Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 215: Mồi câu (hạ)




Thời điểm Võ Tinh thổi tắt đèn trong phòng, bóng đêm đen đặc, không có ánh trăng, trong phòng tối om không nhìn thấy gì.

Minh Duệ nhìn trần nhà suy nghĩ, suy nghĩ một lát, lại nhìn đệ đệ bên cạnh, cười, áp vào tai Minh Cẩn nói: “Đệ đệ, mẹ phái người đến đón chúng ta, chúng ta phải về nhà rồi, nếu đệ không tỉnh ta liền mặc kệ, tự mình về nhà.”

Minh Cẩn như cung đã lên dây, kéo tay Minh Duệ kêu lên: “Ca ca, ca vừa nói là thật. Mẹ thật phái người đến đón chúng ta trở về sao?”
Minh Duệ gật đầu, nhỏ giọng kể chuyện vừa rồi cho Minh Cẩn: “Ngày mai chúng ta có thể trở lại kinh thành rồi. Nhanh thôi chúng ta có thể gặp mẹ.” Chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cũng thấy được người mà họ trông mong.

Minh Cẩn muốn xuống giường thu dọn đồ đạc, bị Minh Duệ ấn lại: “Cô cô nói từ từ rồi thu thập, hiện tại không vội.” Minh Duệ cảm thấy hẳn là còn có chuyện cần xử lý. Cho nên đợi mệnh lệnh tiếp theo của Hạ Dao.

Minh Cẩn nghe lời này không kiềm được vui sướng trong lòng: “Ca ca, chúng ta trò chuyện đi!” Minh Duệ gật đầu. Đằng nào hắn cũng không ngủ được, chẳng bằng hai huynh đệ trò chuyện.

Hạ Dao về phòng, xem thư Thiên Long đưa cho nàng. Hạ Dao xem thư xong, gật đầu, đúng là chữ quận chúa, hơn nữa trong thư còn có ám hiệu chỉ nàng xem mới hiểu. Sau khi Hạ Dao đọc xong thư, nói với ba người Võ Tinh: “Mấy người ra ngoài trước, ta có chuyện cần nói với Hoa trưởng quỹ.”

Võ Tinh dẫn hai người ra ngoài sân. Hạ Dao dùng biện pháp cách âm truyền mật nói với Thiên Long: “Rốt cuộc là vì sao lại muốn thống lĩnh đích thân đến đón Minh Duệ và Minh Cẩn. Thống lĩnh đại nhân, mặc dù ta đã rời Thần Cơ Doanh mười mấy năm, nhưng ta cũng ở Thần Cơ Doanh lăn lộn hơn hai mươi năm, quy củ Thần Cơ Doanh ta biết rất rõ. Hi vọng thống lĩnh đại nhân không tùy tiện lấy một lý do qua loa tắc trách. Ta muốn nghe lời thật.” Quận chúa tin tưởng thống lĩnh đại nhân mới thỉnh cầu đến đón hai đứa bé, đó là vì quận chúa không biết Thần Cơ Doanh. Nhưng Hạ Dao thì khác, Hạ Dao tin rằng thống lĩnh đại nhân đến là còn có mục đích khác. Hẳn là muốn thông qua hai đứa bé đạt được gì đó. Nếu không cho dù nể mặt quận chúa tối đa cũng chỉ khiến thống lĩnh phái mấy cao thủ đến làm hộ vệ, nào có chuyện hắn tự thân xuất mã. Thống lĩnh đại nhân đến đây nhất định còn có chuyện khác.

Thiên Long cũng không gạt Hạ Dao, dùng vài ba câu kể lại chuyện đã xảy ra ở kinh thành. Nếu Hạ Dao không đồng ý cho hắn mang Minh Duệ và Minh Cẩn đi hắn muốn mạnh mẽ mang đi cũng không thể.

