Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 80: Kết thúc




Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [80] Kết Thúc

*****

Hạ Nguyên là con Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh giết người, Trì Hân Vân năm đó gặp chuyện không phải tai nạn mà là bị hại. Hết quả bom này tới quả bom khác nện xuống, Hạ Tư Mẫn hồi phục tinh thần trước hết.

“Rốt cuộc là sao?”

Cơn giận trong lòng Liễu Giai vẫn chưa bộc phát hết, quay đầu cười lạnh: “Này phải hỏi em trai tốt của cô. Sinh con ra không nuôi, tôi cùng Chí Phi vất vả nuôi Hạ Nguyên lớn khôn không phải để các người giày xéo như Hạ Trạch.”

“Chị dâu!” Lời Liễu Giai quá nặng, sắc mặt Hạ Chí Thành xanh mét đánh gãy. Trong phòng không chỉ có người Hạ gia, còn có vài cảnh sát xa lạ, Hạ Chí Thành không chịu nổi nỗi nhục này.

“Thế nào, tôi nói sai à?” Lần này Liễu Giai thực sự phẫn nộ cùng cực, tính tình bà vốn luôn mạnh mẽ, trước kia chỉ vì Hạ Chí Thành là cha ruột Hạ Nguyên nên mới nhân nhượng mặc Hạ Chí Thành chen vào chuyện Hạ Nguyên, hiện giờ Hạ Nguyên suýt chút nữa xảy ra chuyện, bà sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn.

“Năm đó chú vì cưới Trì Hân Vân mà vứt bỏ Hàn Linh, không chịu nhận đứa con trong bụng cô ta, chúng ta nhận nó về nuôi lớn thì chú lại giả mù sa mưa dẫn nó theo bên người. Chúng ta nghĩ chú tốt xấu gì cũng là cha ruột nó nên không nói gì. Chính là chú xem mình đã làm gì hả? Chu Hàm Thanh giết Hàn Linh rồi đổ tội lên đầu Hạ Nguyên, chú cư nhiên không nói hai lời liền đồng ý, Hạ Nguyên trong mắt chú rốt cuộc là gì?”

Liễu Giai nói quá nhanh, Hạ Chí Thành mấy lần muốn cắt ngang nhưng không thành. Mấy vị cảnh sát trong phòng nghe thấy mùi ngon, chuyện bát quái của đám nhà giàu thế này không phải ngày nào cũng gặp a.

Hạ Chí Thành xanh mặt nén giận, nhưng cũng không thể làm gì Liễu Giai, Chu Hàm Thanh cũng không hơn gì. Tuy không biết Liễu Giai biết được gì, nhưng chị ta cứ một ngụm một ngụm nói bà giết người, chẳng phải đã hoàn toàn định tội danh rồi sao.

Chu Hàm Thanh bụm mặt vọt tới trước mặt Liễu Giai muốn ngăn cản, Liễu Giai nóng lên lại giật tay Chu Hàm Thanh ra tát thêm một cái. Mắt thấy hai người đã sắp lao vào đánh nhau, Hạ nãi nãi phẫn nộ: “Đủ rồi! Các cô còn ngại chưa đủ xấu mặt sao?”

Liễu Giai đẩy Chu Hàm Thanh ra, chỉnh lý lại quần áo, lạnh nhạt nói: “Tôi cùng Chí Phi trong trong sạch sạch cũng không giết người, có gì dọa người chứ?”

“Cô…” Hạ nãi nãi bị Liễu Giai làm nghẹn lại không nói nên lời, chỉ có thể ôm ngực thở dốc.

“Chị dâu!” Hạ Tư Tuệ cùng Hạ Tư Mẫn đồng thời kêu một tiếng.

Liễu Giai cười lạnh: “Các người đừng chê tôi nói chuyện không dễ nghe, Trì Hân Vân chết thế nào mẫu thân biết rõ nhất. Tôi đã nói vì sao phụ thân chết đi lại để toàn bộ di sản lại cho Hạ Trạch, hóa ra là mắc nợ Trì Hân Vân, muốn bù đắp lại cho Hạ Trạch. Này cũng vì Trì Hân Vân có họ tốt, nếu cô ta không phải họ Trì, phỏng chừng cũng giống Hàn Linh, chết rồi thì thôi đi, lại còn đổ tội danh giết người lên đầu con mình. Chuyện này mẫu thân cũng đâu sợ xấu mặt, tôi bất quá chỉ nói vài câu thì sợ gì.”

