Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 46: Ước định




Sau khi cơm nước xong, tôi và Hạ Phi ở phòng khách xem TV, lúc này quảng cáo rất nhiều.Làm tôi cuối cùng cũng chất vấn — đến tột cùng là chiếu phim chèn quảng cáo, hay là chiếu quảng cáo chèn phim.Lăn qua lăn lại đến mười giờ, mỹ nam đi ngủ Hạ Phi ưu nhã ngáp một cái, chạy đến phòng ngủ anh Tô Văn .Phải nói nhà chúng tôi không thiếu nhất,chính là giường. . . . . . Mẹ, bác Tô phần lớn thời gian đều không ở nhà. Hiện tại ngay cả anh Tô Văn cũng đi. Căn phòng một trăm thước vuông, trống rỗng , chỉ có đồng hồ treo ở phòng khách đúng giờ phát ra tiếng kêu.

Tôi đi trở về gian phòng của mình, đóng cửa lại, thần kinh rối loạn từ kẽ hở cái bàn rút ra nhật ký .. Tôi vẫn cảm thấy, màu sắc thích hợp bí mật nhất chính là màu đen. Cho nên mỗi nhật ký của tôi đều bị màu mực đen bao quanh.Chúng đem những bí mật của tôi cất giữ, hong khô, vẫn tiếp diễn .

Tôi cầm lấy cây bút máy,mùi mực quen thuộc cuốn tới, đầu bút rơi vào trên nền giấy dày, phát ra thanh âm ‘ xẹt xẹt ’ .Làm tôi muốn ngừng mà không được, càng viết càng nghiện. Viết nhật ký bản thân hoàn toàn không cần Logic, có lúc tôi chỉ là đem mấy chữ lặp lại viết lên,có lúc giống như học sinh tiểu học mỹ thuật không đạt tiêu chuẩn,dùng đường cong vẽ ra hình trừu tượng .

Cái thế giới này vĩnh viễn bị chúng tôi phức tạp hóa. Những thứ đơn giản còn lại không nhiều lắm ,chỉ còn lại hai loại.Chết yểu hoặc khuất phục. Tôi muốn bảo vệ niềm tin đơn thuần cuối cùng này ,vĩnh viễn vẫn tồn tại. Ừ, nó luôn luôn trong máu của tôi nhúc nhích đây.

Viết xong trang hôm nay so với bình thường ngắn hơn nhiều,lại giống như nhật ký động kinh , tôi bò lên giường. Nghĩ tới trong nhà trừ tôi ra, còn có một người khác đang hít thở,nhất thời an tâm không ít. Tôi cho là mình luôn chiếu cố Hạ Phi,không nghĩ tới hắn so với tôi còn thấy rõ phải trái hơn,nói đến đạo lý thì cũng không chút mảy may từ chối.Hắn là vì tốt cho tôi. . . . . . Điểm này tôi rất rõ ràng.

Nhưng yêu đã yêu . . . . . Bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Lớp mười hai chính thức khai giảng,ông trời rốt cục mở mắt, thả xuống một trận mưa bụi, hóa giải một cái kì nghỉ nóng bức .Thừa dịp khí trời mát mẻ,tôi đem gian phòng anh Tô Văn tỉ mỉ quét dọn một phen, sách tiếng Nhật không dùng cũng dọn vào trong nhà kho.Đi học sau,anh Tô Văn chỉ có thể Chủ nhật gọi cho tôi .Một tuần mới có thể nghe được thanh âm của hắn một lần. Một năm 52 tuần . . . .

Tôi khi nhàm chán sẽ tính toán những thứ này ,giống như làm vậy, thời gian sẽ qua nhanh hơn một chút .

Nghe qua bất hạnh câu chuyên kia sau, tôi đối với tình yêu của mình cũng dâng lên bất an.Trước khi khai giảng có một cú điện thoại, tôi tâm thần không yên một bên dò xét ý tứ anh Tô Văn ,”Anh,con gái bên kia có phải vóc người đẹp lắm không?”