Sắc mặt Hạ Dao âm lãnh: “Nếu ta đoán không sai Thích Ngọc hẳn không chết, đúng không? Đại nhân muốn dùng Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi câu, dẫn Thích Ngọc ra.” Cũng chỉ có người như vậy mới khiến thống lĩnh tự mình động thủ. Nhưng nàng không thể đáp ứng, nếu để Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi câu, hai huynh đệ sẽ vô cùng nguy hiểm, nàng không cho phép.

Thiên Long không phủ nhận: “Căn cứ vào tin tức, Thích Ngọc đã đến hải khẩu. Hắn đến hải khẩu là chờ Minh Duệ và Minh Cẩn. Với hận ý của Thích Ngọc với quận chúa, hắn nhất định sẽ tự mình ra ngoài bắt Minh Duệ và Minh Cẩn. Cho dù không thể bắt sống, chết cũng được. Mà chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội, lỡ lần này sẽ không còn nữa. Sau này muốn bắt Thích Ngọc sẽ phải phí lực hơn nữa.”

Sắc mặt Hạ Dao đen sì, quả như nàng dự đoán: “Ta không đồng ý.”

Thiên Long nhìn Hạ Dao một cái: “Đã vào Thần Cơ Doanh, chúng ta là người của Thần Cơ Doanh bất luận sinh tử.” Ý của lời này là Hạ Dao không thể kháng lệnh. Cho dù bây giờ Hạ Dao đã rời Thần Cơ Doanh hơn mười năm, chỉ cần ra lệnh một tiếng nàng cũng phải tuân lệnh.

Hạ Dao lạnh lùng nói: “Ta không quên. Gia nhập Thần Cơ Doanh sống là người Thần Cơ Doanh, chết là ma Thần Cơ Doanh. Chờ trở về kinh thành ta sẽ tùy thống lĩnh đại nhân xử trí. Muốn chém muốn phạt Hạ Dao ta không nói hai lời. Nhưng nếu muốn ta đáp ứng ngài để Minh Duệ và Minh Cẩn trở thành mồi câu để câu con cá Thích Ngọc kia vậy tuyệt đối không thể. Còn nếu ngài muốn dùng biện pháp cưỡng chế thì ngài cứ dùng đi.”

Thiên Long nhìn Hạ Dao: “Xem ra ở bên cạnh quận chúa hơn mười năm ngươi đã lấy nàng ấy làm chủ rồi. Đến tôn chỉ của Thần Cơ Doanh ngươi cũng quên.”

Hạ Dao từ đầu đến cuối đều không e sợ uy hiếp của Thiên Long: “Thích Ngọc và quận chúa người nào quan trọng hơn ta tin tưởng trong lòng ngài rất rõ. Nếu quận chúa biết ngài đem Minh Duệ và Minh Cẩn ra làm mồi câu, ta cho ngài biết quận chúa nhất định có thể khiến thiên hạ đại loạn. Không phải là ta uy hiếp ngài, nếu không tin ngài có thể thử một lần.” Nều là bình thường ngươi có thể phân biệt phải trái với quận chúa bất luận chuyện gì, nhưng một khi liên quan đến an nguy của chồng và hai con, lý do gì quận chúa cũng không nghe.

Thiên Long không ngờ Hạ Dao lại phản ứng kịch liệt như vậy. Thích Ngọc và quận chúa ai trọng yếu hơn, đây là vấn đề không cần trả lời: “Thích Ngọc nguy hại quá lớn. Ngươi phải biết Thích Ngọc còn tồn tại một ngày thì Minh Duệ và Minh Cẩn còn nguy hiểm. Hiện tại không nguy hiểm không có nghĩa là sau này không có. Cái này giống như rắn độc ẩn trong bóng tối, bị cắn thì tất chết. Một ngày chưa trừ là một ngày quận chúa và hai đứa bé còn chưa yên. Cái gì nặng, cái gì nhẹ ngươi phải biết. Có ta ở đây, lại có ngươi cùng Võ Tinh và nhiều cao thủ như vậy, ngươi cho là Thích Ngọc có thể tùy ý làm bậy sao?” Nếu không vì bảo đảm vạn nhất, Thiên Long đã không tự thân xuất mã. Thiên Long không biết quận chúa Ôn Uyển có khiến thiên hạ đại loạn không nhưng nếu hai đứa bé có tổn thương gì, quận chúa Ôn Uyển nhất định sẽ không tha cho hắn.

