Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 5




“Không cho cậu giành bồ câu với tôi.” Thanh âm non nớt mang theo vẻ tức giận.

Bất Yếu cậy mạnh nói: “Tôi chỉ xem 1 tí, cũng chả làm gì, sao cậu dễ giận vậy?”

Phục Kỳ nghe tiếng đi đến tìm, chỉ thấy 2 tay Bất Yếu đang giấu cái gì đó vào ngực, 1 thằng nhóc khác mặc áo len đen khom người xuống nhưng không cướp được. Thằng nhóc kia tuy rằng cao hơn Bất Yếu nhưng khí chất nhu nhược, không giành lại đồ với Bất Yếu từ nhỏ đã làm việc được.

Cậu vừa muốn mở miệng bảo Bất Yếu trả lại bồ câu cho người ta, chợt nghe có người bước nhanh tới, thanh âm trong sáng: “Thiện Sơ, trò lại không cùng chơi với các bạn, như thế là không tốt đâu.”

Thằng nhóc bị kêu là Thiện Sơ đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nghiêm túc nói: “Thầy Tang, em với bọn họ không có tiếng nói chung, chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu, tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu…”

“Được rồi, được rồi, Thiện Sơ của chúng ta hiểu biết thật nhiều nha.”

Tang Vũ (vũ = lông vũ) ngồi xổm xuống, muốn cầm đôi tay nhỏ bé của Thiện Sơ, Thiện Sơ lui về phía sau tránh thoát, Tang Vũ lúng túng không thôi, nhưng không thể giận 1 đứa trẻ được. Đành phải quay qua bắt chuyện với Bất Yếu: “Anh bạn nhỏ, xin chào. Năm ngoái qua đây phóng sinh có thấy qua em đúng không nhỉ, em là bạn tốt của Thiện Sơ sao?”

Thiện Sơ muốn mở miệng, nhưng Bất Yếu lại nhanh nhẩu đem bồ câu đưa đến trước mắt thầy giáo, cười ngây ngô: “Vâng, em là bạn tốt của tiểu Sơ. Bạn học cùng lớp không ai thích chơi với cậu ấy, vì thế nên em chơi với cậu ấy.”

“Thật là 1 đứa trẻ ngoan mà.” Tang Vũ nhận con bồ câu, khen ngợi.

“Thầy à, con đâu có gọi nó đến chứ.” Thiện Sơ giải thích nói.

Tang Vũ xoa xoa đầu Thiện Sơ: “Cho nên đây mới là bạn bè đó, vào lúc trò cần nhất, không cần trò mở miệng đã chủ động đến bên trò. Thiện Sơ à, trò cũng phải đối tốt như vậy với bạn của trò nha.”

Cần phải quán triệt phương diện xã gia cho thằng nhóc này, nếu không về sau nó sẽ là dễ xuất hiện khuyết thiếu về mặt tính cách.

“Bất Yếu ơi.” Phục Kỳ không dám dừng lại quá lâu, đi tới mặc cho Bất Yếu cái áo khoác.

“Chúng ta đi thôi. Làm phiền anh rồi thầy giáo.”

Phục Kỳ quay về phía thầy giáo không biết rõ sự tình kia gật đầu chào hỏi, sau đó muốn dẫn Bất Yếu rời đi, lại vô tình nhìn qua đứa nhỏ gọi là Thiện Sơ kia, hoảng sợ, ngoại trừ đôi mắt dài nhỏ xếch kia thì thằng nhóc trông y hệt cậu hồi còn bé.

Thằng bé kia cũng đang nhìn trộm cậu, 2 mắt nhìn nhau, lòng Phục Kỳ đột nhiên như bị kim châm 1 phát. Cậu nhanh chóng rũ mắt, kéo Bất Yếu lại gần rồi hướng về phía ngược với quán ăn nhỏ rời đi.

Sau khi nhìn thấy mặt, thầy giáo kia kinh hô:

“Ơ? Có phải anh là ca sĩ Phục Kỳ hay không?”

Phục Kỳ không nghĩ tới còn có người có thể nhận ra cậu từ bộ dạng lôi thôi lếch thếch này, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Cậu không dám trả lời lung tung, vội vã rời đi.

Thiện Sơ giậm chân, tên vô lại kia, năm ngoái đã giành bồ câu với nó, năm nay cũng giành, sang năm tới nhất định phải đem bảo tiêu tới mắng thằng nhóc đó, hừ.

“Cha ơi, chúng ta đi đâu đây?” Nhìn phong cảnh xung quanh ngày càng xa lạ, Bất Yếu ghé vào lòng Phục Kỳ hỏi.

“Cha, thả con xuống, con tự mình đi, cha ra nhiều mồ hôi quá.”

“Được, cha dắt con đi 1 lát.”

