Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 46




Edit: Linh

Beta: mymy

Ngay lúc này, Dư Thịnh và Khang lão gia tử, đi theo sau là Khang Huy vừa lúc đẩy cửa bước vào.

Lúc ấy, Dư Hải Thiên còn ngồi xổm trên mặt đất, nâng đầu lên nhìn, gật đầu chào Khang lão gia tử, đối với Khang Huy nhìn cũng không có liếc mắt một cái, liền tiếp tục buộc dây giày khác cho Dư Lãng.

Ngược lại Dư Lãng thấy có người ngoài tiến vào, muốn kéo Dư Hải Thiên từ mặt đất lên. Cảm giác Dư Hải Thiên mang lại cho Dư Lãng vẫn luôn là một người cha hết mực thương yêu y, kể cả là trước kia, Dư Lãng làm loạn với Dư Hải Thiên cũng chưa từng hoài nghi sự nuông chiều của Dư Hải Thiên đối với y. bằng không y nào dám cùng Dư Hải Thiên làm ầm ĩ như vậy a. Dư Lãng không dám.

Ở trong lòng Dư Lãng, Dư Hải Thiên là người cha thân yêu của y, càng là một người cường hãn đến tàn nhẫn, giàu có, thủ đoạn nguy hiểm. Nam nhân cường kiện hung hãn có trình độ, giống như là trời cao bao phủ trên thế giới của y.

Dư Hải Thiên, Dư Lãng cảm thấy Dư Hải Thiên rơi lệ trước mặt người khác là vũ nhục đối với hắn. y chán ghét có người trên cao nhìn xuống hắn.

Dư Lãng liếc mắt xem xét Khang Huy theo tới, muốn kéo Dư Hải Thiên lên. Dư Hải Thiên ấn chân y xuống, hắn không quan tâm có người nhìn hấy, cũng rất muốn người khác nhìn thấy địa vị của Dư Lãng trong lòng mình.

Thấy thế, Khang lão gia tử liền nhíu mày thật sâu, ông ở phòng khách đợi nửa ngày, chỉ thấy Dư Thịnh, không thấy Dư Hải Thiên liền không vui vẻ. Trước kia khi ông tới, chỉ cần Dư Hải Thiên ở nhà, còn không thì rất nhanh sẽ vấn an ông, ông còn chưa từng bị chậm trễ như vậy.

Rốt cuộc, Dư Hải Thiên trước kia là coi hắn là trưởng bối, mà hiện tại đem hắn trở thành một đối thủ cần đối phó.

Khang lão gia tử cho rằng Dư Hải Thiên muốn coi ông như đối thủ, hiện tại xem ra, Dư Hải Thiên phải đi tìm con của hắn đi.

Hơn nữa, ông đã sớm biết Dư Hải Thiên thực sủng ái con trai độc nhất của mình. Ông không trông chờ vào việc Khang Huy có thể khiến Dư Hải Thiên sinh ra cảm tình gì. Dù sao tình cảm khi nuôi lớn tử nhỏ cũng không thể so sánh với nhau.

Dư Hải Thiên thực sự rất cưng chiều con của hắn. đó cũng là một trong những nguyên nhân ông không muốn Khang Huy trở lại Dư gia.

Hiện tại, tận mắt thấy trình độ cưng chiều của Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng, ông liền càng không thể để cho Khang Huy trở lại.

Dư Hải Thiên buộc dây giày cho Dư Lãng xong, đứng lên, hôn khóe miệng Dư Lãng một cái, lôi kéo Dư Lãng ngồi xuống trên ghế sa lông.

Khang lão gia tử không khỏi hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Dư Hải Thiên lần này làm vẻ ta đây, có cố ý hay không, nhưng là Dư Hải Thiên có thể đem nhi tử chiều đến trường hợp này, trước mặt bọn họ không chút nào cố kỵ biểu hiện yêu thương đối với con mình, cũng đã thuyết minh thái độ Dư Hải Thiên, hắn vô tình nhận lại cháu của mình – một đứa con trai khác, Khang Huy.