Hạ Dao vốn kiên trì nhưng nghe những lời phía sau lại lâm vào do dự. Không sợ trộm tới, chỉ sợ trộm nhớ thương. Thích Ngọc này thật sự quá nguy hại, chưa diệt trừ thì lòng người chưa yên: “Không thể dùng thế thân sao?”

Thiên Long lắc đầu: “Không được, nếu không có tin tức xác thực Thích Ngọc sẽ không xuất hiện.” Ban đầu dùng thế thân còn hữu dụng, lần này Thích Ngọc tự thân xuất mã. Nếu không nhận được tin chính xác, thế thân không dẫn được Thích Ngọc ra ngoài. Hơn nữa hai đứa bé đặc biệt là Minh Duệ căn bản không phải thế thân có thể thay thế. Cho nên nói đừng nuôi con quá ưu tú.

Hạ Dao nghe được tin xác thực: “Chúng ta ở chỗ này không có gian tế.” Người bên cạnh bọn họ tuyệt đối trung thành, không có vấn đề. Không thể để lộ tin tức.

Thiên Long vẫn lắc đầu: “Khí độ của hai đứa bé đặc biệt là Minh Duệ đi đâu tìm một đứa bé như Minh Duệ. Không phải quá không có khả năng sao.” Mới vừa rồi, trong nháy mắt đứa bé này đã đoán được thân phận của mình, đứa bé này há người bình thường có thể thay thế.

Nghĩ đến đây Thiên Long có chút tiếc nuối: “Nếu đứa bé này không phải là con của quận chúa, ta thật muốn để nó đến tiếp nhận vị trí của ta.”

Hạ Dao phủ quyết luôn: “Ngài nghĩ cũng đừng nghĩ, quận chúa sẽ không đồng ý.” Đừng nói quận chúa, ngay cả nàng cũng không muốn để Minh Duệ chịu loại khổ sở này. Chuyện tình của Thần Cơ Doanh vô cùng nguy hiểm, hơn nữa có nhiều khảo nghiệm. Lại nói nguyện vọng từ nhỏ của Minh Duệ là được làm đại tướng quân, để hắn đi Thần Cơ Doanh, trải qua cuộc sống không thể để người khác biết rõ bộ mặt thật, khẳng định là không muốn.

Thiên Long thấy thái độ của Hạ Dao cũng không làm hắn suy nghĩ: “Ngày mai ta dẫn người tới đón các ngươi đi, ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ.” Nói xong liền biến mất khỏi phòng.

Hạ Dao nhìn căn phòng không người có chút khó chịu. Không đáp ứng, nguy hại Thích Ngọc này vẫn còn. Đáp ứng mà nói hai đứa bé sẽ gặp nguy hiểm. Trái không được, phải không được, thật phiền.

Võ Tinh biết băn khoăn của Hạ Dao, sau khi suy nghĩ kỹ liền nói: “Thật ra Hoa trưởng quỹ nói đúng. Chưa diệt được Thích Ngọc, an nguy của hai đứa bé vẫn là một vấn đề. Chúng ta cũng không thể đi theo chúng cả đời. Thích Ngọc thật sự quá nguy hiểm, cho dù có chút mạo hiểm nhưng có thể diệt trừ người này.” Không phải Võ Tinh khoe khoang, có nhiều cao thủ như vậy ở bên người, tuyệt đối có thể đảm bảo vạn vô nhất thất. Chỉ cần Thích Ngọc xuất hiện sẽ khiến hắn có tới mà không có đi.