Phục Kỳ buông Bất Yếu, cánh tay đau nhức không nâng lên nổi. Cậu vốn không muốn để Bất Yếu xuống đất, vì chẳng biết còn phải đi tới bao giờ, nhưng khổ nỗi thân thể qua 6 năm này bị suy bại không ít, bế 1 đứa bé hơn 1h đã mệt chịu không nổi (=.=, em chỉ được 15’ là hết)

Trong lòng cậu thấy có lỗi với Bất Yếu. Cậu không muốn bị người ta khống chế nữa, cần phải trốn chạy tất nhiên sẽ liên luỵ Bất Yếu. Lần này đi, trong túi chỉ có 300 nghìn tiền lẻ, sống những ngày màn trời chiếu đất còn khó khăn nữa là. Bất Yếu còn nhỏ, cuộc sống như vậy sẽ khiến nó chịu bao nhiêu đau khổ chứ.

Gục đầu xuống, Phục Kỳ kéo lại áo khoác đang tuột xuống của Bất Yếu, nhẹ giọng hỏi: “Bất Yếu, con cùng người bạn nhỏ Thiện Sơ kia làm sao quen nhau?”

“Trường của bọn họ hằng năm đều đến quảng trường của chúng ta thả bồ câu, thật nhiều thật nhiều bồ câu. Thầy giáo của bọn họ còn có thể giảng bài ở chỗ đó nha, hình như là môn tự nhiên hay xã hội gì đó, hì hì, con đi nghe trộm, thì biết đứng hàng đầu là Thiện Sơ. Nó ngốc lắm, thầy giáo 1 mực cường điệu không được cởi sợi dây màu đỏ trên đỏ chân bồ câu, nó lần nào cũng muốn cởi ra hết.” Bất Yếu vẻ mặt hưng phấn mà nói.

Bồ câu này vốn là thuê về, thả ra bay rồi có thể tự bay về chỗ chủ, trên cổ chân có buộc 1 sợi dây đỏ cũng là để nhận diện, cũng không biết là thằng nhóc Thiện Sơ kia có phải cố ý muốn cởi ra không nữa.

Phục Kỳ hỏi Bất Yếu: “Con có phải muốn đến trường hay không?” Đứa trẻ này nói không chừng đã học qua mẫu giáo.

Bất Yếu mở to mắt, kinh ngạc nói: “Cha, không phải cha nói cha dạy con cũng được, không cần đi học hay sao? Có phải muốn cho con đi học không?”

Bất Yếu đầu tiên rất là vui vẻ mà suy đoán, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: “Quên đi, con học với cha cũng có thể học được nhiều thứ, không đi học cũng không sao cả.”

“Nhưng mà đi học sẽ có rất nhiều bạn bè chơi với con đó.”

1 đứa trẻ 5 6 tuổi, không có bạn chơi cùng thật cô đơn. Trong 6 năm kia, sao mình có thể cam lòng để con trai mình đi rửa chén bát được chứ.

“Cha.” Bất Yếu giậm chân, rất nghiêm túc phê bình: “Cha đừng nói cái này nữa có được không? Nếu như cha theo con kiếm đồng nát bán thì cũng đủ đóng 1 năm tiền học phí rồi đó.”

Phục Kỳ hô hấp cứng lại, quả nhiên là bản lĩnh của 1 mình nhóc con, Bất Yếu là muốn đi học đi, nếu không cũng không đi nghe trộm người ta giảng bài rồi. “Bất Yếu, trong nhà chúng ta tổng cộng có bao nhiêu tiền?”

Xem tình huống mà nói thì quyền tài chính đều nằm trong tay nhóc con này. Chắc cậu năm đó đã nản lòng thoái chí mà làm không công, Bất Yếu 1 đứa trẻ 5t phải đi ra ngoài kiếm đồng nát bán lấy tiền nuôi gia đình.

Bất Yếu xoè tay ra tính toán: “Trong nhà có giấu 360 nghìn, con mang theo bên người 195 nghìn, không phải, 189 nghìn, lúc nãy đi xe bus hết 6 nghìn. Đồng nát lúc nãy chúng ta nhặt còn chưa có mang theo, nếu không cũng được 30 nghìn đi.

Bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc. Trời cao đối đãi với cậu không tệ. Để cho cậu thân nam tử sinh con, còn ban cho 1 đứa con hiểu chuyện như vậy. Bị Thiện Diệu vứt bỏ lại kiếm về được 1 đứa con trai, không phải rất tốt sao?

“Cha sau này sẽ không chán chường nữa, cha sẽ đi kiếm tiền cho con đi học. Con năm nay 5t, đợi mùa thu năm sau khai giảng cha sẽ cho con đi học có được không?”

“Được ạ.” Bất Yếu nhức đầu, không biết “chán chường” nghĩa là gì.

