Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 39: Sư đồ




Tử Vũ lễ bái xong vẫn nhu thuận quỳ gối ở đó, tức giận trong lòng Vân Hiên đều đã hóa thành thương tiếc. Hài tử này so với bọn nhóc Dật Hi bất đồng, thân thế của nó quá mức dị thường, rối rắm. Tuy có thương tiếc nhưng Vân Hiên vẫn quyết tâm nhân cơ hội hôm nay lập hạ quy củ cho Tử Vũ, nếu không cả một thân võ nghệ cao cường, độc dược lợi hại, tương lai cho dù là chính hắn cũng khó lòng quản được. Âm thầm suy tính, Vân Hiên nào phát hiện hài tử trước mặt đang không ngừng run rẫy.

“Ngươi đã bái sư, liền phải tuân thủ môn quy, nếu không vi sư sẽ nghiêm trị, nghe rõ chưa?”

“Dạ, đệ tử đã rõ!” – Cố gắng duy trì thanh âm không bị run, Tử Vũ nhẹ giọng trả lời.

“Trước mắt vi sư nói sơ lược về bổn phái. Ngươi bái nhập chính là Tiêu Dao môn, phía trên người còn có ba vị sư huynh. Đại sư huynh Đông Phương Ninh, Nhị sư huynh Tiêu Dật Hi, Tam sư huynh Tống Khang. Về sau gặp sư huynh phải tôn kính giống như tôn kính sư phụ, không được tùy hứng đả thương.”

Vân Hiên chợt nhớ tới lúc thu nhận Tống Khang là cảnh cáo Dật Hi không được khi dễ sư đệ. Nay thu nhận Tử Vũ càng phải đặc biệt cường điệu không được khi dễ sư huynh, đúng là quỷ dị.

“Hiện tại, vi sư cho ngươi lập quy củ. Phải luôn ghi nhớ trong lòng, về sau mỗi ngày trước khi ngủ đọc cho ta nghe một lần, sai một điều 10 roi. Bây giờ đi ra ghế, cởi quần, nằm úp sấp.”

Hài tử nhu thuận nghe lời, nét mặt sợ sệt nằm lên trên ghế. Vân Hiên còn  chưa động thủ đã thấy đau lòng. Nhưng nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp sau này, hôm nay vẫn phải nhẫn tâm một lần.

“Ba” – Vân Hiên ngoan tâm xuất toàn lực đánh xuống. Thân mình Tử Vũ khẽ  run lên, có tiếng rên nho nhỏ nhưng lập tức bị chủ nhân của nó nén xuống.

“Điều thứ nhất, mỗi người sinh ra trên đời đều ngang hàng, không phân biệt sang hèn. Từ nay về sau không được phép gọi người khác là kẻ ti tiện.”

“Ba… Nói!”

“Điều thứ nhất, mỗi người sinh ra trên đời đều ngang hàng, không phân biệt sang hèn. Từ nay về sau không được phép gọi người khác là kẻ ti tiện.”

“Ba” – Lại thêm một thước, ba thước toàn lực đánh cùng một vị trí, đã nhanh chóng bầm tím lại.

“Tử Vũ, hôm nay vi sư cho ngươi lập nhiều quy củ, có lẽ ngươi hiện tại không hiểu được những điều này. Vi sư cũng không bắt ngươi hiểu, chỉ cần ngươi luôn ghi nhớ trong lòng, chiếu theo đó mà hành sự. Những lời này có thể hiểu?”

Một người suốt tám năm duy trì một ý niệm, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận một ý niệm mới. Vân Hiên suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến biện pháp cực đoan này. Chỉ cần khiến cho Tử Vũ kiên trì với quy củ, Vân Hiên tin tưởng một ngày nào đó, Tử Vũ sẽ minh bạch tất cả.

“Hiểu được, Tử Vũ tuân theo lời của sư phụ.”

Tử Vũ đáp lời mang theo tiếng khóc nức nở, Vân Hiên có chút kinh ngạc. Vừa rồi không lẽ mình xuống tay quá nặng, trước đó đánh sáu mươi roi còn chưa gặp tiểu gia hỏa này khóc a!

