Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 18: Khi dễ




Thi Thi khẽ dựa vào tôi, nói nhỏ với tôi một câu, “Hồng Xương, cậu biết cô tôi à?”

Tôi vẻ mặt mờ mịt lắc đầu. Kiếp trước cộng thêm kiếp này, tôi đối với nữ sinh trước mắt này hoàn toàn không có một tia ấn tượng! A, thật ra thì tôi có từng thấy qua cô nàng, nhưng đây cũng chỉ là gặp thoáng qua ở hành lang, ngay cả ánh mắt cũng không có giao nhau .Tôi hoàn toàn không nhớ rõ mình có đắc tội qua nhân vật số một này.Hạ Phi giống như gà mẹ bảo vệ gà con đem tôi cùng Thi Thi che ở phía sau, giọng điệu quái đản hỏi lại, “Tìm Hồng Xương có chuyện gì.”

“Tên của cậu gọi là Hồng Xương sao? Không phải liền tránh ra cho tôi!” Mỹ nữ mắt to khí thế không chút nào thua Hạ Phi ,đôi mắt đẹp của cô trừng, cả khuôn mặt trở nên vạn phần dữ tợn. Tôi cùng Thi Thi cũng không khỏi tự chủ lui hai bước, núp ở phía sau Hạ Phi xem kịch vui.

“Tìm Hồng Xương trước qua cửa tôi đây.” Hạ Phi ngẩng đầu lên, không chút nào nhượng bộ nói. Hắn khẽ híp mắt, giống như con báo tràn đầy lực uy hiếp .Vẻ mặt kia làm trong lòng tôi không khỏi run lên. Cái này làm tôi nhớ lại lần đầu tiên, nhìn thấy Hạ Phi bộ dạng khí phách đại nam tử hán .Đúng là ! Được hắn bảo vệ như vậy, tôi làm sao lại giống con rùa rụt đầu thế, còn muốn anh em giúp mình che chắn. Chẳng lẽ tôi lại sợ một mỹ nữ tức giận sao?Được rồi. . . . . . Thật ra thì tôi rất sợ , nhưng núp phía sau Hạ Phi như vậy cũng không phải là cách .

Cho nên tôi vội vàng đứng thẳng sống lưng, muốn tự mình giải quyết chuyện trước mắt. Tuy nhiên nó một phen bị Thi Thi lôi trở lại, cô vẻ mặt lo lắng nhìn tôi,”Cậu đừng đi gây chuyện nữa.Cậu đi chỉ có thể khiến Hạ Phi thêm phiền. Vạn nhất làm không được ,cậu lại bị thành con tin uy hiếp, vậy làm sao bây giờ?”

“Thi Thi. . . . . .” Tôi vẻ mặt cảm động vỗ vỗ vai của cô, sau đó sắc mặt trầm xuống, “Ở trong lòng cậu , tớ liền không đáng tin như vậy à.”Không nói lời gì đứng lên, đầy Hạ phi đang ngăn đỡ ở trước mắt tôi qua một bên,hướng về phía nữ sinh kia mặt đầy vẻ giận dữ cười cười, “Tôi chính là Hồng Xương. Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì không?”

Tục ngữ có câu quyền đầu bất đả tống lễ nhân. Tôi vốn tưởng rằng sau khi bày ra một bộ mỉm cười Mona Lisa, nữ sinh mắt to trước mắt sẽ bớt giận, bình tĩnh hòa nhã một chút. Thật không nghĩ đến cô vẻ mặt lộ ra một nghi ngờ sau, liền không nói hai lời vung lên nắm đấm,gầm thét hướng tôi vọt tới, “Tôi tìm được cậu!”

Quân tử động khẩu bất động thủ !Nhưng người trước mắt này hiển nhiên không phải là quân tử.Động tác ra quyền phải gọi là linh hoạt,cay độc. Tôi vốn trong lòng ôm ý nghĩ ‘để cô ta đánh một quyền cho bớt giận’,nhưng là đợi đến quả đấm vung tới cằm của tôi , tôi mới phát hiện, mình hoàn toàn không tránh thoát!

