Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 50: Thi bạo giả




Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một căn biệt thự tư trên đỉnh núi, cho nên đi lại không thuận tiện cho lắm, nếu không có việc gì gấp thì mọi người đều muốn lưu lại, nghỉ ngơi một đêm đến sáng mai mới về. Xuất phát từ các loại nguyên nhân nên Diệp Cảnh rất ít khi ở lại qua đêm trong những biệt thư tư gia kiểu này, nhưng hôm nay anh dẫn theo Tiểu Phong tới, không muốn phải về nhà đêm khuya vì sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu, bởi vậy đành phá lệ ở lại.

Gia chủ dĩ nhiên đã chuẩn bị cho hai anh em mỗi người một phòng, ai có thể ngờ hai thằng đàn ông trưởng thành lại có thể ngủ chung giường chứ. Đương nhiên, vị anh trai đại nhân nội tâm méo mó, thích độc chiếm dục sao có khả năng dễ dàng buông tha em trai mà sang ngủ nơi khác ╮╭. Anh đã sớm tìm được lý do hoàn hảo, vừa đến tối đã ca một bài mang tên ‘ngủ một mình không an toàn’’, ngang nhiên tha Tiểu Phong đi.

Đúng lúc đó có người đến tìm anh hai bàn chuyện làm ăn, cho nên hiện giờ chỉ có mình Diệp Phong trong phòng. Nhất thời rảnh rỗi, cậu mới phát hiện ra đồ dùng đánh răng rửa mắt chỉ có một bộ, cho nên lập tức quay về phòng mình lấy thêm.

Căn nhà quá lớn, thỏ nhỏ Tiểu Phong rơi vào trạng thái mù đường, may mà gặp được người giúp việc nhờ chỉ rõ phương hướng. Lúc bước vào phòng, cậu cảm thấy có gì đó là lạ, cửa ra vào bị mở tung, được rồi, thực tế là khép hờ, nhưng dù sao thì vẫn là bị mở. Gian phòng này đã được chia cho cậu, người khác ắt hẳn không thể tới mới đúng, cho dù đi nhầm phòng thì cũng sẽ không đóng cửa như thế này.....

Diệp Phong đi vào phòng vệ sinh thấy đồ dùng rửa mặt vẫn còn nguyên liền lấy ra, vừa đi tới cửa thì đột nhiên nhớ tới còn thiếu một đôi dép lê, cho nên cậu lại xoay người vào phòng ngủ. Cửa vừa mở, một bóng đen từ đâu bỗng lao ra, Diệp Phong theo bản năng né sang bên cạnh, ai ngờ bóng đen kia lại giơ tay lên đánh cậu.

Diệp Phong lúc này mới ý thức được mọi chuyện không ổn, mặc kệ lấy đồ này nọ, muốn xoay người chạy trốn, nhưng dĩ nhiên không kịp, một bàn tay thô lỗ túm lấy quần áo cậu, giật cậu ngã ngửa về phía sau. Diệp Phong trọng tâm không vững, ngã thật mạnh xuống nền nhà, cơn đau lập tức đánh úp, khiến cậu nhịn không được bật ra tiếng rên đau đớn.

“Anh là ai?!” Hương rượu phả ra tràn ngập, Diệp Phong nép sát vào góc tường, cậu nâng tay sờ soạng một lúc mới tìm được công tắc, bật đèn ngủ lên. Thân ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc chợt đập vào mắt……

“Lưu……Quốc Hiên?!” Diệp Phong kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Đứng trước mặt cậu lúc này là người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu, sắc mặt đỏ hồng, bộ dáng trông vô cùng xộc xệch.

Người đó chính là con trai của Lưu Tố Vân, anh họ cậu, nổi tiếng ăn chơi trác táng nhất thành phố B______Lưu Quốc Hiên. Hai người hoàn toàn không cùng một thế giới, vậy nên đã lâu lắm rồi Diệp Phong không gặp gã.

“Sao anh lại ở đây?” Diệp Phong cảnh giác lùi về phía sau vài bước, Lưu Quốc Hiên lúc này thoạt nhìn có chút quái lạ, khiến cậu vô cùng bất an.