Liễu Giai nói những lời này, Hạ Chí Kiệt là người phản ứng lớn nhất. Những thứ phụ thân lưu lại kia chính là cây gai trong lòng ông. Năm đó lúc muốn để lại di sản cho Hạ Trạch, phụ thân nói vì Trì Hân Vân mất sớm, cảm thấy Hạ Trạch đáng thương. Hóa ra nguyên nhân thật sự là vì Hạ Chí Thành giết Trì Hân Vân, phụ thân dùng số tranh chữ kia đền bù, lý do kia thực quá ghê tởm. Dựa vào cái gì? Đó là đồ của Hạ gia, dựa vào cái gì chú tư giết người liền mang đi đền bù? Nhưng nói tới thì nếu lí do này thật sự là thật, chú tư nhiều năm qua im hơi lặng tiếng như vậy thì lại càng ghê tởm hơn.

Hạ Chí Kiệt lộ rõ bất mãn, lúc này Hạ Chí Phi thở hổn hển đẩy cửa chạy vào. Bệnh viện quá đông nên không tìm ra chỗ đỗ xe, lúc ông tìm chỗ thì Liễu Giai đã nổi giận đùng đùng chạy vào trong. Hạ Chí Phi sợ Liễu Giai cùng Hạ Chí Thành nháo loạn, lập tức chạy theo ngăn cản, chính là không ngờ lại thấy cảnh sát trong phòng.

Xem náo nhiệt đủ, mấy vị cảnh sát liếc nhìn nhau, ý bảo Hạ Chí Thành cùng Chu Hàm Thanh đi theo bọn họ. Sự tình trong Hạ gia thực loạn, còn liên lụy tới mười lăm năm trước, phỏng chừng cụ bà Hạ cũng không thoát khỏi tội bao che, không biết còn bao nhiêu người bị liên lụy.

Cảnh sát vừa đi thì Hạ Chí Kiệt là người đầu tiên nháo loạn: “Mẫu thân, chị dâu nói có phải là thật không?”

“Chị dâu anh…”

Hạ nãi nãi chỉ về phía Liễu Giai, tức đến phát run. Liễu Giai hoàn toàn không thèm để ý tới, vung cánh tay Hạ Chí Phi đang cố ngăn cản mình, lạnh lùng nói: “Mẫu thân, người đừng nói tôi trách con chú tư. Tôi đây chỉ có gì nói nấy, tội danh Chu Hàm Thanh giết người cùng chú tư đẩy Hạ Nguyên ra gánh tội đã định rồi, đoạn phim đang nằm trong tay cảnh sát. Chứng cớ vô cùng xác thực, mẫu thân đừng nghĩ tới chuyện ém nhẹm xuống như mười lăm năm trước nữa.”

“Cô…” Nếu nói trước đó Liễu Giai luôn miệng nói Chu Hàm Thanh giết người, Hạ nãi nãi còn ôm một tia hi vọng, nhưng những lời Liễu Giai vừa nói không khác nào hoàn toàn chặt đứt. Hạ nãi nãi cơ hồ thở không nổi một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

“Mẫu thân!”

“Em sao có thể nói vậy với mẫu thân.” Hạ Chí Phi nhỏ giọng oán trách.

Liễu Giai nghiêm mặt không nói gì, Hạ Chí Phi thở dài.

Bác sĩ lập tức chạy tới cấp cứu, mọi người đều bị đuổi ra ngoài. Số cảnh sát tới ban nãy vẫn còn hai người, bắt đầu hỏi chuyện.

Hạ Tư Mẫn vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Tôi cái gì cũng không biết.”

Hạ Chí Kiệt cũng nối gót: “Tôi cũng vậy.”

Cảnh sát không để tâm tới thái độ kháng cự của bọn họ, nghiêm túc nói: “Theo luật hình sự, tội bao che bị phạt từ ba đến mười năm, các người nghĩ kĩ lại đi.”

Hạ Chí Kiệt giậm chân: “Có ý gì đây? Chúng ta sao lại bao che chứ? Bao che kẻ giết người là chú tư, không liên quan gì đến tôi cả.”

Tuy làm vậy có chút không phúc hậu, nhưng Hạ Chí Thành gây chuyện, dựa vào cái gì bọn họ phải gánh vác thay. Chuyện mười lăm năm trước không nói, lần này thì mơ tưởng đi. Hạ Chí Kiệt trước hết ầm ĩ phân rõ quan hệ với Hạ Chí Thành. Hạ Tư Mẫn do dự một chút rồi cũng đứng bên Hạ Chí Kiệt.

