Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 18




Edit & beta: Linh

Bành Đào bị Dư Hải Thiên giữ lại ăn cơm chiều, trên thực tế là bị giữ lại làm cơm chiều.

“Con muốn ăn canh dưa chua.” Dư Lãng trận này không cùng Dư Hải Thiên đi bên ngoài ăn, không phải ăn bên ngoài không tốt, mà là không có cái loại hương vị này, Dư Lãng là được nuôi đến miệng cũng có chút điêu, vừa nghe Bành Đào bị giữ lại, đi theo phía sau mông Bành Đào, thực nghiêm túc cùng Bành Đào nói.

“Được.” Bành Đào là thật thích Dư Lãng, đứa nhỏ hiện tại, nuôi thành cùng tổ tông giống nhau, người ta khó được vào Dư gia không phải bình thường, đứa nhỏ còn hiểu chuyện như vậy.

Đối với đánh giá của Bành Đào, Dư Lãng đương nhiên hưởng thụ, còn tự nhiên miễn nợ nần của Bành Đào: “Chú ngày mai lại đến chứ? Nếu chú lại làm cho con hai bữa cơm, con liền không cần chú đền con Transformers.”

Dư Lãng biết, Bành Đào hiện tại cũng không có nhiều tiền, lại càng đừng  nói là mua cho chính mình Transformers, cũng khiến cho Bành Đào gặm không bánh ngô hai tuần.

Bành Đào bật cười: “Con làm mua bán này rất có lời a, biết Transformers có thể hướng ba ba muốn, nhưng ba ba của con sẽ không nấu cơm.” Xoay đầu lại liền đối với Dư Hải Thiên nói: “Ông chủ, con ngài rất thông minh.”

Đương nhiên, cũng nhìn xem chỉ số thông minh của ta, Dư Lãng rất là kiêu ngạo  nâng bộ ngực nhỏ của chính mình, an bài thực đơn tốt lắm, chạy tới tìm ba ba y, bất quá ngay sau đó Dư Hải Thiên thêm  một câu, khiến cho Dư Lãng thiếu chút nữa nằm úp sấp xuống đất.

Dư Hải Thiên cười nói: “Con ta đương nhiên thông minh, đều có thể từ một đếm tới một trăm đâu.”

Sức mạnh kiêu ngạo này của Dư Hải Thiên, đến từ thời điểm y đếm tiền công giặt quần lót, cũng không phải cố tình, chẳng qua là hắn đưa cho Dư LÃng thiếu 100 đồng, quần lót kia Dư Lãng đều ghi  sổ tốt lắm đâu, tiền cũng coi như tốt lắm, tiền bắt được một sổ trong tay, liền đi tìm hắn nói  hắn đưa thiếu một trăm khối. Dư Hải Thiên tiếp nhận số tiền, quả thật thiếu một tờ, đều đều đạt năm nghìn đâu, Dư Lãng lăng biết thiếu nhất trương, chỉ số thông minh này a… Xác thực khiến Dư Hải Thiên kinh ngạc một phen.

Nếu  Dư Hải Thiên biết Dư Lãng liên tăng giảm thặng dư đều có thể  tính toán được, phỏng chừng càng kinh ngạc.

Phi, này có cái gì đáng để kiêu ngạo, Dư Lãng chạy tới ngồi ở trên đùi Dư Hải Thiên, nhìn vào mặt Dư Hải Thiên, trên mặt hắn thấy được kiêu ngạo hàng thật giá thật, Dư Lãng nhất thời không biết mình là nên xấu hổ đâu, hay là nên tự đắc, dù sao  được Dư Hải Thiên khích lệ một câu, không phải chuyện dễ dàng.

Bành Đào làm canh dưa, thịt bò sốt cà chua, còn có làm đậu rán, dưa chua là dì Vương đã muối sẵn, Dư Lãng thực thích ăn, thịt bò sốt cà chua là Dư Hải Thiên thích ăn, Dư Lãng  gắp đồ ăn cho mình, cũng giúp  Dư Hải Thiên  gắp thứ hắn thích ăn, Bành Đào cũng không có bạc đãi chính mình, hắn làm cho bọn họ luôn cơm ngày mai, thuận đường đem ba bữa cơm của mình làm luôn, khi về nhà, bao lớn bao nhỏ.

