Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 15




Trận này là một lần Lục Ninh cùng Lục Viễn mệt nhất, Lục Ninh căn bản không ý thức được phía dưới ngồi bao nhiêu nhân sĩ chính đạo đối với y như hổ rình mồi, Lục Viễn ngược lại có chút phát hiện, lại cũng chỉ là cười lạnh một chút không có để ý.

Bọn họ cũng không đem ca khúc [Mê muội] này thành khiêu khích đối với những người đó, ngược lại là Chung Du Bạch nhìn ra điểm môn đạo, ngồi ở phía dưới cũng sắp cười chết được không?

Vừa chấm dứt hắn liền đi vào xem hai người bọn họ, nhân tiện mang theo Cố Di gần đây tâm tình đặc biệt không tốt.

Lục Viễn là biết tính cách Cố Di, theo hắn nói, chính là tính cách hài hòa mềm mỏng dễ lừa muốn chết, hắn rất sớm trước đã không thích Phí Xuân Lâm, thế nhưng khi cô chú Cố còn tại, thứ nhất là không tới phiên hắn nói chuyện, thứ hai là khi đó Phí Xuân Lâm nhìn quả thật là muốn cùng Cố Di hảo hảo sống, hắn liền cũng cam chịu người này vẫn luôn là ở nhà đến đến đi đi.

Từ sau khi cô chú Cố qua đời, Lục Viễn đã nhận ra không thích hợp, hắn đã thật lâu không có lại “phiền toái” vị “anh rể” trước kia mở miệng một tiếng “a Viễn” kêu đến thân thiết này.

Cho nên khi Cố Di đứt quãng nhắc tới chuyện chia tay với Phí Xuân Lâm, Lục Viễn trong lòng yên lặng nghĩ, chia là tốt! Miệng lại nói: “Có phải có hiểu lầm gì hay không?”

Cố Di căn bản không có cách nào nói cho em trai luôn luôn hiểu biết bọn họ chia tay vì cái gì, chỉ là kiên định nói: “Coi như trước kia chị là mắt bị mù!”

Lục Viễn liền khẽ cười lên, ánh mắt nhu hòa.

Kỳ thật hắn biết, cho dù tính cách Cố Di mềm mỏng, nếu đã cố chấp thì lại là ai cũng khuyên không được, thật giống như lúc trước, cô yêu phải thiết kế châu báu, dám gánh lửa giận của chú Cố lấy điểm cao thi vào học viện châu báu trong tỉnh.

Chung Du Bạch lại bỗng nhiên nói: “Nghe nói cô học thiết kế châu báu?”

Cố Di ngưng một chút mới trả lời, “Đúng.”

Chung Du Bạch trầm ngâm trong chốc lát mới lại chuyển hướng Lục Viễn, “Cậu có biết, tôi có cửa hàng bạc ở Thượng Hải.”

Lục Viễn gật gật đầu, hắn biết, cửa hiệu lâu đời kia đã rất ít có sinh ý, nó là một cửa hàng bạc tư nhân định chế(1), mỗi bộ trang sức đều là lão công tượng(2) tinh tế tạo hình, giá đương nhiên cũng liền không rẻ.

“Không bằng trước để Cố tiểu thư đến cửa hàng của tôi thực tập một thời gian, tôi chỗ đó có sư phụ già muốn về nhà dưỡng lão, đang cần đồ đệ, tính cách hắn có chút cổ quái, chỉ sợ Cố tiểu thư –”

“Không sao không sao,” Ánh mắt Cố Di lập tức liền sáng, “Tôi đi!”

Đối với thứ gì chân chính thích, cô chưa bao giờ keo kiệt đầu nhập nhiệt tình.

Sau đó còn nói trong chốc lát nói, Cố Di liền có chút mệt mỏi, cô luôn luôn là nữ nhân nhu thuận đến đòi mạng, mỗi ngày trước 11 giờ khẳng định đã nghỉ ngơi, hiện tại đã sắp 12 giờ, khó trách mệt như vậy.