Hạ Tư Tuệ trầm mặc nhìn bọn họ, trong lòng biết rõ Hạ gia phải tan vỡ. Qua đêm nay, Hạ gia vững vàng trụ ở Hải thành mấy trăm năm qua chỉ sợ không còn tồn tại nữa.

Hết thảy phát sinh trong bệnh viện Hạ Trạch không hề hay biết, sau khi đưa gói chứng cớ tới cục cảnh sát, Hạ Trạch liền theo Trì Dĩ Hoành trở về Trì gia. Trì Thủ Chính đã biết hết thảy chuyện phat sinh, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hạ Trạch, ông không nói gì, chỉ bảo Hạ Trạch nghỉ ngơi sớm một chút.

Hạ Trạch quả thực cũng mệt mỏi, tối qua cũng không ngủ đủ giấc, cả ngày lại gây sức ép, vô luận là thân thể hay tinh thần đều chống đỡ không nổi.

“Vậy con ngủ trước đây.” Hạ Trạch nói xong liền lên lầu.

Trì Dĩ Hoành hướng về phía phụ thân gật đầu, theo Hạ Trạch trở về phòng.

Hạ Trạch rất nhanh leo lên giường, cảm thấy cả người mệt mỏi không nói nên lời. Hết thảy mọi chuyện phát triển đến giờ, cậu cũng không cảm thấy hưng phấn như tưởng tưởng, chỉ thấy thực mệt mỏi, một loại mệt mỏi trào ra từ tận xương tủy.

“Ngủ đi.” Trì Dĩ Hoành cúi người hôn lên trán cậu, trấn an vuốt ve.

Hạ Trạch nắm tay Trì Dĩ Hoành nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

Lúc tỉnh lại thì đã là buổi tối. Hạ Trạch chậm rãi mở mắt, trong phòng không bật đèn, ánh đèn ngoài sân loáng thoáng xuyên thấu qua bức màn chiếu rọi vào phòng, trong ánh sáng lờ mờ, Hạ Trạch chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ngồi trước giường.

“Anh họ?” Hạ Trạch lười biếng lăn qua, theo thói quen định vươn tay ôm lấy thắt lưng đối phương. Chính là rất nhanh liền nhận ra không đúng, bàn tay liền khựng lại giữa không trung.

“Tiểu Trạch.” Người ngồi trước giường cúi đầu kêu một tiếng, thuận tay mở đèn.

Hạ Trạch chớp chớp mắt, âm thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai, dưới ngọn đèn sáng ngời, người ngồi trước giường là Hạ Nguyên chứ không phải Trì Dĩ Hoành.

Hạ Trạch lập tức bật dậy: “Anh tới khi nào vậy?”

Hạ Nguyên cười khẽ: “Vừa tới không bao lâu.”

‘Nga’ Hạ Trạch thuận miệng đáp lời, theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh phòng tìm kiếm bóng dáng Trì Dĩ Hoành. Hạ Nguyên có thể đi vào, khẳng định đã được anh họ cùng cữu cữu đồng ý, nhưng cậu không ngờ anh họ lại để Hạ Nguyên một mình trong phòng.

Hành vi của Hạ Trạch làm nụ cười của Hạ Nguyên tăng thêm phần chua xót, Hạ Nguyên giả vờ lơ đãng hỏi: “Tiểu Trạch tìm Dĩ Hoành sao? Chắc anh ta đang ở cùng bác Trì.” Nói tới đây, Hạ Nguyên cũng giải thích một chút: “Là anh nói có chuyện muốn nói riêng với em nên Dĩ Hoành mới ra ngoài.”

“Nga!” Hạ Trạch trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì với Hạ Nguyên.

Hạ Nguyên nhìn Hạ Trạch thật sâu, ánh mắt từng chút từng chút đảo qua từng đường nét trên mặt Hạ Trạch, trái tim siết chặt, không nói nên lời là ghen tị hay thống khổ. Thật lâu trước đó, anh đã biết mình đã mất đi tư cách ôm Hạ Trạch, chính là anh vẫn luôn không chịu đối mặt với sự thật, cứ tự lừa mình dối người. Trì Dĩ Hoành xuất hiện bất quá chỉ là một lời nhắc nhở ý niệm trong đầu anh có bao nhiêu vớ vẫn cùng buồn cười. Hạ Nguyên biết Trì Dĩ Hoành cũng thích Hạ Trạch, anh cứ luôn có một hi vọng ti tiện, anh không chiếm được Hạ Trạch thì Trì Dĩ Hoành cũng vậy. Nhưng hành động của Hạ Trạch lúc vừa thức dậy ban nãy đã đánh nát vọng tưởng của anh, anh hiểu ra đã đến lúc mình nên tỉnh mộng.

