Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 219: Ám sát (thượng)




Mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời rải lên những tia sáng lấp lánh lên mặt biển, giống như rắc lên mặt nước một lớp bạc tỏa sáng lập lòe, vừa giống như dải sa tanh uốn lượn. Hết sức mĩ lệ.

Minh Duệ nhìn cảnh biển mĩ lệ không nhịn được nói một câu: “Thật đẹp.” Mẹ vẫn nói cảnh sắc trên biển rất đẹp, đáng tiếc mẹ không thể tận mắt nhìn thấy.

Minh Cẩn cũng thấy rất đẹp nhưng rất nhanh hắn liền thấy đầu óc choáng váng: “Ca, đệ muốn xuống. Đầu đệ choáng váng.” Minh Cẩn lo lần này bị say tàu tiếp. Cảm giác say tàu rất thống khổ a! Thật quá không công bằng, sao ca ca lại không bị say tàu?

Minh Duệ vội đỡ hắn xuống: “Cẩn thận một chút.” Minh Duệ cho là Minh Cẩn bị say tàu, không ngờ Minh Cẩn nằm ngủ trên giường đến khi tỉnh lại đã sinh long hoạt hổ rồi.

Minh Duệ đoán chắc là tiểu tử này mệt quá.

Tất cả mọi người đều làm xong chuẩn bị cho việc Minh Cẩn say tàu không ngờ vẻn vẹn ngày đầu tiên đều không phản ứng. Hai ngày tiếp cũng không có xu hướng say tàu.

Minh Cẩn cũng tự mình vui vẻ: “Ca, đệ không say tàu rồi.” Kinh nghiệm say tàu lần trước cũng khiến Minh Cẩn có chút hoảng sợ. Không ngờ bây giờ lại không say.

Minh Duệ suy nghĩ sau đó cười nói: “Có lẽ ban đầu không quen, bây giờ đã quen rồi nên không say nữa.”

Thuyền lớn phân ra thành ba tầng. Tầng một để thức ăn, tầng hai là chỗ ở của thuyền trưởng và thủy thủ, tầng ba là để Minh Duệ, Minh Cẩn và đám người Hạ Dao ở. Lầu ba cấm lui tới. Trừ Trang Ngưu Nhi, những người khác đều không được tới. Minh Duệ và Minh Cẩn ở cửa khoang thuyền, cửa sổ mười hai canh giờ đều có người, người bên cạnh lại càng không bao giờ tách ra.

Minh Duệ lầm bầm, có cần như vậy không? Không cho người khác đi lên là được dù sao cũng không phải là đường bộ, không thể leo lên được tầng ba này. Nói thầm là nói thầm, Minh Duệ cũng không đề xuất ý kiến phản đối.

Trang Ngưu Nhi cũng vạn phần cẩn thận chia người trên thuyền thành mười phân đội nhỏ, mỗi phân đội có tám người, ngày đêm luân phiên tuần tra, đặc biệt là buổi tối, lại càng thận trọng hơn.

Tất cả mọi người đều cho là sẽ xảy ra chuyện gì đó ở trên biển, không ngờ dọc đường đi lại sóng yên biển lặng. Đừng nói gặp kẻ mưu sát, đến người ngang ngược càn rỡ đụng phải thuyền cũng không.

Minh Cẩn có chút nhàm chán: “Ca, vì sao những thuyền kia thấy bề ngoài thuyền mình đều nhường đường vậy?” Cái này quá không thú vị.

Minh Duệ cười khẽ: “Đệ cũng không nhìn xem chúng ta ngồi trên thuyền gì, những người đó dám trêu chọc sao?” Minh Cẩn rốt cuộc là thiếu kinh nghiệm. Hiện tại trên thuyền có dấu hiệu thương hành Quảng Nguyên, vậy chẳng khác gì giấy thông hành. Đừng nói là thương thuyền nhìn thấy thì phải nhường đường, cho dù là thuyền quan cũng phải cho ba phần mặt mũi. Hiện tại mẹ hắn còn là nhiếp chính quận chúa, phía dưới lại càng nước lên thuyền lên.