Chỉ là nỗi đau da thịt, bản thân mình xuống tay vẫn có chừng mực sẽ không làm tổn thương gân cốt. Hiện tại không phải thời điểm mềm lòng. Hít một hơi thật sâu, Vân Hiên vẫn nhẫn tâm đánh xuống nhưng đổi một vị trí khác.

“Ba”

“Điều thứ hai, mỗi người đều có quyền được sống. Trừ phi có người muốn lấy mạng ngươi hay ngươi vì muốn cứu người, nếu không, không được tuỳ tiện giết người.”

“Lặp lại… Ba”

“Điều thứ hai, mỗi người đều có quyền được sống. Trừ phi có người muốn lấy mạng Tử Vũ hay Tử Vũ vì muốn cứu người khác, nếu không, không được tuỳ tiện giết người.”

“Ba”

“Tử Vũ, ta biết trong thế giới của ngươi từng sống, mạng người chỉ như cỏ rác. Chuyện quá khứ ta sẽ không truy cứu nhưng kể từ hôm nay trở đi, nếu để vi sư biết ngươi tuỳ tiện giết người… vi sư sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chân chính trừng phạt. Vi sư có thể cam đoan, sẽ không hề thua kém so với mãng roi của mẫu thân ngươi.”

“Ba”

“Điều thứ ba, võ công, độc dược trong tay ngươi không được phép sử dụng với người dân vô tội.”

“Ba”

“Điều thứ ba, võ công, độc dược trong tay Tử Vũ không được phép sử dụng với người dân vô tội.”

“Ba”

“Tiểu hài tử cãi cọ, đánh nhau không có gì đáng trách. Ngươi nếu thấy kẻ ngang ngược, không hợp nhãn có thể giáo huấn một trận nhưng không được phép dùng võ công, dùng độc dược. Quyền cước có thể nhưng không được gây ra thương tổn không thể chữa trị. Giống như chuyện ngươi xem chút chọc mù mắt Tiểu Cửu, vi sư tuyệt không cho phép.”

“Ba”

“Điều thứ tư, không được dùng độc nếu không mang theo thuốc giải, không được sử dụng Huyết phong hầu.”

“Ba”

“Điều thứ tư, không được dùng độc nếu không mang theo thuốc giải, không được sử dụng Huyết phong hầu.”

“Ba”

“Vi sư biết ngươi rất am hiểu độc dược, đây cũng là biện pháp đảm bảo sinh tồn của ngươi, vi sư không cấm. Nhưng điều thứ tư vi sư vừa nói, ngươi phải tuân thủ. Lấy việc ngày hôm nay, nếu vi sư không am hiểu cách giải độc thì đã chết trong tay ngươi.”

“Ba”

“Hôm nay, lập trước bốn điều, ngày sau còn có thể gia tăng. Ta hi vọng ngươi nhớ kỹ mười hai thước này. Đêm mai vi sư sẽ kiểm tra, ngươi tốt nhất đừng làm vi sư thất vọng. Đứng lên đi!”

Đặt thước chặn giấy xuống bàn, Vân Hiên không thèm để ý đến hài tử mặt đầy nước mắt, tự mình đi về phòng. Không có phá da đổ máu chỉ chút ít bầm tím. Tạm thời cũng không cần giúp nó bôi thuốc, làm cho nó đau một đêm, coi như ghi nhớ giáo huấn, sáng mai xem vết thương cũng không muộn. Cứ như thế tự thuyết phục chính mình, Vân Hiên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Hắn không ngờ rằng, sang ngày hôm sau liền cảm thấy hối hận về quyết định của mình.

“Sư phụ, đệ tử hầu hạ ngài rửa mặt.”

Nhìn hài tử bưng chậu nước vào phòng, Vân Hiên có cảm giác không thể diễn tả thành lời. Đệ tử chính mình thu nhận cũng không ít nhưng chưa từng có chuyện chờ chúng nó hầu hạ. Tử Vũ vừa tiến vào đã quỳ gối trước mặt, giơ cao  chậu nước, Vân Hiên động lòng nhanh chóng thả tay vào.

“A…!”

Tiếng hét to, bàn tay sư phụ đỏ ửng, hoàn toàn có thể cảm nhận đồng dạng đau đớn, Tử Vũ vẻ mặt hoảng loạn nhìn sư phụ.