Lưu Quốc Hiên không trả lời cậu, đôi mắt vẩn đục chẳng còn tỉnh táo, mãi đến khi nhận ra Diệp Phong, cơn giận dữ ẩn sâu trong lòng gã mới bất chợt bùng phát. Diệp Phong thuận tay cầm hộp gạt tàn lên, lao thẳng tới táng lên trán Lưu Quốc Hiên một phát, nhưng chẳng ngờ không thể khiến gã tỉnh táo mà ngược lại, càng chọc giận gã hơn.

Diệp Phong không thể hiểu vì sao Lưu Quốc Hiên thoạt nhìn say khướt mà hành động vẫn nhanh nhẹn như thế. Cậu chưa kịp chạy đến cửa thì gã đã túm được góc áo cậu, cơ thể bị ép lên tường, lực quá mạnh khiến mặt cậu bị ma sát tới phát đau!

Trán Lưu Quốc Hiên bắt đầu chảy máu, ướt đẫm nửa khuôn mặt, nhìn mà ghê người, nhưng gã có vẻ chẳng hề để ý, đáy mắt vẩn đục mờ mịt.

“Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy hả, thả tôi ra!!!” Phản kháng vô hiệu, thân thể Diệp Phong bị áp lên tường, thoát không khỏi kìm kẹp của Lưu Quốc Hiên. Nếu là Lưu Quốc Hiên lúc bình thường thì còn có thể nói chuyện phải trái kéo dài thời gian, nhưng hiện tại gã quả thực không khác nào dã thú đang phát cuồng.

Diệp Phong thầm cảm giác được dáng vẻ lúc này của Lưu Quốc Hiên giống như vừa ăn phải thuốc, lại nói…….cậu còn nhớ rõ, trong hai kiếp trước, người này đều dính vào thuốc phiện!!!

Xoạc_____Vì hai người quần nhau quá kịch liệt, Lưu Quốc Hiên cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công xé rách áo của Diệp Phong, làn da trắng nõn nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của gã, hàng trăm cỗ khí đang đấu đá loạn xạ trong cơ thể tựa như tìm được lối ra, chợt nhập làm một, điên cuồng bùng nổ.

Chính là nó, chính là nó! Thứ gã muốn chính là thứ này!!! Lưu Quốc Hiên vuốt ve loạn xạ trên da thịt nõn nà trước mắt, hai hạt đậu đỏ đáng yêu vì gió lạnh mà lập tức cứng ngắc.

“Con mẹ nó anh buông tay ra ngay!!!” Diệp Phong dồn toàn lực lật người, cuối cùng cũng đẩy được Lưu Quốc Hiên sang một bên, cậu không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng đứng lên, phóng thẳng ra ngoài.

Lưu Quốc Hiên có gì đó rất lạ! Cứ chần chừ trong này mãi thì sẽ gặp nguy hiểm! Cậu có chút hối hận, chưa nói với anh trai một tiếng đã rời đi, nếu anh đi cùng cậu thì mọi chuyện đã không như bây giờ.

“Ah!!” Sau lưng đột nhiên bị sức nặng từ đâu đè xuống. Lưu Quốc Hiên thần trí khong rõ ràng, theo bản năng cảm giác được con mồi của gã muốn chạy trốn, gã vội vàng bật dậy như mãnh thú, chồm qua ngăn chặn Diệp Phong.

Không thể để con mồi chạy thoát lần nữa! Tự động coi nhẹ tiếng la hét ồn ào bên tai, Lưu Quốc Hiên thuận tay xé rách lớp ga trải giường, hành động lưu loát giống như đùa giỡn những người phụ nữ trước đây, hai ba phát đã trói được Diệp Phong, tất nhiên cũng chặn luôn miệng của đối phương.

“Chúng ta bắt đầu trò chơi nhé…….” Hai mắt Lưu Quốc Hiên lập lòe tia sáng hưng phấn, gã nhanh tay tự cởi quần áo trên người, chiếc quần lót cuối cùng vừa tụt xuống, cự vật tím đen đã sớm cứng ngắc bật ra, “Tiểu bảo bối, anh sẽ làm cưng thật sung sướng!”

Giọng nói ghê tởm khiến Diệp Phong cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ, cậu dù có ngốc cũng biết cái gã Lưu Quốc Hiên này muốn làm gì!

Hai tay bị sàng đan trói chặt vào đầu giường, không biết nút buộc đã thắt như thế nào mà cậu không thể động đậy.

