Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 21: Thế sự bất công




La Duy tuyệt đối không để ý bản thân trở thành ân nhân của Tạ Ngữ, y cũng không phải nhìn không ra việc Tạ Ngữ cùng y kết giao cũng mang theo vài phần cố ý, nhưng La Duy biết Tạ Ngữ sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một quân sư có đầu óc lợi hại, giúp phe thái tử của bọn họ đối phó nhị hoàng tử Long Huyền.

Tất cả đều giấu kín trong thâm tâm, La Duy và Tạ Ngữ đều biết bọn họ có thể trở thành bằng hữu, bởi vì bọn họ có cùng lợi ích, lại càng thêm thân thiết. Vì thế tâm đầu ý hợp, yến tiệc bái sư trong phủ tả tướng ấm áp ôn hòa, nhưng không vì thế mà thiếu đi tiếng hoan hô cười nói.

La Duy trở thành môn sinh thiên tử, làm bạn bên vua, Tạ Ngữ thành đệ tử của tả tướng, Thượng thư phòng trong một ngày đã mất đi hai người. Cho nên đến ngày thứ hai sau giờ ngọ, Hữu tướng Liễu Song Sĩ đến thăm Long Huyền, liếc mắt một cái đã thấy trên mặt đất trong thư phòng Long Huyền là trà cụ dập nát.

“Điện hạ.” Việc Liễu Song Sĩ phải làm đầu tiên, là trấn an Long Huyền, “Tạ Ngữ lại bị La Tri Thu đoạt trước, chuyện này chúng ta ai cũng không thể tưởng tượng được.”

“Là La Duy!” Long Huyền nói: “Hôm qua là y mời Tạ Ngữ về trong phủ.”

“Tạ Ngữ là người có tài.” Liễu Song Sĩ nói: “Chẳng qua mất đi một Tạ Ngữ, cũng không có ảnh hưởng nhiều đến điện hạ.” Liễu Song Sĩ chỉ nghĩ Long Huyền buồn bực vì Tạ Ngữ đã bái La Tri Thu làm thầy.

Long Huyền lại đập bàn. Tạ Ngữ là người hắn muốn dùng, người này một tháng qua đều cảnh giác hắn, khéo léo đưa đẩy, khiến hứng thú của hắn với người này càng lúc càng lớn, người có thể vờn nhau với Long Huyền hơn một tháng, sao hắn có thể buông tay? Không ngờ La Duy lại chen ngang, y chỉ vươn tay ra mà thôi, Tạ Ngữ liền nắm lấy bàn tay này, không chút do dự đã bái La Tri Thu làm thầy, đây là vì cái gì? Long Huyền nghĩ, có lẽ vì hắn là nhị hoàng tử, là do phi tần sinh ra, trong mắt Tạ Ngữ không thể bằng một người, thái tử Long Ngọc.

“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ rót một tách trà cho Long Huyền, “Vì một Tạ Ngữ, không đáng.”

“Nực cười!” Long Huyền đột nhiên bật cười.

“Điện hạ?” Liễu Song Sĩ không biết Long Huyền vì sao mà cười.

“Tạ Ngữ này…” Long Huyền nói: “Hắn chưa từng gặp qua Long Ngọc, lại lao vào phe phái của Long Ngọc, chuyện này không đáng cười sao?”

“Cho nên có thể thấy tiểu tử Tạ gia này chỉ là một người cổ hủ.” Liễu Song Sĩ hiểu Long Huyền buồn bực những gì, cùng là hoàng tử, một người chẳng cần làm gì vẫn có thể nắm chắc giang sơn, các nhân tài tự cam nguyện trung thành, còn người kia? Thuở nhỏ tập văn luyện võ, không dám lơ là, văn võ toàn tài, nhìn xa trông rộng, xứng làm đế vương, lại luôn sống dưới cái bóng người kia, chịu đựng khinh mạn của kẻ khác. Không công bằng, nhưng trên đời làm gì có thứ gọi là công bằng chứ?

“Phụ hoàng vì sao đột nhiên lại ân sủng La Duy?” Long Huyền lấy lại bình tĩnh, hỏi Hữu tướng, “Là La Tri Thu can thiệp gì à?”

“Nương nương không nói gì sao?” Liễu Song Sĩ cho rằng vấn đề này, Liễu phi hẳn là biết rõ ràng hơn.

“Mẫu phi có thể biết được cái gì?” Long Huyền nói.

“La Duy bề ngoài rất giống cô cô của y.” Liễu Song Sĩ nói.

“Giống hoàng hậu?” Long Huyền không cảm thấy La Duy giống hoàng hậu nhiều.

“Là La tam tiểu thư La Tri Cẩm.” Liễu Song Sĩ nói: “Năm đó bệ hạ vô cùng ái mộ vị La tam tiểu thư này, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, La tam tiểu thư sớm qua đời.”

“La Tri Cẩm?” Người này Long Huyền chưa gặp mặt, nhưng vẫn biết đến, “Không phải năm đó nàng ta đã có hôn ước với con trai Trấn quốc hầu sao?”

Liễu Song Sĩ nói: “Điện hạ, lúc đó thị thị phi phi, chỉ có người trong cuộc mới biết được.”

“Cho nên?”

“Có lẽ bệ hạ nhớ tình cũ.”

“Nhớ tình cũ?” Long Huyền nói với Liễu Song Sĩ: “Cữu cữu nói đùa chăng? Phụ hoàng nhớ tình cũ?”