Hạ Dao cũng biết làm như vậy là tốt. Lý trí biết nên làm như vậy nhưng về mặt tình cảm lại không tiếp thụ được. Nàng sợ có vạn nhất. Vạn nhất đứa bé có chuyện gì. Nàng làm sao ăn nói với quận chúa đây. Hơn nữa chính nàng cũng không chịu được.

Sau khi suy nghĩ, Võ Tinh nói: “Nếu không thì như vậy, chúng ta gọi Minh Duệ đến, nói chuyện này với Minh Duệ. Sau đó nghe ý kiến của Minh Duệ.” Võ Tinh và Hạ Dao đều đặt Minh Duệ ở vị trí ngang hàng, chuyện gì cũng không gạt Minh Duệ. Ý của Võ Tinh trong chuyện này là nghe theo lời của Hoa trưởng quỹ, chỉ cần nắm chắc bảo vệ hai đứa bé là điều kiện tiên quyết, lại bắt Thích Ngọc, vẹn toàn đôi bên.

Minh Duệ nghe Võ Tinh gọi mình qua, Minh Cẩn cũng muốn đi theo, Võ Tinh không để Minh Cẩn tới cùng. Minh Duệ đang muốn mở miệng thì thấy Võ Tinh lắc đầu tỏ ý không được.

Võ Tinh không phải là không muốn coi Minh Cẩn như một người lớn, nhưng năng lực thừa nhận của Minh Cẩn kém xa Minh Duệ. Chuyện này Minh Duệ có thể tiếp nhận nhưng Minh Cẩn, Võ Tinh thấy không ổn. Võ Tinh cũng thừa nhận Minh Cẩn là một đứa trẻ tốt, qua một thời gian tất nhiên cũng bất phàm, nhưng bây giờ chuyện tình khẩn yếu, có một chuyện không tốt sẽ xảy ra vấn đề. Hắn không dám mạo hiểm.

Minh Duệ trấn an Minh Cẩn, theo Võ Tinh đến phòng đối diện. Lưu lại Minh Cẩn mang vẻ mặt không cam lòng. Minh Cẩn lần này thực sự không cam lòng. Xảy ra chuyện gì mà lại muốn gạt mình.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ Dao và Võ Tinh, trong đầu thoáng hiện lên chuyện không tốt: “Cô cô, dượng, có phải mẹ cháu….” Bốn chữ gặp chuyện không may Minh Duệ không nói lên lời. Nhưng trừ chuyện này Minh Duệ không biết còn chuyện gì có thể khiến sắc mặt cô cô và dượng khó coi như vậy.

Hạ Dao lắc đầu: “Không phải, quận chúa rất tốt.”

Cái này khiến Minh Duệ có chút nghi ngờ, nếu không phải mẹ xảy ra chuyện, vậy là chuyện gì. Về phần cha có chuyện Minh Duệ không nghĩ tới, hắn nhận được tin lần này cha hắn đang theo đại quân hồi kinh. Ở trong thiên quân vạn mã còn có thể xảy ra chuyện gì.

Võ Tinh thấy Hạ Dao không mở miệng liền nói lại mọi chuyện một lần: “Cô cô cháu sợ xảy ra vạn nhất nên không nguyện ý. Nhưng ý dượng chuyện này đáng mạo hiểm. Cha cháu và Minh Cẩn hai lần gặp hiểm cũng là do người này gây nên, nếu hắn không chết tương lai các cháu còn gặp nguy hiểm.”

Minh Duệ nghe cha và Minh Cẩn hai lần gặp hiểm là do người này gây nên, lập tức xuất hiện lệ khí trong mắt. Không nghĩ ngợi liền nói: “Cô cô, dượng, thay vì mỗi ngày phòng bị, không bằng tiêu diệt người này. Có cô cô và dượng ở đây cháu tin rằng sẽ không có nguy hiểm.” Không chỉ có cô cô và dượng, còn có người mẹ phái tới đây, đủ để đảm bảo an toàn cho hai huynh đệ. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chỉ có giết nhân vật nguy hiểm này đi, cả nhà họ mới được bình an.