“Đây là Dư Lãng đi.” Khang lão gia tử nhìn chằm chằm bảo bối trong truyền thuyết  của Dư Hải Thiên ngật đáp, nhìn không ra chỗ nào khiến người ta thích, So đáng yêu so xinh đẹp so nhu thuận so… Đều so ra kém cháu trai của ông. Thứ  duy nhất xuất chúng chính là mặt mày kia có chút  thần thái tùy ý. Nghĩ, Khang lão gia tử trong lòng liền hít một hơi, nhân tâm vốn chính là thiên vị  , ông cảm thấy tôn tử chính mình nuôi lớn  muôn vàn tốt, nói vậy Dư gia cũng sẽ cảm thấy Dư Lãng tất cả đều tốt,  không tốt đó cũng là đứa nhỏ nhà mình, nào có người sẽ cảm thấy đứa nhỏ nhà người khác tốt hơn chứ.

Hắn nhìn thoáng qua Khang Huy, phát hiện hài tử kia, hâm mộ mà ghen tị nhìn Dư Hải Thiên ngồi tại một cái ghế sa lông cùng Dư Lãng.

Cái này, Khang lão gia tử thật sự hít một hơi, chỉ vào Khang Huy nói: “Đây chính là cháu trai của ông, con An Khang sinh, tên là Khang Huy, các cháu nhận thức một chút đi.”

Dư Hải Thiên giương mắt nhìn thoáng qua Khang Huy, nói không có cảm giác đó là không có khả năng, dù sao cũng là con của mình. Hắn trước đã gặp qua đứa nhỏ này, nhưng là hắn cũng không biết đây là con của mình.

Thấy bọn họ nhìn một cách nghiêm túc, Dư Lãng dùng sức trạc lòng bàn tay Dư Hải Thiên, miễn cho Dư Hải Thiên đem Khang Huy nhìn ở trong mắt không nhổ ra được. Dư Lãng lại nghĩ một cái chủ ý xấu xa, vươn tay vào trong quần áo của Dư Hải Thiên. Móng tay y mấy ngày nay cố ý không cắt, chính là để đối phó với Dư Hải Thiên. Còn nhìn? Còn tiếp tục nhìn nữa y sẽ cào sưng người hắn.

Dư Lãng uy hiếp tính chọc chọc thắt lưng Dư Hải Thiên, sau đó khiêu khích nhìn Khang Huy, nhìn cái gì vậy a, có nhìn nữa đó cũng là ba ba của tôi.

Dư Hải Thiên cũng không phải sợ Dư Lãng cào hắn,vấn đề là tay nhỏ bé của Dư Lãng dán trên thắt lưng hắn, ngay cả sự cách trở của quần áo cũng không có. Trời mới biết hắn muốn Dư Lãng đến phát điên rồi. Hắn muốn sờ từ đâu đến chân Dư Lãng, cũng muốn Dư Lãng đụng vào da thịt của hắn. Dư Hải Thiên nhẫn đã muốn điên rồi, Dư Lãng còn vuốt ve, đối với một người đàn ông đã cấm dục rất nhiều năm mà nói, kích thích này khá lớn.

Dư Hải Thiên cơ hồ liền ngay lập tức có phản ứng, hắn lập tức vươn tay bắt lấy tay của Dư Lãng. Đem cái tay đang tác quái của Dư Lãng kéo ra, thuận đường kéo Dư Lãng lại, một tay ôm lấy bờ vai của y, để cho y dựa vào trên người.