“Ngày mai chú còn lại đây nấu cơm cho con, nha.” Bành Đào vỗ vỗ đầu Dư Lãng.

Thật không xem chính mình là người ngoài, Dư Lãng bĩu môi, lúc này mới tại hiện tại trên người Bành Đào, nhìn thấy tương lai của Bành đại bí thư da mặt dày.

Đem Bành Đào đuổi ra khỏi cửa, thời điểm Dư Lãng cởi sạch quần áo tiến vào ổ chăn, Dư Hải Thiên đem sổ tiết kiệm cho y.

“Ba ba?” Dư Lãng cầm sổ tiết kiệm liền nhìn Dư Hải Thiên.

Dư Hải Thiên cho rằng Dư Lãng không biết đây là sổ tiết kiệm đâu, đem Dư Lãng ôm vào trong ngực, giảng giải: “Đây là sổ tiết kiệm… Mụ mụ con không phải cầm cho con sao, chính là cái này, nhìn, hai chữ này chính là tên của con?”

Dư Lãng biết đây là sổ tiết kiệm, chính là y cũng biết này bản sổ tiết kiệm căn bản là không phải cái An Huệ Lan lấy, bản sổ tiết kiệm này rõ ràng là mới, thời gian mở tài khoản chính là một ngày trước, mà không phải một năm trước, lại càng không là ba năm trước đây.

Thực hiển nhiên, đây là Dư Hải Thiên đem tiền bổ sung, hắn thay An Huệ Lan đem tiền còn lại cho y, hoặc là giả tên An Huệ Lan trả lại cho y, mà giống như không có chuẩn bị cho y biết điểm ấy, Dư Hải Thiên khi nào thì học được làm việc  tốt không lưu danh?

Dư Lãng không hiểu nhìn Dư Hải Thiên, đột nhiên, tại thời điểm Dư Hải Thiên cởi quần áo bò lên giường, chỉ vào sổ tiết kiệm một chỗ lên đường: “Ba ba, ba ba gạt  con.”

A? Dư Hải Thiên cả kinh, theo ngón tay Dư Lãng nhìn qua, ngón tay Dư Lãng kia  chỉ đúng là ngày mở tài khoản sổ tiết kiệm: “Lãng Lãng con có biết đó là cái gì?”

Đối với việc  Dư Hải Thiên thay An Huệ Lan trả tiền lại, Dư Lãng thực sinh khí, y còn chấp nhất nói: “Ba ba gạt người, sổ tiết kiệm này rõ ràng là ngày hôm qua  mới làm.”

Cái này, Dư Hải Thiên là biết Dư Lãng thật sự  là xem hiểu, không kịp vi tiểu tử nhà mình thông minh mà cao hứng, chợt nghe thấy Dư Lãng thả ra  câu nói: “Ba ba người gạt con, chờ về sau con cũng lừa người, con cái gì cũng không nói cho ba ba biết…”

Dư Lãng là thật thương tâm, y biết địa vị của y  trong tâm Dư Hải Thiên không cao, nhưng là ít nhất là so với An Huệ Lan muốn cao đi, thời điểm y chết, Dư Hải Thiên đều vì y hộc máu rồi đó, nếu không nhìn hắn khổ sở đến hộc máu,y đã sớm đi sớm tìm ba ruột, y có hiếu kính a, buổi sáng còn giúp hắn giặt quần lót rồi đó, không nghĩ tới, hắn hiện tại cư nhiên đứng  bên An Huệ Lan, cư nhiên thay An Huệ Lan đưa tiền cho mình, việc làm này chính là đem An Huệ Lan là vợ, đem y  thành người ngoài.

“Oa…, con muốn rời nhà bỏ trốn.” Dư Lãng há to mồm oa oa khóc, y cảm thấy ngày ấy không có cách nào sống nổi, y hiện tại không muốn chịu đựng cùng Dư Hải Thiên hề hề buồn nôn, hơn nữa cư nhiên không có đem người lung lạc, khiến hắn chạy đến bên  An Huệ Lan, có thể đoán được, tiền đồ của y một mảnh ảm đạm không ánh sáng.