Tôi sống hai mươi tuổi, trừ bỏ bị mẹ cho bạt tai ra, cũng chưa từng bị ai đánh.Hiện tại lại bị nữ sinh không có danh tiếng gì quất một cái tát? !

“Cậu thật quá mức .”

Quả đấm dừng lại ở trước mắt của tôi hai li .Nắm tay rít rít lay động sợi tóc của tôi .Lòng tôi sợ hãi mở ra một con mắt, thấy Hạ Phi đang một tay nắm quả đấm của nữ sinh kia.Thanh âm của hắn trầm thấp đủ đáng sợ, tôi đã thật lâu chưa nghe được thanh âm hắn tức giận như vậy .Lần trước nghe đến ,lúc đó hình như là tôi dấu hắn len lén chạy đi làm, kết quả tiền không có kiếm được bao nhiêu, khi về nhà còn phát sốt ngã bệnh. Hạ Phi giống như núi lửa ngủ say, đã không lên tiếng thì thôi mà đã lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc.Kinh khủng hơn chính là, hắn sẽ không quản cái loại điều gì như ‘ nam sinh không nên bắt nạt nữ sinh’ nếu để cho hắn tiếp tục nháo,không biết còn có thể xảy ra chuyện gì!

“Đau quá đau ! Cậu buông tay!” Nữ sinh mới vừa rồi còn bốc lửa, nhưng bây giờ giống như con mèo nhỏ, nước mắt lưng tròng đung đưa cổ tay mình.Thật làm cho tôi thấy thương xót,làm người ta không nhịn được thương hương tiếc ngọc. . . . . . Nhưng hiển nhiên Hạ Phi đầu gỗ này chính là không có bất kỳ giác quan cùng tình thú nào.Hắn giờ phút này đang gắt gao nắm cổ tay nữ sinh kia , sát khí văng khắp nơi.

“Phi Tử, Phi Tử! Đừng kích động, trước buông tay trước buông tay. . . . . .” Tôi cùng Thi Thi vừa nhìn tình thế không đúng, vội vàng bắt đầu chỉ đạo giáo dục tâm lý, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đem tay Hạ Phi so với kìm sắt còn chặc hơn buông ra.Nhưng cảm xúc Hạ Phi vẫn rất không ổn định, nếu không phải tôi lôi hai cái móng vuốt của hắn, đoán chừng hắn sẽ phải ăn miếng trả miếng cho cô bé kia thành hai mắt gấu mèo .

“Sao cậu lại tới trêu chọc Hồng Xương ?Đừng tưởng rằng Hồng Xương dễ ăn hiếp, cậu tùy ý có thể khi dễ cậu ta! Nói cho cậu biết, cậu đắc tội Hồng Xương ,tôi cùng Hạ Phi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”Thi Thi vẻ mặt tức giận hai tay chống nạnh, bày ra tư thế tiêu chuẩn của người đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió, chống lại nữ sinh mắt to này.Tôi được bọn họ liều mạng để bảo vệ tinh thần của tôi như vậy thấy cảm động,cho nên cũng không có so đo cái câu kia của Thi Thi ‘ đừng tưởng rằng hắn dễ ăn hiếp, là có thể tùy ý khi dễ hắn ’.

“Quên đi quên đi,chúng tôi không thể bình tĩnh ngồi xuống nói một chút sao?” Tôi hảo tâm đề nghị, nhưng bị mọi người xem thường. Cho nên tôi chỉ có thể lui đến trong góc buồn bực vẽ vòng tròn.

“Cậu cùng Hồng Xương rốt cuộc có cái ân oán gì ? Nói mau!” Thi Thi, cậu có phải xem phim kiếm hiệp nhiều quá không, nói chuyện cũng mang theo một cổ sát khí hiệp nữ đặc biệt .Tôi vừa nhức đầu vỗ trán,vừa muốn trấn an Hạ Phi,”Cô ta có thể chính đang đùa ,cậu đừng quá kích động .”