Dư Lãng cứ vậy ngã vào trên người Dư Hải Thiên, liền phát hiện hắn có vấn đề, thân thể y có chút cứng ngắc. nếu ngày đó sự tình trong suối nước nóng không xảy ra, Dư Lãng sẽ cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn. Y có khả năng còn cười nhạo Dư Hải Thiên một chút, lại cảm động một chút Dư Hải Thiên nhiêu năm như vậy sống kiếp cấm dục. Nhưng là từ khi Dư Hải Thiên nửa cưỡng bách bắt y ….

Dư Lãng sờ soạng một chút môi của mình, còn có, Dư Hải Thiên hiện tại thích hôn miệng y.

Con ngươi của Dư Hải Thiên  nháy mắt đích xác nhìn chằm chằm Dư Lãng, đem phản ứng của Dư Lãng thu hết trong  đáy mắt. Trong lòng vui vẻ, hắn hơi hơi buông ra Dư Lãng, để cho Dư Lãng tựa vào trên người của hắn.

Rất nhiều thời điểm, Dư Lãng biểu hiện như là một đứa trẻ không hiểu chuyện đời, điều này cũng là do Dư Hải Thiên nuôi y như vậy. Dư Lãng ăn cá, Dư Hải Thiên có thể đem xương cá nhặt sạch cho y rồi nhét vào trong miệng y. Dư Lãng dựa vào Dư Hải Thiên là theo thói quen, chỉ cần Dư Hải Thiên đứng bên cạnh y, hết thảy mọi chuyện đều có Dư Hải Thiên.

Dư Lãng lập tức thả lòng tâm tình, dù sao y vẫn còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ nha. Hiện tại vẫn là đối phó với Khang Huy trước đi. Dư Lãng ôm cánh tay Dư Hải Thiên, hướng về phía Khang Huy thị uy. Nếu Khang Huy thức thời, ngoan ngoãn đi làm con của Khang gia, thì là tốt nhất.

Khang lão gia tử nhìn vừa vui sướng vừa bi thương, buồn chính là Dư gia không coi cháu ông như bảo bối ngược lại bày ra lập trường như vậy. Vui sướng chính là Dư Hải Thiên biểu hiện rất rõ ràng, như vậy Khang Huy hẳn là sẽ chặt đứt tâm tư với Dư gia đi.

Dư Thịnh dùng sức khụ một tiếng, mọi người vẫn là nói chính sự đi.

Khang lão gia tử an ủi vỗ vỗ tay cháu trai, nhìn bên kia, hắn còn khổ sở, Khang Huy muốn Dư Hải Thiên cho là tình thương của cha, có thể có được, cũng bất quá là ăn thừa của  người khác. Huống chi Dư gia không vui lòng cho, có thể cho hay không vẫn là mặt khác, cháu của mình, tại Khang gia thật tốt, lại không thiếu cái gì, hà tất chỗ tốt không cần lại muốn nhảy vào hố lửa.

Bất quá, quyền lựa chọn vẫn là Khang Huy.

Khang lão gia tử không có cách nào quản giáo con gái của mình, mặc kệ nói như thế nào, An Khang chỉ có một suy nghĩ, ông thuyết phục không được An Khang, ông cũng không thể bức Dư gia cưới An Khang. Nếu mười mấy năm trước, thời điểm An Khang hoài  thai Khang Huy, ông còn có thể. Nhưng là hiện tại, đừng nói Dư gia thế lớn, cho dù là Khang gia còn hơn Dư gia, Khang gia cũng không có thể bức Dư gia đem nữ nhân đã gả quá một lần, sinh quá một cái đứa nhỏ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Dư gia.

Ông chỉ biết cố gắng, Dư gia không vui lòng, ông cũng bức bách không được, Con gái ông mặc kệ, từ nó đi, ông không hy vọng cháu trai và con gái làm ra lựa chọn như nhau.

Hôm nay chính là muốn Khang Huy đưa ra một cái lựa chọn.

Nhất thời, rất nhiều người đều  chờ Khang Huy nói chuyện, ánh mắt Dư Lãng còn nhiệt liệt hơn nữa.

