Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 12: Tuân thủ luật pháp




Khi tới tổng bộ, Sở Cảnh rõ ràng nhìn thấy Kỳ Khoa cầm đầu một đám hắc y nhân biểu tình không thể nào nói là tốt đẹp được. Đương nhiên, nếu ngươi không vừa bị người ta áp chế…… nhất là khi ngươi vốn hy vọng mình có thể chèn ép được người ta, đến cuối cùng lại bị người phản công trở về, sau đó còn bị hành một hồi sinh tử siêu tốc, thế mới nói sắc mặt của ngươi dù có muốn cũng không tốt được.

“Một chiếc Hummer tốt như vậy cũng bị vỡ thành cái dạng này.” Tả Dĩ Uyên cười khẽ đi theo sau Kỳ Khoa, thấp giọng cùng Chris nói chuyện với nhau: “Chris, không thể không nói, cậu thật sự rất thô lỗ.”

Chris nhún vai, ngữ điệu một mảnh oán giận: “Boss, cũng không thể trách tôi, ngài cũng biết mà, là bọn họ tự đụng vào nhau đấy chứ…. Aiz, tôi đến giờ cũng không thể hiểu được bọn họ rốt cuộc đi kiểu gì mới đâm vào nhau được như vậy.”

Tả Dĩ Uyên nghe vậy tạm dừng một chút, sau đó mới khẽ thở dài mà nói: “Chris, cậu biết rõ tình huống vừa rồi cũng rất khó khăn đi. Mặc dù bọn họ đã sinh hoạt ở trong giới khá lâu, theo lý thuyết thì hẳn phải tự biết cách tránh đi nguy hiểm…. Nhưng mà, chuyện gì cũng phải có chuyện ngoài ý muốn không phải sao? Cậu không thể yêu cầu mỗi người đều phải giống như cậu, đều có kỹ thuật và thủ đoạn lái xe hạng nhất như vậy chứ.”

“Đúng rồi, Boss, tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.” Chris gật gật, nghiêng đầu liếc nhìn sang Sở Cảnh bên cạnh, chớp chớp mắt vô tội nói: “Sở, sao cậu không nói gì?”

Sở Cảnh cười cười: “Tôi chỉ đang cầu nguyện thôi.”

“Cái gì?” Chris nghe không hiểu.

“Tôi đang cảm tạ thượng đế, may mắn vừa rồi là anh lái xe cho chúng tôi.” Sở Cảnh như trước cười mỉm: “Nếu không phải do anh ngay từ đầu kiên quyết, Chris, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được chiếc Hummer vừa rồi chúng ta ngồi có phải sẽ biến thành một bộ dạng như thế kia hay không. Chris, anh có biết, cú va chạm kịch liệt vừa rồi… quả thực là cực kì không xong. Nhưng đáng ăn mừng là, xe của Kỳ Khoa cũng chỉ đụng vào thân cây… nếu đổi thành một bức tường… vậy kết quả càng không thể tưởng tượng được, cho nên, chúng ta hẳn nên phải cảm ơn mới đúng.”

Chris nghe Sở Cảnh nói vậy, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, thẳng tới khi nghe được Tả Dĩ Uyên ức chế không được mà khẽ cười ra tiếng sau đó mới lắc lắc đầu mấy cái mới hiểu được.

Liếc nhìn sang Kỳ Khoa vẫn đang đen mặt, lại nhìn Sở Cảnh treo ý cười thản nhiên, gương mặt vô tội đến gần như vô hại, sau đó yên lặng, yên lặng cúi đầu.

Nguyên lai, đáng sợ nhất vĩnh viễn là loại người thoạt nhìn cực kỳ thiên chân vô tà sao? Chris ở trong lòng thổn thức.

Đoàn người ở trong tổng bộ phải thông qua các trạm kiểm tra gắt gao, rốt cục mới gặp được Kuno. Chờ đến khi chân chính gặp mặt, đối với Tả Dĩ Uyên vừa tới, Kuno ngược lại thay đổi biểu hiện so với lúc ban đầu sai khiến Kỳ Khoa gây khó dễ, ngược lại trở nên nhiệt tình hiếu khách hơn bao giờ hết.

“Ai nha, L, sao giờ mới đến? Tôi cũng đã đợi rất lâu!” Kuno vẻ mặt tươi cười từ trong phòng khách đi ra chào đón, cười lớn vươn tay vỗ vỗ bả vai Tả Dĩ Uyên: “Ha ha, L, vài năm không gặp, tiểu tử cậu thật sự bản lĩnh càng ngày càng lớn, trước đó vài ngày nghe nói cậu còn hợp tác với Rendia, một phát diệt trừ gia tộc Matada? Đó là một đại gia tộc…. Chỉ sợ hiện tại trong giới, trừ bỏ gia tộc Prora của Rendia ra thì không còn ai có thể sánh với địa vị của cậu nữa rồi!”

Tả Dĩ Uyên cũng cười, đối với việc Kỳ Khoa làm chậm trễ hành trình cũng không đề cập tới: “Lời này của Kuno đại ca sai rồi… Gia tộc Matada rõ ràng là do Interpol giải quyết, đâu hề có liên quan gì tới tôi cùng Rendia? Về phần địa vị trong giới…. Kuno đại ca ngồi ở vị trí này cũng hiểu được, mấy thứ này, cũng chỉ là do người khác thuận miệng nói thôi, tôi đảm đương không nổi. Dù sao, nói không chừng khi nào đó thì…. Ah, còn nữa, Kuno đại ca, tôi vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ luật pháp đó.”

