Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 69: Khốn đốn




Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [69] Khốn Đốn

*****

Hạ Chí Thành có thể leo lên vị trí phó thị trưởng Hải thành thì bản thân cũng không ngốc, suy nghĩ của ông cũng có thể coi là khá thực tế.

Trì Hân Vân qua đời tới giờ đã mười lăm năm, tuy Trì gia lâu như vậy đột nhiên lật lại chuyện này làm ông thực ngoài ý muốn, nhưng sau khi xác định chuyện này mình không để lại bất cứ sơ hở nào, sau phút kích động ban đầu, ông bắt đầu nghĩ tới phản ứng cùng cách ứng phó với Trì gia.

Đối với Hạ Chí Thành, điều đáng sợ nhất là bị Trì gia tra ra chứng cớ xác thực. Hiện giờ mới chiếm được chút ưu thế trong trận chiến với Tôn Đức Nguyên, lỡ như Trì gia gán lên tội danh giết người, đừng nói đường làm quan phát triển, có thể an toàn trở ra hay không đã là vấn đề. Khả năng lớn nhất là phải ngồi tù, tất cả cố gắng trong nhiều năm qua đều thất bại trong gang tấc. Loại trừ kết quả xấu nhất này, chỉ cần Trì gia không tìm ra chứng cứ xác định, hết thảy đều có khả năng xoay chuyển. Hạ Chí Thành làm chính trị nhiều năm như vậy, thanh danh trong sạch, Trì gia chỉ có thể nhắm vào chuyện Trì Hân Vân, những chuyện khác muốn tóm được nhược điểm của ông không phải dễ.

Hạ Chí Thành nghĩ vậy nhưng Hạ nãi nãi thì không, bà hừ lạnh: “Trì gia sao có thể biết chuyện năm đó? Không phải ả điên Hàn Linh thì chính là Hạ Nguyên, anh định làm sao?”

Hạ nãi nãi không có chút ấn tượng tốt nào về Hàn Linh. Ngay từ đầu bà đã chướng mắt Hàn Linh, bởi vì Hàn Linh không ít lần làm mình làm mẩy với Hạ Chí Thành, khó lắm mới đuổi được ả ta đi, qua vài năm an ổn, kết quả lại tìm trở lại, còn kéo theo nhiều chuyện như vậy. Hạ nãi nãi cảm thấy Hàn Linh chính là sao chổi, lúc Trì Hân Vân gặp chuyện, Hạ nãi nãi đã chủ trương đuổi Hàn Linh đi. Là Hạ Chí Thành cố tình che chở, giữ ả ta lại. Mấy năm nay địa vị Hạ Chí Thành ngày càng tăng cao, Hạ nãi nãi chỉ đành nhắm mắt mở mắt nhẫn nhịn chấp nhận sự tồn tại của Hàn Linh. Hiện giờ chuyện năm đó lộ ra, bà thật sự muốn xem xem Hạ Chí Thành nói thế nào.

Hạ Chí Thành do dự, giải thích: “Hàn Linh đâu có điên, nói chuyện này ra cô ta cũng không được lợi gì. Tiểu Nguyên cũng không có khả năng.”

“Vậy anh nói xem Trì gia làm sao biết được?”

Hạ Chí Thành nhất thời nghẹn lời, Hạ nãi nãi thừa thế nói: “Hạ Nguyên dù thế nào cũng là con anh, nó hẳn sẽ không nói, chỉ là chính là Hàn Linh. Ả ta mấy năm nay cứ điên điên khùng khùng, nói không chừng bị kích thích gì đó. Không bằng anh thừa dịp này đưa ả tới viện an dưỡng, như vậy cho dù Trì gia quơ được gì đó thì ai lại tin tưởng lời nói của một kẻ điên chứ.”

Đề nghị của Hạ nãi nãi cũng giống Hạ Nguyên. Gần nhất Hạ Chí Thành luôn nghĩ về chuyện này, vấn đề là Hàn Linh không chịu đi, ông đã tới nói chuyện vài lần nhưng không có kết quả, vì thế lại tiếp tục kéo dài.

Hạ nãi nãi vừa thấy biểu tình Hạ Chí Thành buông lỏng thì lập tức khuyên nhủ: “Thời điểm này anh ngàn vạn lần không được hồ đồ. Cái gì quan trọng hơn? Là Hàn Linh hay đường thăng tiến?”

Hai chữ thăng tiến đè lên người Hạ Chí Thành, sau một lúc lâu giãy dụa, chung quy lợi ý bản thân vẫn chiếm ưu thế, khẽ gật nhẹ đầu.

Chờ Hạ Chí Thành rời khỏi bệnh viện quay về Hạ gia thì đã khá khuya.

