh nhăn mặt nhíu mày, bà lo lắng cũng chính là chuyện này. Trì Dĩ Hoành cùng Hạ chí Thành đã nói chuyện gần nửa tiếng, vẫn còn ở phòng sách chưa ra. Liếc mắt nhìn Chu Chấn, nhỏ giọng nói chuyện bị mất đồ một lần.

Chu Chấn không thể nào tin được: “Tiểu Khải? Không có khả năng.”

“Kia anh nói xem là ai?”

Chu Chấn do dự, nếu nói người có thể tùy tiện vào phòng Chu Hàm Thanh lấy đồ đi, trừ bỏ Hạ Khải thì chỉ còn Hạ Chí Thành. Nhưng Hạ Khải cùng Hạ Trạch quan hệ vốn không tốt, không có lý nào lại tìm đồ cho Hạ Trạch. Còn Hạ Chí Thành, nếu phát hiện sẽ trực tiếp hỏi Chu Hàm Thanh, không giống người nhẫn nhịn.

“Có khi nào em nhớ nhầm không?” Chu Chấn uyển chuyển nói.

Sắc mặt Chu Hàm Thanh lập tức trầm xuống, chuyện lớn như vậy bà sao có thể nhớ nhầm.

Chu Chấn mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương, thỏa hiệp nói: “Rồi rồi, không phải nhớ nhầm.” Tuy ông thức thời nhận sai nhưng trong lòng cảm thấy nếu ban đầu Chu Hàm Thanh trực tiếp đưa bản gốc cho ông thì giờ sao gặp phải chuyện phiền toái này.

Chu Hàm Thanh đồng thời cũng nghĩ nếu Chu Chấn sớm ra tay, bán cho Hạ Chí Thành một nhân tình thì đã không có chuyện gì. Chu Chấn cứ muốn kéo dài để tăng hiệu quả, hiện giờ làm sao đây? Thứ kia xem như hỏng bét rồi.

Hai anh em trong lòng thầm oán giận nhau, trên lầu, Hạ Chí Thành đang tiễn Trì Dĩ Hoành ra ngoài.

“Chu Chấn tới à.” Hạ Chí Thành chào hỏi.

Chu Chấn xốc tinh thần mỉm cười nhìn về phía Hạ Chí Thành cùng Trì Dĩ Hoành.

Tầm mắt Trì Dĩ Hoành cùng Chu Chấn tương giao, khóe miệng nhếch lên ý cười. Chu Chấn xuất hiện quả thực quá thích hợp, giống như có ai đó cố ý an bài. Sau khi giao những thứ trong tay mình cho Hạ Chí Thành, Trì Dĩ Hoành liền rũ sạch tất cả can hệ không còn một mảnh. Bất luận là Trì Dĩ Hoành hay Mặc Ngự, đều chỉ nguyện ý đứng phía sau, không muốn có bất cứ quan hệ nào đối với chuyện này. Theo tình hình này thì Chu gia quả thực là lựa chọn tốt nhất, cũng là đối tượng cuối cùng bị Trần Huy vồ lấy.

Trì Dĩ Hoành không ở lại lâu, rất nhanh liền mỉm cười cáo từ. Phía sau, tầm mắt Hạ Chí Thành dạo một vòng trên người Chu Chấn, thầm hạ quyết tâm.

________

Hoàn