Kuno vẫn luôn tỏ ra hứng thú đứng đối diện nghe Tả Dĩ Uyên nói chuyện, nhưng Sở Cảnh đứng bên cạnh vô ý thấy được, khi Kuno nghe Tả Dĩ Uyên nói tới việc mình ‘tuân thủ luật pháp’, khuôn mặt tươi cười nhiệt tình trên mặt Kuno trong nháy mắt đông cứng lại, khóe môi nhếch một cái, lập tức lại bất động thanh sắc mà hạ xuống.

“Được rồi, được rồi, L lão đệ, ngươi tự mình từ nước Mỹ xa xôi chạy tới, dọc đường đi hẳn cũng mệt mỏi rồi?” Kuno bán nghiêng mình, nhường đường cho đoàn người Tả Dĩ Uyên: “Tôi đã sớm sai người chuẩn bị sẵn bữa tối phong phú, L lão đệ, cậu hảo hảo nếm thử mỹ thực ở chỗ chúng tôi xem, tuyệt đối không cùng cảm giác như bánh mì sữa bên chỗ các cậu đâu!” Kuno cười nói: “Sau khi ăn xong, tôi cũng đã chuẩn bị xong phòng ở cho các cậu hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, có chuyện gì, chúng ta ngày mai hẵng nói!”

“Như vậy, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Tả Dĩ Uyên nhướn mày, hướng vệ sỹ của mình ra hiệu một ánh mắt, rồi dẫn theo Sở Cảnh và Chris đi theo Kuno tới phòng ăn.

Trên bàn cơm, song phương nói chuyện với nhau coi như vui vẻ, một bữa cơm cả khách và chủ đều tỏ ra vui thích. Ít nhất, ở mặt ngoài xem ra tuyệt đối là như thế.

Cơm no rượu say xong, Kuno quét mắt liếc nhìn Chris và Sở Cảnh ngồi hai bên Tả Dĩ Uyên, nổi lên tâm tư thích đùa giỡn: “L lão đệ, tôi biết Chris vẫn luôn là thủ hạ đắc lực nhất của cậu, vậy còn, vị tiểu bằng hữu xinh đẹp bên cạnh cậu thì sao? Cũng là nhân tài cậu mới đào ra sao? Hay là….”

Tả Dĩ Uyên cùng Sở Cảnh liếc mắt nhìn nhau một cái, Sở Cảnh lập tức hiểu được ý của Tả Dĩ Uyên, nghiêng mình thoáng tựa đầu lên bả vai Tả Dĩ Uyên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Kuno, một lát sau mới chậm rì rì nhẹ giọng nói: “Kuno đại ca… cảm thấy sao?”

Tầm mắt Kuno dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Cảnh thật lâu, từ từ trong ánh mắt mới chậm rãi hiện ra một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Quay đầu một lần nữa nhìn sang Tả Dĩ Uyên, Kuno cười có chút ái muội: “Tôi nói khó trách, cậu lần này dẫn theo một cậu bé phương Đông xinh đẹp như vậy tới đây, thì ra là thế… Tôi nói L lão đệ, cậu diễm phúc thật lớn. Nhưng mà cậu quang minh chính đại mang người ta ra ngoài, cậu chẳng lẽ không sợ Rendia ghen sao? Mọi người đều cho rằng cậu và Rendia là một cặp xứng đôi đó.”

Tả Dĩ Uyên từ chối cho ý kiến chỉ mỉm cười, vươn tay vuốt ve tóc Sở Cảnh một cái, sau đó thuận thế trượt xuống, ở sau gáy cậu khẽ nhéo một chút. Vừa lòng nhìn thân thể Sở Cảnh bởi vì động tác của mình mà khẽ co rụt lại, sau đó làm như không có việc gì chống lại tầm mắt hơi chút tức giận của cậu bắn tới.

Nụ cười trên môi Tả Dĩ Uyên sâu hơn chút, từ khi ngồi trên chiếc du thuyền casino, lần đầu thấy ánh mắt của thiếu niên phương Đông này, hắn đã muốn làm như vậy rồi. Tả Dĩ Uyên tâm tình khoái trá, hiện tại đã đắc thủ, ừm, cảm giác thật sự so với trong tưởng tượng còn tốt hơn. Phản ứng của Sở Cảnh…. không thể không nói quả thật quá đáng yêu.

Kuno thu những động chạm qua lại giữa Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh vào trong mắt, cảm thấy lại là một phen cân nhắc. Trong giới ai ai cũng biết, đối tượng kết giao với Tả Dĩ Uyên vẫn luôn không chỉ giới hạn dừng ở nữ giới, nhưng nếu thật sự được hắn công nhận là tình nhân thì ít ỏi đến khó có thể đếm được. Hiện tại, từ biểu hiện của Tả Dĩ Uyên, xem ra hắn gián tiếp thừa nhận thân phận của cậu thiếu niên này.

Kuno không dấu vết lén đánh giá Sở Cảnh một phen, yên lặng tính toán: vị thiếu niên phương Đông này bộ dạng cũng tính là xinh đẹp, nhưng tuổi tác thoạt nhìn không lớn lắm, hẳn là kinh nghiệm trải đời vẫn chưa nhiều. Như vậy, nếu từ trên người thiếu niên này mở ra một hướng đột phá mới, nói không chừng có thể cùng Tả Dĩ Uyên hợp tác, còn có hy vọng…..