Dĩ nhiên cho dù trên thuyền không có dấu hiệu của thương hành Quảng Nguyên, có thể dùng thuyền lớn như vậy không phú cũng quý. Dù ngươi muốn gây chuyện gì đó, thì có đám người Trang Ngưu Nhi đứng đó, những người này đều phải tránh lui ba thước.

Dọc đường Minh Duệ nghe Minh Cẩn đồng ngôn đồng ngữ, có chút lo lắng. Từ nhỏ Minh Cẩn được nuôi trong thâm trạch, mẹ lo lắng ra ngoài gặp nguy hiểm nên không cho nó ra ngoài. Ra ngoài mấy lần cũng là mẹ ngẫu nhiên dẫn theo. Có đi cũng chỉ là chớp nhoáng. Con trai khác con gái. Luôn nhốt trong thâm trạch lâu ngày thật sẽ nhốt thành một cô nương rồi. Nhìn coi, Minh Cẩn đã có xu hướng này rồi. Khụ, xem ra về nhà phải nói vấn đề này với mẹ. Đây là một vấn đề lớn.

Minh Duệ nghĩ rồi lại tự mình lắc đầu. Hay là thôi đi, cha sắp về rồi. Có cha ở đây, sau này thường xuyên dẫn Minh Cẩn xuất môn, từ từ sẽ tốt thôi. Cũng may là cha sắp về rồi, nếu để Minh Cẩn cứ giữ bộ dáng này, hắn cũng phải lo lắng thay cho Minh Cẩn.

Đi được khoảng nửa tháng, Hoa trưởng quỹ thông báo cho Minh Duệ, Minh Cẩn ngày mai liền tới bến tàu rồi.

Muốn đi đường bộ, không đi đường thủy. Minh Duệ cảm thấy có chút kỳ quái: “Theo lẽ thường hẳn là trên biển dễ dàng hạ thủ hơn một chút chứ?” Bên cạnh bọn họ cao thủ nhiều như mây, ở trên biển, những cao thủ này không quá thích ứng. Nhưng đã lên đường bộ, những người này có thể lấy một địch mười rồi. Theo Minh Duệ biết, thế lực của Thích Ngọc đã bị tiêu diệt gần hết. Căn bản không thể chống lại.

Võ Tinh cười nói: “Minh Duệ, chúng ta không am hiểu thủy chiến nhưng đám Trang thuyền trưởng am hiểu. Mà những người đó thứ nhất không chuẩn bị, thứ hai cũng không là đối thủ của mấy người Trang thuyền trưởng.” Đề nghị này của Minh Duệ đúng là không tệ. Trong khoảng thời gian này, nhìn đoàn người phía dưới đúng là tẫn tâm tẫn chức, khiến Võ Tinh rất hài lòng.

Hoa trưởng quỹ ở bên cạnh bổ sung: “Bọn họ am hiểu thủy chiến là một nguyên nhân, thứ hai là thuyền của chúng ta lớn, bọn họ không động tay chân được. Nếu cứ đi đường thủy thì phải đổi sang thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ không an toàn, hơn nữa còn có dòng nước chảy xiết, đi đường bộ sẽ an toàn hơn.” Lúc trước đi coi như nội hải, cho nên thuyền của thường hành Quảng Nguyên chạy xa hơn những thuyền khác. Xa hơn thì không còn là biển mà là sông rồi.

Minh Duệ nhìn Hoa trưởng quỹ, trong lòng thầm nghĩ đây có phải cố ý hay không. Cố ý chế tạo cơ hội cho địch nhân. Nhưng mà Minh Duệ cũng biết, nếu không chế tạo cơ hội cho đám tặc nhân kia, nào có thể khiến những người này mắc câu. Minh Duệ hi vọng những người này xuất hiện sớm một chút, tránh để tim bọn họ luôn treo lơ lửng.

Hoa trưởng quỹ đều thu tâm tư của Minh Duệ vào mắt: “Nếu có nghi vấn gì, cứ nói.” Hắn cũng muốn xem Minh Duệ rốt cuộc suy nghĩ chu toàn thế nào.

Minh Duệ suy nghĩ sau đó hỏi: “Dựa theo hành trình đại khái cần bao lâu thì chúng ta có thể tới.” tạo cơ hội cho người khác nhưng nhất định phải đảm bảo vạn vô nhất thất.