Nghe thấy động tĩnh ngoài sân, Chu Hàm Thanh vẫn đang cố chống lại cơn mệt mỏi chờ Hạ Chí Thành lập tức chạy ra cửa: “Chí Thành, anh đã về rồi, mẫu thân thế nào?”

Hạ Chí Thành bị Hạ nãi nãi gọi tới bệnh viện, vì quá đột ngột nên cái gì cũng không kịp nói. Chu Hàm Thanh cả đêm cứ suy nghĩ, lẽ nào Hạ nãi nãi lại phát bệnh?”

Hạ Chí Thành trong lòng có tâm sự, đối với Chu Hàm Thanh niềm nở cũng chỉ phản ứng lạnh nhạt. Sau khi bảo Chu Hàm Thanh đi nghỉ ngơi, Hạ Chí Thành xoay người một mình tới phòng sách. Nhìn theo bóng dáng Hạ Chí Thành, nụ cười trên mặt Chu Hàm Thanh rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa. Từ lúc anh cả vì giúp Hạ Chí Thành làm việc bị bại lộ, Hạ Chí Thành liền bắt đầu giận chó đánh mèo mà tỏ ra lạnh nhạt. Thậm chí mấy ngày nay đám đàn em của Trần Huy tìm Chu gia gây chuyện, Tử Xương suýt chút nữa bị vây đánh, Hạ Chí Thành nghe Chu Hàm Thanh nói xong cũng chỉ thờ ơ nói đã biết. Chu Hàm Thanh thực thất vọng cùng đau đớn không nói nên lời, nhiều năm qua bà vì Hạ Chí Thành sinh con dưỡng cái, chăm lo việc nhà, kết quả trong mắt Hạ Chí Thành bà chẳng là gì.

Phẫn hận tích tụ trong lòng lại không thể nháo loạn trước mặt Hạ Chí Thành, vì thế Chu Hàm Thanh liền chuyển hết lên người Hàn Linh. Đến giờ Chu Hàm Thanh cũng sáng mắt, Trì Hân Vân tính là gì, Hàn Linh mới là người Hạ Chí Thành yêu thương. Cho dù Hàn Linh đã là một người đàn bà bệnh tâm thần điên điên khùng khùng, Hạ Chí Thành vẫn cung cấp đủ cẩm y ngọc thực, nếu nói trong lòng Hạ Chí Thành không có Hàn Linh, ai tin chứ?

Chu Hàm Thanh cười lạnh, Hạ Chí Thành giày vò bà thì bà sẽ giày vò Hàn Linh, dù sao chỉ cần bà còn ngồi trên vị trí bà Hạ này, Hạ Chí Thành cũng không thể làm gì bà.

Trong phòng sách, Hạ Chí Thành căn bản không có tâm tư quản Chu Hàm Thanh nghĩ thế nào. Trong mắt ông, Chu Hàm Thanh cùng cả Chu gia đều phải dựa vào mình. Năm đó sở dĩ ông cưới Chu Hàm Thanh vì nhìn trúng tính cách nghe lời hiểu chuyện lại không có bối cảnh. Ông cưới Chu Hàm Thanh vì muốn ngăn cản mẫu thân nhúng tay vào chuyện hôn sự của mình, lại không cần lo lắng nếu chuyện Hàn Linh cùng Hạ Nguyên lộ ra sẽ làm Chu Hàm Thanh ủy khuất, có thể nói là đã cân nhắc kỹ lưỡng. Chu Hàm Thanh gả cho ông nhiều năm như vậy, công lao duy nhất chính là sinh ra Hạ Khải. Nể mặt mũi Hạ Khải ông mới nâng đỡ Chu gia. Không ngờ bùn nhão thì vẫn là bùn nhão, vĩnh viễn không thể xây thành tường.

Trong mắt Hạ Chí Thành hiện lên một tia chán ghét, lại nghĩ tới Trì gia.

Lại nói tiếp, Hạ Chí Thành đối với Trì Hân Vân thật sự có cảm tình. Ông thật sự không thích bộ dáng khuê tú thế gia của mẫu thân, nhưng không thể không nói, so với Hàn Linh, Trì Hân Vân được thế gia bồi dưỡng thật sự làm người ta không soi được chút tật xấu nào. Hai người kết hôn nhiều năm, trừ bỏ Trì Hân Vân vẫn chưa sinh đứa nhỏ làm ông có chút tiếc nuối, những phương diện khác, hai người thật sự rất hòa hợp. Lúc ban đầu con đường thăng tiến của ông thuận buồm xuôi gió như vậy, Trì Hân Vân đã trợ giúp không ít, sau đó Hạ Trạch sinh ra lại làm tình cảm của bọn họ tốt hơn. Hạ Chí Thành thật sự muốn hảo hảo cùng Trì Hân Vân sống hết một đời, cho dù Hàn Linh dắt Hạ Nguyên tới trước mặt, cho dù ông thật sự áy náy với Hàn Linh vô cùng nhưng không hề muốn ly hôn với Trì Hân Vân.