“Ba ba gạt người, là chó nhỏ, gạt người đều là con chó nhỏ.” Dư Lãng càng khóc càng thương tâm, Dư Hải Thiên trước kia cũng chưa đã lừa gạt hắn, cư nhiên hiện tại đều lừa hắn: “Dư Hải Thiên người là chó nhỏ.”

“Nói cái gì đó, ba ba là chó nhỏ con là cái gì a.” Dư Hải Thiên đối mặt với sự lên án Dư Lãng, có vài phần chột dạ, mặc kệ nói như thế nào mình quả thật là lừa, cư nhiên còn bị phát hiện, bất quá tiểu tử y  không đến mức ủy khuất thành cái dạng này đi, cư nhiên còn mang cả tên họ của hắn ra chửi.

“Dù sao ba ba gạt người, gạt người chính là chó nhỏ.” Dư Lãng một phen nước mũi  thêm một phen lệ hướng trên người Dư Hải Thiên chùi, một bên khóc, một bên  nghĩ đường lui, nếu y  đoán sai địa vị của  mình ở trong lòng Dư Hải Thiên, rất nhiều kế hoạch đều bị đánh phá, y trước kia ỷ vào Dư Hải Thiên bắt nạt An Huệ Lan, chỉ sợ về sau muốn bị An Huệ Lan bắt nạt, nhớ tới cái kia chết tiệt An Huệ Lan, khiến y bị  nàng sinh  khí, y tình nguyện đi tìm ba ruột đi.

“Oa…” ba ruột còn chưa biết có hay không có chịu nhận y đâu, vạn nhất so Dư Hải Thiên còn hỗn đản hơn, y liền thảm.

“Tốt lắm cục cưng, là ba ba sai, đừng khóc, a.” Dư Hải Thiên cũng không nghĩ tới Dư Lãng sẽ khóc lợi hại như vậy, trước kia Dư Lãng cũng không khóc quá như vậy, này khóc thẳng dến mức phát nấc, hắn ôm Dư Lãng liền dỗ dành, nhẹ nhàng xoa phía sau lưng Dư Lãng, lại thay Dư Lãng chùi chùi nước mắt, một chút một chút hôn trên mặt y: “Bảo bối, là ba ba sai, ba ba giải thích với con, con khóc ba ba đau lòng muốn chết.”

Nấc ——, Dư Lãng đánh một cái hút khí, vừa kéo vừa lau cái mũi, vừa khóc vừa nói: “Vậy ba ba về sau còn lừa gạt con không?”

Dư Hải Thiên nhìn ánh mắt Dư Lãng đều đỏ, thật sự là đau lòng muốn chết, cũng không biết Dư Lãng ủy khuất lớn như vậy: “Được, là ba ba sai, ba ba không bao giờ lừa con, ngoan a, đừng khóc.”

A? Gì? Dư Hải Thiên nói cái gì? lời Dư Hải Thiên nói hậu tri hậu giác mới vào đầu óc Dư Lãng, y để ý tới trong đầu không phải Dư Hải Thiên cùng y giải thích cái gì, mà là Dư Hải Thiên cư nhiên sẽ giải thích?

Trời ạ, y không nghĩ trong miệng Dư Hải Thiên còn có hai chữ này, Dư Hải Thiên cư nhiên biết trên thế giới có hai từ này?

Nguyên lai, trong đầu Dư Hải Thiên có hai chữ này a, Dư Lãng quả thực muốn đào đào lỗ tai của mình, cái miệng nhỏ nhắn khiếp sợ khẽ nhếch, tay nhỏ bé che kín đôi mắt, trong tay trộm xờ Dư Hải Thiên, vị Dư Hải Thiên này hôm nay không uống nhầm thuốc đi?

Trong nhất thời, Dư Lãng rất khiếp sợ, đều quên khóc.

“Hiện tại biết sai đi, còn dám nói ba ba là tiểu cẩu.” Dư Hải Thiên thấy Dư Lãng vụng trộm xòe tay nhìn hắn, cũng không khóc, dùng chăn giúp Dư Lãng xoa xoa nước mắt: “Nhìn con này, khóc như là diễn viên hí khúc …”

Dư Lãng tùy ý Dư Hải Thiên cho hắn sát hoàn mặt, lại xoa xoa tay: “Ba ba người gạt con để làm chi a?”