“Chính là đùa giỡn cũng có phần quá mức rồi.”Hạ Phi lạnh lùng nói, “Tớ cũng chưa từng đánh mặt cậu à,”

“Hey hey, lúc này cũng không phải là lúc tốt để cười lạnh đâu.”

“Không thể tha thứ! Mấy người hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của tôi sao? A a a! Các người đều nghe rõ ràng cho tôi,bà đây tìm đến Hồng Xương nguyên nhân là. . . . . .” Mỹ nữ mắt to tựa hồ cũng nổi giận, xé cao giọng nói,đem tiếng đàm luận của chúng tôi toàn bộ áp đảo, “Tôi là vì học muội tôi báo thù !”

“Học muội?” Ba người chúng tôi đều là vẻ mặt mờ mịt.

“Đúng. . . . . . Học muội tôi nói,lớp nàng có một nam sinh gọi Hồng Xương , ỷ vào mình có chút đẹp, liền cả ngày quấy rầy nó.Nó thật sự không có cách nào mới đến tìm tôi, thỉnh cầu giúp đỡ.”Cô nâng nâng đầu, lộ ra vẻ mặt chán ghét , “Tôi xem cậu một bộ dạng chó hình người , tại sao chỉ vẻn vẹn đi quấy rối học muội của ta?”

“A. . . . Xem đi, phiền toái một tên tiếp một tên tới .” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, rất thành khẩn nói với cô,”Mời nói cho học muội kia của chị biết.Tôi đối với cô ta,thật không có ý tứ kia! Lúc trước chẳng qua là cô ta hiểu lầm, tôi thật ra . . . . . Thật ra thì đã có người trong lòng.”

“Hmm? !” Học tỷ kia cả kinh.Tôi vốn tưởng rằng cô nàng hài lòng câu trả lời này, thật không nghĩ đến đáp lại của cô cũng là, “Tên nhóc cậu lợi hại a, lại muốn bắt cá hai tay!”

“Tôi, tôi ngất! Không phải .”Thật là tú tài ngộ thượng binh, có ý không thể nói rõ . . . . . Khóe miệng tôi trừu động , gặp loại người trước mắt này đầu óc được mở mang,xúc động muốn nhìn một chút bên trong có cái gì.

“Được rồi được rồi. Dù sao cậu đối học muội tôi không có ý gì là tốt .Cậu nếu dây dưa nàng nữa . . . . . Tôi liền!” Cô giơ giơ quả đấm, không cần nói cũng biết . Tôi cười khổ gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy,em không dám đối với học muội chị có ý nghĩ gì không an phận đâu, lại càng không dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.Xin đại hiệp sau này hạ thủ lưu tình. . . . . .”

Nữ sinh kia hừ nhẹ , tựa hồ nói một câu, “Coi như tên nhóc cậu thức thời.”Sau cô nàng trừng mắt Hạ Phi, dậm chân, liền quay đi.Cuối cùng ôn thần kỳ quái cũng rời đi, tôi thở ra một hơi thật sâu, xụi lơ ở trên bãi cỏ.

“Hồng Xương, cậu đối với cái loại nữ nhân không biết tốt xấu này,sao lại khách khí như thế.”Thi Thi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm tôi.

“Suỵt. . . . . . Lời này của cậu phải đợi cô ta đi xa rồi hãy nói .”

“Cậu chính là bởi vì cái loại tính cách nhẫn nhịn này, mới có thể bị các ả khi dễ !”

“Được rồi được rồi, tớ cũng không sao .Hơn nữa, người ta là nữ sinh. . . . . .”

“Hừ, nữ sinh.” Đây là Hạ Phi.

“Cho dù tớ bị bắt nạt,hai người đều bảo vệ tớ mà,có cái gì đáng sợ .” Lời này có chút buồn nôn, tôi nói xong sau cũng đánh cái run.Bất quá hai người bọn họ cũng là không có cảm giác gì, một bộ đương nhiên gật đầu, “Đúng vậy. Nếu không có chúng tớ, cậu sớm đã bị khi dễ tới chết.”

“. . . . . .”