Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 42: Họp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1901644_1495655650661226_1734809100_n

Vừa bước vào tổng bộ trình báo bị hung hăng mắng chửi một trận, dạy dỗ xong, Thượng tá Bạch thần thanh khí sảng dẫn hai người đi đến phòng họp, sự kiện linh thú bạo động liên tục xảy ra gần đây, có rất nhiều cư dân bị thương được đăng báo, lòng dân hoảng sợ, cấp trên cũng vì thế mà phát hoả, ra lệnh cưỡng chế toàn ngành nhất định phải sớm giải quyết việc linh thú bạo động ngay.

Tham dự hội nghị lần này không chỉ có nhân viên cao cấp của tổng cục mà còn có nhóm áo trắng do Liên minh Trung Quốc phái đến.

Tưởng Chấn Vũ nhìn xung quanh bốn phía phòng họp, khi liếc thấy hình bóng quen thuộc ngồi trong góc sáng kia thì đừng lại, khóe miệng nhịn không được co rút, đúng là trái đất tròn, lại có thể nhìn thấy Phong Tử ở nơi này!

Hiển nhiên, Dịch Tiểu Lâu cũng phát hiện Tần Phong, y nhíu mi, buớc đến trước mặt Tưởng Chấn Vũ, nhẹ giọng chế nhạo nói: “Vừa rớt Bạch Phao Huệ, lại đến tên điên này, thật sự là mệt cho cậu rồi!”

Tưởng Chấn Vũ lặng lẽ nhéo eo Dịch Tiểu Lâu, nhỏ giọng đáp: “Tôi cũng không muốn mà… Tôi cảm thấy Phong Tử này không đơn giản, hình như hắn ta có ý đồ khác!”

Chọn một vị trí khuất tầm nhìn ngồi xuống, hội nghị chính thức bắt đầu, mở đầu là màn phát biểu dài dòng của cấp trên.

Dịch Tiểu Lâu cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp trừng mặt bàn, miệng khẽ hé ra, nói: “Phong Tử này rất được coi trọng trong đám áo trắng kia, nghe nói không chỉ có cách nói năng tao nhã, còn học thức uyên bác, là đối tượng theo đuổi của rất nhiều đàn ông và phụ nữ, lại là người tài được lảnh đạo coi trọng, nghe đồn Bộ trưởng Liên minh Trung Quốc nhiệm kì tới chính là hắn.”

Tưởng Chấn Vũ giả bộ cẩn thận nghe cấp trên diễn thuyết, hé mồm trả lời: “Nghe quả là một người vĩ đại! Nhưng tôi cảm thấy hắn là người rất tâm cơ, hơn nữa không phải cậu nói hắn nhìn cậu khinh rẻ hay sao? Nếu hắn đúng như lời đồn bình thường tao nhã có độ, học thức uyên bác, không có khả năng sẽ xem thường người không có dị năng, còn nữa, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hắn tiếp cận tôi rất vội vàng? Cứ hỏi chuyện tôi và Béo béo không nói, còn thường hỏi chút chuyện sức mạnh tinh thần của tôi.”

Đổi tư thế thoải mái, khiến bản thân càng gần bên Tưởng Chấn Vũ, Dịch Tiểu Lâu đồng ý nói: “Hắn quả là kỳ lạ, cũng không biết chú Đoàn sao lại quen người đáng ghét như vậy.”

Rốt cục cấp trên cũng diễn thuyết xong, bên dưới ào ào nhiệt tình vỗ tay, bất luận thế giới phát triển tới trình độ nào, một ít tập tục xấu vẫn còn tồn tại, tỷ như lãnh đạo phát ngôn chán ngắt thì vẫn phải nhiệt liệt vỗ tay thôi.

Thượng tá Bạch nhịn thật lâu, thấy lãnh đạo cuối cùng cũng phát ngôn xong, xanh mặt đứng lên, hai tay chống trên bàn, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm đội viên dưới ngồi, cất cao giọng nói: “Không nhiều lời nữa, các cậu đối với việc liên tiếp phát sinh chuyện linh thú bạo động có đề nghị gì không?”

Hàng đầu có một gã nghe nói là lực lượng nòng cốt phát biểu ý kiến đầu tiên: “Chúng ta phải mau chóng cử đặc nhiệm đến tiêu diệt linh thú, tránh để bọn chúng làm hại cư dân! Ở đó có bao nhiêu linh thú giết bấy nhiêu, tiêu diệt toàn bộ trừ hậu hoạn!” Nói xong kêu dõng dạc một cái, lòng đầy căm phẫn.