Hoa trưởng quỹ biết hai huynh đệ đều biết cưỡi ngựa: “Nếu không sai sót gì, ra roi thúc ngựa 15 ngày thì tới.” Điều kiện tiên quyết là phải thuận buồm xuôi gió, nếu gặp ám sát, vậy thì không tính.

Minh Duệ không lên tiếng. Nhiều cao thủ như vậy còn không bảo vệ được hai huynh đệ đó là chuyện không thể. Nếu đối thủ thực sự cường hãn cũng không thể bị mẹ diệt chỉ có thể trốn tránh, phải hạ thủ với hai đứa bé bọn họ.

Minh Duệ nói ra băn khoăn của mình: “Thà rằng đi chậm lại, về nhà muộn một chút cũng phải đảm bảo an toàn.” Mặc dù đáp ứng làm mồi câu nhưng Minh Duệ không hi vọng sẽ thật sự thành mồi câu bị cá ăn.

Hoa trưởng quỹ khẽ gật đầu: “Ngươi yên tâm, chúng ta đã có kế hoạch. Sẽ không có gì bất trắc.” Hắn đã sớm vạch ra một lộ trình cặn kẽ. Tạm thời không nói với bọn họ.

Minh Duệ nhìn Hạ Dao, Hạ Dao gật đầu: “Cháu yên tâm, trưởng quỹ nói không có gì bất trắc thì sẽ không có.” Ít nhất Hạ Dao biết Thiên Long làm nhiệm vụ chưa từng thất thủ. Việc lần này rất trọng đại, lại càng phải cẩn thận.

Đến bến tàu, thời điểm xuống thuyền, Hạ Dao nhìn người của bọn họ tới đón lập tức sửng sốt một hồi. Võ Tinh đẩy nàng, Hạ Dao mới phục hồi tinh thần.

Hai người hợp tác đã nhiều năm, làm vợ chồng cũng được một năm, Võ Tinh còn hiểu Hạ Dao hơn Ôn Uyển. Nhìn Hạ Dao phục hồi tinh thần, sau đó nhẹ nhõm hơn không ít. Lại nhìn bốn người tới đón bọn họ, đáy mắt có sự hiểu rõ.

Đến bến tàu, ý Hoa trưởng quỹ là để cho Trang Ngưu Nhi tùy ý. Cái gọi là tùy ý chính là để bọn họ trở về. Nhưng Trang Ngưu Nhi sao lại đồng ý, đây là một cơ hội thật tốt. Cho nên hắn mãnh liệt yêu cầu được hộ tống Minh Duệ và Minh Cẩn về kinh.

Minh Duệ có lòng thu đám người Trang Ngưu Nhi, những người này thân thủ đều rất tốt, có thể thu vào dưới trướng của mình. Minh Duệ sớm cảm giác người đắc dụng bên cạnh mẹ quá ít, nội viện đều là nữ, hắn dùng không được. Ngoại viện đều là quan binh làm việc hưởng lương. Những chuyện ngoài sáng còn được, chuyện trong tối sẽ không tiện. Về phần cha của bọn hắn, tính ra cha là một ẩn số, vẫn là tự mình thu người, dạy dỗ một chút, sau này sử dụng sẽ tiện hơn. Cho nên chẳng để ý đến Hoa trưởng quỹ, để Trang Ngưu Nhi chọn mấy người thân thủ tốt đi theo bọn họ.

Đến trạm dịch, Minh Duệ và Minh Cẩn không thể chỉ hai người ngủ với nhau được. Vốn theo ý Hoa trưởng quỹ là để hai người âm thầm chiếu cố là được nhưng Hạ Dao không muốn, sợ xảy ra vạn nhất cho nên vợ chồng hai người cùng hai đưa bé ở một gian.

Hoa trưởng quỹ cũng không phản đối, như vậy an toàn hơn một chút. Được rồi, có Võ Tinh và Hạ Dao Minh Cẩn không tiện nói chuyện riêng tư với Minh Duệ. Ngoan ngoãn đi ngủ. Minh Duệ kéo chăn cho hắn, một lát sau cũng ngủ đi.