Dư Lãng đã từng nghĩ qua, Khang lão gia tử không nguyện ý buông Khang Huy ra, ông nội của hắn cùng Dư Hải Thiên cũng không phải rất nguyện ý tiếp thu Khang Huy, thoạt nhìn như vậy, An Khang khả năng sẽ giỏ trúc múc nước, công dã tràng.

Nhưng là, vô luận không vui lòng cỡ nào khi Khang Huy  muốn ở lại Dư gia, Dư gia là không có cách nào cự tuyệt, Khang lão gia tử cũng không khả năng giữ chặt Khang Huy không cho hắn trở về.

Khang lão gia tử muốn lưu lại Khang Huy, Dư gia không nghĩ muốn Khang Huy, chính là Khang Huy lại muốn trở lại Dư gia, hắn muốn chính mình trở về, Khang lão gia tử ngăn cản không được, Dư gia cũng ngăn cản không được, quyền quyết định trong tay Khang Huy.

Nếu Khang Huy thật là Khang Huy, hắn chưa uống nhầm thuốc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Khang gia trở lại Dư gia mà  không được hoan nghênh.

Vấn đề là Khang Huy thật sự là Khang Huy sao? An Khang coi Khang Huy như con ruột nhưng trên người Khang Huy cũng không có huyết thông Khang gia. Có thể trụ cả đời là tốt nhất. Vấn đề là ai cũng không biết có thể ở lại cả đời hay không, Khang Huy khẳng định sẽ nghĩ, vạn nhất An Khang đã biết, nàng còn có thể hay không đối hắn trước sau như một sao? Hơn nữa, hắn cam tâm sao?

Nếu, Khang Huy biết hắn không phải con trai ruột An Khang, vô luận gian nan khó khăn ra sao, Khang Huy nhất định sẽ nhận tổ quy tông.

Rốt cuộc, An Tuệ Lan có lén lút tìm  tới Khang Huy không? Hiện tại, Khang Huy rốt cuộc có biết rõ thân thế của mình hay không?

Dư Lãng cảm thấy  y nên tìm một thám tử tư đi theo An Huệ Lan, đối với An Huệ Lan, một cái thám tử tư là rất cần thiết.

Khang Huy nhìn xem bên trái là  Khang lão gia tử, lại nhìn xem bên phải Dư Hải Thiên, hắn cũng không biết làm như thế nào.

Trước khi đến đây, ông nội của hắn nói với hắn rõ ràng, nếu hắn không muốn trở lại Dư gia, đi tìm cha đẻ của mình ông không thể ngăn trở, bất quá hắn không thể đem Khang gia đi theo. Ông sẽ thay đổi di chúc, đại bộ phận tài sản Khang gia, đều lưu cho em trai hắn, lưu cho hắn chỉ có một phần nhỏ, so với Dư Hải Thiên, Khang lão gia tử càng tín nhiệm Lý Kham.

Khang Huy hướng về phía Dư Hải Thiên ngẩng đầu: “Con có thể gọi chú là ba ba sao?”

Dư Hải Thiên gật gật đầu, dùng sức nắm chặt tay Dư Lãng, Dư Lãng lý giải tình hình từ trong lòng bàn tay Dư Hải Thiên vẽ một vòng tròn.

Cứ việc khó chịu, có  người khác cũng gọi Dư Hải Thiên là ba ba, trên thực tế Dư Hải Thiên có thể buông tha Khang Huy, Dư Lãng cũng đã thực cảm kích. Khang Huy không có sai, ít nhất hiện tại Khang Huy là không có sai, sai chính là An Huệ Lan, là bà ta khiến mọi người đứng ở vị trí sai lầm, thế cho nên chỉ có thể mắc thêm lỗi lầm nữa, đổi thành một người khác, nếu ba ba y không cần y, người kia cũng rất thảm.