“Chị, chị đi về trước nghỉ ngơi đi! Em gọi xe taxi cho chị.”

“Không cần, bên ngoài nơi này nơi nơi đều là xe taxi, tự chị đi ra ngoài gọi xe được.” Cố Di xoa mắt nói, “Hai người hôm nay cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bởi vì [Nhất xướng thành danh] càng ngày càng nổi, không hề thiếu fan bắt đầu cả đêm ở bên ngoài quanh quẩn, cho nên hoàn toàn kéo lên sinh ý xe taxi bên ngoài.

“Được.” Trước mặt Cố Di, Lục Viễn luôn luôn là em trai tốt nhu thuận nghe lời.

Đợi đến khi cô đi rồi, sắc mặt Lục Viễn mới lạnh xuống, “Anh không có việc gì hiến cái gì ân cần!”

Chung Du Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Tôi đã đăng kí một công ty giải trí, tôi một nửa, hai người một nửa, xem như hồi báo, thế nào?”

Lục Ninh lúc này mới nhìn về phía hắn, có chút kinh ngạc, con thỏ này bút tích rất lớn a!

Lục Viễn trừng hắn, “Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi!”

“Tôi vốn chính là nói thật, sư phụ già kia cậu cũng biết, lão Tam nhi, tuổi thọ của hắn sắp hết, tay nghề là không thể chê, chỉ là tính tình thật không tốt, người bình thường rất khó chịu đựng, tôi là thật muốn tìm truyền nhân cho hắn, hơn nữa cửa hàng kia của tôi còn muốn tiếp tục mở cửa……”

Không thì, muốn trạch cũng không có tiền trạch a!

Đừng nghĩ rằng là tinh quái thì không cần ăn cơm, Chung Du Bạch có thể trạch lâu như vậy, trạch thoải mái như vậy, cũng là cần có bản lĩnh, đó là một cái hang thỏ của hắn, thật không muốn hoang phế. Lão Tam nhi kia là một chim yến, vấn đề là, lá gan so với ai đều nhỏ, thành tinh nhiều năm như vậy, phạm vi hoạt động liền không vượt qua cửa hàng cũ ở Thượng Hải kia.

Nhưng tay nghề làm trang sức thật sự tốt, thời điểm hắn còn là chim yến bay khắp đại giang nam bắc, thích nhất là đứng dưới mái hiên xem mấy sư phụ thủ công mỹ nghệ làm này nọ, sau đó xây cái tổ trúc ở Thượng Hải, quả thực là sắc màu rực rỡ tinh xảo cực kỳ, lại sau này, hắn thành tinh, thiếu chút nữa chết trong tay một tiểu đạo sĩ đi ra ngoài du lịch, từ đó về sau sợ tới mức rụt trở về, ngày qua ngày làm tổ bên trong cửa hàng bạc của Chung Du Bạch.

Lục Ninh lại đột nhiên đứng lên giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Lục Viễn nhìn qua phía hắn, “Làm sao?”

Chung Du Bạch kỳ thật cùng Lục Ninh không quá quen thuộc, tuy rằng ngoại hình Lục Ninh giống Lục Viễn như đúc, thế nhưng nhìn kỹ lại thì sợ là người không quá quen cũng rất dễ dàng phân chia bọn họ, loại cảm giác này rất khó nói, tóm lại chính là cảm giác, hai người này khí chất không quá giống nhau.

Hắn quen biết Lục Viễn rất nhiều năm, tiểu tử này cho dù là quỷ hút máu, bề ngoài lại cực có tính lừa gạt, nửa phần cũng không tà khí, hoàn toàn chính là mỹ thiếu niên anh tuấn xuất chúng ánh mặt trời sáng lạn, Lục Ninh theo lý cũng nên giống nhau mới đúng, lại cứ trong mi mục lộ ra vài phần tối tăm tà khí……

Lục Ninh liền đứng như vậy, tay duỗi ra giống như sau lưng để cái túi, ào ào một đống lớn các thứ từ trong lòng bàn tay y rơi ra.

“Đông! Đông! Đông!” Vài thanh âm nặng nề nện xuống đất.