Nhưng cố tình vào ngay buổi tối đó, Trì Hân Vân lại về nhà sớm hơn dự tính, vừa lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của ông cùng Hàn Linh. Hạ Chí Thành biết Trì Hân Vân tính tình cương trực nhưng không ngờ lại dứt khoát đến vậy, chẳng những không nghe ông giải thích, ngược lại cương quyết biểu thị muốn ly hôn, mang theo Hạ Trạch quay về Trì gia. Đoạn thời gian đó chính là lúc mấu chốt sắp được thăng chức, trước không nói tới chuyện có tình cảm với Trì Hân Vân, chỉ nói tới chuyện này thôi, ông làm sao có thể để mình gặp rắc rối về vấn đề tác phong. Hạ Chí Thành theo bản năng kéo Trì Hân Vân lại, Hàn Linh còn ở bên cạnh quấy rối, Trì Hân Vân giãy mạnh một cái, đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống lầu.

Hạ Chí Thành nhắm mắt lại, cái chết của Trì Hân Vân ảnh hưởng mạnh mẽ hơn ông nghĩ. Mấy năm qua ông kì thực rất thường xuyên nghĩ tới Trì Hân Vân, ông thực xin lỗi, cũng muốn đối xử với Hạ Trạch tốt một chút đề bù đáp, nhưng ánh mắt giống Trì Hân Vân như đúc của Hạ Trạch luôn làm ông không thể đối mặt. Hạ Chí Thành không nói rõ tư vị trong lòng, chỉ là có đôi khi nhìn thấy Hạ Trạch lại nghĩ, nếu Trì Hân Vân không chết thì liệu cuộc sống của bọn họ bây giờ thế nào?

Nếu Trì Hân Vân không chế…

Hạ Chí Thành lắc đầu, trên đời này không có chuyện nếu, ông cũng không cảm thấy năm đó mình che dấu sự thực cái chết của Trì Hân Vân có gì không đúng, đương nhiên bản thân mình quan trọng hơn. Ông vẫn luôn nghĩ chuyện này cứ thế trôi qua, không ngờ cách lâu như vậy mà Trì gia vẫn lật lại. Hiện giờ nếu có thể tránh xung đột với Trì gia thì cứ tránh, trước tiên phải xem Trì gia muốn làm gì.

Bước đầu Trì gia muốn làm gì, rất nhanh Hạ Chí Thành sẽ biết.

Lúc Trì Dĩ Hoành vẻ mặt thản nhiên xuất hiện ở Hạ gia, Hạ Chí Thành đã xoắn xít vài vòng. Trì Dĩ Hoành nói thực khách khí, chỉ tới nhận số tranh chữ, ngoài ra không đề cập tới chuyện gì nữa.

Hạ Chí Thành sắc mặt bất biến nhưng trong lòng lại thầm suy đoán xem Trì gia rốt cuộc có ý tứ gì. Đã định trước sẽ xé rách mặt nên mới lấy những thứ của Hạ Trạch đi, sợ sau này ông không đưa? Ý niệm giữ lại số tranh này thoáng hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh đã bị gạt bỏ. Chỉ cần Trì gia một ngày chưa vạch ranh giới thì trong mắt người nhà, hai nhà Trì Hạ chính là một thể, ông không thể vì chút vật ngoài thân này mà làm hỏng chuyện.

Dọc theo đường tới nhà tổ Hạ gia, Hạ Chí Thành cứ một mực nghĩ tới chuyện này. Nhưng Trì Dĩ Hoành thoạt nhìn giống như chỉ vì số tranh chữ kia mà tới, thái độ cũng thực khách khí, nhìn không ra chút manh mối nào.

Hạ Chí Thành đương nhiên không khờ dại đến mức nghĩ rằng Trì gia không quan tâm tới sống chết của Trì Hân Vân, nhưng thái độ của Trì Dĩ Hoành thực sự quá quỷ dị. Cảnh tượng Trì Dĩ Hoành nổi giận lôi đình không hề xuất hiện, điều này ngược lại càng làm Hạ Chí Thành bất an. Thái độ của Trì Dĩ Hoành quá bình tĩnh, làm người ta cảm thấy có quỷ. Hạ Chí Thành hiểu rõ Trì Thủ Chính, theo cảm tình của Trì Thủ Chính với Trì Hân Vân, tuyệt đối sẽ không cho qua. Chẳng lẽ Trì gia đang âm thầm trù tính gì đó?