“Sư phụ, sư phụ, Tử Vũ không phải cố ý, Tử Vũ đã quên thử độ nóng của nước. Sư phụ tha Tử Vũ đi, xin sư phụ cho Tử Vũ một lần cơ hội, Tử Vũ lần sau sẽ không…”

Tay Vân Hiên đau rát kịch liệt. Nhìn Tử Vũ muốn hầu hạ chính mình, Vân Hiên đã muốn nói không cần như thế. Chính là hài tử nhất mực thành kính, rồi không đành lòng cự tuyệt. Hắn nghĩ chỉ một lần này thôi, không thể sai một hài tử tám tuổi. Vân Hiên cũng chưa nghĩ đến đó là thủ đoạn trả thù của hài tử, suýt làm tay mình lột một lớp da. Mà khi hắn cầm lấy võ kiếm, khoá tay ấn hài tử xuống giường định giáo huấn một phen thì ngây ngẩn cả người. Cả người nó không hề có độ ấm, tựa như một khối băng. Ánh mắt hài tử đỏ ngầu, kiếm trong tay Vân Hiên rớt xuống mặt đất làm nó sợ run cả người.

“Tối hôm qua có ngủ hay không?” –  Vô lực hỏi một câu nhưng Vân Hiên lại không dám nghe câu trả lời.

“Tử Vũ ở bên ngoài gác đêm, thật không có trộm ngủ. Sư phụ phải tin tưởng Tử Vũ, Tử Vũ không có gạt sư phụ. Sư phụ tha Tử Vũ đi!”

“Tử Vũ cảm thấy vi sư nên như thế nào phạt ngươi?” – Ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào ánh mắt Tử Vũ, Vân Hiên gặng hỏi.

“Sáu mươi… Không… bảy, bảy mươi…” – Thấy sư phụ vẫn không nói, Tử Vũ vội vàng sửa miệng.

“Không phải, Tử Vũ nói là một trăm!” – Lại không nghĩ tới sư phụ vẫn không hề mở miệng, Tử Vũ hoàn toàn tuyệt vọng.

“Sư phụ, đây là lần đầu tiên Tử Vũ hầu hạ người khác, xin sư phụ cho Tử Vũ một cơ hội, Tử Vũ về sau không bao giờ…, cầu sư phụ không cần đánh chết Tử Vũ.”

Vân Hiên nghe không nỗi nữa, hai ba động tác lột hết quần áo của Tử Vũ nhét vào trong chăn. Thử độ ấm, Vân Hiên lại cởi bỏ y phục của mình leo lên giường, đem thân thể hài tử lạnh băng gắt gao ôm vào lòng. Vốn nghĩ sẽ phải chịu giáo huấn nặng nề lại đột nhiên cảm nhận ấm áp bao bọc quanh thân. Tử Vũ hoảng hốt nhận thức, mới nhận ra nguyên lai là sư phụ đang ôm mình. Sư phụ không phạt sao? Hài tử nhìn mình với ánh mắt mơ màng đầy kinh ngạc, Vân Hiên phiếm hồng ánh mắt.

“Tử Vũ, ngươi nghe cho kỹ lời ta nói. Mặc kệ quy tắc sư đồ của ngươi từ đâu mà tới nhưng ở ta nơi này không giống. Hiên ca ca thu nhận ngươi làm đồ đệ, để danh chính ngôn thuận cưng chiều ngươi, chiếu cố ngươi, chứ không phải tra tấn của ngươi. Ngày hôm qua sư phụ có phần nghiêm khắc là bởi vì Tử Vũ có phần không đúng, sư phụ muốn cho Tử Vũ vài điểm giáo huấn. Tử Vũ muốn hầu hạ sư phụ, cứ chờ sau này Tử Vũ trưởng thành, sư phụ già đi không đi nỗi nữa hãy nói sau. Cái gì gác đêm, dâng nước rửa mặt này nọ, về sau không được phép làm nữa có nghe không?”

“Oa… Ô ô…” – Thân thể lạnh băng dần khôi phục độ ấm, lời sư phụ vang vang bên tai, Tử Vũ rốt cuộc kiên trì không được nữa, đem tâm tình sợ hãi cả một đêm khóc lớn lên.