Chung Du Bạch nhìn xem ánh mắt đều trợn tròn, lần đầu tiên nhìn rất giống một con thỏ.

Các ngươi gặp qua ngọc bích cực lớn, kim cương cực lớn, còn có đá mắt mèo kim lục lớn bằng nắm tay chưa?

Quả thực là hù chết người có được không, nhiều như vậy! Cho dù là nguyên thạch cũng là hù chết người!

“Đây là cái gì?” Chung Du Bạch run tay hỏi.

Bản thân Lục Ninh cũng sắp bị hù chết, y không nghĩ tới mấy thứ này lấy ra lại là vật thật, những thứ trong ba lô này y có xem qua, thế nhưng nói thật, đặt ở trong ba lô nhìn chính là một icon nhỏ, không có cảm giác chân thật, cho rằng chỉ là đạo cụ trò chơi, thậm chí trước kia không có chủ ý lấy chúng nó ra!

Mà nhìn theo hướng tay Chung Du Bạch chỉ trên mặt đất, y khô cằn trả lời: “Mithril (bí ngân).”

“Mithril!” Thanh âm Chung Du Bạch cũng thay đổi.

Lục Viễn ngồi trên sô pha, cũng sững sờ trừng mắt nhìn một đống bảo thạch kim ngân trước mắt, trong giây lát hắn nhìn về phía Lục Ninh, “Đây là ngươi mang đến từ thế giới kia?”

Lục Ninh tiếp tục cứng ngắc gật đầu.

Lục Viễn lúc này mới hoàn toàn tin lai lịch của Lục Ninh, Lục Ninh quả thật có khổ nói không nên lời…… Y kỳ thật không có chơi trò chơi này, đối với rất nhiều thứ đều là hiểu biết nông cạn, nếu tất cả những thứ trong ba lô này đều là thật mà nói –

Y huýt sáo một tiếng, một vật nhỏ hoạt bát bật ra.

Lục Viễn: “……”

Chung Du Bạch: “……”

Được rồi, đây là một thế giới tràn ngập các loại sắc thái kì huyễn, nhưng không tỏ vẻ kì huyễn đến mức sẽ xuất hiện loại sinh vật kỳ quái này được không?!

Lông màu trắng, tai nhọn, mặt có chút giống chó, thân thể lại đứng thẳng, tay chân rõ ràng, còn mặc quần yếm màu xanh lam, lưng đeo ba lô……

“Đây là cái gì?” Lục Viễn nhìn Lục Ninh hỏi.

“Thuật cổ.” Lục Ninh nhìn kỹ thuyết minh về sủng vật, hẳn là gọi như thế, sau đó ào ào, ba lô của thuật cổ này chất đầy…… Đồng dạng là một đống khoáng thạch!

Chung Du Bạch cảm giác chính mình đều toát mồ hôi, rõ ràng nhiệt độ điều hòa chỉnh xuống rất thấp, “Còn có sao?”

“Có!”

Lại sau đó là một con rồng nhỏ giống như trong truyền thuyết phương Tây, lại sau đó — cuối cùng xuất hiện một thứ mọi người biết, thế nhưng gấu trúc đeo ba lô cái gì……

Này không khoa học! Thế giới ban đầu của Lục Ninh rốt cuộc là cái nơi quỷ dị như thế nào!

Mà đống lớn khoáng thạch nhét đầy toàn bộ căn phòng, Chung Du Bạch nhảy dựng lên giống như bị lửa thiêu mông vậy, “Mau đều thu lại!”

Lục Viễn đã chết lặng, “Mấy thứ này trị giá bao nhiêu tiền?”

“Những thứ này đều là vô giá!” Trong khi Lục Ninh luống cuống tay chân nhét lại những khoáng thạch này vào ba lô của mình cùng ba lô sủng vật, Chung Du Bạch cầm một khối ngọc bích lớn bằng nắm tay nói, “Tôi còn chưa thấy qua ngọc bích lớn như vậy, thoáng gia công một chút chính là hi thế trân bảo(3)!”