“Vóc người. . . . . . ? Không có chú ý,mà . . . . . Bên này nữ sinh vóc dáng cũng rất cao.” Câu trả lời của hắn làm cho tôi hơi yên tâm.

“Em có chút không đợi được,một năm sau mới có thể gặp mặt.”

“Khó được Tiểu Xương sẽ thẳng thắn như vậy .”Anh Tô Văn thật thấp cười hai tiếng.

Tôi thẹn quá thành giận nhìn ống nói,nghĩ thầm mình ở bên này mỗi ngày thấp thỏm bất an, nghi thần nghi quỷ , mà anh Tô Văn lại nhẹ nhõm vô cùng, một chút lo lắng tôi ‘ trèo tường ’ cũng không có. . . . . . Đây quả thực không công bình tới cực điểm!

“. . . . . . Nếu anh dám thừa dịp em không có ở đó,ở nước ngoài càn quấy, hừ hừ !”Nói xong tôi liền cúp điện thoại, thở phì phò hướng gian phòng của mình đi. . . . . . . Khốn kiếp, anh nếu là dám bò tường, em liền. . . . . .

Tại Melbourne xa xôi,trong nhà trọ chật hẹp, một anh trai phúc hắc nào đó có điều suy nghĩ nắm điện thoại trong tay, cuối cùng câu môi cười một tiếng, “Tiểu Xương, thật đúng là trước sau như một . . . . . . Đáng yêu thiệt .”

. . . . . . Em chỉ cần vẫn đơn thuần là tốt.

Tựu trường sau, càng không có thời gian nhàn hạ để tôi đa sầu đa cảm. Tôi không dám đem nhật ký vào phòng , bởi vì phòng chúng tôi đều nắm giữ tác phong ‘ đồ của cậu chính là của mọi người ’ ,nói không chừng người nào sẽ cầm nhật ký của tôi kiểm chứng.Chúng tôi từ tiểu học,học gần mười hai năm, chính là vì ứng phó kỳ thi lớp mười hai .Một năm nay, mấy ngày liên tiếp học sinh cà lơ phất phơ cũng nghiêm nghị ,đi toilet cũng mang theo sách,lợi dụng đầy đủ thời gian có hạn .

Chúng tôi một học kỳ liền phân ba ban, ban mũi nhọn áp lực rất lớn, dân số lưu động thường xuyên. Giống như là một tòa thành,bên ngoài thành vô số mặt xa lạ, không thể chờ đợi muốn xông tới, người bên trong thành cố hết sức chống cự, chỉ sợ không chú ý liền té xuống thành tường, tan xương nát thịt.

Anh Tô Văn vì tôi liên lạc tốt với bên đại học ở Melbourne , đến lúc đó tôi chỉ phải mang theo bằng thi tốt nghiệp trung học và bằng Toefl là tốt rồi. Thật ra thì so với thành tích thi tốt nghiệp trung học . . . . . Đại học nước ngoài lại càng thích bằng Toefl hơn. Bây giờ nhìn lại có chút buồn cười, Trung Quốc Thanh Hoa Bắc Đại, cạnh tranh kịch liệt như vậy, học sinh chen chúc nằm mộng cũng muốn muốn vào đại học. Nhưng danh tiếng của nó ở trên thế giới, lại bị bỏ xa đại học ở nước ngoài ( đối với bọn học sinh địa phương mà nói rất dễ dàng là có thể thi đậu ) .

Thi tốt nghiệp trung học gần tới thì tôi, Thi Thi, Hạ Phi rốt cục nặn ra thời gian chủ nhật,cửa hàng thịt nướng cách trường học rất gần ,tụ tụ họp một chút, cũng tán gẫu về tính toán tương lai sau này.