Ăn cơm từ sáng, đợi đến hoàng hôn thì dạ dày 2 người cũng bắ́t đầu bồn chồn. Phục Kỳ để Bất Yếu ngồi trên ghế dài trong công viên, tự đi ra ngoài mua bánh rán trái cây. Kết quả Bất Yếu vừa ăn cừa trách cậu tiêu tiền bậy bạ. “Ba, chúng ta không phải là định mấy ngày không về nhà đấy chứ?”

Phục Kỳ ăn, lẽ nào trước đây mình đã từng trốn qua, xem ra là đúng vậy.

“Chúng ta không trở về căn nhà kia nữa, cha mang con đến 1 nơi khác, bắt đầu lại 1 lần nữa cuộc sống mới có được không?”

“Cha à.” Bất Yếu thở dài, nghiêm túc nói: “Mong cha lần này nói được thì làm được nha, nếu không mấy ngày nữa lại phải về đó, đến lúc đó chú Hình nhất định sẽ đánh cha đó. Kì thực chúng ta không có chỗ ở, ở công viên cũng được, con có thể mỗi ngày ăn 1 cái bánh bao, còn có thể kiếm rất nhiều đồng nát đem bán. Cha à, đừng mang con về đó nữa nha, con không sợ chịu khổ đâu, thật đấy.” Bất Yếu cường điệu thêm lần nữa.

Phục Kỳ vỗ ngực bảo chứng, dù có chịu nhiều khổ, cũng sẽ không mang nó quay về cái nhà kia nữa.

Thế nhưng đến buổi tối, hai người đều lạnh đến run lẩy bẩy, Phục Kỳ mới thật sự hiểu thế nào là khổ. 6 năm trước, cậu bị Thiện Diệu ghét bỏ, phòng ở, xe công ty phân cho bị cưỡng chế thu hồi, may mà còn có thể thuê 1 căn phòng nhỏ che gió che mưa, ăn không ngon nhưng cũng no. Khi đó cậu thấy mình đã đủ khổ, thế nhưng 6 năm sau cậu mới biết được, nếu như ngươi buông tha phấn đấu, không có khổ nhất, chỉ có khổ hơn.

Bây giờ thuê nhà nghỉ đều cần có thẻ căn cước để phòng ngừa kẻ xấu, bảo vệ an toàn cho những khách hàng khác. Thẻ căn cước, thẻ căn cước, chỗ nào cũng cần thẻ căn cước. Không biết làm lại thẻ, cảnh sát có thông báo cho LK có quan hệ hợp đồng với cậu hay không.

Đến lúc đó, nếu LK nhúng tay vào, nói không chừng sẽ có nhiều phiền toái hơn. Phiền toái nhất chính là, cục trưởng cục công an chính là anh họ của tên Thiện Diệu khốn kiếp kia.

Cậu còn lo lắng sẽ liên lụy đến Bất Yếu. Cậu không có tiền đút lót, ngộ nhỡ người ta không nói tình cảm, bắt Bất Yếu đưa ra nước ngoài, cậu sẽ mất luôn cả con trai.

Bất Yếu co lại thành một đoàn, ngủ trên ghế dài, cái miệng nhỏ nhắn đã cóng đến tím bầm. Phục Kỳ ôm nó lên, lúc đi cậu đã có ý chọn 1 cái áo khoác lớn, ôm Bất Yếu vào trong ngực, 1 chiếc áo ba-đờ-xuy, nói chung cũng cho Bất Yếu chút ấm áp.

Thế nhưng, coi như Phục Kỳ muốn cứ như vậy ngủ qua 1 đêm thì nhân viên quản lí công viên phát hiện ra bọn họ, phê bình 1 hồi rồi đuổi bọn họ ra ngoài.

Hai người lưu lạc đầu đường, không biết nên đi nơi nào. Phục Kỳ tâm tình rất buồn bực, cứ không ngừng đi đi lại lại cho ấm người, rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện. Bất Yếu rốt cục nhịn không được, khóc lớn lên: “Cha à, đừng không vui, con một chút cũng không lạnh, không mệt, cha có đúng là cũng không lạnh đúng không?”

“Cha lạnh, lạnh lắm.” Phục Kỳ cắn răng nói.

“Chúng ta đừng đi về có được không?” Thanh âm của Bất Yếu nhỏ đến mức chỉ nó nghe thấy.

Phục Kỳ nắm chặt nắm tay, quyết định nói: “Con trai, chúng ta nhất định phải có thẻ căn cước. Chỉ có như vậy, ba mới có thể tìm được công việc mới, mới có thể kiếm được nhiều tiền mua phòng, mua đồ ăn cho con được.”

Bán đồng nát thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cứ cho là cậu có thể kiếm, con cậu không thể đi được. “Đi tìm tên khốn kia nào, ở Phi Dạ đúng không. Chúng ta ăn nhiều khổ như vậy, dựa vào cái gì mà hắn ta có thể tiêu dao khoái hoạt. Con trai, hai ta cùng đi tìm bắt tên khốn kia lại có được hay không?”