Hắn thực phấn khởi nói, Lục Ninh phát hiện, thì ra đây mới là bàn tay vàng của y……

“Rất đáng chú ý đi.” Lục Viễn nói thẳng.

Lục Ninh im lặng gật gật đầu, y cũng sẽ không thiên chân cho rằng mình có gì đó chính là của mình, bất cứ một thứ nào trong mấy thứ này cầm ra, đều là bại hoại chiêu họa(4).

Chung Du Bạch khinh thường nói, “Yên tâm! Tôi tự có phương pháp. Hai người sẽ không để tôi không công đến làm người đại diện của hai người đi, phải biết, công ty giải trí là phương pháp rửa tiền tương đối tốt, tôi còn có cửa hàng bạc có thể gian lận……”

Lục Viễn nghe mà đau đầu, “Được được, có thể giao cho anh đều giao cho anh, thế nhưng trước đó, chúng ta phải làm một chuyện.”

“Cái gì?”

“Huyết khế.”

Chung Du Bạch nghẹn một chút, “A Viễn cậu còn không tin tôi sao?”

“Bút ngoạn ý này quá lớn, không phải vấn đề tin hay không tin, miễn cho tương lai gặp chuyện không may, cũng tốt cho a Ninh yên tâm lấy ra đồ ra.” Lục Viễn bình tĩnh nói.

Lục Ninh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lục Viễn, lúc này mới rõ ràng cảm giác, người này không giống thiếu niên mười bảy tuổi bình thường.

Huyết quang lóng lánh, Lục Viễn cắn vỡ ngón tay của mình vẽ ra một đồ án quỷ dị, mà huyết quang sáng ngời này chiếu sáng khuôn mặt bọn họ –

Lục Ninh cảm giác, tràng cảnh này hoàn toàn có thể trực tiếp dùng làm phim kinh dị, quyết đoán quỷ dị tà ác thấu ……

Tay ba người dính máu nhẹ chạm cùng một chỗ, một đoạn ràng buộc màu máu gắt gao quấn chặt cổ tay bọn họ, ấn xuống một vết máu, sau đó mới dần dần biến mất.

Huyết khế của Quỷ hút máu, một khi vi phạm, sẽ rơi vào ngủ sâu vĩnh viễn, cuối cùng không thể tỉnh lại.

“Cậu vậy mà kéo luôn cả cổ phần công ty giải trí vào, dựa vào!” Chung Du Bạch trừng Lục Viễn.

Lục Viễn vẫy vẫy tay, không chút để ý nói: “Đó là đương nhiên, ai bảo anh nhiều tâm tư như vậy, được rồi, nếu công ty này anh cùng chúng tôi mỗi bên một nửa, chúng tôi sẽ càng tận tâm, về phần mấy thứ này, a Ninh cho anh một phần trước, anh nghĩ biện pháp đưa đến Thượng Hải đi, mặt khác về sau chờ chúng tôi đi Thượng Hải lại nói.”

“Được, đại bộ phận đồ đạc vẫn là tạm thời đặt trên người a Ninh tương đối an toàn.” Chung Du Bạch nói.

Lục Ninh nhìn dấu vết nhợt nhạt bên trong cổ tay, đồng minh như thế này thật đúng là để người yên tâm, thẳng đến lúc này, y mới thật sự có thể xem hai người trước mặt này thành người phe mình, “Có tiền cùng nhau kiếm, sợ là về sau chúng ta nổi tiếng, còn cần thêm vài người.”

Chung Du Bạch cùng Lục Viễn liếc nhau, bọn họ đã phát hiện, đối với giới giải trí, bọn họ đều không rõ ràng như Lục Ninh.

Khụ, thế giới kia rốt cuộc là thế giới kỳ quái như thế nào a?

“Thợ trang điểm, trợ lý, bảo tiêu, tài xế, đây đều là nghệ nhân nổi tiếng cần ……” Lục Ninh một hạng một hạng viết xuống, bắt đầu nghiêm túc quy hoạch vì tương lai, đã có điều kiện, y liền muốn làm được càng tốt, hơn nữa, công ty này coi như là gì đó của bản thân y.