Võ Tinh dùng âm thanh chỉ có Hạ Dao mới nghe thấy: “Hôm nay, trên bến tàu, người đến đón chúng ta là ai?” Bốn người thân nhẹ như yến, là cao thủ nhất đẳng, nhưng không đến nỗi khiến Hạ Dao giật mình như vậy, hẳn là có nguyên nhân khác.

Hạ Dao cười khẽ: “Hoa trưởng quỹ lần này hạ quyết tâm lớn rồi, tinh anh Thần Cơ Doanh có thể xuất động liền xuất động. Lúc này ta thật không lo lắng.” bốn người kia, tất cả đều là người tài năng trong Thần Cơ Doanh. Bốn người đều không phải cao thủ đứng đầu nhưng mỗi người đều am hiểu những lĩnh vực riêng. Cao thủ bọn họ không thiếu, thiếu chính là loại nhân tài này. Mấy người đến thật khiến Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm. Có mấy người này ở đây cũng không sợ đám thiêu thân gì.

Võ Tinh có chút kinh ngạc: “Lợi hại như vậy?”

Hạ Dao cười nói: “Ít nhất theo như ta biết, đây là lần đầu tiên bọn họ liên thủ hành động.” Hạ Dao đoán lời của nàng có tác dụng. Bất kể thế nào, nếu lúc đó quận chúa thực chạy ra khỏi kinh thành, Thiên Long không sợ trách phạt nhưng hắn không gánh nổi hậu quả. Có những người này ở đây thật không có vạn nhất rồi.

Minh Duệ nằm trên giường giả bộ ngủ muốn lấy được thông tin nội tình, thấy hai người đang nói chuyện nhưng một chữ hắn cũng không nghe được, thì rất là im lặng. Không ngờ hai người dùng mật âm để nói chuyện, thật quá đáng.

Đoàn người ở trạm dịch, một đêm vô sự.

Ngày hôm sau đoàn người bắt đầu cưỡi ngựa hồi kinh. Hơn bốn mươi người cưỡi ngựa vô cùng đồ sộ.

Trong tay Hoa trưởng quỹ có một bản đồ chính xác. Mỗi ngày xác định đi lộ trình bao nhiêu, sau đó đến địa phương nghỉ ngơi. Châu huyện Đại Tề căn bản đều có trạm dịch. Địa phương có trạm dịch bọn họ liền ở trạm dịch.

Ở trạm dịch thứ nhất an toàn, trạm thứ hai à, cũng tiện lợi. Bởi vì ở trạm dịch này có thể thay ngựa. Nếu không có trạm dịch thì dựng lều, cho hai đứa bé ngủ trong lều.

Cứ như vậy chạy mấy ngày đường đều bình an vô sự.

Mấy ngày này Hoa trưởng quỹ cũng có nhận thức khác về Minh Cẩn. Tiểu tử này nhìn thì yếu ớt nhưng mấy ngày nay lên đường vội vã như vậy, không ngờ tiểu tử này không kêu khổ, kêu mệt một tiếng.

Đây là Hoa trưởng quỹ không hiểu Minh Cẩn. Theo ý Minh Duệ, hắn kêu khổ, kêu mệt không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của cha mà còn làm mất thể diện của mẹ. Cho nên Minh Cẩn cắn răng chịu đựng. Dĩ nhiên, Minh Cẩn cũng sẽ kêu, chẳng qua hắn chỉ kêu khổ, kêu mệt với người thân cận bên cạnh. Tỷ như với Minh Duệ, với Hạ Dao và Võ Tinh. Còn với người khác kiên quyết không kêu một tiếng.

Ngày hôm đó nơi dừng chân là một trạm dịch. Cũng giống như ở những trạm dịch khác, trước dùng bữa, sau đó tắm rửa thay quần áo.

Minh Cẩn cưỡi ngựa mấy ngày qua, mài đến mông ê đùi đau, lúc ngủ còn phải nằm nghiêng, không được nằm thẳng, rất là chịu tội.