Lưu. Quốc. Hiên!!! Diệp Phong cắn răng oán giận, hận không thể đạp một cước triệt luôn gốc rễ của gã, nhưng miệng cậu bị nhét khăn, chỉ có thể phát ra vài tiếng ô ô vô nghĩa.

Lưu Quốc Hiên vội vàng trườn lên người Diệp Phong, cúi đầu cắn xé làn da tinh xảo khiến gã động tình kia, vuốt ve, mơn trớn, mút mát. Cái cảm giác tuyệt vời này khiến gã nhận ra một điều, trước giờ bản thân đã ‘chơi’ rất nhiều người, nhưng không có kẻ nào cho gã cảm xúc mãnh liệt như người dưới thân gã lúc này, thật sự rất chi là hợp khẩu vị!

Diệp Phong trợn trừng hai mắt, cậu cố giãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng chỉ đổi được lực trấn áp càng lúc càng lớn từ Lưu Quốc Hiên. Từng nơi bị đụng chạm giống như bị ốc sên nhớp nháp bò qua, khiến dạ dày cậu nhộn nhạo muốn nôn, nếu không phải miệng bị chặn thì chỉ sợ cậu đã gục đầu xuống chân giường mà ói.

Chết tiệt!!! Diệp Phong cố ý thả lỏng cơ thể, Lưu Quốc Hiên cũng theo bản năng giảm bớt sức đè nén. Thừa dịp gã không phòng bị, Diệp Phong đột nhiên nhấc chân lên, đạp mạnh vào cái cự vật đen tím đáng sợ kia của gã một cước. Lưu Quốc Hiên bất ngờ ăn đau, thống khổ cuộn người lại rồi gào thét. Nhưng trong nháy mắt, khi gã ngẩng đầu lên, Diệp Phong nhận ra cặp mắt vốn mờ mịt đã chuyển sang màu đỏ tươi của dã thú lên cơn.

Giây tiếp theo, Lưu Quốc Hiên hét lên một tiếng, lao nắm đấm về phía Diệp Phong. Trong thoáng chốc, đáy mắt Diệp Phong xẹt qua một tia sợ hãi, cậu nghiêng đầu muốn tránh, nhưng cơ thể bị trói trụ, phạm vi hoạt động có hạn, đành phải trơ mắt nhìn nắm đấm kia xông thẳng về phía mình.

Đột nhiên một người từ đâu xông ra, dùng tốc độ nhanh như chớp đá vào đùi Lưu Quốc Hiên. Một người đàn ông với thể trọng gần trăm cân như Lưu Quốc Hiên giờ giống như túi bao tải rách, lao thẳng vào tường, cơ thể mềm oặt trượt xuống. Bạn đang �

.........

Khi Diệp Cảnh về phòng, không thấy Tiểu Phong đâu, anh theo thói quen bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Hỏi người giúp việc trong biệt thự mới biết Tiểu Phong về căn phòng mà mình được phân. Anh vội vàng chạy tới, ai ngờ vừa bước vào cửa đã thấy một đống đồ hỗn độn trên sàn, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt vương vãi tứ tung.

Cửa phòng ngủ vẫn đang mở, bên trong truyền ra từng tiếng thở dốc nặng nề cùng thanh âm nức nở khiến Diệp Cảnh lập tức cảnh giác. Anh vọt vào phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy cảnh Lưu Quốc Hiên giơ nắm tay muốn đánh em trai bảo bối nhà mình, không chút suy nghĩ liền đạp gã một cước!

Sau khi quay đầu lại nhìn kĩ, anh mới phát hiện em trai của anh rõ ràng là bị sàng đan cột vào giường, miệng bị nhét khăn, áo bị xé rách, mà dấu vết thô bạo rõ nét kia lại càng chứng minh một điều, thằng cầm thú Lưu Quốc Hiên này muốn cường bạo em trai anh!!!

Cơn tức giận xộc thẳng lên não, hai mắt Diệp Cảnh đỏ ngầu, tiếp tục đạp Lưu Quốc Hiên đã rơi vào trạng thái hôn mê thêm vài nhát.

“Mẹ nó!” Diệp Cảnh không thèm quan tâm nặng nhẹ, một đạp tiếp một đấm, máu tươi bắn tung tóe.