Một công ty giải trí chỉ có hai cái nghệ nhân cái gì, thật đúng là rất ưu thương, đợi về sau mở rộng, lại tính chuyện khác đi. Lấy tương lai tất sẽ có tài chính hung hậu của bọn họ mà nói, tùy tiện quy hoạch như thế nào đều không phải vấn đề lớn.

Sau đó, tùy ý chà đạp như vậy, liền gây sức ép đến rạng sáng, Lục Ninh lúc này mới tỉnh ngộ lại, con mẹ nó buổi tối còn phải ca hát a!

Trận mười hai vào mười này còn chưa xong đâu!

1 giờ chiều diễn tập sẽ bắt đầu, hai người bọn họ vội vàng ngủ ba giờ liền thức dậy tắm rửa ra ngoài diễn tập, trên thực tế bởi vì cảm xúc rất phấn khởi, dường như cũng ngủ không tốt, trạng thái diễn tập cũng liền không tốt bao nhiêu, may mắn hôm nay chủ đề là “Nhu”, chỉ cần ca hát là được.

Lại vẫn là hai ca khúc, so với ca khúc hấp dẫn tầm mắt của những người khác, ca khúc bọn họ chọn lại vẫn có thể xưng là lệch.

Ca khúc đầu tiên là – [Không còn có người như vậy].

Từ đầu tới đuôi không có một câu hát, cứ như vậy chậm rãi ngâm nga, ngâm nga đến lòng người vừa chua xót lại mềm.

Khúc nhạc dạo bằng đàn violin nhẹ nhàng, thản nhiên, lại như sương như khói, quanh quẩn bên tai mỗi người, hai thiếu niên sóng vai ngồi trên bậc thang sân khấu, chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng đơn giản cùng quần bò tẩy trắng bệch, vai kề vai, tự tại đưa hai đôi chân thon dài thẳng tắp, cúi đầu ngâm nga, cho dù là bộ phận cao trào, nhạc đệm vẫn thanh đạm như trước, chỉ có tiếng ngâm nga dễ nghe của bọn họ là rõ ràng, từng câu phảng phất lắng đọng lại trong làn nước trong suốt.

Không còn có người như vậy, mềm mại đến làm người ta u buồn, chua xót đến mức khiến người rơi lệ.

Hình ảnh mỹ lệ như thế, dễ nhìn giống như một bức họa, ngay cả tiếng ca dễ nghe đến chậm rãi phất vào lòng người cũng là xinh đẹp như vậy, chẳng sợ từ đầu tới đuôi bọn họ đều chỉ là ngồi, thậm chí không có đi đến phía trước sân khấu hình chữ T, nhưng khán giả không cảm thấy có bất cứ bất mãn nào.

Lục Ninh hát xong mới thở ra một hơi, thật mệt a, tóm lại hai ca khúc đêm nay, y quyết định đều ngồi hát!

Nhiệt liệt vỗ tay dần dần vang lên, bọn họ đi xuống sân khấu.

Đứng ở chỗ tối, Lục Viễn bỗng nhiên cầm tay Lục Ninh, Lục Ninh kinh ngạc nhìn lại.

“Ta đói bụng……”

“Đợi hát xong một bài trở về cho ngươi.”

Túi máu cái gì ngươi không trông cậy lấy ra ở nơi này đi?

Khí tức của Lục Viễn phất qua vành tai Lục Ninh, “Huyết khế ngày hôm qua rất phí tinh lực, A Ninh, ngươi cho ta một ngụm được không? Lại cho ta một lần……”

Lục Ninh: “……” Con mẹ nó cầu xin đừng dùng giọng điệu ôn nhuyễn mị hoặc khàn khàn tán tỉnh như vậy nói loại chuyện này!

.

(1) Đặt thiết kế riêng

(2) Thợ giỏi có tay nghề lão luyện

(3) Vật quý hiếm thấy trên đời

(4) Gây ra họa vào người