“Tớ muốn trở thành nhà mỹ thuật.Giống như Phạm Cao ,lưu danh bách thế. . . . . .” Thi Thi hào khí vạn thiên nói, trên cổ tay mang chiếc lắc màu bạc một trận đinh đương vang dội. Tôi cười yếu ớt lắc đầu một cái, Thi Thi đối với xã hội này hiểu biết còn quá ít, nhưng một người có thể có điểm mơ ước vẫn rất tốt.Phải nói giấc mộng của tôi, đã sớm không biết mất đi ở đâu . Ờ,tiểu học luôn lấy đề bài ‘ước mơ của em’, nhớ lại hồi tôi mười hai tuổi cũng rất ngốc lúc thổi nến còn cầu nguyện : toàn thế giới hòa bình, mỗi người đều thật vui vẻ. He, mơ ước này có thể so với Thi Thi càng không thực tế. Trên thế giới này cậu vĩnh viễn không cách nào làm cho mỗi người đều cảm giác được thỏa mãn.

“Hạ Phi,còn cậu? Nghĩ ra chọn đại học nào chưa?”

“Đại học Thượng Hải .”Hạ Phi nhếch môi, tựa hồ có chút châm chọc nói, “Hiện tại xem ra,tôi còn thật là dọc theo lịch sử ,không kém chút nào.”

“Ai? Hạ Phi cậu muốn đi Thượng Hải học à . . . . Xí, Hồng Xương cũng muốn đi, ba người chúng ts chẳng phải là đều tách ra.” Thi Thi thu hồi nụ cười sáng lạn, bĩu môi nói. Ngọn lửa màu cam đỏ trong lò nướng nhảy múa,thịt dê bị nhiệt độ thiêu phát ra ‘ xèo xèo ’ .Hạ Phi nhẹ nhấp một miếng nước, đem mặt xoay qua một bên. Vốn là không khí rất HIGH một cái rơi xuống đến đáy cốc.

“Đừng nói như vậy, sau này chúng ta luôn có cơ hội tái tụ .” Tôi vừa nói vừa vươn tay, đem xâu thịt dê trở mặt.Tôi miệng nói như vậy, trong ngực cũng không có cái cơ sở. Ra nước ngoài học, phải học nhiều năm mới có thể trở về nước. . . . . . Sau khi trở lại có thể tiếp tục sống ở trong nước hay không . . . . Những thứ này đều chưa biết .Duy nhất có thể xác định chính là, sau này chúng tôi ‘ nhóm ba người ’ trời nam đất bắc, như hôm nay có thể ngồi xuống ăn thịt nướng rất ít. Ai biết, lần từ biệt này,năm nào mới có thể gặp nhau nữa đây?

“Ừ. . . . . . Nếu không, ba người chúng ta làm cái ước định đi!” Thi Thi kích động phất phất tay, con gái tựa hồ đối với ước định này rất chấp nhất. . . . . . Đều là do phim Hồng Kông làm tốt..”Như vậy, chúng tôi hẹn ngày này năm năm sau ,tại trụ sở bí mật ở trường học gặp mặt. Đến lúc đó hai người đều phải chạy tới à, ai cũng không được cho leo cây!”

“. . . . . Được.”Năm năm cũng đủ tôi tốt nghiệp đại học . Bạn đang �

“Tôi suy nghĩ một chút.” Hạ Phi.

“Uy, đại nam nhân, làm gì không rõ ràng như vậy ?” Thi Thi hai tay chống nạnh, rất nữ vương hỏi.

“Bởi vì tôi nói là làm. Không giống hai người các cậu. . . . . .”

“Hey, không ăn, thịt nướng khét !”

“. . . . . . A, ai cũng không được giành !”