Hạ Dao rất do dự nhưng trước sự kiên trì của Minh Duệ, Hạ Dao cũng dao động. Võ Tinh nói đúng, giữ lại Thích Ngọc chỉ có thể là một mối họa. Hạ Dao đấu tranh hồi lâu mới lên tiếng: “Minh Duệ, chuyện này cô thấy không nên nói cho Minh Cẩn biết.”

Hạ Dao sợ Minh Cẩn không chịu nổi.

Minh Duệ lắc đầu: “Cô, dượng luôn coi Minh Cẩn là trẻ con. Cô, dượng, Minh Cẩn đã trưởng thành rồi, không yếu đuối như cô dượng nghĩ đâu. Cháu tin Minh Cẩn biết rồi thái độ khẳng định sẽ giống cháu, sẽ đồng ý với kế hoạch này.” Minh Cẩn mặc dù vẫn thích khóc nhưng không còn mềm yếu đến khiếp đảm, sợ phiền phức. Hơn nữa có trách nhiệm là tôi luyện mà ra. Nếu một kẻ được sủng nịnh, cái gì cũng được suy nghĩ kỹ cho hắn, nguy hiểm gì cũng cho hắn tránh ra, vậy Minh Cẩn mãi mãi không trưởng thành được. Sau này làm sao chống đỡ được gia đình, làm đương gia, trụ cột gia đình. Cho nên cho dù Minh Cẩn sợ hãi, gặp ác mộng, hay khóc thì Minh Duệ cũng không gạt đệ ấy.

Hạ Dao vừa định mở miệng, Võ Tinh đã lắc đầu: “Chuyện này cháu nói với Minh Cẩn đi.” Mới rồi hắn không nói cho Minh Cẩn, bây giờ lại đi nói thì không hợp lý lắm.

Minh Duệ đứng dậy: “Cô cô, dượng, nếu có biến hóa gì hai người nói với cháu là được rồi.” Dù có hung tàn hơn nữa thì thế nào, hắn không sợ những người này.

Võ Tinh gật đầu: “Yên tâm, dù có chuyện gì chúng ta cũng không gạt cháu đâu.” Khoảng thời gian này, bất luận có tin tức gì, cũng đều nói cho Minh Duệ trước. Trong khoảng thời gian này Võ Tinh thấy Minh Duệ càng ngày càng trưởng thành. Ngay cả Minh Cẩn cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Dĩ nhiên trước phải bỏ qua việc Minh Cẩn khóc lóc. Minh Cẩn thật là bị quận chúa nuông chiều, động chút là khóc, đây đâu phải việc một nam tử hán nên làm. Lần này trở về phải nói với quận chúa một chút. Nếu không có thể sẽ nuôi Minh Cẩn thành một cô nương (Ôn Uyển kêu oan: Ta nào có coi Minh Cẩn là con gái để nuôi).

Chờ sau khi Minh Duệ đi, Hạ Dao cười khổ nói: “Có đôi khi ta thật sự cảm thấy đối với Minh Cẩn, Minh Duệ là anh thay cha.” Từ nhỏ đến lớn dường như đều là Minh Duệ chiếu cố Minh Cẩn, nhưng Minh Duệ cũng không dung túng Minh Cẩn, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, đều không nương tay. Cũng do Minh Duệ nghiêm nghị không biến Minh Cẩn thành quỷ lười.

Võ Tinh cười: “Đều nói huynh trưởng như cha, cái này cũng là đúng theo châm ngôn.”