Một gã khác vuốt cằm thong thả, chậm rì rì mở miệng: “Tôi cho rằng phải để người dân địa phương tự giải quyết, báo cáo lần trứơc cũng nói, linh thú bạo động vốn là vì cư dân tham lam mà thành, nếu không phải bọn họ tin lời gièm pha, vọng tưởng có được dị năng, sao lại có thể cầm chất lỏng mê hoặc thần trí linh thú đi rừng rậm?”

Cấp dưới Thượng tá Bạch đều không mở miệng, mà trầm tĩnh nghe này cái gọi là “tinh anh nòng cốt” cấp trên phái tới phát biểu mấy đề nghị ngu xuẩn buồn cười.

“Không cần khiêu chiến tính kiên nhẫn của tôi.” Thượng tá Bạch sắc mặt phát xanh, cấp trên lãng phí tiền để nuôi đám phế vật không có não này sao?

Nhóm tinh anh mặt âm trầm, đều ồ lên, ý Thượng tá Bạch là sao? Khinh thường bọn họ sao? Bọn họ là tinh anh, bọn họ là nòng cốt, phát biểu ngôn luận lại bị bác bỏ, quá khứ ai lại dám ưỡn ngực ngiêm mặt nói họ không anh minh chứ?

“Ta nói lại lần nữa, đừng khiêu chiến tính kiên nhẫn của tôi.” Thượng tá Bạch dùng sức đập bàn, phát ra thanh âm động trời, sắc mặt âm trầm tựa như tùy thời đều có thể giết người.

Nhóm tinh anh lặng thinh không dám hé ra một tiếng, ngay cả những người đang định mở miệng phản bác một chút cũng bị ánh mắt hung ác của Thượng tá Bạch chặn miệng. Thượng tá Bạch rất vừa lòng phản ứng của mọi người, tùy tay mở bản đồ thành phố S lên màn hình, chấm vài điểm đỏ, nói: “Đây là những nơi có linh thú bạo động địa, đều là nơi biên cảnh hẻo lánh, cư dân địa phương rất ít, nhưng linh thú lại rất nhiều.”

Thượng tá Bạch nói vừa dừng lại, Tưởng Chấn Vũ liền tiếp lời, “Tên thần bí kia sở dĩ chọn những nơi xa xôi này, hẳn là hắn đang tiến hành thử nghiệm xem độ thành công, chỉ là giai đoạn một của thí nghiệm, cũng không nghĩ tới sớm bị lãnh đạo chú ý, mọi người cũng xem qua báo cáo rồi, trước khi sự kiện linh thú bạo động lần trước đã xảy ra lần lượt mấy vụ tương tự, bất quá khi đó bởi vì linh thú bạo động lan ra trong phạm vi hẹp, nên mới không bị phát hiện.”

Nhóm tinh anh vốn còn đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nghe hai người nói xong đều châu đầu ghé tai bên dưới, bất quá cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ lại chọc giận vị Thượng tá Bạch hung hãn kia.

Dịch Tiểu Lâu khinh thường đám gọi là tinh anh này, tiếp tục phân tích lời nói của Tưởng Chấn Vũ: “Mà hiện tại động tác của tên kia càng lúc càng lớn, đủ để có thể thấy được, thí nghiệm của hắn sắp hoặc là đã thành công, điểm ấy chúng ta có thể dựa vào sự phát triển của số lượng cũng như phạm vi những vụ linh thú bạo động gần đây đoán ra.”

Đám nòng cốt phát ngôn ban nãy tuy rằng e ngại Thượng tá Bạch, nhưng nghĩ đến hậu thuẫn sau lưng mình, liền lo lắng sung sức đứng lên, khinh thường phản bác nói: “Những điều cậu nói đây đều là suy đoán của các cậu, hơn nữa thực tế thế nào? Chúng ta hiện tại đang thảo luận là làm sao giải quyết các vụ linh thú bạo động, không phải là truy vấn ngọn nguồn.”

Nhóm tinh anh đều gật đầu ủng hộ, đám nòng cốt trong lòng như vừa nở đoá cúc sáng lạn.

Thượng tá Bạch mặt lạnh nhìn nhóm tinh anh lại tự đắc vênh váo lần nữa, đi đến trước mạt một tên, một tay nắm cổ, hừ nói: “Tôi nói rồi, tính khiên nhẫn của tôi không tốt, đừng có mà khiêu chiến.” Nói xong, buông tay, nòng cốt rầm một tiếng té ngã, Thượng tá Bạch buông tay xong, như không có việc gì bình thường về lại chỗ ngồi bản thân.