Hạ Nguyên thấp giọng nói: “Tiểu Trạch, em đã biết hết rồi đi?”

Hạ Trạch gật gật đầu.

Hạ Nguyên chua xót nhìn Hạ Trạch, nhẹ giọng: “Thực xin lỗi.”

Hạ Trạch không nói gì. Cậu từng nghĩ tới một ngày rõ hết chân tướng, Hạ Nguyên sẽ nói gì với mình. Có lẽ sẽ giải thích, cũng có lẽ sẽ nhận lỗi. Cậu cứ cố chấp nghĩ rằng Hạ Nguyên cần phải làm vậy, nhưng lúc thật sự nghe thấy rồi lại cảm thấy không cần thiết.

Hạ Trạch không biết nên tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, chính là nhìn Hạ Nguyên liền cảm thấy đối phương vừa đáng buồn lại đáng thương. Đáng buồn vì bị thứ gọi là thân tình ràng buộc, không thể thản nhiên đối mặt với cha mẹ nuôi, lại không thể thoát khỏi cha mẹ ruột, lúc giãy dụa giữa hai bên thì người thật sự bị cô phụ chính là cha mẹ nuôi vẫn luôn yêu thương mình. Đáng thương ở chỗ cái thân tình mà Hạ Nguyên luôn đắn đo kia, trước sự ích kỷ của con người lại không đáng giá một xu. Cậu xem qua đoạn phim kia, Hạ Chí Thành thậm chí không suy xét kỹ đã đồng ý với đề nghị để Hạ Nguyên gánh tội thay của Chu Hàm Thanh.

Đây chính là phụ thân sao, phụ thân của cậu, cũng là phụ thân của Hạ Nguyên.

Hạ Trạch im lặng nằm trong dự kiến của Hạ Nguyên, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tới bên miệng thì chỉ còn ba tiếng thực xin lỗi.

Hạ Nguyên trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ ra tòa làm chứng chuyện chú tư đã làm mười lăm năm trước.”

Hạ Trạch giật mình ngẩng đầu.

Hạ Nguyên nhìn Hạ Trạch thật sâu, đưa tay muốn giống trước kia xoa đầu Hạ Trạch. Hạ Trạch theo bản năng nghiêng đầu đi, bàn tay Hạ Nguyên xấu hổ khựng lại giữa không trung.

Hạ Trạch: “…”

Hạ Nguyên tựa hồ muốn cười, nhưng biểu tình trên mặt quá khó coi, anh rất nhanh buông tay xuống, giống như chưa có chuyện gì phát sinh.

“Anh phải đi rồi.” Hạ Nguyên đứng lên, tựa hồ muốn nói gì đó, dừng lại thấp giọng nói: “Tiểu Trạch, em cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ đi?” Trong sự kinh ngạc của Hạ Trạch, Hạ Nguyên cố gắng lộ ra một nụ cười: “Tiểu Trạch, em vui vẻ là tốt rồi.”

Nói xong những lời này, Hạ Nguyên giống như bị rút hết sức lực, gần như chật vật đẩy cửa bước ra, Trì Dĩ Hoành đứng ngoài cửa, hướng Hạ Nguyên gật gật đầu.

Hai người bước ngang qua nhau, Hạ Nguyên thấp giọng nói: “Đừng phụ lòng Tiểu Trạch.”

Trì Dĩ Hoành ôn nhu nhìn Hạ Trạch cách đó không xa, khóe miệng hơi cong lên: “Này không cần cậu lo lắng.”

Cửa phòng khép lại, hai người bên trong một người bên ngoài, Hạ Nguyên quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt cô đơn rời khỏi Trì gia.

Trong phòng, Trì Dĩ Hoành ôm Hạ Trạch thấp giọng hỏi: “Hạ Nguyên nói gì với em?”

“Thực xin lỗi, còn có anh ta sẽ ta làm nhân chứng vụ Hạ Chí Thành.” Hạ Trạch cố gắng tổng kết.

“Không còn gì khác?” Trì Dĩ Hoành thoáng mang theo chút ghen tuông hỏi.

Hạ Trạch khó hiểu: “Còn gì nữa?”

Trì Dĩ Hoành nhịn không được bật cười, kéo cằm Hạ Trạch hôn một cái, vừa lòng nói: “Không có thì tốt rồi.”

________

Hoàn