Hạ Dao không hài lòng: “Đây vốn là chuyện của tướng quân, kết quả lại để Minh Duệ làm thay. Minh Duệ mới bao tuổi. Thiệt là, cũng may là Minh Duệ hiểu chuyện, nếu không quận chúa nào có thể nhẹ nhàng như vậy, hai đứa bé đều không cần quản.” Nếu Minh Duệ không hiểu chuyện như vậy, mang theo Minh Cẩn, quận chúa còn phải quản chuyện làm ăn, chiếu cố con cái khiến nàng đau đầu, nhưng mà nếu vậy oán khí của quận chúa càng ngày càng lớn.

Minh Duệ về phòng, Minh Cẩn đang mở to mắt nhìn hắn. Ánh mắt vụt sáng, như đang nói ca ca mau nói cho đệ biết đi.

Minh Duệ ngồi bên giường nói lại chuyện vừa rồi một lần cho Minh Cẩn: “Ta đã đồng ý, người này quá nguy hiểm, chưa diệt trừ ta không yên lòng. Người một nhà chúng ta đều gặp nguy hiểm. Cho nên dù mạo hiểm một chút chúng ta cũng phải diệt trừ người này. Minh Cẩn, đệ cảm thấy thế nào?”
Minh Cẩn gật đầu: “Ca ca, đệ cũng cảm thấy nên trừ người này đi. Người này quá nguy hiểm, nếu hắn không chết, sau này chúng ta còn gặp nguy hiểm.” Thả một người như vậy, ai biết người này lúc nào lại hạ độc thủ. Để hắn đi đầu thai đi thì tốt hơn.

Minh Duệ gật đầu.

Minh Cẩn rất không hài lòng chuyện Hạ Dao và Võ Tinh luôn gạt hắn, không nói với hắn như với ca ca: “Ca ca, cô dượng quá xem thường đệ. Nói với ca nhưng cái gì cũng không nói cho đệ.” Đây rõ là phân biệt đối xử. Không chỉ cô dượng như vậy, ngay cả mẹ cũng thế, thật tức chết hắn rồi.

Khóe miệng Minh Duệ ẩn chứa nụ cười: “Nếu đệ không thích khóc, ầm ĩ như vậy, cô cô và dượng nhất định sẽ nói cho đệ biết. Bộ dáng này của đệ chính là một đứa bé không hiểu chuyện. Làm sao cô dượng dám nói vớiđệ đây! Muốn cô dượng nói với đệ như với ta, thì phải hiểu chuyện, không được khóc.” Điểm này khiến Minh Duệ rất bất đắc dĩ, nói bao nhiêu lần cũng không được.

Minh Cẩn cũng không cãi lại: “Đệ cũng không hiểu sao, khi đệ khó chịu nước mắt liền không khống chế được tuôn rơi. Ca ca, đệ thật không muốn khóc, thật không biết chuyện gì xảy ra.” Đối với chuyện này Minh Cẩn cảm thấy rất đau khổ. Hắn thực sự không phải quỷ thích khóc, càng không phải kẻ gặp chuyện liền khóc, nhưng mà nước mắt nói rơi liền rơi, không ngăn lại được.

Minh Duệ vội trấn an: “Ca tin tưởng đệ. Nhưng mà đệ muốn người khác đối đãi với đệ như người lớn, sau này phải khống chế được tâm tình của mình, không được khóc cũng không được gây sự. Luôn vừa khóc vừa gây, không biết còn tưởng đệ là con gái đó!” Thật ra trong lòng Minh Duệ muốn nói, có thể chính là một cô nương, nhất định là thời điểm đầu thai đã đi nhầm chỗ rồi, vốn là một cô nương, không cẩn thận thành một tiểu tử.

Minh Cẩn mặt ủ mày chau.

Minh Duệ cười ha ha không ngừng, nhìn bộ dáng này của Minh Cẩn, hắn rất muốn bẹo cho hai cái. Vươn tay, vỗ bả vai Minh Cẩn: “Đứng lên thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai lên đường. Chọn những đồ cần mang theo thì mang theo, không cần thì đốt đi, không nên lưu lại cái gì.”