Nòng cốt vẻ mặt xám trắng nhìn Thượng tá Bạch, yếu giọng nói: “Ông chờ bị xử phạt đi.” Sau đó run run rẩy rẩy đứng lên, dẫn theo một nhóm tinh anh bè lũ ra khỏi phòng họp.

Không quan tâm lũ phế vật đi khỏi, Thượng tá Bạch vừa lòng, vui vẻ, về phần nòng cốt uy hiếp ông kia, ông hoàn toàn không để trong lòng, quan hàm ông quá lớn không nói, trên tay còn nắm gần một phần ba người dị năng, luận giá trị vũ trang, quốc nội ít có người so được, nếu không phải bởi vì nòng cốt là cháu đích tôn của lão bạn già lâu năm, ông còn lười cho hắn vài phần mặt mũi, sớm một cước đem hắn đá ra ngoài.

Thượng tá Bạch chỉ vào bản đồ, trầm tư trong chốc lát, chỉ vào sáu điểm đánh dấu trên bản đồ ra mấy nơi nói: “Ngày hôm qua cục điều tra truyền báo cáo, nói tìm được manh mối liên quan tên thần bí kia, ở Hồng Thổ Lĩnh hình như có vài phòng nghiên cứu, không có vị trí cụ thể, chỉ là một cư dân nhìn thấy hắn ta lấm lem bùn đất của vùng Hồng Thổ Lĩnh, điều tra viên liền lần theo manh mối điều tra, đại khái tìm ra vài chỗ có khả năng là nơi tên đó trú ẩn.”

Vài đặc nhiệm nhìn sáu điểm trên bản đồ, đều là nơi xa xôi vắng bóng người, lẫn trốn ở nơi này quả thật không dễ bị phát hiện.

Thượng tá Bạch nói tiếp: “Các cậu trở về bộ phận đều tự dẫn dắt vài người, tách ra tìm kiếm chỗ người bí ẩn đó trốn, động tác không cần quá lớn, tránh đả thảo kinh xà, tìm ra tuỳ tình huống xử lý, mặt khác một nhóm dẫn người đi trấn áp linh thú bạo động, còn ai có ý kiến không?”

Mọi người ở đội đặc nhiệm không có đề nghị gì thêm, chấp hành mệnh lệnh cấp trên là tôn chỉ của bọn họ, ngay lúc Thượng tá Bạch định tuyên bố hội nghị chấm dứt, Tần Phong vốn vẫn tĩnh toạ lặng thinh đột nhiên đứng lên, nói: “Thượng tá, tôi thỉnh cầu để người ở sở nghiên cứu đi theo.”

Thượng tá Bạch tựa như mới phát hiện ở đây có Tần Phong, giật mình nói: “Các cậu không thể đánh đi theo làm gì? Chúng tôi cũng không dư tinh lực bảo vệ các cậu.” Ở góc nhìn Thượng tá Bạch xem ra, nhóm nghiên cứu ở sở ngoại trừ bù đầu nghiên cứu chút học thuật gì đó ra, không còn tác dụng gì.

Tần Phong giống như không nghe được ý trào phúng của Thượng tá Bạch, mặt không đổi sắc nói: “Sở vừa nghiên cứu chế tạo một loại dược vật, có thể kích phát tinh thần lực của người dị năng lên cao nhất, cấp trên yêu cầu chúng tôi giao cho nhóm dị năng ở đội đặc nhiệm, cũng đi theo quan sát dược hiệu.”

Thượng tá Bạch tức giận,”Ý của cậu là nhóm đội viên của tôi thành chuột bạch?”

Tần phong biết Thượng tá Bạch hiểu lầm, giải thích nói: “Nhóm dị năng của Liên minh Trung Quốc đều dùng loại dược vật này, thích ứng tốt, không xuất hiện tác dụng phụ gì, tinh thần lực cũng tăng lên, cho nên thượng tá ông có thể yên tâm.”

Thượng tá Bạch có chút do dự, nhưng nghĩ đến việc nguy hiểm này, Hồng Thổ Lĩnh địa hình phức tạp, dễ vào khó ra, cuối cùng đành phải đồng ý nói: “Đi, sáng mai ta sẽ tập trung toàn thể đội viên.”

Tần phong gật gật đầu,”Sáng mai tôi sẽ dẫn theo nghiên cứu viên đến đây, hy vọng đến lúc đó các cậu có thể phối hợp ăn ý.”

Bàn tay to của Thượng tá Bạch vung lên, tuyên bố: “Tan họp, toàn thể trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai đến phòng nghiên cứu của bộ tập hợp.”