“Con vẫn luôn rất ghen tị với Dư Lãng…” Khang Huy nhìn thoáng qua Dư Lãng, lại nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, nắm nắm tay, ách cổ họng nói: “Con so ra kém y đúng không? Con cũng chỉ muốn hỏi một câu, ba có thể thích con giống thích y sao?”

Dư Hải Thiên nửa điểm cũng không có chần chờ lắc lắc đầu, sao có thể so sánh chứ, nếu Khang Huy đột nhiên chết, hắn chỉ biết tiếc nuối thở dài một tiếng, hắn đối Khang Huy, bất quá là xuất phát từ huyết thống trời sinh. Dư Lãng? Hắn thậm chí không dám  nghĩ, Dư Lãng chết, hắn sẽ như thế nào, ngay cả suy nghĩ một chút hắn đều sẽ cảm thấy sợ hãi, giống như rơi vào vết  núi lở: “Đối với con, ta chỉ có thể làm hết trách nhiệm người cha mà thôi.”

“Chính là đem con nuôi lớn sao?” Khang Huy cười khổ, đột nhiên đứng lên, đi  về phía  Dư Hải Thiên, một bàn tay chỉ vào Dư Lãng: “Vì cái gì cha có thể thích y, có thể sủng y, lại không nguyện ý thích con? Chúng con đều là con của cha, con chỗ nào so ra kém y? Chẳng lẽ cũng bởi vì y là ba nuôi lớn? Không có ở tại bên người ngài, kia không phải lỗi của con.”

Bị một ngón tay của Khang Huy chỉ vào, Dư Lãng rất không vui, y thừa nhận,  Dư Hải Thiên ở đây, Khang Huy là có điểm ủy khuất, nhưng là hắn không thể chỉ nhìn chỗ chính mình ủy khuất a, trên thế giới sở hữu chỗ tốt còn không chỉ lạc vào một người a, Dư Hải Thiên không thích ngươi  thì sao vậy, An Khang cũng không thích ta đâu.

Dư Lãng một bàn tay liền đem ngón tay Khang Huy chỉ vào  mình mở ra, trong mắt  Dư Hải Thiên, từ đầu sợi tóc đến gót chân, ngươi đều so ra kém ta: “Không vui lòng cậu có thể đi a, ai cũng không mời đến? Biết nơi  này không ai thích cậu, cậu để làm chi còn ở lại a? Muốn tìm ngược đãi đến như vậy sao?”

Muốn nói, Dư Lãng cùng Khang Huy thật đúng là kém không chỉ một bậc, thời điểm Dư Lãng động miệng, tuyệt đối sẽ không động thủ. Khang Huy đó là thời điểm động thủ, tuyệt đối sẽ không nói chuyện nha. Một người nói chuyện, một người động thủ, Dư Lãng nói chuyện có thể đem người động thủ giết chết sao, Dư Lãng đời trước chết thực là không oan uổng.

Bất quá, Dư Lãng thích đem loại hành vi này của  Khang Huy xưng hô là chó điên, Khang Huy cùng An Huệ Lan giống nhau, hành vi của hắn luôn không hề mong muốn, không hề báo trước, càng không có đạo lý đáng nói, lại càng không đi  suy nghĩ có phải hay không hại người lợi ta, tựa như kẻ điên, toàn dựa vào đầu óc nóng lên nhất thời, người bình thường luôn không thể đoán phương thức kẻ điên tư duy đi.

Dư Lãng căn bản sẽ không có dự liệu được, trong phòng có  Dư Thịnh, có Khang lão gia tử, bên cạnh y còn có Dư Hải Thiên, Khang Huy cư nhiên dám đánh y.



May mắn, tại sau khi Khang Huy vào cửa, Dư Lãng cũng muốn đánh Khang Huy, này do dự nửa ngày, nhiều người như vậy, còn chưa có nghĩ tốt, không nên động thủ đâu. Lần này thấy Khang Huy giơ cánh tay đến sẽ bạt tai y,  y cũng không cần do dự, thuận tay ở phía trước tìm một cái đồ vật cứng rắn cầm lấy hướng về phía  đầu Khang Huy, liền ném đi qua.