Minh Cẩn vâng một tiếng, xuống giường thu dọn đồ của mình, những cái khác không mang theo thì không nói, sách là phải mang về toàn bộ.

Hạ Dao đi tới nói: “Đừng vội, đi ngủ trước đi. Chờ trời sáng rồi thu dọn cũng không muộn.”

Hai người lên giường ngủ lại. Nhưng mà không ngủ được, đều rất hưng phấn, hai người câu được câu không nói chuyện.

Minh Cẩn nói xong câu cuối cùng, lẩm bẩm nói: “Ca ca sau này đệ không rời xa mẹ nữa. Cả đời này đều không rời xa mẹ.” Mấy tháng này thực sự một ngày dài như một năm.

Minh Duệ cười nói: “Nhớ kỹ lời đệ nói. Sau này không được đổi ý.” Đến khi hắn trưởng thành sẽ rời kinh. Minh Cẩn thì khác, nếu Minh Cẩn muốn dựa vào khoa cử, chính là theo văn, vẫn có thể hầu hạ dưới gối. Hắn không ở bên cạnh, cha mẹ có Minh Cẩn coi như là an ủi.

Hạ Dao nghe hai huynh đệ trò chuyện, không nhịn được nói: “Hai đứa bé này, đều đã nói có nguy hiểm với hai đứa, không biết nên nói chúng gan lớn hay không biết nguy hiểm nữa.” Trái tim của Hạ Dao đến giờ vẫn chưa khôi phục bình tĩnh, nàng thật không muốn Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi câu, chỉ nghĩ thôi trong lòng đã thấy sợ hãi.

Võ Tinh lắc đầu: “Hai huynh đệ chúng mong ngày mong đêm được trở về, cao hứng đến không ngủ được cũng là bình thường. Về phần nguy hiểm, sẽ không có nguy hiểm. Hạ Dao, sẽ không có vạn nhất.” Nếu có nhiều cao thủ bảo vệ như vậy Minh Duệ, Minh Cẩn còn xảy ra vạn nhất vậy thì đều tự tử đi.

Hạ Dao không lên tiếng.

Võ Tinh đột nhiên nói: “Hạ Dao, ta muốn lần này hồi kinh chờ mọi chuyện lắng xuống, ta muốn đi từ thiện đường nhận nuôi một đứa bé, nàng thấy thế nào?”

Hạ Dao kỳ quái hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nhận nuôi một đứa bé?” Võ Tinh cũng không phải người trông chờ kẻ nối dõi tông đường, đột nhiên có ý định như vậy trong đầu không khiến Hạ Dao kinh ngạc sao được!

Võ Tinh cười nói: “Ta chỉ cảm thấy trong nhà có một đứa trẻ sẽ náo nhiệt hơn một chút.” Trong khoảng thời gian này Võ Tinh cảm thấy có con cái mới là một gia đình.

Hạ Dao không đồng ý: “Nuôi một đứa bé sẽ tốn rất nhiều tinh lực, chúng ta nào có nhiều thời gian và tinh lực như vậy.” Vợ chồng nàng đều bận rộn, không có thời gian.

Võ Tinh nghĩ đến tình huống thực tế, cười nói: “Cũng vì cuộc sống nhàn hạ này mà quên mất tình cảnh của chúng ta.” Lúc trước còn nghĩ quận chúa không có những ngày an nhàn, mình trải qua những ngày an nhàn thế này đều không nỡ.

Hạ Dao khẽ cười. Hai người có thể có cuộc sống như hiện tại nàng đã rất thỏa mãn rồi. Suy nghĩ trong lòng Hạ Dao Võ Tinh không biết. Trong lòng Hạ Dao cũng đã coi Minh Duệ, Minh Cẩn như con trai mình. Có thời gian nuôi đứa trẻ được ôm tới không bằng dùng những tinh lực này trên người hai đứa bé.