Diệp Phong ngơ ngác trợn tròn hai mắt, cậu chưa bao giờ thấy anh trai tức giận như vậy, quá khủng bố, quả thực không khác nào Tu La đẫm máu đi ra từ địa ngục. Cậu đột nhiên ý thức được, anh trai mà không hạ hỏa thì kiểu gì cũng xảy ra án mạng cho coi, cậu vội vàng ô ô gọi, kéo lực chú ý của Diệp Cảnh về phía mình.

“Tiểu Phong!” Diệp Cảnh buông lỏng nắm tay, mu bàn tay lúc này dính đầy máu tươi, anh chạy đến bên giường, thật cẩn thận cởi trói giúp Diệp Phong, cổ tay trắng nõn của cậu giờ đã hằn vài đường xanh tím. Diệp Cảnh ôm chặt lấy Diệp Phong, trong lòng tràn ngập lửa giận cùng nỗi sợ hãi.

Nếu anh đến trễ một chút, nếu anh phát hiện ra chậm một chút….. Diệp Cảnh quả thực không thể tưởng tượng nổi. Anh cũng nhận ra, sau khi phát hiện những dấu vết bị cường bạo trên thân thể Tiểu Phong, anh đã làm ra hành động điên cuồng tới mức nào.

“Anh hai, chúng ta đi thôi…….” Diệp Phong dụi đầu vào ngực Diệp Cảnh, có lẽ khi đứng trước mặt người thân thuộc nhất, con người ta rất dễ dàng bại lộ mặt yếu ớt nhất của mình. Tựa như Diệp Phong lúc này, chỉ cần nhìn Lưu Quốc Hiên thôi cậu đã thấy vô cùng phẫn nộ, muốn trả thù, nhưng khi ở bên anh hai, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy uất ức, đầu mũi ê ẩm, hai mắt cay xè muốn rơi lệ.

“Được, chúng ta đi, chúng ta sẽ lập tức rời đi………” Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên trán Diệp Phong, cởi áo khoác choàng qua người cậu, che khuất thân thể lộ ra ngoài. Trước khi rời đi còn không quên tặng nốt một cước cho cái gã Lưu Quốc Hiên đã ‘huyết nhục mơ hồ’. Diệp Phong khẳng định, trong một giờ nữa nếu không ai phát hiện ra gã, không chừng gã sẽ chết vì chảy máu mất.

Diệp Phong căm ghét Lưu gia, chưa bao giờ giống như hiện tại, căm ghét nhiều đến vậy.

Sau khi trở lại phòng ngủ của anh hai, Diệp Phong ngay lập tức chạy vào phòng tắm, cái cảm giác nhớp nháp ghê tởm như bị sên bò trên người vẫn luẩn quẩn trong cậu, khiến cậu nhịn không được nôn khan. Diệp Cảnh yên lặng giúp cậu xả nước nóng, để Diệp Phong thoải mái nằm trong bồn tắm lớn.

Diệp Phong giống như một con thỏ nhỏ bị thương, cuộn tròn người lại, nép vào một góc không nhúc nhích. Diệp Cảnh cởi bỏ quần áo, chậm rãi bước vào bồn tắm, cánh tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy gò của Diệp Phong. Dường như cảm giác được điều gì đó, Diệp Phong ngẩng đầu lên, mái tóc xoăn xù xù cọ vào cằm Diệp Cảnh, cậu thuận thế tựa vào lồng ngực anh hai, hương vị quen thuộc tràn ngập như mang theo ma lực, làm cậu dần bình tâm.

Diệp Cảnh cầm khăn mặt, tinh tế chà lau thân thể gầy yếu của thiếu niên trong lồng ngực, chùi sạch sẽ dấu vết bị cường bạo đáng ghê tởm kia.

Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve gáy cùng lưng Diệp Phong mang cảm giác trấn an. Cậu bất tri bất giác nheo mắt lại, giữa không gian trầm lắng, yên lặng đi vào giấc ngủ……..

Sau khi xác định em trai nhà mình đã ngủ say, Diệp Cảnh cẩn thận bế Diệp Phong lên, đi tới chiếc giường king size trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, đắp chăn gọn gàng. Thiếu niên say giấc, gương mặt bình yên tựa như tranh vẽ. Đôi môi Diệp Cảnh dừng trên trán cậu, rồi lướt nhẹ xuống làn môi ngon ngọt bên dưới.

“Chờ anh.” Đáy mắt Diệp Cảnh ngập màu u ám, một tia huyết quang sắc lạnh chợt lóe lên.

Lưu gia, Lưu Quốc Hiên!!!