“Oa… Tử Vũ nghĩ mình sẽ không sống được bao lâu… Ô ô… Phụ thân cũng thu rất nhiều đồ đệ… Ô ô… nhưng một ngày đều không sống qua… Oa ô ô… dài nhất cũng sống không quá hai năm đều bị phụ thân đánh chết. Tử Vũ … ô… oa… vừa nghĩ mình hôm nay cũng sẽ bị đánh chết!”

Nghe hài tử nằm trong lòng ngực nức nở nói từng câu, Vân Hiên càng đem nó ôm chặt hơn. Hài tử này là như thế nào có thể sống đến ngày hôm nay.

“Tốt lắm… tốt lắm! Tử Vũ hiện tại đã biết sự tình đều không phải như ngươi nghĩ, Tử Vũ đừng khóc a… Ngoan nào!” – Vân Hiên bị tiếng khóc hài tử làm cho rối loạn, hắn đến từng tuổi này cũng chưa từng dỗ dành tiểu hài tử.

“Tử Vũ ngốc, sợ như vậy sao ngày hôm qua còn đồng ý bái sư?”

“Oa… Ô ô… phụ thân đã chết, mẫu thân cũng bỏ đi… Ô ô… Tử Vũ không muốn Hiên ca ca cũng đi. Hiên ca ca nói chỉ cần bái sư, Hiên ca ca có đánh chết Tử Vũ cũng sẽ không bỏ Tử Vũ… Ô ô… Hiên ca ca bỏ đi rồi…Tử Vũ rất sợ, so với bị đánh chết còn sợ hơn rất nhiều… Oa ô ô…”

“Tử Vũ đừng khóc, Hiên ca ca không đi, Hiên ca ca vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ Tử Vũ lại một mình. Tử Vũ có cảm thấy ấm thêm chút nào không? Hiên ca ca giúp Tử Vũ bôi thuốc, được không?”

“Ô… Ô ô… Sư phụ bôi thuốc… Ô ô…”

Càng về sau, Vân Hiên mới buồn bực phát hiện, tiểu hài tử thật không dễ hống.

“Tử Vũ muốn ăn cái gì? Hiên ca ca làm vài món cho Tử Vũ ăn rồi hãy ngủ.”

“Tử Vũ muốn ăn mứt quả.”

“Mứt quả chỉ trong thành mới có, Hiên ca ca nấu canh cá cho Tử Vũ nha.”

“Tử Vũ không muốn ăn cá, Tử Vũ muốn ăn mứt quả! Oa… ô ô… Hiên ca ca không thương Tử Vũ, Hiên ca ca không cần Tử Vũ, Hiên ca ca không cho Tử Vũ ăn mứt quả … Oa ô ô…”

“A… Tử Vũ đừng khóc, Hiên ca ca sẽ vào thành mua mứt quả. Tử Vũ ăn canh cá trước rồi ngủ một giấc, khi Tử Vũ tỉnh lại, Hiên ca ca đã đem xâu mứt quả về tới, chịu hay không?”

Tử Vũ vẫn chưa muốn ưng thuận nhưng cái bụng lại không nghe lời đành miễn cưỡng nghe theo. Hít mũi, ngừng tiếng khóc, len lén nhìn sư phụ hết lần này đến lần khác bị tiếng khóc của mình làm bại trận, bị chính mình sai sử quay cuồng. Giằng co hết một ngày, Vân Hiên đột nhiên nhìn thấy đứa hài tử ầm ĩ kia đứng trước mặt mình cười trộm mới ngộ ra rằng bao nhiêu uy thế vừa lập hôm qua đều bị nó đòi lại không xót chút nào.

Làm Vân Hiên kinh ngạc hơn là Tử Vũ hoàn toàn không có quên những quy củđã lập. Bốn điều nhưng nó lại đọc sai một điều, cũng thành thật ghé vào đùi hắn chịu mười roi mà không hề khóc nháo như lúc ban ngày. Vân Hiên lo lắng hết nửa ngày cũng phần nào được an ủi. Nếu không phải vừa đánh xong, Tử Vũ còn rên rĩ đau đớn đến không động đậy được, khóc nháo đòi sư phụ phải ôm vào lòng, Vân Hiên sẽ nghĩ những chuyện xảy ra lúc ban ngày hết thảy là một giấc mộng thoáng qua.