Hạ Chí Thành mờ mịt đánh giá Trì Dĩ Hoành, cảm giác nghi ngờ lại chầm chậm dâng lên, sợ tiếp theo bản thân sẽ bị rơi vào bẫy rập. Ông nhớ rõ tình cảnh Trì Dĩ Hoành vì chuyện Hạ Trạch mà tới tìm mình, giống hệt phụ thân nó, đều là kẻ khó xơi.

Hạ Chí Thành một đường thấp thỏm chạy tới nhà tổ, vốn tưởng chỉ có Trì Dĩ Hoành tới, không ngờ lại thấy bóng dáng Hạ Trạch. Hạ Trạch đang căn dặn quản gia tiếp đón những khách nhân tới cùng mình.

Mí mắt Hạ Chí Thành giật giật, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Cho dù ông ích kỷ thế nào, nhưng chống lại ánh mắt hiểu rõ chân tướng của Hạ Trạch vẫn có chút khốn đốn. Nhất là lúc nhìn rõ những người Hạ Trạch dẫn tới, Hạ Chí Thành lại càng mất tự nhiên hơn.

“Tiểu Trạch, sao em lại tới đây?” Trì Dĩ Hoành bước qua Hạ Chí Thành, tiến tới hỏi.

Hạ Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Chí Thành một cái: “Số tranh chữ đó đều là ông nội lưu lại, em bất hiếu, không chỉ không bảo quản tốt còn làm mất mấy bức. Giờ phụ thân đã giao lại cho em, theo tình theo lý thì em cũng nên tới xem, nếu không lại bất thêm mấy bức nữa thì sao a.”

Hạ Trạch vừa dứt lời, sắc mặt mỗi người trong phòng đều biến đổi khác biệt. Hạ Chí Thành cảm thấy mặt mình bóng rực nhức nhối.

Trì Dĩ Hoành im lặng nhéo nhéo tay Hạ Trạch, xoay về phía đám người Hạ Trạch mang tới: “Cụ Bạch, Chu đại sư, Từ đại sư, Hoắc đại sư.”

Những vị khách Hạ Trạch mang tới không phải người thường mà đều là những vị đại sư giám định nổi danh ở Hải thành. Trong đó người mà Trì Dĩ Hoành gọi là cụ Bạch chính là ông ngoại Bạch Hiểu Tề, lăn lộn trong giới giám định đã nhiều năm, rất có nhãn lực. Sau khi chuyện số tranh chữ cụ Hạ lưu lại bị Thẩm Gia Thạch mang ra ngoài, việc cấp bách nhất là tìm người tới thẩm định lại thật giả số còn lại. Lần này Hạ Trạch cố tình mời những vị đại sư này tới, dụng ý là gì khỏi cần nói cũng biết.

Hạ Chí Thành quả thực cảm thấy mất hết mặt mũi. Trước đó Thẩm Gia Thạch lên án Hạ gia chiếm đoạt di sản Hạ Trạch đã huyên náo một trận, chính là vô luận là Hạ Trạch hay Trì gia đều không tỏ thái độ gì, tình hình cụ thể ra sao người ngoài cũng không rõ. Nhưng hôm nay Hạ Trạch làm vậy không khác nào tuyên bố những gì Thẩm Gia Thạch nói là sự thật, mà ông lại không thể giải thích, chỉ có thể cam chịu.

Hạ Chí Thành tin tưởng, không quá một ngày tin tức này sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu Hải thành. Chỉ trích của Hạ Trạch nghiêm trọng hơn hẳn lời lên án của Thẩm Gia Thạch.

Hạ Chí Thành trong lòng nghẹn một bụng khí, nhưng cố tình Hạ Trạch vẫn không chịu buông tha. Trước mặt mọi người làm trò nói: “Phụ thân, ngài nhớ rõ mấy bức bị mất đi, lần trước ngài có nói sẽ đền tiền. Hiện giờ đã gần nửa tháng rồi, ngài tính bao giờ mới chuyển tiền?”

Hạ Trạch vừa nói những lời này, sắc mặt mọi người lại càng bất thường, tất cả đều tỏ ra tiếc hận, biểu tình nhìn về phía Hạ Chí Thành lại càng cổ quái hơn. Hạ Chí Thành tuy là phó thị trưởng Hải thành, nhưng giới văn hóa cùng giới chính trị rất khác biệt, nhóm đại sư thành danh này rất thanh cao, vì thế không hề để tâm tới chức vị của Hạ Chí Thành. Ông ngoại Bạch Hiểu Tề có thể xem là đồng lứa với cụ Hạ, Hạ Chí Thành chính là hậu bối, cụ lại càng không để tâm chuyện Hạ Chí Thành xấu hổ.

Hạ Chí Thành cho dù tỏ ra bình tĩnh thế nào, bị Hạ Trạch trước mặt mọi người chất vấn, lại còn cả những ánh mắt khinh thường, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.

________

Hoàn