Màn thịt nướng coi như là một mạt sung sướng cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học .Ngày tiếp theo,quả thực là hôn thiên ám địa. Chẳng phân biệt được ngày đêm học tập, phía sau phòng học giở lịch đếm ngược ngày , cho dù đeo mắt kiếng tầm mắt cũng trở nên ngày càng mơ hồ . . . . . Từ trường thi bước chậm ra ngoài, tiến đến ánh nắng sắc bén của mùa hè, đối với tôi đã không còn cảm giác nóng .Phần tử bất an lững lờ ở trong không khí , tựa hồ kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học ,cũng theo đó biến mất. Cả người, từ trong ra ngoài đều bị rửa sạch một phen. Tôi thở nhẹ một hơi,cảm giác cước bộ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, đạp ở trên mặt đất, có loại cảm giác như đạp bông.Trong đầu rất không bình thường hiện lên quảng cáo :thắt lưng không đau,chân không đau, ăn ngon miệng ! Tốt nghiệp trung học, xin chào mọi người!

Phụ huynh canh giữ bên ngoài trường thi ,trên mặt so với thí sinh chúng tôi còn muốn khẩn trương hơn, vây quanh trường thi.Ai, cũng thật làm khó bọn họ ở dưới ánh nắng chói chan chờ lâu như vậy. Mẹ tôi vốn cũng muốn tới, mà bị tôi thái độ kiên quyết cự tuyệt. Nói giỡn, ngày nóng như vậy, bà chạy đến nơi đây đứng trước mấy giờ, đơn giản chính là tự ngược.

Mấy tên cùng thi với tôi ở trường đã không thể chờ đáp án, vô số mắt mong chờ rơi vào trên người của tôi. Tôi đối với lần này chỉ là nhún nhún vai, cười ôn hòa “Thật xin lỗi, tôi quên.”

Xin đừng dùng vẻ mặt không tin tưởng này nhìn tôi. . . . . . Tôi quên thật.

IELTS không lâu sau cũng có một phong thơ, gửi đến nhà tôi, chín phần, tôi thi 7 điểm. Cái thành tích này. . . . . . Coi như không tệ đi. Kiếp trước tôi ở trong đại học học hai năm Anh ngữ, cao nhất cũng mới thi đến sáu điểm.Mà nên biết thường thường. . . . . Không thể cùng lúc trước đi so.

Thi tốt nghiệp trung học xong, học sinh lớp 12 chúng tôi lần này cũng hung hăng ăn mừng một phen, đem áp lực mười hai năm chất đống tiêu xài không còn. Có mấy học sinh gan lớn thậm chí đùa trên đầu hiệu trưởng . . . . . Bọn họ vì hiệu trưởng mua kiệu nhỏ chụp hình, sau đó đem hình này gửi đến 《XX nhật báo 》 ,đính kèm số điện thoại hiệu trưởng ( cũng không biết là từ đường dây nào có được ), nói muốn bán xe đẩy đã xài với giá thấp.Sau đó kết cục chính là, điện thoại hiệu trưởng từ buổi sáng vang đến muộn. . . . . . Chưa từng ngừng vượt qua 20 phút .

Tôi cùng Thi Thi và Hạ Phi cũng trong trường học quậy một trận, ở tường trắng trường học vẽ bậy,lưu lại tên họ của mình .Đều là tiểu đả tiểu nháo, ngược lại học đệ học muội bị dọa đến mơ hồ,chỉ lo học sinh lớp mười hai ‘ phát rồ ’ này sẽ đem tội ác hai tay dâng về phía bọn họ. Nhìn bọn họ ngây thơ phát tái,tôi chợt nhớ lại ngày mình mới vào cao trung . Coi như quý trọng tình hữu nghị , đơn thuần cao trung thế nào đi nữa, . . . . Chúng tôi vẫn bị con sông năm tháng tách ra, trong hoảng hốt trưởng thành.

Tôi đứng ở dưới một bóng râm cây đại thụ trong sân trường ,cảm khái vạn phần. Chung quanh từng tiếng cười hay khuôn mặt quen thuộc , xa lạ,bị một tầng tấm màn vô sắc cách ly ra. Chẳng biết lúc nào Hạ Phi đi tới sau lưng tôi chợt vỗ vỗ bả vai của tôi, cắt đứt suy nghĩ tôi.

