Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 46: Đời người chẳng qua chính là một hồi lựa chọn




“Ngươi là ai?” Trịnh Cảnh Phong hoảng sợ, vội hỏi, nhưng ngay sau đó gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất đi.

Long Thập đem Trịnh Cảnh Phong xuống kiệu, vác trên vai, nghênh ngang mà đi.

“Người chết!” Phía sau là tiếng kêu hoảng sợ của mọi người.

Bốn kiệu phu, một đội nha dịch tất cả đều ngã trên mặt đất, cổ họng có một miệng vết thương, máu chảy không nhiều, nhưng khí đã đoạn.

Cao thủ hộ vệ định âm thầm cứu giúp, lại bị Long Thập Nhất ngăn trở, trên đường lại nhiều người, bọn họ căn bản không thể đuổi theo Long Thập.

Người qua đường đều chạy trối chết, bởi họ không thể phân biệt rõ người bên cạnh, ai là người tốt, ai là kẻ xấu.

“Công tử.” Lúc này La Duy đã vào khách điếm mà lão bản đã chuẩn bị sẵn một chỗ cho y, nghe lão bản gọi, liền rời mắt khỏi lũ chim trong lồng, xoay người nhìn lão bản đang vội vã từ ngoài tiến vào.

“Tôn lão bản.” La Duy nhìn lão bản cười gật gật đầu.

Tôn lão bản cung kính đứng, tiểu công tử này là khách quý của trang chủ, lão sao dám có nửa phần bất kính.

“Những con chim này rất đẹp.” La Duy lại xoay người nhìn họa mi trong lồng.

Tôn lão bản nói: “Công tử thích là được rồi.”

La Duy lắc đầu, “Cá chậu chim lồng mà thôi, ta không thích.” La Duy mở cửa lồng, nhưng họa mi trong lồng lại không dám bay ra. “Ngươi xem.” La Duy đưa tay bóp chết họa mi, “Ngay cả bay cũng chẳng dám bay.”

Tôn lão bản trơ mắt nhìn La Duy ném họa mi trong tay xuống đất, nhất thời há hốc mồm kinh ngạc.

“Ngày mai giúp ta đi giết một nhà.” La Duy đá thi thể họa mi vào trong bụi cỏ, khẽ nói với Tôn lão bản: “Giết người đối với Tôn lão bản mà nói, là việc khó sao?”

Tôn lão bản vội vàng trả lời: “Hết thảy đều nghe công tử dặn dò.”

“Tìm một vài người…” La Duy nói: “Mặc quần áo nha dịch trong nha phủ Úc Châu, nhưng bên ngoài lại mặc quần áo bình thường.”

“Vâng.” Tôn lão bản đáp.

“Sau đó giết người phóng hỏa ở chỗ này.” La Duy đưa cho Tôn lão bản một tờ giấy, mặt trên viết một địa chỉ. Tôn lão bản định nhận lấy tờ giấy, nhưng La Duy không buông tay, hỏi lão: “Nhớ kỹ chỗ này chưa?”

“Nhớ rồi ạ.” Tôn lão bản nói.

La Duy vò nát tờ giấy, cầm gọn trong lòng bàn tay, “Vậy ngươi đi chuẩn bị đi.” Y nói.

Tôn lão bản xoay người đi. Chó cắn người không báo trước, kỳ thật người cũng thế, đây là kinh nghiệm mà Tôn lão bản rút ra từ nhiều năm lăn lộn trong giang hồ. Chỉ là, Tôn lão bản nghĩ về tiểu công tử mới mười ba tuổi kia, thừa tướng Đại Chu rốt cuộc đã dạy con như thế nào? Sao có thể dưỡng ra một “quái vật” như vậy? Hoặc là triều đình huân quý vốn độc ác gấp nhiều lần kẻ trong giang hồ, coi mạng người như cỏ rác?

La Duy nhìn lồng chim trống rỗng, chắc chắn y sẽ không có chút thương hại với Trịnh Cảnh Phong, bởi chủ tử Long Huyền của gã cũng chẳng bao giờ thương hại La Duy, không phải sao? Đời người chẳng qua là một hồi lựa chọn, chủ tử kẻ này hay chủ tử kẻ kia, cái gọi là bằng hữu, kẻ địch, đều chỉ căn cứ vào sự lựa chọn mà thôi.

“Công tử.” Vệ Lam đi tới phía sau La Duy.

“Ngươi dậy rồi?” La Duy thân thiết nhìn Vệ Lam, “Trên người còn đau không?”

Vệ Lam nói: “Không đau.”

“Ngày hôm qua Long Thập còn nói ngươi không thể xuống giường đấy.” La Duy đi về phía hành lang, thuận tay đỡ Vệ Lam.

Vệ Lam để La Duy đỡ hắn đi, “Chỉ cần không dùng đến nội lực là được, công tử, ta đã không sao nữa rồi.”

“Luyện võ nhiều năm như vậy, ngươi cam tâm từ bỏ sao?” La Duy lập tức nói: “Yên tâm đi, ta đã tìm thuốc rồi.”

Vệ Lam trầm mặc.

“Ta không phải vì muốn võ công của ngươi mới đi tìm thuốc cho ngươi.” La Duy giải thích: “Có hi vọng, chúng ta không được buông tay. Lam, sau này ngươi muốn làm cái gì?”

La Duy gọi một tiếng “Lam” khiến Vệ Lam sửng sốt.

“Về sau muốn làm cái gì?” La Duy dường như không để ý, vẫn hỏi.

“Vệ Lam sẽ theo công tử.” Vệ Lam cắn môi, “Nếu công tử còn cần đến Vệ Lam.”

“Được!” La Duy giúp Vệ Lam ngồi xuống trước hành lang, “Ta đã nói rồi, mạng ngươi giờ là của ta.”