Dư Hải Thiên không nói gì, hắn cũng không thể nói cho Dư Lãng, tiền của y bị mẹ y trộm đi?

Dư Lãng lại muốn khoản tiền kia như vậy, hắn không muốn làm cho Dư Lãng thất vọng, cũng không muốn hướng Dư Lãng giải thích vì cái gì An Huệ Lan liên một câu cũng không nói, liền đem tiền của  y đi, đứa nhỏ thông minh như vậy, nhất định có thể đoán được nguyên nhân, hắn không quan tâm Dư Lãng chán ghét An Huệ Lan, trên thực tế hắn không thích Dư Lãng quá mức để ý An Huệ Lan, nguyên bản đây là một cơ hội tốt lắm, chính là chuyện tới trước mắt, Dư Hải Thiên lại phát hiện mình, không muốn làm cho Dư Lãng quá sớm tiếp xúc  những thứ này đó, cũng không muốn làm cho Dư Lãng thương tâm.

Dư Lãng chỉ cần cười thì tốt rồi, chính là hắn thật không ngờ Dư Lãng vẫn là khóc.

“Con không phải rất muốn muốn sổ tiết kiệm sao, mụ mụ con mấy ngày nữa mới có thể trở về đâu, ba ba liền  cùng với con làm một cái, tiền bên trong có thể nhiều hơn nguyên bản đâu.” Dư Hải Thiên nghĩ nghĩ, tìm một cái lý do nói với Dư Lãng.

Dư Lãng không quá vừa lòng, đi đem sổ tiết kiệm cho tới một bên, quơ được trong tay: “ sổ tiết kiệm là ba ba làm cho con?”

Dư Hải Thiên gật gật đầu, chỉ cần hắn tiểu tử không khóc là được: “Ừ, cái này là ba ba cho con.”

“Không phải mụ mụ đưa?”

“Ừ.” Dư Hải Thiên lại gật gật đầu, nhìn Dư Lãng hướng về phía hắn cười xấu xa, liền gõ đầu Dư Lãng một chút, nhìn y  cao hứng, chỉ biết lại đánh  ra chú ý phá hư đâu.

“Tiền còn lại ở chỗ mụ mụ  đúng không?” Tiền trong nháy mắt liền trở mình gấp đôi, lấy điều kiện không làm mà hưởng tiền chính là thoải mái, ánh mắt Dư Lãng thẳng tỏa ánh sáng.

“Con còn muốn lấy tiền từ chỗ mụ mụ?” Dư Hải Thiên cũng hiểu được Dư Lãng tính toán cái gì.

“Đương nhiên, ba ba cho chính là ba ba cho, tiền mụ mụ chính là của con, đó cũng là con, chờ mụ mụ trở về con liền đòi mụ mụ.” Dư Lãng ghé vào trên người Dư Hải Thiên, đôi mắt trông mong nhìn Dư Hải Thiên: “Ba ba, người sẽ không tái gạt con đi, con cùng mụ mụ muốn chính là tiền của mình, không phải muốn ba ba.”

Cũng không thể để An Huệ Lan đem tiền tiêu, sau đó Dư Hải Thiên lại cho An Huệ Lan tiền, An Huệ Lan sẽ đem tiền cho hắn, như vậy trừ bỏ khiến nhiều tiền chuyển một vòng, còn có cái gì ý nghĩa a, hơn nữa, nếu Dư Hải Thiên đáp ứng không hướng An Huệ Lan vươn tay, như vậy ít nhất có thể chứng minh, hôm nay Dư Hải Thiên không phải bởi vì che chở An Huệ Lan, mới thay An Huệ Lan che dấu vết,

Dư Lãng một bộ dáng ngươi không đáp ứng ta sẽ khóc cho ngươi xem, Dư Hải Thiên đành gật gật đầu, An Huệ Lan quả thật cũng nên bị giáo huấn, nếu không có Dư Lãng, hắn cũng giáo huấn nàng một chút.

Nghĩ đến những thứ hắn tra được, Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ấn vào  trong lòng ngực của mình, ánh mắt hơi hơi mị lên.