“Đứng ở chỗ này phát ngốc gì đấy,ngay cả liên hoan đều không đi. Đúng rồi, cậu tính toán khi nào thì đi?” Hạ Phi hỏi.

“Đại học Melbourne bên kia tựu trường rất sớm. . . . . . Tớ đặt trước vé bay cuối tuần.”Tôi lấy tay khẩy khối vỏ cây xuống, cố gắng khiến cho thanh âm của mình nghe vui vẻ một chút, “Ha, phá hư của công cảm giác thật là tốt. Khó trách nhiều người làm không biết mệt.”

“Cuối tuần à,thật đúng là sớm.” Hạ Phi thanh âm của giống như là bị cái gì kẹp lấy, rất là mất tự nhiên. Tôi ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn Hạ Phi một cái, từ trên mặt của hắn miễn cưỡng tìm được một vẻ ‘ thương cảm ’ .

“Thế nào, hiện tại bắt đầu không bỏ được tớ?” Tôi nói giỡn .

“Ngu ngốc vô tâm vô phế, người nào sẽ không bỏ được cậu.” Hạ Phi lập tức đánh trở về.

“Vậy tớ an tâm. . . . . .” Tôi thoải mái gật gật đầu, sau đó rũ mắt xuống, nửa thật nửa giả nói, “Coi như cậu nhớ tớ, tớ cũng không thể từ nước ngoài chạy về.”

“Hừ. . . . . Tớ sẽ cố gắng quên cậu. Hồng Xương.” Hạ Phi lời này làm tôi lập tức liên tưởng đến lời thoại trong phim thường thấy, nam B van xin tình yêu bị cự tuyệt ,đối với nữ chính nói.Trong đầu nhất thời hiện ra một bộ Hạ Phi mặt thâm tình, cầm một xấp hoa hồng hướng nữ sinh tỏ tình. Tôi khóe miệng câu lên,cuối cùng vẫn là không khống chế lại, phá lên cười.

“Phốc. . . . . . Ha ha, cậu đùa.”Tôi vì trình diễn toàn bộ, dứt khoát làm ra vẻ oán phụ ,”Phi Tử, cậu cũng quá bạc tình ,chúng ta dầu gì đều ở đây cùng nhau đã nhiều năm như vậy. Hiện tại tớ vừa ra nước ngoài cậu liền dứt khoát quên tớ, giang hai cánh tay nghênh đón tương lai mới ? Chậc, tư tưởng của cậu quá cầu tiến, làm bạn xưa tớ đây thất vọng, rất thất vọng . . . . . .”

“. . . . . . Cậu ra nước ngoài, nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Biết, mẹ tớ cả ngày cũng nói những điều này.” Tôi bất đắc dĩ phất phất tay, “Từ trong miệng cậu nghe thế ,thật đúng là làm tớ kinh ngạc. Đây căn bản không phải là style của cậu.”

“Còn lời buồn nôn hơn chưa nói đây.” Hạ Phi mặt ửng đỏ, xoay đầu. Tôi tò mò nhíu mày, nhưng Hạ Phi chỉ nói nửa đoạn ,cũng không tiếp tục nữa. Bất đắc dĩ, tôi chỉ phải mở miệng hỏi, “Rốt cuộc là lời gì buồn nôn ?Nói một chút coi ,dù sao tớ buổi sáng cũng chưa ăn điểm tâm, ói cũng phun không ra cái gì.”

“Để đến phi trường hãy nói.” Hạ Phi hất tay, rất tiêu sái xoay người.Người này . . . . . Còn đem lời buồn nôn làm thành độc gia bí quyết truyền nam bất truyền nữ à,giữ bí mật làm đến giọt nước không lọt. . .