Minh Cẩn chờ Minh Duệ bôi thuốc cho hắn xong, lầm bầm: “Ca, hay là mua một chiếc xe ngựa đi! Cứ tiếp tục như vậy, đệ sợ về đến kinh thành mông của đệ đã bị mài nát rồi. Đến lúc đó mẹ nhìn thấy nhất định sẽ muốn khóc.” Muộn hai ngày thì muộn hai ngày, dù sao trước lúc cha trở lại về đến nhà là được. Muộn hai ngày so với việc mẹ sẽ khóc còn tốt hơn.

Minh Duệ gật đầu: “Được, ta sẽ nói với Hoa trưởng quỹ.” Lên đường với cường độ mạnh như vậy, đừng nói Minh Cẩn, hắn cũng không chịu nổi. Đến lúc đó mẹ nhìn thấy huynh đệ hai người khẳng định sẽ rất khó chịu. Minh Duệ không muốn nhìn thấy mẹ khổ sở. Muốn thấy bộ dáng tươi cười của mẹ.

Hạ Dao và Võ Tinh còn đang ở bên ngoài, chưa vào phòng, hai huynh đệ ở trên giường nói chuyện, đột nhiên nghe được bên ngoài có âm thanh đánh nhau. Minh Cẩn khẩn trương nắm lấy tay Minh Duệ: “Ca, có phải những người xấu kia đến rồi không!” Nhất định là đám người xấu kia, đám người xấu muốn giết hắn và ca ca.

Minh Duệ rất bình tĩnh ngồi dậy: “Mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài xem một chút.” Cao thủ bên cạnh họ lớp lớp, còn sợ mấy mao tặc ẩn núp ở chỗ sâu sao. Vậy thì thật buồn cười.

Hai người vừa mặc quần áo xong đã thấy một bóng đen ngoài cửa sổ, Minh Cẩn bị dọa sợ, lớn tiếng kêu một câu: “Ca, trên cửa sổ có người.”

Minh Duệ không lo lắng: “Bình tĩnh một chút.” Minh Duệ không lo lắng. Người trên cửa sổ không vào được phòng hai huynh đệ.

Quả nhiên, bóng đen trên cửa sổ chưa vào phòng liền biến mất. Mà tiếng đánh nhau bên ngoài càng kịch liệt.

Minh Duệ rất kỳ quái, bên này bọn họ có hơn 40 người, không nói đến mấy người trong thuyền hành, chỉ những người Hoa trưởng quỹ mang đến theo bọn họ ai ai cũng đều là cao thủ. Người của đối phương không nhiều lắm, những người này muốn ám sát bọn họ cũng quá trẻ con. Hơn nữa đánh nhau như vậy rất nhanh sẽ kinh động quan phủ, làm sao có thể ám sát được bọn họ. Chuyện này thật lạ.

Chính lúc đó thì Hạ Dao và Võ Tinh tiến vào. Minh Duệ vội nói với hai người: “Cô cô, dượng, sao cháu có cảm giác có gì đó không đúng vậy? Cứ chọn người như vậy ám sát bọn cháu sao?” Làm cao thủ bên cạnh đều trở thành người chết sao? Quá không bình thường.

Minh Duệ nói xong lập tức lạnh run: “Cô cô, dượng, chúng ta lập tức rời trạm dịch. Nói không chừng bên trong trạm dịch có chôn thuốc nổ.”

Sắc mặt Minh Cẩn khẽ biến, những người này ác độc như vậy, không ngờ còn muốn nổ chết bọn họ.

Võ Tinh nghe xong tán thành gật gật đầu, hắn cũng có suy đoán này, mới rồi Hoa trưởng quỹ cũng bảo họ ra, cũng là nói cho bọn họ biết trạm dịch có vấn đề. Để bọn họ mang hai đứa bé ra ngoài.

Vợ chồng hai người mỗi người ôm một đứa từ cửa sổ bay ra ngoài. Cùng lúc đó, bên cạnh họ nhiều thêm hai hộ vệ.

Minh Duệ còn tốt, biết hai người kia hẳn là ám vệ vẫn một mực âm thầm bảo vệ bọn họ. Minh Cẩn kinh ngạc nhìn hai hộ vệ như biến ra, hai mắt liền trợn tròn. Đây là từ chỗ nào ra. Mới rồi ở trong phòng không có hai người này nha! Ảo thuật sao?