Dư Lãng lấy chính là một vật trang trí bằng đồng, “bang” một tiếng tạp đến trên đầu Khang Huy, lại đông đông đông đánh rơi  trên sàn nhà, thiếu chút nữa không có đem sàn nhà tạp xuất một  lỗ. Vật có thể thiếu chút nữa đem sàn nhà tạp đi ra một  lỗ, tự nhiên cũng đem Khang Huy tạp không rõ.

Dư Lãng đối lập một chút, chảy huyết, hắn cảm thấy y đánh Khang Huy lần này, tuyệt đối sẽ so với  Khang Huy xao chai bia kém đi nơi nào.

Dư Lãng đánh Khang Huy, bất quá Khang Huy không có đánh được Dư Lãng.

Dư Lãng cảm thấy mỹ mãn nhìn Khang Huy đầu rơi máu chảy, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện. Dư Hải Thiên đang ở tại bên người y đâu, làm sao có thể nhìn để cho Khang Huy đánh y a. Khang Huy đánh tới một nửa, bàn tay còn chưa có đụng tới mặt của y đâu, Dư Hải Thiên liền đem tay hắn nắm chắc.

Khang Huy bị nắm trụ tay, vừa lúc để cho Dư Lãng đánh vừa vặn.

Dư Lãng vốn là muốn cho Khang Huy đánh hắn một bàn tay, y đánh Khang Huy một chút. Khang Huy động tay trước. Y chỉ tự vệ, đánh lại Khang Huy mà thôi. Vừa chiếm được tiện nghi, mặt mũi hay danh dự đều có. Chính là đánh nhau do Khang Huy khơi mào Khang lão gia tử cũng không thể nói gì đi.

Y thật không ngờ Dư Hải Thiên tay nhanh như vậy, hiện tại, thành ra cha con bọn họ khi dễ Khang Huy một người.

Bên kia Khang lão gia tử đỡ lấy cháu trai, thở hồng hộc mà cầm gậy chống gõ vài cái dưới đất, chỉ vào cái mũi Dư Hải Thiên, run run rẩy rẩy: “Khinh người quá đáng… Đừng quên nó cũng là con của cậu, đồ bất công…”

“Là Khang Huy động tay trước.” Dư Lãng không nhịn được vì Dư Hải Thiên biện hộ, đứng lên liền đem cái sai đẩy sang hướng Khang Huy: “Cháu là tự vệ, ba ba của cháu che chở con, cũng không có sai, này không thể trách cháu hay baba. Sai chính là Khang Huy, ai bảo hắn đánh người trước.”

Dư Hải Thiên đem Dư Lãng kéo đến phía sau mình che chở, hắn không chút để ý liếc Khang Huy liếc mắt một cái: “Cho nên, Khang lão gia tử, cháu vẫn luôn không hy vọng Khang Huy lựa chọn Dư gia. Đời này, cháu chỉ có một đứa con trai  là Dư Lãng, cháu sẽ chỉ thương y.”

Dư Lãng ở sau người quả thực giống như muốn nhảy dựng lên hôn Dư Hải Thiên một cái, này thật sự là baba thân yêu a.

Khang lão gia tử còn muốn nói gì nữa, ông vì cháu trai mình bất bình, Khang Huy ngăn cản ông, hắn có chút choáng váng đầu: “Ông nội chúng ta đi thôi, cháu không muốn ở trong này, nơi này… Thật không phải là nhà của cháu.”

Dư Lãng tránh ở sau lưng Dư Hải Thiên cười trộm, Khang Huy này sớm nhìn ra như vậy, còn đi sớm không phải tóto sao, Khang gia thật tốt a, trở lại Khang gia đi, An Khang sẽ yêu ngươi cả đời.